Xin Chào, Vợ Đồng Chí
Chương 42: Lại gặp nhau
Tu Dĩnh chờ mãi vẫn không thấy anh gọi lại. Mệt mỏi, cô mơ mơ màng màng thiếp đi.
Trong mơ toàn là tình cảnh bị đồng nghiệp chặn cửa, giật mình tỉnh lại đã hơn mười giờ. Tiểu Hùng vẫn chưa gọi điện thoại lại. Trong lúc này bà Tu có vào phòng, hỏi cô chuyện thôi việc, cô chỉ đáp “Bây giờ con còn chưa muốn nghỉ, con làm việc ở công ty lâu như vậy, tình cảm cũng nhiều, tuy chuyện này có phần tồi tệ nhưng lãnh đạo xử với con không tệ, tạm thời con chưa muốn đi.”
“Chuyện này mà tái diễn lần nữa, mẹ sợ ba con trực tiếp làm cỏ công ty con luôn.” Mẹ nói có vẻ hơi khoa trương song nhớ tới nét mặt ba lúc đó, Tu Dĩnh biết khả năng này hoàn toàn có thể xảy ra.
“Chuyện công ty con không cho ba xen vào, bằng không con không bỏ qua đâu.” Tuy chưa chắc ba đã làm được gì nhưng nếu ba thật sự giở thủ đoạn, chắc chắn có tổn thất.
Nhớ lại lời cấp trên nói, Tu Dĩnh, tuy chuyện này chưa gây ra tổn hại lớn nhưng bản thân sự việc này khá nghiêm trọng, cô cũng không cần băn khoăn. Công ty sẽ giải quyết, chuyện từ chức sau này hãy nói, trước mắt công ty cần nhân tài như cô nên sẽ không đồng ý.”
Bà Tu khuyên một hồi thấy Tu Dĩnh không hề có ý định nghỉ việc, than thở một tiếng, “Mau nghỉ ngơi cho khỏe, mấy ngày tới khoan đi làm đã.” Nói xong đi ra. Tu Dĩnh lại tiếp tục chờ điện thoại, mãi vẫn không thấy Tiểu Hùng gọi bèn gọi qua, không ai bắt máy.
Tu Dĩnh chờ sốt ruột, Tiểu Hùng của cô còn nôn nóng hơn.
Anh điểm danh xong liền bị tiểu đoàn trưởng Lưu Vũ gọi vào phòng làm việc. Hiện thời Lưu Vũ mới về đoàn cơ giới không lâu, nghe nói mới tốt nghiệp một thời gian.
Tiểu đoàn trưởng Lưu nói rất nhiều, đại khái là bảo anh cố gắng, đừng để mấy việc vặt ảnh hưởng công tác, mang tình cảm vào công việc .v.v và .v.v. Hùng Khải nghĩ, sao chuyện đó lọt vào tai tiểu đoàn trưởng nhanh thế nhỉ? Tin tức này đúng là nhanh như gió, chạy thật nhanh, chưa gì hết mà ai cũng biết rồi.
“Tiểu đoàn trưởng, tôi biết rồi.” Trừ câu này ra Hùng Khải không biết nói gì nữa.
Lưu Vũ vỗ vai anh “Tiểu Hùng, tuy tôi làm việc với anh chưa bao lâu nhưng tôi rất vừa ý anh. Tiểu đoàn này chỉ có hai chỉ tiêu đề cử, nhưng sĩ quan muốn thăng tiến có rất nhiều, chuyện này tôi không nói anh cũng biết.”
“Vâng, tiểu đoàn trưởng.” Hùng Khải thành thật trả lời.
“Vậy nên bây giờ là thời điểm quan trọng, anh tuyệt đối không được sơ xuất, trong tiểu đoàn không ít người nhìn chằm chằm danh sách ấy đấy.”
Hùng Khải đổ mồ hôi, đành gật đầu vâng dạ.
