Vương Phi Xà Y

Chương 29: Không Thành Chi Kế


Chương trước Chương tiếp

Nụ cười trên môi Bạch Băng vẫn không suy giảm, nhìn những mũi tên mà nàng chẳng coi vào mắt đang từ từ bay đến trước mặt, đôi tay nhỏ bé nhẹ nhàng vung lên, trong tay liền bắt được những mũi tên kia.

Đưa tay cầm vài cây cung cùng một lúc, bàn tay trắng nõn kéo căng dây cung, mũi tên lập tức bắn thẳng về hướng quân địch, nhất thời vô số tiếng kêu thảm thiết vang lên bên tai không dứt.

"Ha ha.... Bắn, tiếp tục bắn!! Xem bọn chúng còn có thể chống đỡ được bao lâu!" Trương Lương cất giọng cười điên cuồng, nhìn về phía ba người, nụ cười trên mặt lại càng thêm dữ tợn.

Hôm nay hắn nhất định phải tận tay giết chết Xích Liên Triệt, chiến thần Lục vương gia sao? Ha ha..... chỉ lát nữa thôi, ta sẽ khiến cho ngươi chết không được toàn thây!

Hàng loạt mũi tên liên tục không ngừng bắn về phía ba người Bạch Băng trong suốt một canh giờ, nhưng lại không làm suy yếu được chút sức lực nào của Bạch Băng và Xích Liên Triệt.

Duy nhất chỉ có Xích Liên Vũ là đã cố gắng dốc hết sức, đôi tay nắm chặt thanh kiếm mà liều mạng chém xuống. Lúc này hắn không thể trở thành gánh nặng cho hai người kia được!

Nhưng mà hắn lại không biết rằng, dù hắn có mặt ở đây hay không thì sức lực chống đỡ của con người cũng chỉ có hạn mà thôi. Cứ coi như bọn họ muốn sống sót thoát khỏi nơi này, cũng cần phải có đầy đủ năng lực mới được!

Tiểu Bạch với Tiểu Kim giải quyết xong đám ma thú bên này xong, hai bóng dáng nhỏ bé liền nhanh chóng xoay người tiến về phía đám cung tiễn thủ mà đánh, trong tình thế bất ngờ như vậy nhưng lại không một ai phát hiện ra.

Trường kiếm trong tay Bạch Băng không ngừng bay múa, liên tục đánh gãy những mũi tên bay tới. Lúc này ngoại trừ biện pháp này thì nàng cũng không còn cách nào khác, đối phương quá đông mà những mũi tên bị đánh ngược trở về cũng không gây được thương tích gì lớn cho bọn chúng. Bởi vì hễ có một người ngã xuống thì sẽ có vô số người điên cuồng lao tới để thay thế.

"A....."

"A........."

Những tiếng kiêu vô cùng thê thảm liên tiếp vang lên, hai hình dáng nhỏ nhắn một vàng một trắng như ẩn như hiện ở giữa đám cung thủ, khắp người Tiểu Kim mọc ra đầy gai nhọn, chỉ cần ai chạm vào người nó thì sẽ đều bị trúng độc.

Miệng sùi bọt mép, luống khí màu đen phủ kín khuôn mặt, kế tiếp là toàn thân co giật cho đến chết!

Bạch Băng quay đầu lại, thấy tình huống trước mắt như thế, trong lòng rất kinh ngạc, trên người Tiểu Kim tại sao lại toàn là độc ?

Mỗi ngày nàng đều ôm nó nhưng lại không hề phát hiện ra, chẳng lẽ đây chính là năng lực của Tiểu Kim?

"Đi" Xích Liên Triệt đánh gẫy những mũi tên đang bay về phía Bạch Băng cùng Xích Liên Vũ, đồng thời hét to một tiếng. Lúc này bọn chúng nhêều người hơn, cứ tiếp tục ở đây kéo dài thời gian nữa, sợ rằng ở bên phía hoàng thành sẽ khó mà cầm cự được.

Bây giờ chỉ cần từ trong khu rừng này xông ra, một khi ra khỏi nơi này thì bọn chúng có muốn ngăn cản cũng là chuyện không thể.

Bạch Băng và Xích Liên vũ nghe thấy Xích Liên Triệt nói vậy thì cũng hiểu được ngay ý tứ của hắn, ngay tức khắc xoay người từ từ lùi về phía sau!

"Nhanh, đừng để cho bọn chúng thoát ra khỏi khu rừng rậm này" Trương Lương liếc mắt một cái liền hiểu ngay ý đồ của bọn Xích Liên Triệt nên hét to một tiếng. Những thị vệ ẩn nấp trong rừng nhận được mệnh lệnh, ào ào xông lên.

Cuộc chiến bắn tên vừa ngừng, thì một vòng chém giết mới lại bắt đầu, vô số đao kiếm điên cuồng hướng về phía ba người mà đâm tới.

"A......"

"A....."

Bạch Băng nheo mắt nhìn đám người dồn dập tiến đến, liền rút kiếm quay lại lao vào chém giết đến đỏ cả mắt.

"Lộc cộc......"

"Lộc cộc......." Tiếng vó ngựa từ xa vang lên, nhanh chóng truyền đến trong tai mọi người.

Lỗ tai Bạch Băng động đậy, quay đầu nhìn thẳng về một hướng, liền phát hiện ra rất nhiều người ngựa đang tiến đến đây. Nhưng nghe âm thanh này thì rõ ràng là tiếng ngựa đang từ bên ngoài chạy về hoàng thành. Không phải là viện quân!

Âm thanh vó ngựa được bọc sắt vang lên sang sảng, mỗi lúc một gần.

Trong lúc chém giết, Xích Liên Triệt cũng ngẩng đầu nhìn về phía sau giống với hướng nhìn của Bạch Băng, nhất thời sắc mặt thay đổi, phương hướng này...............

