Vương Phi Xà Y

Chương 45: Kỳ Ngộ Dưới Đáy Vực


Chương trước Chương tiếp

Thần Công Liên âm thầm nhìn bóng người bỏ đi, phi thân đi theo. Bên người nàng đột nhiên xuất hiện một chỗ trống, đối với hắn chính là một cơ hội tốt!

Cả hoàng cung trở thành một bãi chiến trường vô cùng thê thảm, nhưng màn đêm vẫn tiếp tục.

"Còn không mau dọn dẹp, đem thi thể đi xử lý đi" Xích Liên Hoàng lạnh giọng ra lệnh, đối với đám cấm vệ quân đang ngơ ngác lên tiếng.

Cấm vệ quân phản ứng lại, nhìn thi thể đầy trên đất, nhiều như thế này biết làm sao mà xử lý cho hết ạ!

Xích Liên Triệt từ từ cúi người, đem mảnh vải màu đỏ nằm trên mặt đất nhặt lên, gấp lại bỏ vào trong ngực.

Nâng mắt, nhìn về phía Đông quý phi, con ngươi đen láy nheo lại.

Đông quý phi trong lòng cả kinh, không dám nghênh đón ánh mắt của Xích Liên Triệt. Dù vậy nhưng trong lòng nàng cũng có chút vui sướng, ít ra thì Bạch Băng cùng với Xích Liên Triệt đã không còn quan hệ gì, đây mới là mục đích của nàng!

"Từ nay về sau, ta không phải là Vương gia của Xích Nguyệt, cũng không còn là nhi tử của ngươi!" Âm thanh lạnh như băng, khiến cho mọi người ở đây đều cả kinh.

"Triệt...........Ngươi nói cái gì?" Đông Quý phi kinh hãi nâng mắt lên, không thể tin được những điều mà mình vừa nghe thấy.

"Triệt, lời này không thể tùy tiện nói" Xích Liên Hoàng cũng luống cuống, không phải là vương gia của Xích Nguyệt. Vậy mà hắn còn đang định đem giang sơn giao cho Triệt.

Xích Liên Vũ sắc mặt cũng lạnh nhạt, hắn đã sớm nghĩ tới. Cho dù có bảo vệ được Đông quý phi một mạng, Triệt chỉ sợ là sẽ không thể nào thản nhiên mà đối mặt với nàng! "Chuyện của Xích Nguyệt cùng với ta không có quan hệ" Xích Liên Triệt hít sâu một hơi, cả người trở nên lạnh lùng giống như không có một tia hơi thở của người sống.

Tất cả cấm vệ quân đều trừng to mắt, Lục vương gia đây là có ý tứ gì?

"Triệt, ngươi không thể......." Đông quý phi đưa hai tay giữ chặt lấy y phục của Xích Liên Triệt. Tại sao có thể như vậy, Xích Nguyệt nếu không có Triệt, như vậy khác nào sẽ sụp đổ, đi tới con đường mất nước!

Khóe miệng Xích Liên Triệt tươi cười, vung vạt áo ra khỏi tay Đông quý phi, làm nàng ta không đứng vững tí nữa thì ngã ngồi trên mặt đất.

"Ngươi cũng không còn là mẫu phi của ta" Xích Liên Triệt nhẹ nhàng nhắm mắt lại, hắn đối với nàng như vậy là đã hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi.

"Triệt, ngươi phải rõ ràng. Xích Nguyệt nếu không có ngươi trấn trụ thì sẽ không thể đứng vững được" Xích Liên Hoàng mặt nặng nề, không nghĩ tới sự tình sẽ nháo loạn tới mức này.

Nếu như Xích Nguyệt quốc không có Triệt chống đỡ, chỉ sợ ba nước còn lại sẽ rộn rạo. Dẫn ra chiến tranh, Xích Nguyệt quốc của hắn biết phái ra người nào ngăn cản ạ?

"Diệt cùng hưng đối với ta không quan hệ" Âm thanh lạnh lẽo không có chút tình cảm, nhấc chân hướng bên ngoài cửa cung đi đến. Hắn nhất định sẽ tìm cách nắm lấy tay nàng, nhất định...........

"Triệt.......ngươi trở về........Triệt........" Đông quý phi cuống quýt đuổi theo Xích Liên Triệt, trong lòng chưa có lúc nào khủng hoảng như bây giờ "Triệt........Mẫu phi sai lầm rồi, cầu ngươi tha thứ cho mẫu phi......"

Đầu Xích Liên Triệt cũng không quay lại, mà đi thẳng ra ngoài.

Xích Liên Toàn nhìn mọi người rời đi, tâm tình của nàng cũng như hoàng huynh. Nàng không cách nào đối mặt được với mẫu phi, đối mặt với toàn bộ hoàng thất. Tại lúc tất cả mọi người không chú ý tới, có một bóng dáng người cũng lặng lẽ đi ra ngoài hoàng cung............

Đông quý phi ngã ngồi trên mặt đất, nàng làm sai sao? Thật sự làm sai sao?

Hắc Hổ, Hắc Báo đi theo sau Bạch Băng, Tiểu Kim ngồi trên đầu Tiểu Bạch, cũng đi theo cùng.

Sắc mặt Bạch Băng bình tĩnh, vô cùng bình tĩnh. Con đường kế tiếp, chỉ có mình nàng cho nên nàng phải kiên cường hơn gấp vạn lần.

Gió thổi qua, trong không trung rơi xuống một bóng người.

Vẻ mặt của Hắc Báo và Hắc Hổ lạnh lùng, lập tức che ở trước người Bạch Băng. Trường kiếm trong tay rút ra, chỉ vào người trước mặt.

"Ta không phải là tới để đánh nhau" Thần Công Liên dơ tay gạt đi trường kiếm đang đặt trên cổ.

"Có việc" Bạch Băng nâng mắt, đem tất cả nội tâm và cảm xúc ẩn giấu đi. Thần Công Liên này với nàng mà nói, không xấu cũng không tốt. Nhưng mà đột nhiên lại xuất hiện bên cạnh nàng, nàng cũng không thể không phòng bị.

"Kế tiếp ngươi muốn đi đâu ạ?" Thần Công Liên nheo mắt nở nụ cười. Hiện giờ nàng cùng Xích Liên Triệt đã kết thúc, sợ là nàng bây giờ không có nơi mà đi đi.

"Không phải việc của ngươi!" Ánh mắt bắn ra lạnh lẽo như băng.

Thân Công Liên vuốt vuốt cái mũi "Không bằng theo ta về Bắc quốc thì thế nào?"

"Nằm mơ" Bạch Băng trả lời dứt khoát.

"Vậy không bằng chúng ta hợp tác thì thế nào?" Thần Công Liên nghe vậy cũng không tức giận.

Bạch Băng nhíu mày, hợp tác, nàng có cái gì tốt mà hắn muốn hợp tác!

"Nếu ta đoán không sai, ngươi hẳn là chuẩn bị đi Ám Ma tộc phải không" Thần Công Liên nói xong thì ánh mắt quan sát theo dõi biến hóa của Bạch Băng.

Quả nhiên, Bạch Băng giương mắt, ánh mắt trở nên vô cùng sắc bén.

"Ta cũng phải đi Ám Ma tộc, không bằng chúng ta kết bạn rồi cùng đi. Đối với Ám Ma tộc ta cũng rất quen thuộc, muốn biết chuyện gì cứ tìm ra là được rồi"

Thần Công Liên cố tỏ ra vẻ mặt biểu cảm chính mình rất nhiệt tình, so với con người lạnh lùng trước kia thì bây giờ khác xa .

