Vứt Đi Nương Nương

Chương 107


Chương trước Chương tiếp

“Chúng ta đi nhanh thôi!”

“Nếu bị Hướng Mị phát hiện, hắn có thể sẽ giận dữ mà không chữa cho Phương công tử nữa. Huống hồ, hôm nay việc quan trọng của chúng ta chính là trợ giúp hắn thu thập dược liệu, cho nên. . .”

“Ừm, đúng vậy, đi thôi!” Mục Tiểu Văn gật đầu không ngừng. Quá quan tâm sẽ rối loạn, lúc này trong nàng chỉ có trống rỗng. Nhưng nàng biết chuyện càng sắp sảy ra, thì càng không nên để tâm tình rối loạn. Huống hồ Hướng Mị là người khó đối phó, nàng cần phải lập kế hoạch thật kĩ mới được.

“Hướng Mị đột nhập vào hoàng cung để trộm dược, chẳng phải là rất nguy hiểm sao? Ta có nên nhờ Thanh Y giúp hắn hay không?”

“Không thể, Hướng Mị không muốn có người giúp. Nếu hắn tức giận, rất có khả năng buông tay mặc kệ.”

Lão già đáng chết! Mục Tiểu Văn trong lòng thầm mắng.

“Vậy giờ chúng ta nên làm gì đây?” Lúc này, Mục Tiểu Văn thật không có biện pháp gì tốt cả.

Khởi Chi Điêu thật sâu nhìn nàng một cái: “Chỉ còn 1 cách là chờ đợi mà thôi.”

“Chờ đợi ư? Chờ Hướng Mị lấy được thuốc không phải là không thể, nhưng bây giờ bọn hắn cũng không có ở đây, chúng ta đi gặp Phương Mặc một chút có được hay không?”

Khởi Chi Điêu có chút do dự, Thanh Y chưa tới, vạn nhất nếu bị phát hiện, để Hướng Mị lần nữa chạy thoát, thật khó có thể tìm lại được hắn. Nhìn ánh mắt đầy ắp chờ mong của Mục Tiểu Văn, hắn thực sự không đành lòng cự tuyệt, lo lắng một hồi vẫn là gật đầu.
...


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...