Xuyên Không Về Ba Mươi Năm Trước, Chọn Vợ Kế

Chương 62


Chương trước Chương tiếp

Chu Cẩm dùng tay bịt miệng lại để bản thân không thốt lên vì ngạc nhiên, anh ta nói anh ta là Chu Phóng?

Chu Cẩm đã từng nghĩ đến vô số khả năng, nhưng cô không hề nghĩ rằng Cố Thời Úc sẽ nói anh là Chu Phóng. Điều này đã vượt ngoài tầm suy nghĩ của cô. Cố Thời Úc còn hỏi cô có tin hay không, cô rất muốn nói là không tin, chỉ là những sự việc đã xảy ra trong nửa năm qua đều từng bước chứng minh cho câu nói này.

Chu Cẩm nói: “Anh nói anh là Chu Phóng? Anh làm tôi sợ rồi, anh có chứng cứ gì không?”

Cố Thời Úc cười khổ. Đã gần nửa năm rồi, anh đã làm rất nhiều việc khiến Chu Cẩm nghi ngờ, bây giờ nói ra, chị ấy vẫn không thể chấp nhận. Vậy khi anh thẳng thắn với Thu Thu, liệu cô ấy cũng sẽ có phản ứng này sao?

Cố Thời Úc nói: “Chị, chị còn nhớ khi chúng ta còn nhỏ đã leo lên cây hồng trong sân không? Chị sợ em ngã từ trên cây xuống nên đứng sau đỡ em. Sau đó, chị lại tự ngã xuống phải khâu bảy mũi ở sau xương bả vai. Vì chuyện đó, cha đã lấy cây đánh em một trận. Chị mới từ bệnh viện về lại còn bảo vệ em.”

“Khi chị 22 tuổi, chị có một người bạn trai ở trường đại học. Gã đó đã có hôn ước ở quê. Em biết chuyện và đánh gã đến mức phải nhập viện, sau đó em lại bị cha đánh thêm một trận nữa và gửi em vào trường cảnh sát. Sau này chị đến trường thăm em mới quen anh rể.”

“Khi chị sinh Tiểu Tuấn thì chị sinh khó. Bác sĩ hỏi bảo vệ mẹ hay con, anh rể do dự vài giây và em đã đ.ấ.m anh ta một cú. Em nói phải bảo vệ mẹ nhưng chị nghe thấy và không đồng ý, chị nói phải bảo vệ đứa trẻ. Sau đó mẹ tròn con vuông, nhưng anh rể lại sợ hãi và hối hận, anh ấy đã đi thắt ống dẫn tinh, không dám để chị sinh thêm nữa. Anh ấy nói một lần này đã đủ dọa c.h.ế.t rồi. Vì chuyện thắt ống dẫn tinh, mẹ chồng của chị và chị đã cãi nhau vài năm, đến giờ trong lòng vẫn còn vướng mắc.”

Những chuyện này chỉ có Chu Phóng biết, không thể nào mà em cô lại đi kể hết những kỷ niệm từ thuở nhỏ như vậy cho người khác. Người đứng trước mặt chính là em trai của cô, em trai của cô vẫn còn sống. Chỉ cần em ấy còn sống, dù xuất hiện dưới thân phận nào, cô cũng có thể chấp nhận.

Chu Cẩm không kìm được nước mắt: “Vậy tại sao em lại trở thành thế này?”

Cố Thời Úc nói với cô: “Em cũng không biết nữa. Rõ ràng em đã hy sinh rồi nhưng vẫn có cơ hội mở mắt. Chỉ là khi tỉnh dậy, mọi người đều gọi em là Cố Thời Úc. Em mất vài tháng mới chấp nhận được sự thật này. Chị, dù em là Chu Phóng nhưng giờ em cũng là con trai nhà họ Cố, là cha của Cố Đông, Cố Niên và Thạch Đầu, là chồng của Thu Thu.”

 

 

Vì vậy, Chu Cẩm nghĩ, em trai cô đã tham dự đám tang của chính mình và cô đã chỉ thẳng vào mũi em ấy mà mắng suốt một giờ đồng hồ. Em trai cô không thể nhận chị, trong lòng chắc hẳn rất đau khổ.

Khi đó cô đã nói lời cay đắng về người c.h.ế.t nên là Cố Thời Úc chứ không phải em trai cô. Có lẽ ngay cả ông trời cũng nghĩ như vậy sao? Hoặc có lẽ Cố Thời Úc cũng không muốn sống tiếp nên đã nhường cơ hội sống lại cho Chu Phóng.

Trong khoảnh khắc này, Chu Cẩm cảm ơn người đàn ông đó vô cùng, vì anh ấy đã cho em trai cô cơ hội sống lại theo cách này và chăm sóc gia đình anh ấy.

Những việc mà em trai cô đã làm trong nửa năm qua, từ chăm sóc cha mẹ đến nuôi dạy con cái, ngay cả chính người đàn ông đó cũng không thể làm tốt hơn em trai cô.

