Yêu Hận Triền Miên

Chương 80: Thiên đường và địa ngục (3)


Chương trước Chương tiếp

editor Cát

Lương Úy Lâm chợt xoay người rời đi. Không hiểu anh tại sao đột nhiên trở nên tức giận, Nhược Tuyết lại không dám do dự liền đi theo.

Mùa hè nóng bức, màn đêm buông xuống, bọn họ đi đến bờ sông, gió thổi mát mẻ, tản bộ như vậy thật là thích, nhưng người đàn ông bên cạnh vẫn luôn lạnh nhạt không nói lời nào.

Nhược Tuyết nhẹ nhàng theo sát ở phía sau anh, từ từ đi.

Đêm hè gió nhẹ, mang đi ban ngày nóng bỏng, thổi trúng người tâm tình sảng khoái sung sướng, đi qua đi lại, đa số là những cặp đôi, dù sao ban đêm như vậy, cảnh vật như thế, cùng người yêu cùng nhau bước chậm, là chuyện rất ngọt ngào.

Người đi đường qua lại, bất luận nam nữ già trẻ, đi ngang qua bên cạnh bọn họ lúc cũng sẽ không tự chủ được nhìn chăm chú vào người đàn ông yên lặng đang đi trước mặt. Đúng vậy, Lương Úy Lâm bất luận đi ở nơi nào, đều là tiêu điểm cho mọi người nhìn chăm chú. Cô tin nếu như anh không trưng nét mặt lãnh khốc như vậy sẽ có vô số cô gái đến gần rồi.

Mười phút, 20', nửa giờ, người đàn ông phía trước rốt cuộc ngừng lại, cả người tựa vào hàng rào, nhìn ánh đèn chiếu rọi xuống sóng nước lăn tăn, từ từ quay đầu, nhìn về cô: "Tới đây."

Cô do dự, không muốn có nên đi qua không. Mà anh cũng không có thúc giục, chỉ cần một ánh mắt có thể làm cho cô phải vội vã chạy tới.

Bàn tay ấm áp nắm bàn tay mảnh khảnh của cô, lòng của cô điên cuồng nhảy lên, bàn tay nhỏ bé trong bàn tay anh có chút run lên.

Tay nắm tay, cô cho tới giờ cũng không nghĩ giữa họ lại xảy ra chuyện này, tựa như chuyện cùng nhau ăn mì, cùng nhau dạo chợ đêm, cùng nhau tản bộ, dù cô có hay nằm mơ cũng không hề nghĩ có cảnh tượng này. Nhưng tối nay mọi chuyện đều là sự thật! Giấc mơ đẹp này có phải thành thật quá mức không?

Lương Úy Lâm đem tay của cô nâng cao, kéo đến trước mắt. Đôi tay mảnh khảnh trắng noãn kia không có gì!

"Muốn quà sinh nhật gì?"

Cô nhìn anh, ngây ngốc hình như không hiểu anh nói gì. Cô muốn, anh có thể cho sao? Nếu như không có nói ra vẫn còn hữu dụng sao?

"Hả?" Nhíu mày, liếc cô một cái.

"Không có." Nhược Tuyết không dám đáp lại, chỉ sợ là công dã tràng! Vậy không bằng không cho cô hi vọng tốt đẹp này đi.

"Không có? Nếu vậy thì…” Anh chợt buông tay cô ra,lúc cô vẫn chưa để ý là gì thì một tia sáng lóe ra, chiếc nhẫn kim cương, lẳng lặng nằm trong lòng bàn tay của anh.

Xuất hiện ở trước mặt cô là chiếc nhẫn kim cương xinh đẹp cực điểm, cô không hiểu lắm về cấp bậc kim cương nhưng nhìn thấy ánh sáng lấp lánh của chiếc nhẫn thì cảm thấy không phải có tiền thì có thể mua được. Ý anh là gì đây? Có phải cô đang tưởng tượng ra không?

Nhược Tuyết cảm giác hô hấp mình càng thêm trở nên dồn dập, cô không thể nói chuyện, cũng không thể nhúc nhích nửa phần, cứ như vậy ngây ngốc nhìn thứ ánh sáng rực rỡ trong lòng bàn tay của anh.