Tiểu đoàn trưởng Lưu nói chuyện với anh cả tiếng đồng hồ mới chịu thả anh về. Trong lúc nói chuyện cũng đề cập tới Tu Dĩnh, lòng lấy làm lạ, chuyện anh yêu Tu Dĩnh sao lãnh đạo cũng biết? Tuy ngạc nhiên nhưng anh cũng ngại hỏi, lãnh đạo hỏi gì anh đáp nấy, không tùy tiện như khi nói chuyện với đại đội trưởng. Dù sao anh không thân với tiểu đoàn trưởng, hơn nữa tiểu đoàn trưởng cũng mới về không lâu, anh chưa tiếp xúc nhiều. Suy cho cùng cấp trên trực tiếp của anh chỉ có đại đội trưởng và chính trị viên mà thôi, làm việc trực tiếp với tiểu đoàn trưởng Lưu này mới có một tháng nay.
Về đến ký túc xá đã là mười giờ, mở điện thoại phát hiện năm cuộc gọi nhỡ, trong đó bốn cuộc là của Tu Dĩnh, số còn lại lạ hoắc. Điện thoại của anh luôn ở chế độ im lặng vì quân đội không cho phép dùng điện thoại tùy tiện, nhờ có đại đội trưởng và chính trị viên che chở anh mới không gặp tình trạng bị tịch thu điện thoại.
“Trung đội trưởng, có phải chị dâu gọi không?” Một cậu lính hỏi.
“Biến, tới giờ tắt đèn rồi, mau đi ngủ.” Hùng Khải ra lệnh xong liền chạy tới nhà tắm.
Lúc này người trong nhà tắm không còn nhiều, mọi người gần như đã tắm giặt xong. Vì tiểu đoàn trưởng gọi đi làm trễ thời gian, ngược lại một mình Hùng Khải tắm rửa được yên tĩnh.
Hùng Khải tắm xong vội vàng gọi điện cho Tu Dĩnh, điện thoại đổ chuông một tiếng liền kết nối, giọng nói sốt ruột của Tu Dĩnh vang lên “Tiểu Hùng.”
“Cục cưng, em ngủ rồi hả?” Hùng Khải nhẩm tính giờ giấc, ắt cô đã ngủ, không ngờ vẫn còn thức.”
“Chưa, chờ anh, sao anh đi lâu thế?” Tu Dĩnh nôn nóng nên giọng nói cũng khang khác.
“Bị tiểu đoàn trưởng gọi, nói chuyện một tiếng, tưởng em ngủ rồi, anh gọi thử thôi, ai dè em chưa ngủ.”
“Không nghe điện thoại của anh em không ngủ được.”
Trừ quãng thời gian Hùng Khải kiểm tra, hai người không cách nào liên lạc ra, mặc kệ là trước đó hay sau đó, đều phải có tiếng điện thoại của Hùng Khải thôi miên, nếu không cô không ngủ được.
“Dĩnh Dĩnh, thôi việc đi em.” Hùng Khải nghĩ thật lâu, cuối cùng vẫn thốt lên.
Hôm nay anh lo lắng nguyên một ngày, không cách nào yên tâm được, anh không muốn lo lắng sợ hãi thêm lần nào nữa. Chỉ có để cô thôi việc anh mới không đứng ngồi không yên thế này nữa.
“Em thôi việc rồi ai nuôi em hả?” Tu Dĩnh nguýt anh qua điện thoại nhưng sực nhớ Tiểu Hùng không thấy, cô chu miệng cười trộm.
“Anh nuôi em.” Hùng Khải buột miệng đáp liền.
Tu Dĩnh cười “Lương anh có nhiêu đó, sao nuôi nổi hả? Sau này đâu phải chỉ có hai người, còn phải mua nhà nữa, em không đi làm không được. Lần này bị đồng nghiệp ép là vì cuối năm thưởng lớn, có thể được một căn nhà nên đám đồng nghiệp đó bị phần thưởng mờ mắt, cảm thấy em có khả năng đứng nhất nên mới nóng vội.”
