Lúc Trạm Lam trở lại ghế lô, trên bàn đã có bảy tám vỏ chai rượu lăn lóc. Cô vừa ngồi vào bên cạnh Phong Thiên Tuyển, Mộ Thiệu Ương và Thịnh Khải cũng đi vào.
« Sao đi lâu thế ? » Giọng Phong Thiên Tuyển hơi khàn, điếu thuốc lá đang đốt kẹp ở ngón tay tỏa mùi nhè nhẹ.
Trạm Lam không biết có nên tìm cớ nào đó để cho qua chuyện không, kỹ thuật nói dối của cô không cao, mặc dù Phong Thiên Tuyển có chút men say nhưng không thể quên rằng người đàn ông này rất khôn khéo, huống chi Thịnh Khải ngồi cách đây không xa, khó đảm bảo rằng hắn ta sẽ không phá hỏng chuyện của cô.
Thịnh Khải thấy cô không nói lời nào liền cho rằng cô đuối lý, vừa mới định mở miệng liền bị Mộ Thiệu Ương cướp trước một bước, nói : « Có thể là cô Giang không ngửi quen mùi rượu và thuốc lá của chúng ta nên ra ngoài cho thoáng. »
Thịnh Khải nhíu mày, Trạm Lam thờ ơ.
Nghe thế, Tô Vĩ Tín đã say khướt cười : « Người bên cạnh A Tuyển mà lại ghét mùi rượu à ? Theo tôi biết thì A Tuyển ngàn chén không say đấy, cô Giang à, cô cần phải rèn luyện đi, nếu không thì sau này có dịp A Tuyển sẽ không đưa cô theo được. »
Trạm Lam chợt mỉm cười : « Chú Tô nói đúng, sau này đi vào xã hội, luyện được tửu lượng tốt mới không bị bắt nạt. » Nói xong liền nhìn về phía Phong Thiên Tuyển : « Em có thể uống không ? »
Lông mày Phong Thiên Tuyển khẽ nhếch lên : « Em muốn uống sao ? »
Trạm Lam gật đầu.
Ánh mắt hắn thâm trầm nhìn cô chăm chú một lúc, mãi tới lúc cô cảm thấy mất tự nhiên, hắn liền cầm ly rượu cô từng uống lên, rót nửa chén whisky cho cô.
Đã từng uống một lần, cũng có vẻ thích ứng được với vị cay nồng, chỉ có điều vẫn cảm thấy khó chịu.
Lúc đầu Phong Thiên Tuyển chỉ cho rằng cô là cô gái nhỏ hiếu kỳ, hoàn toàn mang dáng vẻ xem kịch vui. Nhưng thấy cô uống hết từng ly một, dần dần cũng phát hiện ra điều gì đó, sắc mặt sầm xuống.
Cuối cùng, khi Trạm Lam lại định cạn sạch ly rượu, chiếc ly vừa tới bên môi đột nhiên bị cướp đi, vài giọt chất lỏng màu vàng văng lên mu bàn tay cô.
Phong Thiên Tuyển liền chạm vào đúng chỗ còn in lại dấu son môi của cô, ngửa đầu uống hết chỗ rượu còn lại.
Mộ Thiệu Ương giỏi nhất là nhìn mặt đoán ý, lập tức nói : « Em thấy cô Giang đã say rồi, anh Ba, hay là anh đưa cô Giang về trước đi, em sẽ tiễn chú Tô. »
Thịnh Khải lầm bầm một câu : « Mặc kệ cô ta thích đi chết đi ! »
Mộ Thiệu Ương liếc hắn một cái, Thịnh Khải tựa đầu không xoay chuyển, hừ lạnh một tiếng.
Phong Thiên Tuyển nhíu mày, nhìn Trạm Lam đã có vẻ say : « Vậy giao cho cậu. »
« Anh, cứ yên tâm đi. »
. . .
Trở về xe, Ngô Nghị nhìn xuyên qua kính chiếu hậu quan sát tình huống ở chỗ ngồi phía sau.
Cả người Trạm Lam dựa vào trong lòng Phong Thiên Tuyển, đầu cô vốn tựa lên vai hắn, xóc nảy một cái, bây giờ đã xiêu xiêu vẹo vẹo dán lên ngực Phong Thiên Tuyển. Nhưng thật ra lại yên tĩnh mười phần, giống như một con mèo nhỏ ngoan ngoãn dựa vào ngực hắn. Mà Phong Thiên Tuyển vô cùng nghiêm túc nhắm mắt nghỉ ngơi, có lẽ sợ cô ngã xuống, một cánh tay ôm lấy hông cô.
Ngoại trừ tiếng hít thở nhè nhẹ, trong xe cực kỳ yên tĩnh.
Xe đi được một lúc, hình như nghe được tiếng gì đấy, Ngô Nghị tưởng mình nghe nhầm nên không để ý. Thế nhưng không lâu sau lại nghe thấy.
Lúc này, Phong Thiên Tuyển mở mắt ra : « Cô ấy lầm bầm cái gì thế ? »
Sau lưng Ngô Nghị toát mồ hôi lạnh nhưng vẫn phải trả lời : « Hình như cô Giang đang nói…Liên Triết… »
Chớp mắt, ánh mắt như băng giá của Phong Thiên Tuyển làm Ngô Nghị cảm thấy đứng ngồi không yên.