"Đại quân ở ngoài biên quan!" Vẻ mặt tức giận của Xích Liên Triệt trở nên xanh mét, chuyện này có nghĩa là Vương Lương đã rút đại quân ở biên quan về để cản lại ba người bọn họ, nếu suy đoán này của hắn là thật thì hậu quả rất khó lường.

"Bây giờ lập tức xông ra ngoài" Giọng nói lạnh như băng không mang theo tí hơi thở nào của người sống vang lên.

Bạch Băng quay đầu, giơ kiếm điên cuồng chém xuống, dưới chân di chuyển càng lúc càng nhanh về phía đại quân đang chay tới ở trước mặt.

Nghe tiếng chân ngựa chạy tới đoán chừng còn cách khoảng bốn, năm dặm, nên mấy người các nàng chỉ còn lại mười mấy phút thời gian mà thôi.

Xích Liên Triệt cũng nghe được, lập tức hiểu ra, không nói tiếng nào, trường kiếm trong tay mãnh liệt như vũ bão, nhanh như chớp tỏa ra sát khí bốn phía. Kẻ địch ngã xuống càng lúc càng nhiều, tốc độ càng lúc càng nhanh, chẳng mấy chốc đám thị vệ phía trước đã giảm đi hơn nửa.

"Nhanh lên, đừng để cho bọn họ thoát ra. Đúng là một lũ phế vật, nhanh chóng vây bọn chúng lại cho ta" Nhìn màn đột phá trước mắt, Trương Lương giận dữ hét to, đồng thời tay cầm đại đao giơ lên vọt vào trong trận chém giết.

Trường kiếm bén nhọn trong tay, liên tục đâm chém!

Bạch Băng liếc mắt nhìn thấy Trương Lương vọt tới, ánh mắt nhất thời nhíu lại, quyết định xông lên trước giải quyết tên này đầu tiên! Chân nhanh chóng di chuyển về phía Trương Lương, ánh mắt sắc bén như chim ưng, trường kiếm trong tay biến ảo tựa như sứ giả đến từ Địa Ngục.

Khoảng cách của Xích Liên Triệt với Trương Lương rất gần, thấy Bạch Băng di chuyển liền hiểu rõ ý đồ nên cũng xoay người vung kiếm, thoáng chốc đầu người ở trong không trung bay loạn, máu tươi không ngừng bay lên giống như một cảnh mưa máu từ trên trời đổ xuống.

Một kiếm trí mạng kia cũng chính là vì Bạch Băng mà mở đường, diệt trừ đi chướng ngại vật ở trước mắt. Bạch Băng nhìn thấy vậy thì nhếch môi nở nụ cười có chút suy tư, thật không ngờ hắn lại hiểu rõ ý tưởng của nàng, biết nàng muốn làm gì như vậy.

Gió thổi ầm ầm, mây đẹn tụ lại, sát khí dầy đặc tỏa ra khắp nơi.

Máu tanh bắn lên khắp người nàng, làm cho thân hình càng thêm nhếch nhác, nhưng bước chân vẫn không dừng lại, tiếp thục giẫm lên thi thể đầy trên đất mà đi, bóng dáng giống như quỷ mị lao thẳng về phía Trương Lương.

"Đi chết đi!" Sau tiếng hét to, chỉ thấy Trương Lương đờ ra, hoàn toàn không kịp phản ứng, ngơ ngác nhìn vẻ mặt nhếch nhác của Bạch Băng, mãi cho tới khi bị một kiếm chém ngang người... đầu rơi xuống đất, lăn lộn mấy vòng mới ngừng lại.

"A..... Trương phó tướng chết....."

"Phó tướng.... Trương phó tướng......" Bọn thị vệ thấy Trương Lương chết, nhất thời chẳng khác nào rắn mất đầu.

Thật ra thì công phu của Trương Lương cũng không phải là tốt, dựa vào trong nhà có tiền nên mới lấy đươc lòng của Tam vương gia. Hôm nay được ban cho cái chức phó tướng nho nhỏ, khiến Trương Lương mừng rỡ rơi nước mắt mà bán mạng vì Tam vương gia, chỉ là như vậy có đáng giá hay không?

Thị vệ bị mất đi người chỉ huy, trở nên hoảng loạn, nhất thời để cho ba người Bạch Băng có cơ hội thoát ra khỏi nơi này trước khi mười mấy vạn đại quân kia kịp xông đến.

Trong lòng Bạch Băng cũng biết, dù hiện tại có thoát ra được thì sợ là cũng đã muộn, nếu như đại quân ở phía sau cứ đuổi theo không buông, như vậy khác nào bọn họ dẫn theo cả đại quân về thành, làm tăng thêm lực lượng trợ giúp cho Tam vương gia ở hoàng thành. Biện pháp duy nhất bây giờ là phải ngăn cản mười mấy vạn đại quân này trở về hoàng thành!

"Đừng ai vọng tưởng còn sống mà đi ra ngoài!" Một giọng nói từ xa truyền đến, theo sau là mười mấy vạn đại quân so với dự đoán của Bạch Băng còn nhanh hơn, trong nháy mắt đã xuất hiện trong tầm mắt của mọi người.

Đám thị vệ đang hoang mang thì thấy mười mấy vạn đại quân đến, vô cùng mừng rỡ.

Bạch Băng biết giờ bọn họ muốn đi cũng không được, đã không đi được vậy thì chỉ có cách liều mạng. Mười mấy vạn đại quân sao? Nàng không sợ! Muốn chết thì cũng phải chết cho sảng khoái!

"Ta cũng muốn xem xem, hôm nay thủ đoạn của ai độc ác hơn" Xích Liên Triệt lạnh lùng nguông cuồng lên tiếng, âm thanh theo gió rồi tản ra khắp nơi, cực kỳ kiêu ngạo mà nắm chặt kiếm trong tay. Hôm nay hắn muốn hưởng thụ một cuộc chém giết thật sảng khoái.