“Bọn người đó, sao lại như vậy? Chặn đường em, chuyện đó mà cũng nghĩ ra được. Lãnh đạo của em nói sao?”
“Đương nhiên là phê bình bọn họ một chập rồi, có điều em thấy bọn họ không phục đâu.” Nhớ tới vẻ mặt bọn họ lúc bị mắng, Tu Dĩnh cảm thấy chuyện này chưa xong.”
“Vậy thôi á? Thế chú Tu nói sao?” Hùng Khải cảm thấy giải quyết như vậy quá qua loa.
“Ba em…” Tu Dĩnh trợn mắt “Anh nói cho ba biết á? Thảo nào em cứ nói sao ba nhanh vậy!”
“Lúc đó anh lo cho em, em lại không nghe máy nên phải gọi chú Tu.”
Tu Dĩnh gật đầu “Ừ, lúc đó ba giận lắm, nói với tổng giám đốc công ty em, chuyện này tôi không muốn có lần thứ hai. Lúc đó tổng giám đốc chỉ biết cười trừ thôi.” Cứ nhớ tới vẻ mặt tổng giám đốc là cô muốn cười, đáng tiếc không có chụp lại được.
Hai người nói chuyện hai tiếng đồng hồ, xài hết một cái card của Tiểu Hùng. Lần gọi điện thoại này, Hùng Khải nhắc chuyện từ chức của cô không chỉ một lần nhưng cô viện đủ cớ cự tuyệt. Thật ra lý do của Tu Dĩnh rất rõ ràng, cô không muốn sống dưới sự kiểm soát của ba mẹ, phụ nữ nên độc lập. Nếu thôi việc thật, đừng nói nhà, chỉ nói đến chuyện ai nuôi cũng đã là vấn đề khó khăn.
Cuối cùng, trước khi ngắt điện thoại, Hùng Khải còn không quên năn nỉ “Cục cưng, nghỉ việc đi, đến bộ đội, anh nuôi em.”
“Tiểu Hùng, đừng phá mà, chuyện này không nói đùa được đâu, em sẽ cẩn thận một chút.”
Nhưng ông Tu lại không chịu cho Tu Dĩnh đi làm, lý do của ông rất đầy đủ “Con gái ba đi làm để người ta ăn hiếp à? Thậm chí còn bị chặn đường, chuyện này ba quyết định rồi. Con phải thôi việc, về công ty giúp ba.”
“Ba, đừng ép con. Đồng nghiệp chặn con thật nhưng chuyện này sẽ không xảy ra nữa.” Nhìn mặt ba xụ xuống, Tu Dĩnh có tức cũng không có chỗ xả.
“Không được, con thôi việc đi, chỗ đó không làm được đâu. Về công ty ba, con vẫn có thể làm như cũ mà? Tóm lại chuyện này phải nghe lời ba, ba không cho phép cục cưng nhà ba đến chỗ ấy chuốc bực mình.” Tính ông Tu cũng rất nóng nảy.
“Ba, để con cân nhắc đã?”
“Dĩnh Dĩnh, ba biết ý nghĩ của con, con muốn độc lập nhưng con đi làm ở công ty ba cũng giống làm ở chỗ khác thôi, ba trả lương cho con, cũng đi làm như mọi người. Thật tình ba không chịu được con đi làm chỗ đó, lãnh đạo một công ty mà quản lý nhân viên không xong thì công ty đó cũng chả tốt lành gì. Ba không cho phép con gái ba đi làm ở chỗ không ra sao đó.” Lần này có vẻ như ông Tu đã hạ quyết tâm, không chịu nhường bước.