Bạch Băng tâm tư chuyển động, nàng đối với Ám Ma tộc hiểu biết quá ít, nếu tùy tiện hành động sợ là không ổn. Tin tức trong Ám Ma tộc rất khó tìm hiểu, chần chờ trong chốc lát, giương mắt nhìn vẻ mặt tự hào của Thần Công Liên : "Tốt!"

Một ngày sau.

Khắp phố lớn ngõ nhỏ đều bàn luận chuyện của Lục vương gia, Lục vương gia thật sự là mặc kệ Xích Nguyệt, vậy Xích Nguyệt phồn thịnh của bọn họ liệu còn có thể tiếp tục hay không. Hiện giờ chỉ vì một cái nữ tử không ra gì mà vứt bỏ quốc gia, từ xưa anh hùng khó qua được cửa mỹ nhân, nàng kia đúng thật sự là hồng nhan họa thủy ạ.

Hơn nữa trong cung lại truyền ra tin tức, Tam công chúa đêm đó cũng bỏ đi. Tất cả hoàng cùng đều tràn ngập một mùi máu tươi xông thẳng lên trời, chuyện này ở hoàng thành không ai không biết.

Giờ phút này, trong hoàng cung là một mảnh trời yên tĩnh.

Đông quý phi sắc mặt vô cùng tái nhợt, từ ngày đó nàng bắt đầu không ăn, cả người bỗng trở nên già nua đi rất nhiều.

"Quý phi nương nương đến giờ dùng bữa rồi" Cung nữ đem đồ ăn tiến vào.

Đông quý phi đang nằm ngủ trên giường, hơi mở mắt ra, khoát tay áo, ý bảo đi xuống đi.

Cung nữ thấy vậy cũng không dám nhiều lời, Quý phi bây giờ tính tình thay đổi thật lớn, ai cũng không dám đi dắc tội, nên chỉ đành đem đồ mang xuống.

Trong nháy mắt khi cung nữ đóng cửa lại, Đông quý phi quay sang, nước mắt thi nhau rơi xuống, Triệt của nàng không trở lại, Toàn nhi cũng thế, kế hoạch mà nàng khổ tâm dựng lên, tất cả đều là vì bọn hắn mà.

Kết quả lại là vì người nữ nhân kia mà rời đi, như vậy thật sự đáng sao? Nàng không biết, thật sự không biết.

Chẳng lẽ ở trong mắt của Triệt và Toàn nhi, người mẫu thân như nàng lại không sánh bằng tỷ đệ nàng ta hay sao!

"Hoàng thượng giá lâm" Âm thanh thái giám vang lên.

Xích Liên Hoàng đẩy cửa tiến vào, nhìn thoáng qua người đang nằm trên giường, trên gương mặt không có chút máu thì đành thở dài một hơi.

Đông quý phi vẫn chưa đứng dậy, đôi mắt thì sưng đỏ.

"Lần này, ngươi thật sự đã làm sai rồi" Xích Liên Hoàng ngồi cạnh nàng, Triệt chú trọng là tình cảm, mà nàng lại chia rẽ tình cảm của hắn. Hiện giờ rơi vào tình cảnh như thế này, đối với ai cũng đều không tốt.

"Sai lầm rồi? Thật sự sai lầm rồi?" Đông quý phi giương mắt: "Năm đó nếu không phải Bạch Băng đối với Triệt ra tay độc ác, ta làm sao có thể oán hận nàng ta như vậy?"

Nàng như thế nào có thể không oán, Triệt bị trúng Huyết Chú, mỗi đêm trăng tròn sẽ phải chịu nỗi đau đớn như xé rách tâm can. Tất cả đều là do cái nữ nhân kia tạo thành, vì sao Triệt cho tới bây giờ vẫn chưa từng oán hận nàng ta?

"Có lẽ năm đó những gì nhìn thấy đều không phải sự thật........." Xích Liên Hoàng giương mắt, hắn suy nghĩ đã lâu, có lẽ ngày đó ánh mắt nhìn thấy đều không phải là sự thật.

Chỉ là hiện tại nghĩ ra thì đã muộn, toàn bộ đã muộn. Sự tình diễn biễn đến tình huống này, muốn tháo gỡ chỉ sợ là vô cùng khó!

"Không phải sự thật........" Ánh mắt Đông quý phi trở nên mê mang, trong lòng thì thào, không phải sự thật? Thật sự không phải sự thật? Nàng rõ ràng là tận mắt nhìn thấy mà..........

Mặt trời ngả về phía tây, chiếu xuống con đường mòn rồi biến mất tại sâu bên trong rừng trúc. Một đám gậy trúc bị ánh sáng chiểu lên ảnh ngược, nhẹ theo gió đong đưa. Những ngọn trúc cao ngất như muốn chọc thủng trời, không nhìn thấy được ngọn mà chỉ trông thấy phiến trúc bên dưới ở trong gió lay động, hiện ra một phong cảnh vô cùng tao nhã.

Bầu trời xanh nhạt, ánh sáng nhu hòa, xuyên qua núi chiếu thẳng xuống dòng nước bên dưới.

Ở cửa một sơn động có một người nam tử nằm đó, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, hai mắt nhắm chặt lại, đôi môi khô khốc nổi lên một tầng da thật dầy đang bong chóc.

"Khát........" Một âm thanh rất yếu ớt nhỏ bé vang lên.

"Khát......." Theo vị trí âm thanh phát ra, là một bóng người mờ mờ ảo ảo mở mắt.

Bạch Nham dùng hết khí lực khởi động thân thể, ngực đau đớn khiến cho hắn phải nhe răng trợn mắt. Rồi lại đưa mắt đánh giá vị trí xung quanh, phát hiện đây là một sơn động.

"Khụ khụ........." Bạch Nham đưa tay giữ chặt ngực, ho khan vài tiếng. Nhấc chân muốn vịn tảng đá mà đứng lên, nhưng ở vị trí mắt cá chân lại bị sưng tấy thật lớn giống như một cái bánh bao vậy.

Xem ra là bị trật xương khớp rồi, cắn chặt răng ngồi xuống mặt đất. Cúi người đặt hai tay ở vị trí trên mắt cá chân ' rắc rắc' một tiếng, những khớp xương ở sai vị trí được đặt lại đúng chỗ, trên trán đã bị mồ hôi che kín.

Hắn rõ ràng là đã bị rơi xuống đáy vực, làm sao bây giờ lại có thể ở trong này? Chẳng lẽ đây là đáy vực? Không đúng, nếu như là đáy vực thì sao hắn lại có thể di chuyển tới chỗ này, chẳng lẽ ở đây có người?

"Chít chít chít chít chít" một loạt âm thanh vang lên.

Bạch Nham quay đầu nhìn một con Hầu tử màu trắng từ ngoài cửa tiến vào, trong tay cầm hai quả trái cây, đi đến bên người Bạch Nham, một tay đưa trai cây trên tay cho hắn.

"Khụ khụ..... cho ta.......?" Bạch Nham với khuôn mặt trắng bệch nhưng vô cùng nghiêm túc mà hỏi.

"Chít chít chít chít chít" Hầu tử màu trắng gật đầu, một tay khác cầm trái cây cũng bắt đầu tự ăn.

Bạch Nham thấy vậy thì tiếp nhận, đưa lên miệng cũng bắt đầu ăn. Trái cây cực kỳ ngọt, cũng rất ngon, không thể tưởng tượng được ở chỗ này còn có loại trái cây hoang dã ngon như vậy, hơn nữa loại trái cây này hắn cũng chưa từng gặp bao giờ.