Mười mấy vạn nhân mã màu đen che kín một mảnh rừng, liên tục chia ra bao vây ba người ở giữa, tầng tầng lớp lớp cả trong lẫn ngoài, dù là người có bản lĩnh tài giỏi cũng không cách nào trốn thoát!

"Băng nhi, có sợ hay không" Xích Liên Vũ cúi đầu nhìn Bạch Băng, trên khuôn mặt nhỏ nhắn bị máu tươi bắn lên loang lổ một màu đỏ.

"Không sợ!" Lời nói vô cùng trấn định, tự tin. Nàng không sợ.

"Liều mạng" Xích Liên Vũ lửa giận thiêu đốt, mang theo trường kiếm xông lên.

Đối mặt với mười mấy vạn đại quân, ba người không có chút nào hoảng sợ, ngược lại trong mắt lại là sự chờ đợi khát máu về một cuộc chém giết với quy mô to lớn ở trước mắt.

"Tứ vương gia, Lục vương gia, thần sẽ đưa tiễn các người một đoạn đường" NGười dẫn đầu là Tả Tướng Liêu Nguyên với vẻ mặt tươi cười hèn mọn.

Hắn cũng không ngờ được Lục vương gia sẽ có năng lực lớn như vậy, bị thị vệ vây công mà còn không chết! Nhưng mà ngàn tên thị vệ đó làm sao có thể so cùng với mười mấy vạn đại quân của hắn!

"Vậy thì còn phải xem xem ngươi có bản lĩnh đấy hay không đã" Ánh mắt Xích Liên Triệt lấp lóe phát ra một màu đỏ sẫm, lúc này cũng không cần nhiều lời thêm nữa, lập tức liền phi thân lên trước, nhất thời tiếng chém giết vang lên liên tiếp.

"Giết!" Bạch Băng với Xích Liên vũ đồng thời hét to một tiếng, vọt vào trong đại quân. Trường kiếm trong tay chẳng khác nào lưỡi hái càng thêm sắc bén.

Một đao là hai mạng người, mỗi chiêu đều là trí mạng, mỗi kiếm của nàng đâm ra vô cùng biến ảo, chỉ trong nháy mắt ở dưới kiếm của nàng đã là hai, ba mạng người ngã xuống.

Bạch Bặng hoàn toàn nổi giận, chiêu thức giết người đơn giản nhẹ nàng tựa như dưỡi dao sắc bén, không tiếng động mà lấy đi sinh mạng của kẻ địch một cách vô cùng quỷ dị.

Sâu bên trong tròng mắt của nàng bốc lên ngọn lửa giận, đây là lần đầu tiên nàng buông thả sự tức giận như vậy, nhất thời sát khí xung quanh thân thể cũng theo đó mà tỏa ra nồng nặc.

Điều này làm cho Liêu Nguyên nhìn ngây người không chớp mắt lấy một cái, vị này là người nào?

Cái loại chém giết đó quá kinh khủng, một kiếm lập tức lấy đi hai mạng người!

"Giết.....Giết chết nữ nhân đó" Liêu Nguyên hô to, vì lúc này hắn cảm thấy hơi thở đó khiến cho hắn bất an.

Nhận được mệnh lệnh, bọn thị về quay người về phía Bạch Băng, cùng nhau xông tới.

"Tất cả đều chết hết đi!" Hai mắt Bạch Băng đỏ ngầu, gần như có thể nhỏ ra máu, trường kiếm trong tay càng chém giết điên cuồng hơn.

Kiếm khí chém xuống, không người nào còn sống.

Thi thể nằm đầy trên mặt đất, khắp nơi đều là màu đỏ của máu.

Máu tươi từ thi thể chảy ra tạo thành những khe nước, rồi chảy ra các nơi .

Đột nhiên trên trời gió lốc nổi lên ầm ầm, bão cát thổi bay mù mịt từ khắp bốn phía. Một luồng ánh sáng từ từ dâng lên, tia sáng lập lòe như ánh nến dần dần sáng lên.

"Rống......"

"Rống......" Mấy tiếng âm thanh gào thét vang lên, khí thế tựa như có thể trấn áp được cả núi sông!

Mười mấy vạn đại quân đều khiếp sợ ngẩng đầu, chỉ vì tiếng kêu đinh tai nhức óc giống như của loài hổ báo!

Xích Liên Triệt cũng có chút kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn về nơi phát ra ánh sáng, hơi thở kia thật mạnh. Nếu hắn đoán không nhầm thì kia nhất định là hơi thở của ma thú cao cấp ít nhất cũng phải là cấp bẩy!

"Rống rống....." Tiếng gầm vừa vang lên, kế tiếp là từng tia sáng bắn thẳng đến phía trước mặt đại quân.

Rồi từng tiếng quát tháo liên tục vang lên, sau đó là vô số xương cốt chân tay bay loạn! Binh lính xung quanh, trong lúc bất chợt liền bị những tia sáng kia bắn thẳng vào người, cắt thành bẩy, tám đoạn.

Tứ chi rơi xuống đầy đất, máu tanh chảy lênh láng khắp nơi.

Mọi người trợn to mắt kinh hãi!

"Đây là chuyện gì xảy ra? Thứ gì mà lại lợi hại như vậy!" Trong lúc hốt hoảng, Liêu Nguyên miệng lẩm bẩm thì thào không biết là hỏi ai hay là đang tự hỏi!

Tiếng kêu của con hổ này là chuyện gì xảy ra, chẳng lẽ ba người này còn có tuyệt chiêu bí mật gì mà hắn không biết?

Suy nghị này không khỏi làm hắn hoảng sợ, nếu đúng thế thì thật là không ổn chút nào. Đến tột cùng thì đây là vật gì? Tại sao lại có thể phát ra tiếng hổ kêu.

Hơn nữa chỉ trong nháy mắt lúc ánh sáng kia phát ra, cũng đồng thời vô tình giết đi vô số người của hắn!

Trong chớp mắt mà có thể giết nhiều người như vậy sao.

