Trương Dương cười tủm tỉm nói: " Không đẹp bằng người, nàng lạnh lùng như một khối băng, ngươi là viên thịt viên trơn bóng còn chân thực hơn nhiều!"
Lúc đầu Tả Hiểu Tình nghe Trương Dương nói mình xinh đẹp rất hài lòng, nhưng ở câu sau lập tức nàng có chút dở khóc dở cười, nào có hình dung người ra như vậy, hơn nữa mình trong lời hắn nói béo như vậy sao? Tả Hiểu Tình vươn tay ra, hung hăng nhéo một cái trên cánh tay Trương Dương, trên mặt Trương Dương vẫn toát ra vẻ thấy chết không sờn, ta có ý chí của một Đảng viên dự bị, phải thực sự kiên định mới được.
Trương Dương chỉ vào chiếc xe thùng ở phía sau: " Mọi người lên xe!" Hắn lại nói với Trần Tuyết: " Trần Tuyết, cùng lên xe đi?"
Trần Tuyết do dự một hồi, vẫn mang theo túi sách đi tới, Tả Hiểu Tình nở nụ cười thân mật, vẫy tay với nàng, ý bảo nàng đến ngồi bên cạnh mình.
Trương Dương khởi động xe thùng, dọc theo còn đường núi chạy tới nơi thâm sơn, nhìn thấy vực sâu vạn trượng nhìn không thấy đáy ở bên cạnh còn đường, Tả Hiểu Tình và Hồng Linh lần đầu tiên đi tới núi Thanh Thai đều có chút khẩn trương, hai người sợ hãi cầm lấy tay nhau, Trần Tuyết từ nhỏ đã sống giữa thiên nhiên cũng không cảm thấy sợ.
Trần Quốc Vĩ ngồi ở ghế phó lái, mặt sợ đến nỗi trắng bệch, lá gan của hắn cũng không hơn mấy nữ sinh.
Khi ô tô chạy được nửa đường, Trương Dương tự nhiên tắt máy, ở trên đường núi lái xe cũng cần có một kỹ thuật nhất định, Trương Dương đã liên tục thử nghiệm qua vài lần, nếu không tắt máy ô tô mà cứ phóng, ngược lại sẽ làm xe lao xuống sườn núi, Hồng Linh sợ đến nỗi kêu to, Trương Dương lập tức đổ lỗi chuyện này lên đầu nàng, con bé này chính là sao quả tạ, lần nào nhìn thấy là đều không may.
Đầu Trần Quốc Vĩ đầy mồ hội lạnh, căng thẳng nói: " Trương Dương, cậu đã đi làm bằng lái chưa?"
" Còn chưa, vừa mới học được vài ngày!"
" Gì! Chưa có giấy phép lái xe à!" Tròng mắt Trần Quốc Vĩ thiếu chút nữa bắn ra.
Trương Dương đắc ý cười nói: " Thế nào. Lái cũng được chứ!" Hắn lại vặn chìa khóa điện xình xịch vài tiếng. Lại một lần nữa không lên. Trương Dương có chút bực mình. Vốn là muốn ở trước mặt Tả Hiểu Tình biếu diễn một chút. Chuyện mở mày mờ mắt đột nhiên lại biến thành mất mặt. Trương Dương thở dài nói: " Đành xuống đẩy thôi!"
Trần Quốc Vĩ mở cửa nhảy xuống xe. Thò đầu nhìn xuống dưới vách núi cách đó không xa mà cảm thấy một trận chóng mắt. Cuống quít xoay người lại.
Ba cô gái ngồi ở phía sau cũng xuống xe. Tả Hiểu Tình đi đến ghế lái mỉm cười nói: " Trương Dương. Ngươi xuống đẩy xe đi!"
" Ngươi biết lái xe sao?" Trương Dương kinh ngạc hỏi.
Tả Hiểu Tình lấy bằng lái xe của nàng ra: " Lấy bằng lái bốn năm rồi, lái cũng được, nhưng cũng đủ làm sư phụ của ngươi!"
Trương Dương vui tươi hớn hở nhảy xuống ô tô: " Vậy được, ngươi lên đi, ta xuống đẩy ngươi!"
Tả Hiểu Tình cảm giác trong lời nói của thằng nhãi này còn có một hàm nghĩa khác, thoáng cái mặt đã nóng lên, có chút oán trách trừng mắt nhìn Trương Dương: " Miệng chó không mọc được ngà voi!"
Trương Dương biết Tả Hiểu Tình đã hiểu ra sự mờ ám trong lời nói của mình, dày mặt nói: " Nếu không ngươi đẩy ta?"
" Đi chết đi! Tả Hiểu Tình nhỏ giọng mắng một câu, đỏ mặt chui vào điều khiển xe.
Tuy rằng là bốn người nhưng đẩy xe vẫn là Trương Dương và Trần Quốc Vĩ, phải đẩy xe đi tới năm mươi mét Tả Hiểu Tình mới có thể khởi động được ô tô, bọn họ lại một lần nữa lên xe, Trần Quốc Vĩ theo lý trí chọn ngồi ở phía sau, hắn đã từng xem qua tin tức, ở trong các sự cố tai nạn thì tỷ lệ sống sót khi ngồi ở ghế phó lái là thấp nhất, tốt nhất vẫn là nguy hiểm để cho người khác an toàn để cho mình.