Trái cây màu đỏ tươi giống như quả anh đào, nhưng bên trong lại không có hạt, toàn thịt ăn vô cùng ngon.

Ăn hai quả xong, trong miệng mang theo một cỗ khí tức tươi mát ngọt lành. Dạ dày cũng cực kỳ thoải mái, Bạch Nham chống tay vào nham thạch đứng lên, thân thể không còn một chút sức lực nào, xương cốt trên chân cũng là do hắn nắn lại. Muốn phục hồi nội lực chỉ sợ là phải mất ít nhất nửa năm, nếu ít hơn thì đó là chuyện không thể .

Nửa năm? Hiện giờ hắn làm sao có thể chờ được tới hơn nửa năm!

Hiện giờ còn không rõ tình hình của tỷ tỷ như thế nào, hắn rơi xuống đây, tỷ nhất định là sẽ nổi điên.

"Chít chít chít chít" Bạch Hầu Tử cọ cọ mắt cá chân Bạch Nham, rồi lại thoắt cái nhảy lên tới trên vai hắn.

"Là ngươi cứu ta?" Bạch Nham tâm tư chuyển động suy nghĩ, nhìn Hầu Tử trên vai đầy nghi vấn.

'Chít chít chít chít chít' Hầu tử vui vẻ gật đầu.

Trong mắt Bạch Nham hiện lên kinh ngạc, nhìn thể trạng nó nhỏ như vậy mà lại có thể vác hắn tới sơn động, hắn cực kỳ nghi ngờ ạ!

'chít chít chít..........chít chít chít...........' Hầu Tử bất mãn, ý tứ rất rõ ràng là đang nói, ta cứu, thật sự là ta cứu!

"Được rồi, cảm ơn ngươi!" Khóe miệng Bạch Nham nhếch lên, giương mắt hướng về phía cửa sơn động nhìn lại.

Ánh sáng từ bên ngoài sơn động bắn vào, làm Bạch Nham cố nhấc chân đi tới vài bước.

Mới bước ra ngoài cửa đã ngửi thấy một mùi thơm tươi mát truyền tới, toàn thân hắn bình tĩnh lại rồi nhắm hai mắt hít một hơi thật sâu rồi mới mở ra.

Một hương vị đặc biệt xông vào mũi, chiếu vào mí mắt hắn là hình cảnh một cánh đồng hoa, tất cả đều là một màu sắc thuần trắng.

Toàn bộ là một mảnh trắng xóa, Bạch Nham không khỏi mở to hai mắt, cảnh tượng này thật làm cho hắn phải rung động. Hắn chưa bao giờ nhìn thấy nhiều hoa dại như vậy, tuy màu sắc này mộc mạc nhưng cũng chính là màu xinh đẹp nhất.

Vào lúc chúng nở rộ thì chính là một hợp thể quây quần rậm rạp, rồi trên đầu viền mỗi cánh hoa hiện lên một màu sắc đỏ nhạt nhìn như huyết lệ chói mắt.

Gió nhẹ thổi từng trận, theo gió bay xuống, từng cánh hoa ở giữa không trung xoay tròn.

Nhìn những thứ này, Bạch Nham thất thần tiêu sái bước qua, cứ như là bị triệu hoán mà tới đứng giữa trung tâm của cánh đồng hoa. Nhắm hai mắt lại thật sâu hấp thụ hương vị của những đóa hoa đang tản ra, hương vị tươi mát theo mũi rồi thấm vào trong phổi, làm cho thân thể hắn có cảm giác vô cùng thoảng mái .

Đột nhiên, ngực Bạch Nham trở nên tê rần, toàn bộ thân thể ngã xuống cánh đồng hoa, sắc mặt trở nên trắng bệch, ngực đau giống như bị dao đâm, cơ thể lúc nóng lúc lạnh.

'chít chít chít chít' Bạch Hầu Tử thấy vậy, nhảy tới bên người Bạch Nham, hé miệng để lộ ra răng nanh ngọn hoắt, hướng về cánh tay Bạch Nham định cắn xuống.

Bạch Nham cả kinh, theo bản năng vung tay một cái, đem Bạch Hầu Tử ném thẳng ra ngoài. Sau đó khó khăn ngồi dậy, nhìn chằm chằm Hầu tử bị ném đi ra, sắc mặt trầm xuống hiện ra sát khí.

'chít chít chít chít.............' Hầu Tử bị quăng ngã, nhanh chóng nhảy dựng lên. Móng vuốt chỉ vào Bạch Nham, trong miệng kêu chít chít chít không ngừng, thể hiện thái độ của hắn làm nó cực kỳ bất mãn.

"Ta nghĩ là ngươi muốn cắn ta" Bạch Nham quay đầu cảm giác được Hầu Tử kia không có ác ý, sát khí trên mặt cũng biến mất.

'chít chít chít chít chít..........' Hầu tử vẫn như cũ, tức giận chưa tiêu tan. Ở tại chỗ khom lưng rồi bật người nhảy lên, nhanh chóng từ mặt đất nhặt lấy tảng đá, ném về phía Bạch Nham.

"Khụ khụ.......khụ khu......... Ta nói rồi....... Ta không phải cố ý....... khụ khụ............" Bạch Nham đưa tay cản tảng đá ném tới, trong miệng không ngừng ho khan.

'chít chít chít chít' Thấy Bạch Nham ho nhiều như vậy, động tác của Hầu tử cũng ngừng lại, nâng lên móng vuốt đi tới bên cạnh hắn. Đôi mắt gắt gao nhíu chặt của Bạch Nham nhìn nó, dáng vẻ nhỏ bé kia thật đẹp ạ.

Không thể không nói, hiện tại con Hầu Tử này động tác cực kỳ dễ thương ạ, làm Bạch Nham vừa nhìn đã yêu thích, dơ tay muốn vuốt ve đầu nó...........

Bạch Hầu Tử đột nhiên xoay người, sau đó cái mông đỏ rực 'phốc........' một tiếng, tiếng rắm vang rội nổi lên.......

Mà Bạch Nham vốn định vuốt ve đầu nó , tay vừa đúng lúc rơi vào trên mông..........

Choáng váng, triệt để có chút choáng váng rồi............

Một mùi thúi tràn ngập xông thẳng vào đầu óc, bị hắn hít luôn vào cổ họng..............

Sắc mặt Bạch Nham không thể đen hơn được nữa, động tác hai tay giằng co nửa chừng ở giữa không trung không biết làm sao.

'chít chít chít chít chít' Hầu Tử thoáng một cái nhảy ra ngoài, hai tay ôm bụng đắc ý cười to.

"Xem ta như thế nào thu thập ngươi!" Âm thanh nặng nề vang lên, Bạch Nham liền đứng lên muốn bắt lấy Hầu Tử.

Nhưng động tác của Hầu Tử quá nhanh, thời điểm Bạch Nham đứng lên thì nói cũng đã chạy ra thật xa.

Quay đầu hướng Bạch Nham lè lưỡi, biến mất tại ngay trong cánh đồng hoa tràn ngập màu trắng.

Bạch Nham tìm không thấy bóng dáng đâu, chết tiệt, lần sau nhìn thấy, nhất định phải lột da nó!

Quay đầu nhìn hoàn cảnh xung quanh, chỉ có hoa, xung quanh là vô số những bông hoa nhìn không thấy tận cùng nơi bắt đầu. Nhấc chân đi vài bước, lại phát hiện đau đớn trong cơ thể lúc nãy đã biến mất, ngay cả chỗ sưng đau của mắt cá chân cũng không còn.