Liễu Nguyên trong lòng suy đoán, không lẽ là ma thú? Nhưng hắn chưa từng thấy loại ma thú cường đại như thế này bao giờ, hơn nữa còn giết người sắc bén như vậy thì lại càng không biết.

Bạch Băng cũng hết sức kinh ngạc mà nhìn tình hình đột biến trước mắt! Rồi lại nhìn về chiếc nhẫn Ám Ma ở trên tay, hình như nó sáng lên.

Nếu vừa rồi nàng không nhìn nhầm, thì đạo ánh sáng kia rõ ràng là phát ra từ bên trong nhẫn Ám Ma. Mặc dù tiếng gầm rú là phát ra từ trên trời truyền xuống, nhưng mà Bạch Băng biết rõ thanh âm này chính là từ bên trong nhẫn Ám Ma này truyền ra!

"Không nên hoảng sợ, tất cả đại quân không nên sợ hãi. Lập tức tiến lên giết bọn họ cho ta" Cục diện trước mắt nhất thời rối loạn, nghe vậy tất cả binh lính đều cầm vũ khí xông lên. Mọi người vô cùng kinh hãi, chỉ sợ tia sáng kia lại phát ra một lần nữa!

Vốn là vô cùng đắc ý tự tin, chờ đợi nhìn Xích Liên Triệt chết đi, nhưng không ngờ chuyện ngoài ý muốn lại xảy ra, khiến bây giờ hắn vô cùng luống cuống.

"Giết....." Bọn binh lính giơ cao trường đao tiến lên phía trước.

"Rống...." Nhưng lại một tiếng hổ kêu, nhất thời làm tất cả mọi người đều đình chỉ đứng im không dám động đậy.

Quay đầu tìm kiếm khắp nơi xem rốt cuộc là vật biến dị gì lại đe dọa lòng người như thế!

Bạch Băng nhíu mày, nàng biết ở bên trong nhẫn Ám Ma có đồ vật gì đó, vì tiếng kêu kia giống như đang chờ đợi được nàng triệu gọi!

Gọi? Bạch Băng kinh ngạc, nàng làm thế nào để triệu gọi ra bây giờ, vì căn bản nàng không biết sử dụng chiếc nhẫn này.

Quay đầu nhìn về phía mười mấy vạn đại quân, ánh mắt Bạch Băng càng thêm sáng ngời, nếu như bên trong nhẫn Ám Ma có ma thú, như vậy thì bọn nàng không cần sợ nữa, nhất thời đưa một ngón tay chạm nhẹ trên giữa nhị hoa của nhẫn, làm cánh hoa không trọn vẹn kia từ từ chuyển động......

Gió lốc trên bầu trời thổi càng thêm mãnh liệt, bão cát càng thêm dầy đặc cơ hồ khiến mọi người không mở nổi mắt ra.

"Rống....." Tiếng kêu càng thêm vang dội.

Chiếc nhẫn Ám Ma chợt sáng lên, kế tiếp là một tia sáng rực rỡ từ trong nhẫn phát ra, làm mọi người sợ ngây ngời không mở nổi mắt.

Một con Xích Viêm Hổ với hình dáng to lớn hiện ra trước mắt mọi người, thân hình cao lớn ngang với một tòa nhà cao tầng, trong miệng là răng nhanh bén nhọn lóe sáng, từng giọt chết lỏng nhỏ ra như muốn nói, nó rất đói bụng, muốn ăn thịt người!

"Ông trời của ta ạ!"

"A...........Con hổ thật to........"

Nhìn con hổ không lồ trước mắt, làm mọi người cứng đờ run rẩy, làm sao mà còn dám tiến lên chiến đấu tiếp nữa. Chỉ sợ sẽ bị nó nhìn trúng, mà chết không toàn thây!

"Băng nhi, đây là ma thú của nàng sao?" Xích Liên Triệt nhanh chóng bay đến bên cạnh Bạch Băng. Xích Viêm Hổ này chính là trung cấp ma thú cấp tám, vô cùng hiếm thấy!

"Không phải, nó là ở bên trong chiếc nhẫn Ám Ma" Bạch Băng lắc đầu, nhìn chằm chằm Xích Viêm Hổ, trong mắt là sự hưng phấn vô cùng nóng bỏng, có nó ở đây thì hôm nay nhất định có thể đảo ngược được tình thế trước mắt rồi!

Xích Liên Triệt nhìn chiếc nhẫn Ám Ma thật lâu, sau đó mới quay đầu chuyển ánh mắt về phía Xích Viêm Hổ.

'tê tê.....' Tiểu Kim không biết từ chỗ nào leo lên trên vai Bạch Băng. Ánh mắt lóe sáng, thật sự có ma thú? chủ nhân của nhẫn Ám Ma thật sự có thể triệu gọi được ma thú, hơn nữa còn là ma thú cao cấp Xích Viêm Hổ cấp tám, thật đúng là cường hãn.

"Rống rống...." Xích Viêm hổ ngẩng cao đầu hướng lên trời gào thét, rồi lại cúi đầu nhìn một lũ người đang bị kinh sợ kia.

Những thứ này chính là loài người đã làm cho chủ nhân tức giận, nó ở trong nhẫn Ám Ma cảm giác được rõ ràng sự tức giận của chủ nhân. Bởi vì hơi thở đó phát ra khiến cho máu nóng toàn thân nó sôi trào, nếu như không phải bị nhốt trong nhẫn thì nó đã lao ra đại chiến một trận rồi.

'Chủ nhân, người mau ra lệnh cho Xích Viêm Hổ giết những người đó đi' Tiểu Kim thấy Bạch Băng chậm chạp không làm gì, trong lòng liền nóng nảy.

Ra lệnh? Con Xích Viêm Hổ này là của nàng? Nàng là chủ nhân của nó?

Cúi đầu liếc mắt nhìn nhẫn Ám Ma, trong này còn có bao nhiêu điều khiến cho nàng phải ngạc nhiên nữa đây.