Trương Dương việc nhân đức không nhường ai liền đến vị trí phó lái ngồi xuống, kỹ thuật lái xe của Tả Hiểu Tình hiển nhiên thành thạo hơn nhiều so với hắn, chỉ ít đi trên dường núi không để xe bị trượt giống như hắn, lái xe ở vùng núi, điểm này cực kỳ quan trọng.
Trương Dương một bên chỉ đường một bên nghĩ về chuyện của Trần Tuyết, nếu đã đáp ứng Cảnh Tú Cúc, phải làm cho được người ta đã nhờ, hắn giả bộ thờ ơ hỏi: " Trần Tuyết, sao hôm nay em lại trở về, mẹ em đi xuống cơ sở kiểm tra công tác rồi."
" A!" Trần Tuyết nghe thấy những lời này mà vẻ mặt vẫn lãnh đạm, dường như trên đời này không có chuyện gì có thể làm nàng nhiễu loạn tâm thần.
" Nếu không anh đưa em quay về thôn Thành Hà?" Trương Dương hỏi dò.
Ánh mắt Trần Tuyết nhìn những dãy núi nhấp nhô lên xuống ở phía xa, nhẹ giọng nói: " Cũng được!"
Trương Dương âm thầm mừng rỡ, chỉ cần Trần Tuyết không vào trong xã, coi như chuyện này đã giả quyết xong, về phần nàng đi tới thôn Thanh Hà có nghe được tin tức về Cảnh Tú Cúc hay không, điều này không nằm trong phạm vi quản lý của hắn. Trên đời này không có bất cứ tin tức nào có thể bị chặn, muốn phong tỏa tất cả tin tức, quả thực là không thể làm được.
Hồng Linh ở phía sau hiếu kỳ hỏi: " Trương Dương, không phải cậu đã nói là muốn dẫn bọn mình đến múi Thanh Thai sao? Hai ngày này cuối cùng là như thế nào đây?"
Trương Dương cười nói: " Chúng ta cũng lên thôn Thanh Hà, từ chỗ đó đi lên núi, mình đã liên hệ qua với bí thư chi bộ ở đó, ông ấy sẽ tìm người đưa chúng ta lên núi."
Hồng Linh và Trần Quốc Vĩ đồng thời reo hò, sự mê hoặc của thiên nhiên đã làm biến mất sự sợ hãi trong lòng bọn họ.
Hồng Linh có chút ước ao nói:" Trương Dương, xem ra cậu làm ở chỗ này cũng tốt, ngay cả xe ô tô cũng có."
Trương Dương cười tủm tỉm nói: " Mượn đồn công an xã, mình còn chưa tới cấp bậc đó, nhưng nhanh thôi mà!"
Tả Hiểu Tình nhìn hắn một cái, thằng ranh này cho tới bây giờ cũng không biết khiêm tốn là cái gì, một chủ nhiệm ban kế hoạch hóa gia đình ngay cả khoa viên cũng không phải, muốn được phân xe sao? Chẳng phải là lừa trẻ con à, vừa đi được một đoạn, ở phái trước đột nhiên thay đổi, Tả Hiểu Tình sợ hãi, cuống quít giảm tốc độ đánh mạnh tay lái, lúc này mới miễn cưỡng rẽ được sang bên, Hồng Linh và Trần Quốc Vĩ nghiêng người ôm lấy nhau, sắc mặt hai người trở nên trắng bệch.
Trương Dương cười nói: " Đường Bàn Sơn, đoạn đường nguy hiểm nhất trên núi Thanh Lương, Tả Hiểu Tình, đừng mất tập trung nhé, cẩn thận lái xe, rơi xuống một cái chỉ sợ rằng kiếp sau chúng ta mới gặp lại."
Tả Hiểu Tình cũng sợ đến nỗi hoa dung thất sắc, nàng cắn một ăn đào, đánh tay lái từ từ chạy đi, cũng may trên đường núi chỉ có một cái xe của bọn họ, lái cẩn thận cũng không xảy ran guy hiểm gì.
Trương Dương lặng lẽ từ kính chiếu hậu nhìn Trần Tuyết một chút, phát hiện nàng lại cầm quyển sách tiếng Anh, hình như một màn kinh hồn bạt vía lúc này không có liên quan tới nàng, cái loại tâm tình gặp nguy không loạn kiểu này Trương quan nhân cũng phải bội phục.
Lão bí thư chi bộ Lưu Truyện Khôi ở thôn Thanh Hà bởi vì chuyện của tổ công tác lần trước mà cực kỳ yêu thích Trương chủ nhiệm, cho nên khi Trương Dương nói với hắn là muốn đưa mấy người bạn lên núi Thanh Lương chơi, L Truyện KHôi liền lập tức hoan nghênh, còn đặc biệt bảo con trai mình là Lưu Đại Trụ thịt một con dê, chiêu đãi bữa trưa mấy khách nhân tôn quý của Trương chủ nhiệm.
Xe lên tới Thanh Hà thôn, máy nhắn tin không có tín hiệu cũng là cho Tả Hiểu Tình có một chút lo lắng, sợ cha mẹ tìm mình, trong lòng đồng thời cũng mọc lên một chút hưng phấn dị thường, tựa như con chim nhỏ giãy thoát khỏi lồng.