Lúc này, trừ bỏ ở ngực có chút khó chịu thì không còn đau ở đâu nữa, thật là quái dị.

Chẳng lẽ là do những bông hoa này có tác dụng? Cúi người đưa tay hái xuống một đóa hoa dại, đặt ở trên mũi ngửi ngửi. Ngoài mùi thơm ngát thì vẫn chỉ là mùi thơm ngát, lè lưỡi liếm liếm, không chỉ ngọt mà còn ăn rất ngon.

Há mồm đem đóa hoa đang đặt trong miệng bắt đầu ăn, hương vị ngọt lành trôi xuống bụng, tuy ăn ngon nhưng tuyệt đối không thể nào chữa trị được vết thương.

Vậy thân thể hắn vừa rồi là chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽ thân thể hắn có thể tự nhiên lành lại? Nghĩ đến đây Bạch Nham liền lắc đầu, hắn cũng không phải thần tiên, thân thể sao có thể tự nhiên lành lại được.

Rắm? Đột nhiên Bạch Nham nghĩ đến cái rắm của Bạch Hầu Tử, chẳng lẽ là rắm của nó? Rắm của Hầu tử có thể chữa trị nội thương?

Vẻ mặt Bạch Nham giật giật, đưa tay đánh lên đầu một cái, chết tiệt, tinh thần của hắn chắc là đang không bình thường rồi!

Rắm của Hầu Tử mà cũng có thể chữa trị nội thương, cũng mệt hắn có thể nghĩ ra được thế. Nếu rắm của Hầu Tử có thể trị nội thương, vậy vịt cũng có thể sinh ra trứng chim rồi!

Lắc lắc đầu, nhấc chân đi tiếp về phía trước. Nơi này, giống như trừ bỏ vách núi ở phía sau thì toàn bộ đều là hoa, cứ như là một nơi thế ngoại hoa viên.

Theo mọi người nói thì dưới vách núi đen là nham thạch nóng chảy, nhưng nhìn cảnh tượng hôm nay, quả thực là lời đồn không thể tin ạ!

Một đường đi tới, trừ bỏ hoa thì vẫn là hoa. Tất cả địa phương này toàn bộ đều là những đóa hoa màu trắng, Bạch Nham nhíu mày, không có cây cối, cỏ dại, chỉ có hoa, chuyện này chẳng phải là quá quái dị sao. Trên đường đi tới đây, ngay cả nước chảy cũng không thấy.

Không có nước, vậy những bông hoa này làm sao để sinh trưởng, hiện giờ ngay cả Hầu Tử kia cũng không thấy tung tích đâu.

Mặt trời chiếu sáng, nhưng ở chỗ này vẫn có chút cảm giác âm trầm khó nói nên lời.

Lòng vòng dạo quanh một chút rồi hắn lại trở về chỗ cũ, không thể không nói, cái sơn cốc này cực kỳ quỷ dị, tất cả giống như một cái mê cung, vì bây giờ hắn đã đi một lúc lâu mà vẫn không thấy cái sơn động kia đâu.

Bạch Nham ảo não đứng dậy, vậy mà lại lạc đường, dưới chân trải rộng là cánh đồng hoa màu trắng làm cho hắn không xác định nổi phương hướng.

Lại nhấc chân đi thêm một đoạn đường, đột nhiên cảm thấy đất ở dưới chân càng lúc càng mềm. Mà trên bụi hoa lại dính một ít nước, có bùn nhão, hắn nhớ lại lời Bạch Băng đã từng nói khi sinh tồn ở dã ngoại, nơi có bùn nhão chính là nói lên chỗ này nhất định cách nguồn nước không xa.

Trong mắt hiện lên một tia ánh sáng, gia tăng bước chân đi về phía hướng bùn nhão.

Quả nhiên, đi không bao lâu, ở nơi xa xa truyền tới tiếng âm thanh rầm rầm. Bạch Nham lập tức trở nên vui sướng, nhìn về phía trước. Cảnh vật trước mắt trở nên rõ ràng hơn, nơi đó chính là một ôn tuyền, bên trong tỏa ra từng hơi nước mang theo sương mù.

Bạch Nham lập tức trở nên vui sướng, hai tay cởi bỏ y phục trên người, nhanh chóng muốn ngâm mình ở trong ôn tuyền.

Ba lần hai lượt liền đem y phục cởi xuống, đứng bên cạnh suối nước nóng bước xuống.

'Ầm........' một tiếng, bụi đất tung bay............

"A..........." Tiếng kêu thảm thiết vang lên.

"Nha, khụ khụ .......khụ khụ........" Bạch Nham hít phải bụi ho khan liên tục, một tay quạt quạt tro bụi trước mặt, đứng lên, lần mò sờ lên má bị đau.

Chết tiệt! Rõ ràng là ôn tuyền, như thế nào biến thành một cái hố đất! Lần ngã này thật đúng là đau, chết tiệt! Chẳng lẽ mắt hắn xuất hiện ảo giác?

'chít chít chít chít" Bạch Hầu tử ở trên tảng đá thấy vậy, nhịn không được cười to, người này thật ngu ngốc ạ, Hải Thị Thận Lâu mà cũng không biết.

Bạch Nham giương mắt nhìn thấy Hầu Tử thì bỗng sáng lên, nhưng là tươi cười của nó làm cho hắn phát điên. Bất quá hắn cố gắng ép tức giận giảm xuống, ở đây hắn vẫn còn phải dựa vào Hầu Tử này ạ, biết đâu không chừng còn có thể đi ra khỏi chỗ này.

Xoay người lại, mặc xong quần áo, hắn đi về phía Hầu Tử cười cười " Đến đây "

Hầu tử chuyển mắt khinh bỉ, đại não xoay chuyển, không nhìn hắn, mà há mồm ăn thức ăn ở trong tay.

Cá? Nhìn thấy cá ở trong tay Hầu Tử, ánh mắt Bạch Nham càng phát sáng hơn, có cá tức là có nước, chứng tỏ Hầu Tử đối với nơi sơn cốc này rất quen thuộc.

"Vừa rồi là ta không tốt, ngươi đừng để ý" Bạch Nham tươi cười sáng lạn, cố gắng để cho chính mình hòa hoãn hơn.

"Hừ" Hầu Tử nhìn ra ý đồ Bạch Nham, liếc mắt nhìn hắn một cái rồi lại quay đầu tiếp tục ăn cá trong tay mà không hề để ý tới hắn.

"Tiểu Hầu Tử, ta giải thích như vậy đã được chưa!"

"Hừ" Hầu Tử lại khinh bỉ liếc hắn một cái, tiếp tục hừ lạnh.

"Tiểu Hầu Tử, ta sẽ nướng cá, nướng chín cá so với bình thường ăn còn ngon hơn" Bạch Nham lúc này rất muốn túm nó xuống đánh cho một trận, nhưng nghĩ lại vẫn còn phải dựa vào nó mà đi ra ngoài, nên không thể đánh ạ!

Nghe được ăn, Tiểu Hầu Tử xoay người, cá nướng? Nghe qua thật hấp dẫn, chân bước tới dừng lại bên người Bạch Nham, liếc mắt mang theo vẻ chờ mong.

Bạch Nham trong lòng thầm khinh bỉ, hắn cũng xác nhận được con Hầu Tử này là một đứa tham ăn ạ! Bất quá vẻ tham ăn này cũng vừa đúng lúc để hắn có thể dụ dỗ nó.