"Giết!" Kinh ngạc thì kinh ngạc, nhưng mục đích trước mắt quan trọng nhất vẫn là phải tiêu diệt đám người kia đã.

Xích Viêm Hổ nhận được mệnh lệnh, móng vuốt to lớn giẫm mạnh một cái, nhất thời khiến khu vực bán kính xung quanh đêu rung động.

"A.........."

"A................." Những binh lính đứng cách xa đó cũng không yên, ai có thể dám ứng chiến với con quái vật có lực lượng lớn gấp mười mấy lần so với loài người này được ạ, tiến lên nghênh đón Xích Viêm Hổ này đều sẽ tan xương nát thịt!

"Không được phép lùi về phía sau" Thấy tình huống như vậy thì sự trấn tĩnh trong mắt Liêu Nguyên biến mất không thấy tăm hơi đâu, hiện tại hắn hoảng hốt mà chỉ huy đại quân.

Xích Liên Triệt giương mắt theo dõi, bên này có Xích Viêm Hổ thì có thể chống đỡ được một lúc, nên bọn họ không thể tiếp tục ở đây chờ chết được.

"Đi, chúng ta trở về hoàng thành" Xích Liên Triệt nhanh nhẹn phi thân lên con tuấn mã cao lớn trước mặt, một tay đưa ra đem Bạch Băng kéo lên ôm vào trong ngực.

Xích Liên Vũ cũng vận nội lực, bay lên lưng ngựa, nâng roi quất mạnh vào mông ngựa mà phi.

Liêu Nguyên nóng nảy, vì không muốn để bọn họ về hoàng thành nên hét lớn: "Bốn vạn nhân mã giữ chân Xích Viêm Hổ, còn những người khác đuổi theo cho ta!"

"Giá!" Tuấn mã một mình một đường chạy thẳng về phía trước.

Bụi đất tung bay, theo sau là vô số tiếng chân ngựa .

Ba ngươi vẻ mặt lạnh lẽo, hận không thể một bước mà trực tiếp tiến ngay vào trong hoàng thành.

Tuấn mã đang chạy như bay, ở giữa đường phía trước nhất thời xuất hiện vô số sợ tơ bạc, nhìn màu sắc lóe lên đủ biết sợi chỉ đã được tẩm đầy kịch độc.

"Mau dừng lại" Ánh mắt Bạch Băng lóe sáng, ở khoảng cách chỉ còn năm mươi thước, nàng có thể nhìn thấy rõ ràng chỉ bạc kia đang lay động.

Nhưng khoái mã đang chạy với tộc độ quá nhanh, nên nhất thời không thể dừng lại được.!

Xích Liên Triệt ghìm chặt dây cương, sau đó ôm Bạch Băng phi thân lên trời giống như đại bàng bay lượn.

Xích Liên Vũ vận nội lực, điểm nhẹ mũi chân lên lưng ngựa rồi nhảy xuống, sau đó lăn vài vòng trên mặt đất.

Tuấn mã chay băng băng lao đến sợi dây bạc kia thì lập tức hai chân trước bị cắt xuống.

Mấy người vừa chạm đất liền chưa kịp ổn định lại, thì đã bị vô số hỏa tiễn từ hai bên đường bắn ra.

Mũi tên lửa rơi xuống đất, bỗng nhiên 'oanh' một tiếng bùng lên, giống như trên mặt đất chính là một bãi dầu hỏa.

"Đường đi phía trước đã bị ngăn cản" Cặp mắt Xích Liên Triệt cơ hồ muốn bốc lửa. Kế hoạch hôm nay của bọn chúng thật đúng là kín đáo, xem ra là hắn đã coi thường bản lĩnh của bọn họ rồi!

Ngọn lửa nhanh chóng lan ra, phút chốc trong mũi ba người đều toàn là mùi vị nồng nặc của dầu hỏa.

Bạch Băng nhanh chóng quan sát tình huống trước mắt, phía trước là trận hỏa hoạn ngút trời giống như một lò lửa, làm cho không ai có thể đến gần.

Tốc độ thiêu đốt của dầu hỏa rất nhanh, nếu như động tác của mấy người các nàng không nhanh, chỉ sợ rằng ngọn lửa này sẽ dính vào người.

"Từ bên trái xông ra, nhớ là tốc độ phải nhanh!" Lửa ở bên trái có vẻ yếu hơn. Lúc này ngọn lửa còn cách khoảng ba mươi thước, nên nhất định phải vượt qua trong vòng hai mươi giây, nếu không thì chính là vùi thân trong biển lửa.

Lúc này đại quân do Liêu Nguyên lãnh đạo đã cách bọn họ càng ngày càng gần, mà trước mắt lại là biển lửa ngăn trở. Nhưng so đối phó với đại quân kia chỉ sợ sẽ rất khó khắn, trước mắt chỉ còn cách là xuyên qua đám lửa kia mà thoát ra ngoài.

"Hai mươi giây" Bạch Băng nhìn Xích Liên Vũ, nàng biết với tốc độ của Xích Liên Triệt thì nhất định có thể vượt qua, nhưng mà Xích Liên Vũ thì rất khó nói, dù sao hắn cũng là luyện dược sư, không phải vũ tu!

Xích Liên Vũ dù không hiểu rõ ý nghĩa hai mươi giây của Bạch Băng là gì, nhưng nhìn tình huống trước mắt thì hắn cũng hiểu được, muốn xuyên qua đám lửa kia thì tốc độ nhất định là phải nhanh!

Nhìn về ánh mắt lo lắng của Xích Liên Triệt và Bạch Băng, hắn lại càng cảm thấy hối hận, hối hận vì tại sao hắn không có vũ tu, để bây giờ trở thanh gánh nặng !

"Yên tâm, ta sẽ không có việc gì" Xích Liên Vũ nắm chặt quả đấm, mờ mịt nhìn biển lửa trước mặt với quyết tâm nhất định phải vượt qua bằng được.