Tu Dĩnh biết chuyện đồng nghiệp lần này khiến ba quyết tâm bắt cô thôi việc, đến Tiểu Hùng còn nóng ruột huống chi là ba? Lần này Tu Dĩnh kiên trì không bao lâu liền bị ba cô bắt từ bỏ công việc phòng nhà đất. Tu Dĩnh cũng đồng ý, nhưng cô có điều kiện, có nguyên tắc riêng của cô.
“Ba, con hứa với ba cũng được, nhưng ba phải theo điều kiện của con, Một, không được nói con là con gái ba, không được để bất cứ ai biết. Hai, con không muốn được ưu ái, nên nguyên tắc của công ty vẫn giữ nguyên, không cần đối xử đặc biệt với con, Ba, lương vẫn phải trả, không cần nhiều nhưng không được ít. Ba đồng ý mấy điều kiện đó thì con về công ty ba làm, không hứa, con nghỉ việc ở công ty địa ốc cũng sẽ kiếm việc ở chỗ khác.”
“Được, mấy điều kiện đó ba đồng ý hết, chừng nào con nghỉ việc? Có cần ba đi giải quyết dùm con không?”
“Không cần, chuyện này con tự xử lý, không cần ba ra mặt. Ba xuất hiện chỉ làm sự tình loạn thêm thôi.”
Nhưng đến khi Tu Dĩnh đi nộp đơn công ty lại không đồng ý. Nhân tài khó kiếm như Tu Dĩnh, công ty chịu để cô đi mới lạ, bây giờ thị trường thiếu nhất chính là nhân tài, thế nên Tu Dĩnh nộp đơn lên không được duyệt.
“Tu Dĩnh, sự việc lần này làm tinh thần cô không ổn, chuyện này cấp trên đều biết. Cô có thể nghỉ phép vài ngày, công ty cho cô nghỉ nhưng chuyện nghỉ việc thì không được.”
Lần này Tu Dĩnh nghỉ một lèo nửa tháng, đơn nghỉ ốm nộp lên, cấp trên cũng duyệt nhưng nhất định không đồng ý cho cô thôi việc.
Chuyện đi quân doanh thăm Hùng Khải, Tu Dĩnh gấp rút chuẩn bị nhưng cô giấu tiệt ba mẹ.
Mấy ngày nay cô luôn liên lạc với Đồng Diệp, gần đây tâm trạng của Đồng Diệp cũng không tốt, cô hỏi thì cô ấy không nói.
“Chị Đồng Diệp, chúng ta hẹn thời gian đi, cùng xuất phát đi thành phố X, sau đó hẹn gặp nhau ở thành phố X, được không?” Tu Dĩnh đề nghị.
Cô và Đồng Diệp chỉ quen biết trên mạng, thực tế ngoài đời còn chưa thấy mặt nhau đâu? Vừa hay người nào cũng có bạn trai đóng quân ở thành phố X, thế nên Tu Dĩnh mới đưa ra đề nghị này.
“Được đó, ý kiến hay. Chừng nào em nghỉ phép?” Đồng Diệp nghe xong cũng khá hưng phấn.
“Bây giờ em đang nghỉ phép ở nhà nên thời gian rộng rãi lắm, chị Đồng Diệp, chúng ta đến thành phố X trước ngày hẹn đi.”
“Chưa chắc chị đã xin nghỉ được. Có điều cả năm nay chị chưa nghỉ phép lần nào, chị cũng muốn dành nhiều thời gian cho A Hạo, anh ấy luôn than vãn chị bận không thấy mặt mũi đâu, nếu xin nghỉ phép năm, cộng thêm nghỉ quốc khánh, chắc là được nhiều thời gian.” Đồng Diệp nghĩ nghĩ, cảm thấy có thể tận dụng phép năm một chút.
Hai người bàn bạc đến thành phố X trước thời gian, tình hình chủ yếu dựa vào kết quả xin nghỉ của Đồng Diệp mà quyết định. Nếu Đồng Diệp không xin nghỉ phép năm được thì Tu Dĩnh đi trước, đằng nào bây giờ cô cũng rảnh. Còn nếu Đồng Diệp nghỉ được thì hai người cùng đi.