"Ngươi dẫn ta đi đến bên cạnh ao, ta sẽ bắt cá rồi nướng cho ngươi ăn" Bạch Nham vừa nói xong, Hầu Tử cũng chuyển hướng chạy về phía bên trái. Bạch Nham thấy vậy liền nhấc chân đi theo, quả nhiên là tham ăn ạ!

Đi theo Hầu Tử rẽ phải rẽ trái quanh co không biết bao lâu, vào lúc Bạch Nham sắp choáng váng đầu óc thì một khu rừng rậm xuất hiện, bên cạnh còn có một con sông thật lớn, cây cối xanh biếc rậm rạp.

Thác nước đồ sộ, không ai có thể nghĩ tới ở sau dãy núi cao này còn có một khung cảnh như vậy. Bạch Nham nhìn thấy thế thì vô cùng thưởng thức muốn khen ngợi, đây thật đúng là một phong cảnh tuyệt đẹp ạ.

'chít chít chít...........Bắt cá, nhanh đi bắt cá' Hầu Tử chỉ vào con sông rồi quay đầu nhìn Bạch Nham kêu chít chít một trận.

Bạch Nham nghe hiểu ý tứ của nó, nhất thời hai mắt mở to. Hắn lúc nào thì đã biến thành thủ hạ của nó rồi, trong lòng tuy buồn bực nhưng vẫn cởi giày, đi xuống hồ nước.

Lần này hắn đã thông minh hơn, không chọc giận Hầu Tử nữa. Nếu như làm nó không vui, hắn làm sao có thể nhờ nó mà đi ra khỏi nơi này được!

Một người một khỉ ngồi đối diện, Tiểu Hầu Tử chảy nước miếng nhìn những con cá đang nướng kia, hương vị cá chín thơm lừng bay ra làm lòng nó rạo rực.

Ba phút, mười phút.............

Cuối cùng Tiểu Hầu Tử đang chảy nước miếng kia cũng không nhịn được nữa, một đôi móng vuốt nhỏ bé bắt đầu vươn về phía mấy con cá.....

'bốp!'

'chít chít' Tiểu Hầu Tử móng vuốt còn chưa chạm được tới cá, đã bị Bạch Nham đánh xuống.

Hầu Tử vội vàng thu móng lại, xoa xoa đôi móng bị đau do vừa bị đánh. Đôi mắt khó hiểu nhìn Bạch Nham ' rất muốn ăn ạ, tại sao không thể ăn, tại sao không được ăn'

"Đợi chín xong đã" Bạch Nham đưa tay đem cá lại về vị trí cũ, liếc mắt nhìn Hầu Tử đang vô cùng ủy khuất kia. Vẻ mặt này nhìn qua trông rất giống với Tiểu Kim ạ, hơi động một chút là làm ra vẻ đáng thương, che giấu đi vẻ cao ngạo cùng mạnh mẽ thường ngày.

Hầu Tử rất không vui, trong miệng nước miếng đã chảy đầy ra ngoài, không thể kiên nhẫn được.

Lời Bạch Nham vừa nói xong, móng vuốt Tiểu Hầu Tử lại dơ lên, động tác nhanh nhẹn, sáu bảy con cá đang nướng ở trên lửa chỉ trong chớp mắt đã biến mất, rồi lại trong chớp mắt, ngay cả xương cốt cũng không còn!

Tốc độ này quả thật không khác gì gió lốc!

"............." Khóe miệng Bạch Nham co giật mãnh liệt, tốc độ quá nhanh, chỉ trong chớp mắt đã đem sáu bảy con cá lớn toàn bộ ăn sạch!

Nếu không phải là đã từng nhìn qua Tiểu Bạch và Tiểu Kim ăn, Bạch Nham lúc này chỉ sợ không giữ được hình tượng mà nổi điên, bởi vì hắn còn chưa được ăn ạ!

'...............' ăn được bảy con cá nướng, Tiểu Hầu Tử vô cùng vừa ý, nhưng tại sao lại hết rồi, nó còn chưa có ăn đủ mà! Đưa mắt âm trầm nhìn người trước mặt, hai mắt híp lại ' chít chít chít chít, lại đi bắt vài con nữa rồi nướng ăn!'

Bạch Nham mặt mày xanh mét, hung hăng nhìn Hầu Tử đang chỉ huy, nghiến răng nghiến lợi nói: "Ta không làm!"

Tiểu Hầu Tử nghe vậy cũng không để ý chút nào, đối với tức giận của Bạch Nham hoàn toàn không để vào mắt ' nhanh lên, nhanh lên, ta còn muốn ăn'

Hai mắt Bạch Nham tức giận bốc lửa, không thể nhịn được nữa thì không cần nhịn nữa! Giơ tay đấm thẳng vào đầu Hầu Tử, muốn ăn thì chính mình tới nướng đi!

----------------------

Một ngày lại một ngày trôi qua.

Bạch Nham đã ở tại sơn cốc này ngây người sáu ngày, trong sáu ngày này hắn cẩn thận nghiên cứu qua rất kỹ về nơi đây. Quái dị, nơi này rất rộng, hắn đã từng thử qua vài biện pháp nhưng vẫn không thể tìm được đường ra.

Hôm nay, vẫn như mọi ngày, trình tự lại giống nhau.

'chít chít chít ăn cá nướng ạ, ngươi đi nướng cá đi' Bạch Hầu Tử ở bên cạnh hắn gọi tới gọi lui, nhìn thấy được nó đang rất vội ạ.

Bạch Nham đi chuyển thân hình, không để ý tới Tiểu Hầu Tử mà đi tới vách núi trước mắt. Hắn khi nào mới có thể đi ra ngoài đây.

Bên trái vách núi là rừng cây rậm rạp cùng với thác nước, bên phải được ngăn cách bởi một ngọn núi, sau đó là biển hoa. Trước mặt thì là vách núi dựng đứng không có đường, nơi này địa hình kỳ lạ, chỉ cần hơi sơ ý là sẽ bị vây hãm ở bên trong, giống như có một trận pháp được người bố trí vậy.

Hắn đối với trận pháp lại hoàn toàn không biết gì cả, cho nên trải qua sáu ngày ở đây, hắn phát hiện, muốn rời đi nơi này chính là chuyện vọng tưởng!

'cá cá cá! Cá nướng, đói bụng!' Hầu Tử bất mãn vì Bạch Nham không để ý tới nó, nhấc chân đè lên vai của hắn để nhắc nhở lần nữa, nó đói bụng!

"Cá cái rắm ạ! Lão tử đang phiền chết đi được, nơi này rốt cuộc là cái sơn cốc gì ạ. Chẳng lẽ không thể ra ngoài được sao?" Khẩu khí của Bạch Nham trở nên bực bội, con ngươi đen láy nhìn chằm chằm về phía trước, chẳng lẽ cả đời này hắn đều phải ở tại chỗ này?

Hầu Tử thấy Bạch Nham có chút tức giận, liền nhíu mày chít chít chít vài tiếng, ra ngoài? Tại dưới đáy cốc này có gì không tốt sao, còn có cá để ăn ạ!

"Lão tử cũng không tin sẽ như vậy, nhất định sẽ có đường ra!" Bạch Nham mất đi kiên nhẫn, dơ tay đánh ra một đạo đấu khí màu đỏ về phía trước.

Đấu khí va chạm vào tảng đá phía trên, nhất thời vang lên một tiếng động lớn, rồi nhìn lại tảng đá đó, nhưng mà một điểm dấu vết cũng đều không có!