Chu Cẩm nói: “Đương nhiên rồi, từ giờ em có hai gia đình. À này, em đã nói với Thu Thu chưa? Chị ngớ ngẩn thật, em vẫn chưa nói đúng chứ? Nếu em đã nói thì Thu Thu đã không đòi trả nhà rồi.”

Ngôi nhà này vốn dĩ là dành cho em trai cô, bây giờ họ chuyển vào ở thì còn gì tốt hơn.

Cố Thời Úc lại bắt đầu cắn môi, đây là thói quen từ nhỏ dù bị đánh vẫn chưa sửa được. Chu Cẩm nhận ra anh đang do dự, liền quyết định giúp anh.

“Em đừng nói vội, các em chỉ mới kết hôn vài tháng thôi, lại là kết hôn qua mai mối. Lúc đó, cô ấy cũng không còn lựa chọn nào khác mới tìm đến em, tình cảm có thể sâu sắc đến mức nào chứ? Hãy đợi thêm, đợi đến khi em chắc chắn rằng có nói ra thì Thu Thu cũng không bỏ đi, lúc đó hãy nói.”

Cố Thời Úc vốn dĩ cũng dự định như vậy. Bây giờ, ít nhất chị gái cũng đã biết bí mật này, anh không còn phải đối mặt với mọi thứ một mình. Anh hỏi: “Vậy còn mẹ, sức khỏe bà luôn không tốt, có nên nói hay không?”

Chu Cẩm do dự một chút. Nếu biết chuyện này, mẹ chắc chắn sẽ vui mừng, nhưng cũng không loại trừ việc bà già rồi sẽ khó chấp nhận một điều kỳ lạ như vậy. “Hãy chờ thêm, tìm một cơ hội thích hợp rồi hãy nói.”

Sau khi đã rõ ràng mọi chuyện, trong lòng Chu Cẩm cảm thấy cay đắng. Em trai cô, từ nhỏ đã lo được lo mất, không c.h.ế.t mà cũng không nói sớm, không biết em ấy đã vượt qua nửa năm này như thế nào.

Chu Cẩm cũng không dám lớn tiếng, cô đánh anh vài cái: “Giấu chị lâu như vậy, nếu không phải vì bọn trẻ và Thu Thu đang ở bên cạnh, xem chị có đánh c.h.ế.t em không.”

Cố Thời Úc để cho cô đánh vài cái. Dù gì từ nhỏ đến lớn anh cũng không ít lần bị chị gái đánh, nhưng lần này bị đánh lại khiến anh cảm thấy vui vẻ trong lòng.

Diệp Thu Thu nhìn thấy hai người bước ra từ trong bếp, cô cười tươi: “Cô giáo Chu, thực ra Cố Thời Úc không nói là không thuê, chị xem, chị còn chưa cho em cơ hội nói. Hai người nói chuyện gì mà lâu thế?”

Cố Thời Úc bước tới, gọi Đường Liên Tử lại và nói cùng nhau: “Vừa rồi con nói với cô giáo Chu về mối quan hệ riêng tư giữa con và Chu Phóng. Con và Chu Phóng như anh em, nên cả nhà cứ ở đây mà không phải áy náy.”

Diệp Thu Thu thấy có chút kỳ quái, cô cảm thấy chuyện không chỉ đơn giản như vậy. Tuy nhiên, cô là người không thích tìm hiểu chuyện riêng tư của người khác. Một ngày nào đó khi Cố Thời Úc muốn nói, tự nhiên anh sẽ nói ra.

Chu Cẩm đã giải quyết được một việc lớn trong lòng. Em trai cô chưa chết, cô vui không tả xiết. Nhìn Diệp Thu Thu, cô càng thêm thân thiết. Không ngờ em trai cô đã có vợ con, còn có thêm một cặp cha mẹ, mọi chuyện đều rất tốt đẹp.

“Được rồi, hai người nghỉ ngơi một chút rồi đi chơi nhé.” Chu Cẩm nói với giọng thương lượng với Diệp Thu Thu: “À, ngày kia là sinh nhật mẹ chị, mọi người đến nhà ăn cơm nhé?”

Cố Thời Úc sợ Diệp Thu Thu và đứa trẻ cảm thấy không thoải mái khi đến nên vội nói: “Chúng tôi sẽ gửi quà qua, không ở lại ăn cơm đâu.”

Chu Cẩm tuy hơi tiếc nuối, nhưng cũng không ép buộc. Với tình trạng hiện tại, cô không còn gì để không hài lòng nữa.

***

Diệp Thu Thu và Cố Thời Úc chuẩn bị đi đến trung tâm thương mại, Cố Thạch Đầu cũng muốn đi. Đường Liên Tử kéo cậu lại: “Cậu bé theo đuôi này, hôm nay để cha dẫn mẹ con đi, tụi con ở nhà với bà, ngày mai chúng ta sẽ đi chơi.”

Diệp Thu Thu nói với Cố Thạch Đầu: “Chúng ta đi mua đồ, không phải đi chơi. Các con ở nhà với bà nội, ngày mai sẽ đi chơi.”