Xích Liên Triệt cùng Bạch Băng gật đầu.

Bạch Băng xoay người từ bên đường hai xuống một ít lá cây chuối tây, làm thành hình dáng chiếc mũ để bọn họ đội lên đầu. Ít nhất ở trong biển lửa này nó cũng có thể bảo vệ để tóc không bị đốt trụi trong vòng hai mươi giây!

"Nhớ là trong lúc chay ra đừng nên hô hấp, cũng không nên mở mắt, chỉ cần dồn hết nội lực mà chạy thẳng về phía trước!" Bạch Băng dặn dò xong, thì mấy bóng dáng trong nháy mắt biến mất ở trong biển lửa!

Trong ngọn lửa bập bùng, giống như một lò lửa nóng rực bao quanh thân thể, hơn nữa bởi vì tốc độ quá nhanh nên khi chạy ngang tựa như một vật cách điện mang theo gió làm ngọn lửa tự động rẽ ra hai bên, tạo thành một lối đi.

Mười giây.... mười lăm giây..... hai mươi giây.........

'Oanh' một trận tia lửa mãnh liệt bốc lên, mang theo hai bóng dáng thoát ra. Trên mặt bị ngọn lửa thiêu đốt nóng rực gần như có thể rỉ ra máu.

"Tứ ca còn chưa có đi ra" Xích Liên Triêt quay đầu không thấy bóng dáng Xích Liên Vũ, khuôn mặt trở nên lo lắng.

"Ta đi........."

"Để ta đi tìm.........." Bạch Băng còn chưa nói xong thì bóng dáng Xích Liên Triệt đã biến mất ở bên trong biển lửa kia một lần nữa.

Thời gian một giây lại một giây trôi qua, vẫn không có động tĩnh gì.

Bạch Băng tiến lên từng bước, càng lúc càng gần hơn với biển lửa mà quan sát tình huống. Nhưng giữa biển lửa đỏ rực thì sao có thể nhìn thấy được.

Trận hỏa họa kia càng lúc càng mãnh liệt, dường như muốn đốt sạch tất cả, khói đen dầy đặc từ từ bay lên khiến không khí tràn đầy mùi khét lẹt.

Gió từ trong núi thổi qua, nhẹ nhàng yên tĩnh, xung quanh chỉ còn lại mỗi âm thanh bập bùng của cây cối bị thiêu đốt.

Mười giây, mười giây đã trôi qua nhưng vẫn không có ai ra ngoài.

Tâm trạng Bạch Băng càng lúc càng hốt hoảng, cắn chặt đôi môi khô nứt, nhất thời máu tươi bật ra chay đầy miệng. Không có ai, bọn họ không có ai ra ngoài.

Nhìn một trời đầy lửa, khiến nàng càng thêm buồn bực đến mức không thở nổi, tim cũng thắt chặt lại đau đớn, nàng chưa từng có lúc nào mệt mỏi như vậy.

"Ha ha..... Chết rất hay, chết rất tốt, một biển lửa này chính là nơi để tống táng toàn bộ bọn ngươi! ha ha ha....... Lại còn mơ tưởng có thể trở về hoàng thành, các ngươi cho rằng Tam vương gia là người ngu sao? Đoạn đường này đã được bố trí đủ loại cơ quan, chỉ còn chờ các ngươi bước vào mà thôi. ha ha ha.... Hôm nay kế hoach của Tam vương gia tuyệt đối không thể thất bại, ngay mai chính là ngày thay đổi của Xích Nguyệt quốc! ha ha ha ha ha....."

Từ sau lưng xuất hiện một nam tử cao lớn, theo sau là mấy trăm tên thị vệ, nam tử nhìn trận lửa xinh đep trước mắt, chỉ còn lại một mình Bạch Băng thì lại càng cất tiếng cười ngông cuồng.

Bạch Băng quay người, hiện ra khuôn mặt bị cháy đen cùng với hơi thở nặng nề, ai nói Triệt của nàng chết, ai dám nói Triệt của nàng chết!

Nắm chặt trường kiếm trong tay, đã trôi qua hai mươi giây ngắn ngủi vậy mà bên trong đám lửa kia vẫn không có một chút động tĩnh nào.

"Ha ha.... Chết hết rồi, ở trong biển lửa mà còn muốn sống ra ngoài, đúng là mơ tưởng!" Nam tử lại ngông cuồng cười to một lần nữa, sau đó nhìn về phía Bạch Băng: "Tuy có hơi nhỏ một chút, lại còn rất xấu xí, nhưng dù sao cũng đã được chỉ đinh làm Lục vương phi. Cho nên hãy để cho huynh đệ của ta nếm thử một chút, xem một người xấu xí như vậy làm sao lại khiến cho Lục vương gia yêu thương như thế".

Lời nói vừa dứt, ánh mắt Bạch Băng tối sầm, chậm rãi quay đầu trong mắt lóe lên một tia nguy hiểm không dễ nhận ra.

Nam tử ngồi trên lưng ngựa tiến lên nghênh đón ánh mắt của Bạch Băng, mà hồn nhiên không biết sợ. Vẫn như cũ nở nụ cười bỉ ổi: "Ánh mắt này thật có chút hương vị, khó trách tuổi nhỏ như vậy mà đã biết mê hoặc nam nhân, yên tâm lát nữa gia sẽ làm cho ngươi thật thoải mái!"

"Ta sẽ khiến cho ngươi thoải mái đến chết......" Còn chưa kịp nói xong thì thân thể của Bạch Băng đã nhanh chóng tiến lên, tay nắm chặt trường kiếm.

Nam tử thấy Bạch Băng cầm kiếm xông lên, trong lòng lại vô cùng vui vẻ.

"Một nữ tử mới mười ba tuổi cũng đòi giết ta? ha ha.... buồn cười........ quá buồn cười......."Hắn cười to không ngừng, phảng phất như đây là chuyện buồn cười nhất từ trước tới giờ, một nữ nhân nho nhỏ mà cũng có thể giết hắn, vậy cái chức danh thủ lĩnh thị vệ này chẳng phải là đồ bỏ đi sao!