Bạch Nham kinh ngạc chạy qua xem xét, quả thực không có một chút dấu vết nào. Không khỏi đưa tay sờ lên nơi vừa bị va chạm kia, nhưng mà tảng đá hay là cây cối cũng rất bình thường, không hề có điểm nào quái dị. Vậy vì sao lại một chút dấu vết cũng không có, chẳng lẽ là do công lực của hắn có vấn đề?

Tiểu Hầu Tử chít chít chít vài tiếng, khinh bỉ đi qua xem rồi không lên tiếng.

"Chết tiệt!" Bạch Nham tức giận mắng một tiếng, hắn đã hoài nghi nơi này là do người bố trí, vì thế gian làm gì lại có nơi quái dị thế này chứ!

Tiểu Hầu Tử không hờn không giận, nơi này thật đẹp ạ. Nó đã sinh sống ở đây mấy trăm năm, vẫn luôn cảm thấy được sự mới mẻ, nhân loại có thể đi tới được đây không biết là phải tu luyện bao nhiêu phúc khí mới có được, thế mà hắn còn giận gì chứ.

Nếu không phải hắn rơi xuống đúng lúc nham thạch nóng chảy, hơi nóng bay đầy lên không trung thì nó cũng không có lòng tốt mà cứu hắn đâu ạ!

'chít chít chít, ngươi buồn bực cái gì. Bao nhiêu người muốn đến còn không được, thật đúng là tiểu gia hỏa không biết tốt xấu. Ở tại chỗ này mỗi ngày nướng cá cho ta ăn, ta tất nhiên sẽ không bạc đãi ngươi' Tiểu Hầu Tử dụ dỗ, giữ lại người này thì sau này nó không cần phải ăn cá sống nữa rồi.

"Như thế nào mà ngươi không vì ăn mà chết luôn đi!" Bạch Nham hung hăng trừng mắt nhìn nó một cái, khóe miệng giật giật mãnh liệt, mỗi ngày nướng cá cho nó ăn? Hắn vậy mà phải thảm hại tới mức này!

Tiểu Hầu Tử nhe răng nhếch miệng, người này thật đáng giận. Nhưng nghĩ kĩ lại, nó đành phải cố kìm nén tâm tư đang nổi lên trong lòng xuống.

'chít chít chít, ngươi tới đây, đi theo ta' Tiểu Hầu Tử nhảy lên trên mặt đất, rồi quay đầu nhìn thoáng qua Bạch Nham với tư thế vô cùng ngạo mạn.

Bạch Nham cố áp chế tức giận, vốn tưởng rằng cái đông tây này có thể dẫn hắn rời khỏi đây. Nhưng thật không nghĩ tới, nó chỉ là một con Hầu Tử tham ăn, ngoài ăn ra cái gì cũng đều không biết!

'không đi ngươi sẽ hối hận đó' Tiểu Hầu Tử ngẩng đầu nhìn Bạch Nham một cái, tiếp theo xoay người chạy lên dãy núi phía trước.

Bạch Nham tức giận thì tức giận, nhưng đúng là hiện tại nếu không có vật nhỏ này thì khẳng định hắn sẽ bị lạc đường. Cũng không biết nó muốn làm cái quỷ quái gì, dù nghi hoặc nhưng Bạch Nham vẫn bước chân theo sau nó.

Tiểu Hầu Tử chạy đi với tốc độ giống như tia chớp, làm Bạch Nham theo ở phía sau có chút đuối sức.

Bạch Nham không ngừng cố gắng đi theo sau người Hầu Tử, càng ngày càng xa, cây cối xung quanh càng lúc càng nhiều, núi đá cũng càng ngày càng ít đi.

Chạy khoảng ba giờ, Tiểu Hầu Tử rốt cuộc cũng dừng lại.

Bạch Nham thở dồn dập, cúi người mở to miệng mà hít thở, giương mắt nhìn một bên là dãy núi cao thật lớn còn một bên là Hầu Tử đang vô cùng đắc ý. Tâm tư liều lĩnh lúc đầu cũng đã mất hết, chạy mấy giờ liền cũng chỉ là tới con đường cùng này! Đây chẳng phải là con Hầu Tử này cố ý đùa giỡn hắn sao.

'chít chít chít chít' Hầu Tử khoa chân múa tay kêu lên vài tiếng vui sướng, đưa tay ấn lên một điểm ở trên tảng đá.

'Ầm ầm' tất cả dãy núi đều chấn động, thân thể Bạch Nham cũng bị lay động theo đành phải vịn vào tảng đá bên cạnh mà ổn định lại. Sao lại thế này? Ngay trong nháy mắt Bạch Nham thắc mắc, ngọn núi cao ở phía trước kia từ từ chuyển động, tách ra làm hai.

Mẹ nó, núi mà cũng có thể chuyển động? Bạch Nham mở lớn hai mắt nhìn, cảm thấy cảnh này quả thật là quá biến thái rồi thì phải?

Không tới vài phút, dãy núi trước mặt đã tách ra một con đường ở giữa. Tiểu Hầu Tử thoắt một cái đã dẫn đầu tiến vào trong, lần này Bạch Nham lại vô cùng tích cực, xem ra Hầu Tử này nhất định là biết biện pháp ra ngoài ạ.

Đây là một cái hang động to lớn, to đến nỗi làm người ta phải vô cùng kinh ngạc. Nói là hang động nhưng nhìn lại giống như là nơi của người ở, vừa bước chân đi tới, trong nháy mắt có ngọn đèn ở trên vách đá sáng lên.

"Nơi này có người sống?" Bạch Nham đưa mắt đánh giá bốn phía, mở miệng hỏi Hầu Tử.

Hầu Tử quay đầu nheo mắt lại, không để ý tới Bạch Nham nữa, rồi tiếp tục đi về phía trước.

Xuyên qua mấy tảng đá, càng đi về phía trước càng cảm thấy lạnh hơn, giống hệt như cái hầm băng rộng lớn, tất cả hang động như đều tràn đầy khí lạnh làm cho người ta rợn cả tóc gáy.

'ầm ầm' lại là một cửa đá lớn di chuyển.

Lần này đập vào mắt là cảnh tượng khiến Bạch Nham phải há to mồm, đó là một cung điện, chỉ thấy trong tẩm điện có một đỉnh lư hương, đèn thủy tinh bằng ngọc bính, màn che trân châu.... tất cả những thứ này đều là ánh vàng rực rỡ, cực kỳ rõ ràng đây chính là làm từ vàng mà ra.

Trong điện, ở trên đỉnh là một viên Minh Nguyệt châu cực lớn, phát ra ánh sáng rạng rỡ giống như mặt trời.

Chăn đệm đặt trên giường Bạch Ngọc, dưới đất là thảm được khảm Kim Châu theo hình sắc hoa sen, từng bông từng bông tạo thành năm cây hoa sen giống như đang tươi sống chân thật. Nhụy hoa cũng nhẵn nhụi không phân rõ được thật giả, chân trần bước lên cũng cảm thấy được vô cùng trơn nhẵn ấm áp, chứng tỏ đây chính là được làm ra từ ngọc Lam Điền Noãn.

Nhìn qua vô cùng tráng lệ, ngay cả Bạch Nham cũng là lần đầu tiên nhìn thấy. Trên đỉnh đầu phía trước mặt được treo một bảng hiệu, bề mặt được viết bốn chữ ' Duy Vũ Độc Tôn' nét chữ như rồng bay phượng vũ.

