"Oa, thơm quá." Nhược Tuyết vội vã uống một hớp nước canh nóng bỏng, nước canh vào miệng mùi thơm cùng với vị làm cho cô thỏa mãn nâng lên khóe môi. Sợi mì có co dãn vừa trơn non, vị phong phú để cho cô cảm thán không thôi, hơn nữa nước cốt thịt bò thật sự là quá tuyệt vời!
Cô đã lâu không có ăn món nào ngon như món này, mĩ vị nhân gian chẳng qua là như thế.
"Làm sao anh không ăn?" Đắm chìm trong thức ăn mỹ vị trung thế khiến cô quên mất người đàn ông đang ngồi đối diện, tay đang cầm một đôi đũa, một tay cầm muỗng chỉ chính cô ăn.
Chẳng lẽ anh không hiểu được ăn thế nào sao? Nhược Tuyết nuốt nước miếng một cái, bắt đầu có chút hối hận khi đưa anh đến cái nơi nhỏ bé này, khí chất cùng với bộ quần áo trên người anh, căn bản trời sinh chỉ ngồi trong khách sạn hào hoa để ăn, ăn những món ăn mà đầu bếp năm sao chuẩn bị chứ không thể nào ngồi cùng cô ở đây ăn ở cái tiệm ăn đơn giản này được.
Mỹ vị trong miệng, giống như đột nhiên mất đi tư vị, cô mở to mắt ngây ngốc nhìn anh.
"Anh đang nhìn em ăn, ăn rất ngon miệng, Anh chỉ thử một chút thôi.” Anh cầm đôi đũa lên, kẹp miếng thịt nóng hổi trong tô nóng trước mặt bỏ vào miệng, ăn rất tự nhiên. “ Ừ, mùi vị quả thật không tệ.”
Trái tim Nhược Tuyết như lơ lửng, cuối cùng để xuống.
Cô nghĩ rằng nếu cô cùng Lương Úy Lâm ở chung một chỗ, cô sẽ ăn không tự nhiên giống như những lần dùng cơm trong những năm qua, cô nuốt xuống, không để ý mùi vị như thế nào.
Nhưng hôm nay cô rất thỏa mãn, rất vui vẻ, mà đã lâu không có được ăn gì đó ngon miệng nhưng lần này lại cảm giác như được ăn mĩ vị. Không chỉ là thức ăn ngon mà lòng người cũng vô cùng thỏa mãn.
Cô ăn không nhiều, một tô mì thịt bò to như vậy cô ăn không hết cộng thêm uống nhiều nước canh nên cái dạ dày nhỏ của cô có chút căng lên.
Buông đôi đũa trong tay, ngước mắt nhìn về người đàn ông đang khẽ cau mày ăn rất chậm kia, cô chưa bao giờ thấy một người đàn ông cả ngày chỉ sống trong gió mưa tanh máu lại có tướng ăn lịch sự như vậy. Tuy nói rằng tới chợ đêm để ăn gì đó, sẽ phải há miệng to ăn thật nhiều nhưng kiểu ăn cùng phương thức thưởng thức đầy lịch thiệp kia cô cảm thấy anh thật tuấn tú.
Anh làm cho cô nhớ lại trước kia sau mỗi buổi tối tự học, cô cùng anh trai tới đây ăn, đơn thuần nhưng vui vẻ.
Mà anh trái sẽ không giống cô ăn như hổ đói, mỗi lần thấy cô ăn nhiều thức ăn dính đầy miệng liền giúp cô lau đi. Những ngày đó thật vui!
Khóe mắt quang chợt nhìn thấy khóe miệng của anh không cẩn thận dính nước canh, cô không có làm rõ tình huống trước đã tự tay kéo khăn giấy ở bàn đưa cho anh lau:” Có phải ăn rất ngon không?”
Không khí đột nhiên trở nên vô cùng thân mật! Bị khí nóng hun đỏ gương mặt càng trở nên hồng, đôi mắt mênh mông hơi nước nhìn bốn phía, xung quanh chỉ còn lại vài ba khách đang ăn, ông chủ mập mạp cùng bà chủ đang ngồi ở lối vào cười tươi đang nhìn bọn họ, bọn họ thành tiêu điểm của mọi người rồi. Nhưng bà chủ kia vô tâm lên tiếng làm cho không khí trở nên thay đổi: “ Cô gái nhỏ, cô với anh trai cô đã lâu không tới đây. Hiện tại người này là bạn trai sao?”
Gương mặt Nhược Tuyết vốn đang hồng lập tức trở nên tái nhợt, tại sao nhiều năm như vậy bà chủ lại nhớ rõ bọn họ như vậy? Trước kia bọn họ thường xuyên tới đây ăn nhưng…. Cô không dám nghĩ lại, hô hấp trở nên dồn dập, trong tay cầm khăn giấy ở giữa không trung, đột nhiên thu hồi lại.
Lương Úy Lâm buông lỏng sắc mặt nghe câu nói kia trong nháy mắt trở nên phức tạp, nhìn cô gái thanh tú khéo léo đối diện đang bị dọa, anh bóp nhẹ cái muỗng trong tay.
Anh hung hăng nhắm rồi lại mở mắt, trước mắt vẫn là gương mặt trắng bệch. Không thể tha thứ. Vĩnh viễn không thể tha thứ!
Chợt thả đồ ăn trong tay ra , anh đứng dậy "Đi thôi."
"Anh vẫn chưa có ăn xong. . . . . ." Anh xoay người rời đi, không để ý tới cô.
Nhược Tuyết nhìn bóng dáng càng ngày càng xa của anh, vội vàng đứng dậy, trả tiền chạy ra ngoài. Anh hoàn toàn không có ý đợi cô, cắn môi cô chạy chậm đuổi theo.
"Thật xin lỗi. Em không biết. . . . . ." Cô rốt cuộc đuổi theo anh, nhẹ nhàng kéo chéo áo của anh.
Đôi mắt xinh mang theo hơi nước, mang theo vài phần luống cuống cùng khẩn trương, nhìn anh giống như có đom đóm bên trong lóe ra. Anh đảo mắt nhìn xuống dưới, cánh ta đang nắm áo của anh.
"Ah, thật xin lỗi." Cô sợ vội vàng buông ra, âm thầm chửi mình quá mức sơ ý rồi, tại sao có thể kéo anh như vậy đây? Không biết anh có tức giận hay không?
"Còn muốn ăn cái gì không?" Người đàn ông này lại không có tức giận xoay người, giọng nói ngược lại mềm nhũn ra, nhẹ giọng hỏi cô. Người bị kinh sợ ngược lại là cô!
"Không cần. . . . . ."
"Vậy còn muốn đi nữa hay trở về?”
"Vậy chúng ta có thể đi dạo được không?” Nhược Tuyết quả thật không thể tin được hôm nay Lương Úy Lâm tốt như vậy, chẳng lẽ chính là vì sinh nhật sẽ có kỳ tích xảy ra?
"Anh trai, em rất muốn đi xem chợ đêm, có được hay không?”
"Anh trai, xin anh đó, chúng ta đi một chút đi.”
"Anh trai. . . . . . Anh trai . . . ." Âm thanh dịu dàng muốn ăn vạ của cô, ngọt ngào hình như vẫn còn ở bên tai quanh quẩn, nhưng. . . . . . Nhìn gương mặt gượng cười yếu ớt của cô gái, tâm chợt rút chặt rồi. Thật là không thể tha thứ!