Tại quầy trang sức Phượng Hoàng ở trung tâm thương mại, Cố Thời Úc nhìn những cặp nhẫn cưới. Năm nay còn có thêm nhẫn đôi bạch kim, trước đây chưa từng thấy loại này. Giá của bạch kim còn đắt hơn cả vàng, nhưng kiểu dáng thì rất đẹp. Hôm nay, anh đặc biệt muốn mua nhẫn.

Anh nói với Diệp Thu Thu: “Thu Thu, lúc kết hôn chúng ta cũng không mua nhẫn. Anh thấy cặp nhẫn bạch kim này khá đẹp, chúng ta có nên bù lại một đôi không?”

Diệp Thu Thu cười: “Cố Thời Úc, anh sợ vợ bị người khác dụ mất nên muốn tuyên bố chủ quyền phải không?”

Cố Thời Úc bị cô nhìn thấu tâm tư, mặt anh hơi đỏ: “Nếu em không thích thì chúng ta không mua nữa.”

Thực ra Diệp Thu Thu rất thích. Việc Cố Thời Úc để cô chọn nhẫn chứng tỏ anh thật sự yêu cô. Cô cúi đầu, tim đập mạnh, cuối cùng chọn một cặp nhẫn đơn giản. Chiếc vòng nhỏ này có thể trói buộc hai người với nhau cả đời.

Cô cười rồi đưa tay trái ra: “Được rồi, đeo cho vợ anh đi. Sau này ai nhìn cũng sẽ biết em đã có chủ.”

Nhìn xem, cô đã đeo nhẫn rồi, xem anh tối nay còn giả vờ không?

Dưới ánh mắt ngưỡng mộ của các nhân viên bán hàng, Cố Thời Úc đeo chiếc nhẫn nhỏ lên ngón áp út của Diệp Thu Thu.

Diệp Thu Thu nhìn thêm một lúc tại quầy trang sức, rồi nói: “Chúng ta mua hai món trang sức cho mẹ nữa nhé?”

Người mẹ mà cô nói dĩ nhiên là Đường Liên Tử. Trái tim Cố Thời Úc mềm mại, anh cười nói: “Em chọn đi, mắt nhìn của em rất tốt.”

Diệp Thu Thu chọn một đôi hoa tai đính hồng ngọc và một chiếc vòng ngọc bích. Ngọc bích thời này vẫn chưa đắt như sau này, nhưng chiếc cô chọn có chất lượng rất tốt, giá hơn hai ngàn, tương đương với mấy năm lương của công nhân bình thường. Nhưng Cố Thời Úc có khả năng chi trả và bản thân cô cũng đã kiếm được tiền từ Nhất Chiêu Tiên, nên mấy món này cũng có thể mua được. Diệp Thu Thu là người biết xem hàng, mua chiếc vòng ngọc bích này với giá hơn hai ngàn không hề là lỗ chút nào, sau này ngọc bích sẽ rất đắt.

Một cô gái đứng cạnh cũng để ý đến chiếc vòng ngọc bích đó. Cô thấy Diệp Thu Thu ăn mặc đơn giản, lại xem hết đá quý rồi ngọc bích, khi chọn nhẫn còn không chọn loại có đính kim cương, chắc là điều kiện kinh tế không tốt lắm.

Lộ Xuyên Quỳnh vừa nhìn đã thấy thích chiếc vòng ngọc bích trên tay Diệp Thu Thu. Cô gái này dù có nghèo nhưng mắt nhìn không tồi. Cô thân thiện hỏi: “Xin chào, nếu cô không mua chiếc vòng này, có thể cho tôi xem không?”

Diệp Thu Thu: … Sao cô ta mà nghĩ mình không mua?

“Tôi mua. Tôi là người xem trước mà.” Diệp Thu Thu đưa chiếc vòng cho nhân viên bán hàng: “Lấy cái này và đôi hoa tai đó, gói lại giúp tôi.”

Lộ Xuyên Quỳnh đỏ mặt. Hai món này cộng lại cũng đến mấy ngàn, ngay cả cô cũng phải cân nhắc. Còn cô gái này nói mua là mua luôn, thôi, xem món khác vậy.

Cố Thời Úc cầm hóa đơn chưa rời đi. Diệp Thu Thu trêu: “Sao thế? Không mang đủ tiền à?”

Nghe vậy, Lộ Xuyên Quỳnh lại có chút hy vọng. Cô tự tin nói: “Nếu các anh chị thấy đắt quá thì để lại cho tôi đi. Tôi sẽ đi ngân hàng cạnh đây để rút tiền.”

Nói rồi, cô định giật lấy hóa đơn thanh toán trong tay Cố Thời Úc. Ban đầu cô còn băn khoăn về việc chiếc vòng ngọc bích quá đắt, nhưng vì có người cạnh tranh, cô không thể do dự nữa. Ai bảo cô vừa nhìn đã thích chiếc vòng này.

 


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...