Bốn chữ giống móng vuốt hình rồng đang giương nanh múa vuốt, khoe ra vẻ càn rỡ của chính nó.

Bạch Nham nhịn không được mà nội tâm phải run rẩy, xa xỉ tới mức này, khiến hắn cũng phải ngỡ ngàng một phen, ngay cả máu trong cơ thể cũng bắt đầu sôi trào theo.

Duy Ngã Độc Tôn? Duy Vũ Độc Tôn! Dã tâm thật lớn, thủ pháp thật sắc bén ạ!

Trong nháy mắt tâm tình của hắn như được đốt cháy, xem ra nơi này thật lâu trước kia có người đã từng ở đây, hơn nữa còn là một nhân vật rất lớn.

'chít chít chít chít.... Nơi này tốt chứ, chỉ cần ngươi nướng cá cho ta ăn, những thứ kia tùy ngươi lấy' Tiểu Hầu Tử đứng ở trên ngọn đèn, kiêu ngạo lên tiếng.

Bạch Nham nhìn Hầu Tử đang cao ngạo kia, rồi lại thầm nghĩ nếu như nơi này bị thế nhân biết rõ, chỉ sợ trên giang hồ lại nổi lên một trận gió tanh mưa máu, bởi nơi này chính là một bảo tàng lớn cất giữ vô số bảo vật ạ.

Không nói đâu xa, toàn bộ mọi thứ trước mặt hắn chính là một cung điện được làm ra từ vàng ròng, chỉ sợ so với một quốc gia còn giàu có hơn!

Trong nháy mắt hoảng hốt, tất cả cung điện hình như càng tỏa sáng hơn, loáng thoáng như có người đánh đàn, đầu ngón tay lên xuống theo từng âm thanh cao thấp, như mê như ảo, như thật như giả, biến đổi thất thường. Âm thanh này trong trẻo và linh hoạt róc rách như nước, tinh xảo đặc sắc mê người.

Tiếng đàn như hồng thủy mạnh mẽ dâng lên, lại giống như tâm trí kiên cường của sinh mệnh mà xuyên qua dãy núi trùng điệp, đá ngầm nguy hiểm dưới đáy biển.... cuối cùng tiếng đàn gần như bình tĩnh lại, dịu dàng như dòng nước hồ chảy êm ả, ngẫu nhiên sẽ có cá nhảy lên mặt nước, làm bắn lên tạo thành những đóa hoa bọt nước trong suốt.

Tiếng đàn làm cho thể xác và tinh thần người ta hưng phấn hơn, Bạch Nham nhẹ nhàng nhắm mắt lại. Máu trong cơ thể giống như đang sôi trào,rồi lại như đang hưởng thụ, cả người đều trở nên hư ảo.

"Ha ha, quả là nhân tài khó gặp" Tiếng đàn dừng lại, từ trong cung điện truyền tới một âm thanh già nua.

"Người nào?" Bạch Nham đột nhiên mở to mắt, cảnh giác nhìn bốn phía.

'chít chít chít chít chít chít' nghe được âm thanh kia, Tiểu Hầu Tử hưng phấn nhảy lên, ánh mắt không ngừng hướng về tượng người được làm bằng vàng ròng ở phía trên cung điện nhìn lại.

Bạch Nham theo tầm mắt của Hầu Tử nhìn lên, một pho tượng hình người được làm bằng vàng, rồi lại xem biểu tình của Hầu Tử thì hình như là tiếng nói chuyện được truyền ra từ đấy, Bạch Nham nhấc chân đi tới phía trước vài bước.

Hình ảnh người này cao khoảng hai thước, tuy y phục và tư thái trên thân trông giống như một đế vương, nhưng mà lại giống như vẫn thiếu một cái gì đó.

Dưới chân bức điêu khắc này là những đám mây to lớn, giống hệt các vị thần tiên đằng vân giá vũ, nhưng nếu nói vị này là thần tiên thì lại không giống!

"Là ngươi đang nói chuyện?" Bạch Nham xác định hỏi.

"Ha ha, chính là lão phu" Giọng nói già nua lại vang lên lần nữa.

Bạch Nham cả kinh, quả thật là pho tượng kia đang nói chuyện.

"Ngươi thật ra là người hay quỷ?" Bạch Nham lùi lại phía sau một bước, trong mắt tỏa ra sát khí.

'chít chít chít, ngươi mới đúng là quỷ, ngươi chính là quỷ' Hầu Tử nghe nói thế thì không vừa ý, hai bước cộng thêm một cái xoay người đã nhảy tới trên người Bạch Nham, móng vuốt cào cào liên tục.

Thật là không có mắt nhìn, tượng vàng trước mặt này chính là thần nhân thượng cổ, tuy hắn đã chết được mấy trăm năm nhưng bởi vì trần duyên còn chưa dứt, nên mới lưu lại một tia hồn phách ở lại pho tượng này. Mà bây giờ Vô Nhai Tử mở miệng nói chuyện, nói cách khác thì chính là người mà hắn chờ đợi đã tới............

Nhưng là có đánh chết nó, nó cũng không nghĩ tới người mà Vô Nhai Tử chờ đợi mấy trăm năm, lại là người như thế này, nó tức giận ạ, vô cùng tức giận!

Muốn hỏi nó tại sao lại tức giận như vậy, thì chính là do cái người mà Vô Nhai Tử chọn kia là người mà nó luôn khinh bỉ, hơn nữa về sau nó sẽ trở thành người hầu của hắn, phải nghe hắn sai bảo, nó không cần ạ!

Thật sự trở thành người hầu của hắn, nó về sau làm sao còn có thể hưởng thụ hạnh phúc, sai bảo hắn đi nướng cá nữa ạ!

"Dừng lại, dừng lại!" Bạch Nham cố sống cố chết đem Hầu Tử kéo ra ngoài, hắn còn chưa nói gì tới nó mà sao nó lại kích động cái gì chứ.

"Ha ha, đợi mấy trăm năm, rốt cuộc trời cũng không phụ người có lòng. Hiện giờ xem ra, trong thân thể của ngươi cũng có máu của Thần tộc, như vậy chẳng phải là càng tốt hơn sao" Giọng nói già nua vang lên mang theo vô vàn kích động.

Mấy trăm năm, hắn một mực truy tìm một người có thân thể phù hợp, vậy mà bây giờ không những tìm được, mà ở trong cơ thể của người thiếu niên này còn có dòng máu của Thần tộc, tuy rất nhạt nhưng cũng đủ rồi.

"Ngươi có ý tứ gì?" Bạch Nham nghe tới mức đầu óc hồ đồ luôn, cái gì là Thần tộc chi huyết? Chẳng lẽ chính mình là thần nhân?

"Nếu lão phu không có nhìn nhầm, ngươi hẳn là nhi tử do Hậu Giản của Ám Ma tộc sinh ra.

Hậu Giản của Ám Ma tộc?

Bạch Nham khó hiểu, tuy mẹ của hắn tên là Hậu Giản, nhưng còn chuyện Ám Ma tộc là sao? rồi lại cùng với nhân loại sinh ra? Chẳng lẽ ý nói mẹ của hắn không phải là nhân loại. Trong nháy mắt, các loại biểu tình biến đổi liên tục hiện ra trên mặt hắn.

"Nói chuyện rõ ràng, Ám Ma tộc cùng mẹ ta có quan hệ gì" Bạch Nham nhìn về phía bức tượng người hỏi ra nghi vấn.