Nhưng Đồng Diệp không xin nghỉ được. Đơn vị của cô là đơn vị sự nghiệp, quốc khánh có cho nghỉ hay không còn chưa biết, nói gì tới phép năm.
Mặc kệ Đồng Diệp có xin nghỉ được hay không, Tu Dĩnh vẫn cứ đi. Do quốc khánh được nghỉ dài ngày, hiện giờ thời gian của cô cũng dư dả nên Tu Dĩnh quyết định đi bằng đường sắt, nói gì thì nói vé tàu cũng dễ mua hơn nhiều. Cô mua vé tàu ngày 12, tức là sau vé xe hai ngày, ghế cứng, may mà còn có ghế. Thật ra theo ý Tu Dĩnh, muốn đi liền ngày hôm sau nhưng không mua vé xe được. Tuy quốc khánh còn chưa tới nhưng vé xe vẫn bị vét sạch.
Lúc Tu Dĩnh nói chuyện mua vé cho Tiểu Hùng, trong điện thoại, giọng anh vui sướng đến nỗi nói không đầu không đuôi. Cô hiểu được, dù sao hai người đều khao khát gặp nhau, vượt qua tất cả.
“Cục cưng, anh ước gì mai được thấy em ngay. Sao em không mua luôn vé máy bay chứ?” Chuyện này làm Hùng Khải rầu rĩ một lúc.
“Vé máy bay khó mua lắm, tính thời gian, đợi mua được vé thì tàu cũng tới chỗ anh rồi nên em mua luôn vé tàu.”
“Nhưng ngồi máy bay không mệt, dày vò hai ngày đêm trên tàu, anh đau lòng lắm.”
“Không sao mà, chủ yếu là không mua được vé máy bay nên mới mua vé tàu, ngồi tàu cũng tiện.” Tu Dĩnh không dám nói cho anh biết là vì cô tiết kiệm tiền để mua nhà, cô không muốn xài tiền của ba mẹ.
Hai người nói chuyện một hồi, Tu Dĩnh vô tình đề cập việc cô hẹn gặp Đồng Diệp ở thành phố X, kết quả bị Hùng Khải nói cho một chập “Chẳng biết anh nên nói em thông minh hay là ngốc nữa? Sao em lại tin bạn trên mạng hả? Lỡ gặp phải người xấu thì làm sao?”
“Anh cũng là bạn trên mạng của em đấy thôi, chúng ta còn biến thành người yêu kìa. Em tin chị Đồng Diệp, chị ấy không phải người xấu, với lại chỉ gặp mặt ở thành phố X thôi mà, ai ở chỗ người ấy.”
“Tóm lại anh không đồng ý em đi gặp bạn trên mạng.” Hùng Khải cũng rất kiên quyết, không cho phép Tu Dĩnh đi gặp bạn trên mạng.
“Tiểu Hùng, anh quản lý em?” Tu Dĩnh cũng tức giận.
“Dĩnh Dĩnh, không phải anh quản lý em nhưng bạn qua mạng không an toàn, đừng đi gặp cái người bạn ảo gì gì đó. Hai người nói chuyện anh không phản đối nhưng gặp mặt thì không được.” Lần này có vẻ như Hùng Khải đã quyết tâm, kiên quyết phản đối.
“Dĩnh Dĩnh, nghe lời anh, chỉ số an toàn của bạn bè mạng không cao. Không nên gặp, cô ta là người thế nào em cũng không biết, sao gặp nhau được?”
Giọng Hùng Khải lọt vào lỗ tai cô lúc xa lúc gần, luôn miệng dỗ cô nhưng không làm cô xẹp được cơn giận.
Đúng thế, Tu Dĩnh giận rồi.
Truyện hot hiện nay
Bình luận
Sắp xếp