Bạch Băng nhếch môi cười lạnh, ngẩng đầu nhìn về phía nam tử "Muốn chết như thế nào!"

Nam tử trừng mắt, càng thêm ngông cuồng mà cười "Ha ha ha...... Khẩu khí thật không nhỏ! Gia hôm nay sẽ nhường ngươi hai chiêu!"

"Hai chiêu?" Bạch Băng nhíu mày, tay nắm trường kiếm khẽ động, sát khí trong mắt lóe lên. Vào lúc nam tử còn chưa kịp phản ứng, thì bóng dáng nhanh như quỷ mị, làm cho người ta không nhìn thấy rõ ràng nàng di chuyển như thế nào, trường kiếm đã đặt ngay trên cổ gã nam tử kia.

Thấy bóng dáng nhanh nhẹn, cùng với hơi thở mang theo áp bức của nàng, gã nam tử mới cảm giác được nguy hiểm. Tiếc là tay mới chạm vào kiếm còn chưa kịp rút ra, thì đã muộn.

"Đi chết đi!" Một tiếng lạnh lẽo vang lên, theo đó là một đường kiếm khí cắt ngang, trong nháy mắt một cái đầu người liền tách khỏi thân thể mà rơi xuống.

Nhanh, sắc bén, không chừa lại cho đối thủ một cơ hội nào để phản kháng.

Máu tươi phun trào!

Toàn bộ máu văng tung tóe bắn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Bạch Băng, khóe miệng nâng lên một tia cười lạnh lẽo, khiến cho khuôn mặt dính đầy máu tươi trở nên tối tăm, cộng thêm một luồng hơi thở chết chóc nồng nặc làm cho mọi người không thể hô hấp nổi.

Mấy trăm tên thị vệ ở phía sau run rẩy lùi bước. Cô nương này thật đáng sợ! Thủ lĩnh đã chết, bọn họ bây giờ không ai chỉ huy, cho nên càng không dám đến gần Bạch Băng.

Lúc này vừa đúng một phút trôi qua, bên trong biển lửa kia vẫn như cũ vô tình, người đi vào vẫn chưa đi ra.

Đôi mắt Bạch Băng đỏ ngầu như máu, mê mang mà nhìn biển lửa.

Nhất định phải ra ngoài, nhất định !

Nàng tin tưởng hắn, hắn còn có rất nhiều chuyện chưa hoàn thành, tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông tha cho mạng sống như vậy!

Cặp mắt vững vàng nhìn chắm chú vào trận lửa lớn kia càng lúc càng nặng nề, cố gắng giữ bình tĩnh bởi vì nàng không tin hắn đã chết.

'Oanh' ngọn lửa bùng lên một tiếng, ánh mắt Bạch Băng nhất thời sáng lên, vì nàng biết đó là do hơi thở tác động nên ngọn lửa mới có động tĩnh!

"Trời ạ....." Bọn thị vệ phía sau kinh ngạc há hốc miệng, không biết dùng lời nào để diễn tả tâm trạng bây giờ.

Trong biển lửa bỗng xuất hiện hai bóng dáng chạy ra, quần áo đã sớm bị lửa thiêu đốt vô cùng xốc xếch, nhưng vẫn không nhìn ra một chút chật vật nào.

Sau khi bọn họ thoát ra thì ngọn lửa ở sau lưng phảng phất như đang vì bọn họ mà nhảy múa làm nền cho phong cảnh.!

Tất cả binh lính thấy hình ảnh này thì vô cùng khiếp sợ không thốt lên lời, mờ mịt nhìn biển lửa mà nghĩ, tại sao ở trong biển lửa lâu vậy mà vẫn còn sống mà ra ngoài? chẳng lẽ thân thể bọn họ được làm từ sắt đá?

Thấy hai người trong lòng Bạch Băng thở phào một hơi đầy vui sướng.

Xích Liên Triệt đỡ Xích Liên Vũ ngồi xuống, mới chú ý ngẩng đầu nhìn khuôn mặt đầy máu của Bạch Băng. Chân mày đột nhiên nhíu chặt, ánh mắt tối sầm: "Bị thương?"

"Không phải là máu của ta, ngươi làm sao vậy? Tứ ca hình như bị thương rất nặng" Bạch Băng vừa nói vừa cúi người ngồi xổm xuống, kiểm tra thương tích của Xích Liên Vũ.

Khắp người toàn là vết bỏng, cũng may lúc trước đã dùng lá chuối che đầu lại, bằng không chỉ sợ khuôn mặt tuyệt đẹp này đã bị lửa hủy đi dung mạo.

"Không cần để ý đến.... ta.... Trước khi mặt trời lặn, phải xuống núi chạy tới hoàng thành, may ra còn có một chút hi vọng.... nếu để tới mai sợ rằng sẽ không còn cứu kịp nữa....." Xích Liên Vũ cố gắng mở mắt, chống tay ngồi dậy, nắm chặt lấy tay Bạch Băng mà nói!

Sống chết của hắn chẳng là gì cả, nếu như không có hắn liên lụy, thì Xích Liên Triêt với Bạch Băng đã có thể kịp thời mà trở về hoàng thành rồi!

"Chúng ta tuyệt đối sẽ không bỏ lại ngươi!" Bạch Băng kiên định trả lời, quay đầu nhìn về phía Xích Liên Triệt: "Bây giờ phải lập tức chạy tới Lương Thành"

Lương Thành là nơi mà khi trở về Hoàng Thành nhất định phải đi qua, hôm nay Hoàng Thành gặp nguy hiểm, hơn nữa đại quân đông như vậy, nếu để đại quân từ biên quan chạy về thì có khác nào càng tăng thêm thế lực cho Tam vươn gia. Kế sách duy nhất bây giờ chính là ngăn chặn bọn chúng ở ngoài Lương Thành!