"Những chuyện này về sau ngươi sẽ rõ, người trẻ tuổi, ngươi có muốn bái ta làm sư phụ không? Lão phu sẽ đem võ học cả đời truyền lại cho ngươi" Vô Nhai Tử vẫn chưa trả lời vấn đề của Bạch Nham, vì một hồn phách của hắn chống đỡ không được bao lâu nữa. Cũng có thể là ý trời mà ngay khi hồn phách sắp tiêu tan thì hắn có thể gặp được người thiếu niên này.

'chít chít chít, không cần truyền cho hắn, không cần truyền cho hắn' Tiểu Hầu Tử ở một bên giống như phát điên, phản ứng vô cùng kịch liệt.

Bạch Nham liếc mắt nhìn phản ứng của Hầu Tử, hình như nó rất không muốn mình bái pho tượng này làm sư phụ? Tốt, hắn lại càng muốn làm ngược với ý muốn của nó!

Tuy tình huống trước mắt còn chưa làm rõ ràng, chuyện của mẹ, trong trí nhớ của hắn rất ít mà người trước mắt lại giống như không muốn nói rõ, dù vậy cũng không sao, chỉ cần có thể ra ngoài thì về sau hắn sẽ tự đi tìm hiểu.

Lúc này, tất cả những chuyện mà người này vừa nói ra, ít nhiều cũng đã làm cho hắn phải động tâm. Công phu ai mà không muốn có, hắn giờ còn quá yếu, muốn cùng với tỷ tỷ một chỗ thì càng không thể là gánh nặng của tỷ được. Vì vậy hắn phải trở nên mạnh mẽ hơn, để có thể kề vai chiến đấu cùng tỷ tỷ!

"Sư phụ ở trên, xin nhận đồ nhi một lạy" Bạch Nham nói xong, cung kính quỳ xuống hướng về phía pho tượng dập đầu.

"Tốt, tốt, tốt" Vô Nhai Tử nói ra liên tục ba từ tốt, giọng nói tuy già nua nhưng vẫn không che dấu được vẻ cao hứng ở trong đó.

Tiểu Hầu Tử đang đứng ở một bên, tâm tình vô cùng tệ hại. Chết tiệt, sớm biết như vậy nó đã không dẫn hắn tới đây!

Bỗng nhiên từ bức tượng màu vàng bay ra một luồng khí tức màu trắng xoay xung quanh, trong nháy mắt khí tức ở nơi đây như bị áp lực đè nén, chỉ cần hơi có ý kháng cự thì liền sẽ bị nó hút vào.

"Ngồi xếp bằng xuống, đem nội lực bản thân dồn nén lại" Vô Nhai Tử nói.

Bạch Nham nghe theo ngồi xuống, vận khí che lại hai vị trí huyệt vị, hắn cũng cảm giác được khí thế của bức tượng điêu khắc kia càng lúc càng nặng, càng lúc càng rét lạnh hơn. Bạch Nham nắm lại hai mắt, bên tai là gió mạnh thét gào, ngay tức khắc hắn có cảm giác như thân thể chính là cầu nối giữa trời và đất.

Gió thổi qua như lưỡi đao sắc bén, rét lạnh thấu xương.

Sau một lúc, gió lạnh qua đi, tiếp theo đó chính là lửa nóng khiến hắn vô cùng thống khổ. Bạch Nham cắn răng, thân thể vẫn nhẫn nhịn không hề nhúc nhích. Từ bên ngoài nhìn vào thì sẽ thấy toàn bộ thân thể lúc này của Bạch Nham giống như một thanh nam châm, liên tục hấp thu mọi vật thể xung quanh.

Ánh sáng màu vàng từ bức tượng chiếu rọi quanh thân thể hắn, ánh vàng rực rỡ làm cho mọi người khi nhìn vào phải hoa mắt.

Khí thế từ trên bức tượng người không ngừng xâm nhập vào cơ thể Bạch Nham, dần dần trở nên mạnh mẽ hơn rồi sau đó là trở thành áp lực.

Mồ hôi trên mặt Bạch Nham không ngừng chảy ra, lục phủ ngũ tạng của hắn bị một luồng khí nóng dâng lên, cỗ hơi nóng này vô cùng mãnh liệt, như muốn đem thân thể hắn phá tan mà thoát ra.

Bạch Nhan cắn chặt răng, hắn biết luồng khí mạnh mẽ kia chính là muốn cải tạo thân thể hắn.Bởi vì hắn còn quá nhỏ, cho nên nội lực không đủ để chống đỡ được lực lượng cường đại kia mà đau đớn thôi.

Bạch Nham ngồi xếp bằng, hai tay hướng lên trên, cố gắng áp chế khí tức đang lưu chuyển, và huyết dich đang sôi trào trong cơ thể để đón nhận nội lực cường đại kia.

Máu toàn thân quay cuồng, khiến cơ thể toàn thân Bạch Nham như muốn nổ tung, cái loại đau đớn này khiến Bạch Nham vô thức nắm chặt tay lại, lòng bàn tay không ngừng xiết chặt làm máu chảy ra khắp các kẽ ngón tay.

Khí tức vẫn như cũ không ngừng chạy khắp cơ thể, dần dần máu trong cơ thể cùng với các tia khí tức cường đại dung hợp lại với nhau.

Bạch Nham rõ ràng cảm giác được, trong cơ thể có hai luồng khí nóng dần dần yên tĩnh xuống chứ không tán loạn như lúc đầu. Chúng bắt đầu từ từ chuyển động theo quy luật, không hề xung đột với nhau mà là dung hợp mang lại ấm áp.

Điều này làm cho Bạch Nham đang bị đau đớn được giảm bớt không ít, tuy khí tức của bức tượng kia truyền tới cường đại nhưng khi gặp phải khí tức trong cơ thể của hắn, thật giống như khối băng bị hòa tan thành nước, trong cơ thể giống như gặp được mưa xuân, thấm đẫm đất đai làm cho sinh vật nảy sinh tươi tốt.

Hầu Tử yên tĩnh đứng ở bên cạnh, trong mắt vô cùng ngạc nhiên. Khí tức của Vô Nhai Tử vậy mà là bị người này hoàn toàn hòa tan, hấp thu toàn bộ vào trong cơ thể, điều này thật không thể tin nổi.

Công lực của Vô Nhai Tử rất cường đại, nội lực và đấu khí là do tu luyện mấy trăm năm mà thành, thế mà lại bị một nhân loại thừa nhận hết. Bình thường mà nói, cho dù có là một phần ba cũng không thể chịu đựng được chứ đừng nói tới toàn bộ.

Người này vậy mà lại thừa nhận toàn bộ, thân thể không xảy ra tình huống nào khác lạ. Thật là lợi hại ạ, chỉ sợ sau hôm nay, nó cũng không dám ra lệnh cho hắn đi nướng cá rồi!

Một thiếu nhiên chỉ mới mười bốn tuổi, thế nhưng lại có thể thừa nhận được công lực mấy trăm năm. Chuyện này đúng là ngàn năm chưa chắc đã có một người, mà cho dù có thì cũng phải có huyền khí trợ giúp, rồi cộng thêm trong cơ thể phải có ít nhất trên sáu mươi năm công lực mới được.

Mà giờ phút này, thiếu niên mười bốn tuổi, đấu khí yếu ớt, chứ đừng nói tới huyền khí hộ thân, ngay cả vũ khí một cái cũng không có, cứ như vậy hồn nhiên tiếp nhận mấy trăm năm nội lực.

Nghe mà thấy dọa người! Ngoài hai từ biến thái để hình dung thì vẫn chỉ có thể là hai từ biến thái ạ!
...


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...