"Em không phải là vị hôn thê của anh sao? Cái này coi như là quà đính hôn cùng vói quà sinh nhật tặng em.” Anh đưa chiếc nhẫn lên trước, giọng trầm thấp, rõ ràng mà mị hoặc.

Này. . . . . . Có phải đang nằm mơ hay không đây? Cái mũi của cô trở nên có chút đau, mắt bắt đầu mơ hồ cũng không rõ ràng nữa. Cô nặng nề hít hít chóp mũi, nhìn chiếc nhẫn đang lẳng lặng nằm ở tay trái của anh, cô không phải là người tới để chuộc tội sao? Tại sao lại được đối xử cao như vậy? Chuyện này không phải là do anh nhàm chán quá mà muốn trêu đùa cô chứ?

"Không nên nghĩ anh vô sỉ như vậy.” Một cô gái nhỏ mà thôi, tất cả ý nghĩ đều thể hiện rõ trên mặt, anh làm sao có thể nhìn không ra? Anh kéo tay nhỏ bé của cô.

“Lương Úy Lâm anh chưa bao giờ làm chuyện nhàm chán này. Cũng không có thời gian để lừa gạt phụ nữ.” Cầm chiếc nhẫn lên vô cùng kiên định áp vào ngón áp út của cô: “Em không phải là người phụ nữ của anh sao?”

Cảm giác chiếc nhẫn kim cương lạnh lẽo quấn quanh giữa ngón tay, anh nâng tay cô lên, môi mỏng nhàn nhạt hôn lên.

Nước mắt, cứ như vậy tuôn rơi, thẳng tắp dến môi của anh, nóng bỏng chua xót.

Anh giống như là bị nước mắt của cô làm cho kinh động, buông tay cô ra, cô khóc thầm, lệ rơi đầy mặt từng chữ từng câu nói ra: “ Anh trai, em muốn về nhà, em muốn về nhà…”

Đồng tử mắt của anh chợt co lại. Tạ sao anh không thể quên được? Tại sao?

"Lương Úy Lâm, Lương Úy Lâm. . . . . ." Cô đã nhịn không nổi nữa, không thấy được lúc này sắc mặt anh đã khẽ biến đổi. Nhào tới trong ngực của anh, khóc đến không còn gì. Cô nên làm cái gì bây giờ? Làm thế nào?

Nước mắt ấm áp không ngừng chảy đi xuống, ngấm vào áo sơ mi của anh, thấm đến nơi sâu nhất để cho trong lòng anh dâng lên từng trận đau nhói, loại đau đớn này anh càng ngày càng không quen. Nhưng anh khẳng định mình không muốn hiểu cảm giác này.

Cô ngốc này thật hài, thật là khờ! Tại sao lại hoàn toàn ngu ngốc như vậy? Cô ngốc như vậy làm cho lòng luôn nguội lạnh của anh lại dao động.

"Lương Úy Lâm, con không cần quá nghiêm túc….”

"Cậu ghen sao?"

Khuôn mặt và lời nói của Lương Ngạo Vũ cùng với Nghiêm Quân Hạo lại không ngừng tái diễn trong đầu anh. Không thể nào Lương Úy Lâm anh sao có thể thích em gái của kẻ đã hại chết em gái mình chứ! Không thể nào!

Nhưng tại sao anh lại muốn tặng quà cho cô? Tại sao cô khóc làm anh đau lòng? Có ai nói cho anh biết vấn đề gì không? Cuộc sống của anh căn bản không cần có phụ nữ!

"Lương Úy Lâm, em muốn thấy ba, mẹ. Lương Úy Lâm, em muốn gặp họ. Cầu xin anh, cho em thấy bọn họ." Khóc trong ngực anh đến khi âm thanh đều run rẩy nhưng cô tại sao lại không hề sợ hãi.

Phụ nữ như vậy, đến cùng có phải rất ngu không?

"Tại sao? Tại sao em lại là em gái của hắn?” Anh ôm chặt cô, trong mắt đen nhanh nhìn đỉnh đầu của cô phát ra âm thanh lầm bầm rất nhỏ: “ Nếu như em không phải thì tốt biết bao…”

Câu nói mang theo chua xót kia, từng chút từng chút đâm vào da thịt cô, xuyên qua máu mãi cho đến nơi đâu nhất mềm mại nhất của cô, khiến cô đau đớn không dứt, trừ khóc cô không thể làm gì cả.
...



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...