Đường Liệp chậm rãi đi tới trước mặt Tư Mã Phỉ Phỉ, có chuyện hắn thủy chung không nghĩ ra, Huyền Diên tại sao lại dùng thủ đoạn hèn hạ này đối phó mình, nói thế nào mình cũng từng giải cứu hắn trong thống khổ, tại sao hắn muốn lấy oán trả ơn, nhất định phải đưa mình vào chỗ chết mới được?
Hai đôi mắt của Tư Mã Phỉ Phỉ thâm tình nhìn Đường Liệp, toát ra vài phần bi ai lực bất tòng tâm: " Đường Liệp, sở dĩ Huyền Diên muốn giết ngươi, có quan hệ tới trưởng công chúa."
Vẻ mặt Đường Liệp mê võng, chuyện này có quan hệ gì tới trưởng công chúa?
Tư Mã Phỉ Phỉ thở dài nói: " Mặc dù ta đang ở trong hoàng cung, nhưng đối với quan hệ mập mờ của ngươi và trưởng công chúa cũng có nghe thấy." Ngữ khí của nàng có chút oán trách, trên mặt Đường Liệp nóng rần lên, sinh hoạt cá nhân của mình đích xác quá tùy ý một chút. Bất quá hắn đổ thừa do bị Duẫn Thiên Long tiêm vào đại lượng Tư Phổ Thụy, để cho thân thể mình sinh ra biến hóa kỳ quái, ở phương diện nam nữ thiếu đi sự tự chủ.
Tư Mã Phỉ Phỉ nói: " Huyền Diên vẫn luôn tự luyến trưởng công chúa, hắn ghen ghét hết thảy những nam tử phát sinh quan hệ thân mật với trưởng công chúa, trong khi ngươi hoan lạc, chỉ sợ không nghĩ ra hậu quả này phải không?"
Trong lòng Đường Liệp thầm mắng, thái tử Huyền Diên này thật biến thái, ngay cả cô ruột mà hắn cũng có tà ý.
" Thời gian đã không còn nhiều lắm, ngươi chỉ có chạy trốn mới có cơ hội bảo toàn tính mạng, ta đã an bài sẵn con đường chạy trốn cho ngươi..."
Đường Liệp đưa tay che lại đôi môi anh đào của Tư Mã Phỉ Phỉ, quen biết nàng lâu như vậy, Đường Liệp chẳng qua chỉ là vì hưởng thụ thân thể của nàng, chưa bao giờ thử đi lĩnh hội nội tâm của nàng, giờ này khắc này mới phát hiện phương tâm của Tư Mã Phỉ Phỉ lại lo lắng cho mình rất nhiều, sự quan tâm làm cho Đường Liệp không thể không cảm động, Tư Mã Phỉ Phỉ là hoàng phi của Huyền Vũ đế quốc, lại mạo hiểm cảnh báo cho mình, trong lòng nàng tựa hồ không chỉ xem Đường Liệp là người bạn bình thường. Đường Liệp cơ hồ có thể kết luận, Tư Mã Phỉ Phỉ đã sinh ra cảm tình đối với mình.
Đường Liệp thấp giọng nói: " Ta không thể đi, đi sẽ liên lụy nàng, huống chi cho dù ta có thể thoát khỏi đế đô, cũng rất khó tránh được sự đuổi bắt của quân đội đế quốc."
Tư Mã Phỉ Phỉ rưng rưng nhìn Đường Liệp, trong lòng nàng bất tri bất giác đã xem Đường Liệp là nam nhân trọng yếu nhất trong sinh mạng của mình, thậm chí siêu vượt khỏi cha huynh của nàng, Đường Liệp mặc dù chưa bao giờ hướng nàng biểu lộ ra ý nghĩ yêu thương, nhưng mỗi lần hai người triền miên, nàng có thể từ động tác của Đường Liệp cảm nhận được hắn tận tâm đầu nhập. Nàng cảm thấy tòa hoàng cung này giống như một ngôi nhà giam trầm lặng, chính mình chỉ là một món đồ cho cha anh dùng để tranh thủ quyền thế và địa vị, bọn họ đối với nàng vốn không có cảm tình gì, sở dĩ nàng dám làm ra quyết định trợ giúp cho Đường Liệp chạy trốn, còn có một nguyên nhân trọng yếu, nàng muốn cùng Đường Liệp chạy trốn, thoát khỏi địa phương làm nàng cảm thấy nghẹt thở.
" Dẫn ta đi!" Tư Mã Phỉ Phỉ rốt cuộc lấy hết dũng khí nói ra những lời này.
Đường Liệp trợn mắt há hốc mồm nhìn nàng, giống như là lần đầu tiên mới quen biết nàng.
" Dẫn ta đi, nếu tiếp tục ở lại chỗ này, sẽ có một ngày ta sẽ điên mất!" Tư Mã Phỉ Phỉ chui vào ngực Đường Liệp, thống khổ thấp giọng khóc nức nở.
Đường Liệp vỗ nhẹ đầu vai của nàng, chậm rãi kéo thân thể mềm mại của nàng ra, đã thấy gương mặt đang tràn ngập chờ mong đẫm ướt nước mắt của nàng.
" Đối với chúng ta mà nói, chỉ có lưu lại mới là lựa chọn tốt nhất!" Thanh âm của Đường Liệp thanh tỉnh và lý trí.