Xích Liên Triệt đỡ Xích Liên Vũ dậy, Bạch Băng cũng đứng lên xoay người nhìn về mấy trăm binh lính, lạnh giong quát lớn: "Thủ lĩnh của các ngươi đã chết, nếu như không muốn chết thì liền cút đi cho ta!"

Bọn binh lính nghe thấy thế thì nhìn lại nam tử chết thảm, rồi sau đó hoảng sợ mà nhìn bộ mặt đầy máu của nàng. Bọn họ hoảng sợ, thật sự không dám tiến lên!

Dung nhan tuấn mỹ của Xích Liên Triệt, tuy quần áo bị lửa đốt, trên mặt cũng bị khói đen làm nhem nhuốc nhưng phong thái vẫn hiên ngang, đứng ở giữa cuồng phong mà vươn tay về phía Bạch Băng.

"Chúng ta đi" Giọng nói khàn khàn của Xích Liên Triệt vang lên vì bị ảnh hưởng từ hơi nóng của ngọn lửa , nhưng vẫn vô cùng bình tĩnh.

Bạch Băng tươi cười, nhưng tầm mắt vẫn khóa chặt đám binh lính đang hoảng sợ kia, xác định không ai dám tiến lên, mới đưa tay nắm lấy bàn tay của Xích Liên Triệt "Đi"

Ba người lên ngựa chạy như bay, bóng dáng càng ngày càng xa.

Gió lốc mới đi qua, bão táp cũng nên tới...........

Tiếng chân ngựa dồn dập vang lên, mãi một lúc lâu sau, mười vạn đại quân mới nhìn lại một biển lửa trước mặt đã ảm đạm đi, dần lộ ra một rừng cây trơ trụi tiêu điều xơ xác.

"Chết chưa?" Liêu Nguyên nhìn về phía mấy trăm tên binh lính trước mặt, khuôn mặt vui sướng mà hỏi thăm, một trận lửa lớn như vậy, thì sao có thể sống được.

"Tướng quân, đoàn người Tứ vương gia đã đi về phía Hoàng Thành, hiện tại chắc cũng đã tới Lương Thành" Một gã ở trong mấy trăm tên binh lính bước ra trả lời.

"Cái gì?" Liêu Nguyên trợn to hai mắt, Chạy? "Các ngươi vì sao không đuổi theo? nếu như làm chậm trể chuyện lớn của hoàng hậu nương nương, các ngươi cho dù có một nghìn cái đầu cũng không đủ chém đâu!"

Đáng chết, nhiều người ngăn cản như vậy, thế mà vẫn để cho ba người bọn chúng chạy thoát!

Lương Thành cách Hoàng Thành cũng không xa, Hoàng Thành hiện tại tình hình ra sao hắn cũng không rõ, đại thần trong chiều ủng hộ Lục vương gia không ít, hơn nữa cấm vệ quân trong tay của Lục vương gia lại vô cùng lợi hại.

Liêu Nguyên trong lòng nóng nảy, không được, phải mau đuổi theo, nếu để Lục vương gia trở về hoàng thành, rồi hắn lại mang theo mười vạn đại quân trở về vây bắt, nhất định có thể chiếm được thế thượng phong!

"Tướng quân...... Điều này cũng không thể trách chúng ta, cô nương kia thật đáng sợ, thật đáng sợ" Binh lính vừa nói vừa hồi tưởng lại tình cảnh vừa rồi mà vẫn còn run rẩy.

"Mẹ nó, đừng có dài dòng, nhanh chóng trở về Hoàng Thành" Liêu Nguyên thô tục mắng một tiếng, liền nâng roi lên mà đuổi theo về hướng Lương Thành/

Lương Thành.

Đường xá Lương Thành lúc này vắng ngắt, gió thổi qua cuốn bay những đám lá cây rụng đầy trên đất, khiến nơi này trở nên vô cùng vẳng vẻ hoang vu.

"Chuyện gì xảy ra? Ngươi đâu hết rồi? Bạch Băng nhíu chặt lông mày, nhìn khắp Lương Thành không một bóng người qua lại.

"Chắc là đã sớm chạy rồi" Khuôn mặt tuấn lãng của Xích Liên Triệt hiện ra tia sáng quái dị, không hiểu tại sao ngay cả quan viên trong thành cũng có thể bỏ trốn mất dạng.

"Triệt, ngươi cùng đệ muội cứ để ta ở lại Lương Thành, các ngươi trở về Hoàng Thành trước đi" Xích Liên Vũ nhìn tình hình như vậy liền lên tiếng nói.

Hôm nay Lương Thành chẳng khác nào thành không nhà trống, viện binh không có, đại quân phía sau sẽ lập tức đến đây, nếu cứ vì hắn thì sẽ làm hỏng chuyện lớn mất.

"Ta và Xích Liên Triệt sẽ không bỏ lại huỵnh đệ, nếu đi thì cùng đi" Mặt đen xì, một thật chật vật, nhưng khí thế của Bạch Băng thì lại chấn động lòng người.

"Lục đệ! Bây giờ không phải lúc cậy mạnh, một mình ta đổi lấy cả Xích Nguyệt quốc là đủ rồi!" Xích Liên Vũ vẻ mặt vô cùng tức giận, Hoàng Thành xảy ra chuyện gì không ai biết, sớm trở về lúc nào thì càng tốt lúc đấy, may ra còn có thể cứu vãn được.

"Triệt, ngươi về Hoàng Thành trước, ta sẽ ở lại với Tứ ca, đối phó với đại quân phía sau" Xích Liên Triệt đang muốn lên tiếng, lại bị Bạch Băng giành trước.

Xích Liên Triệt vừa nghe vậy thì nhìn về phía nàng, tay nắm chặt tay nàng mỗi lúc một mạnh hơn: "Không......"

"Tin tưởng ta, ta sẽ bảo vệ tốt Tứ ca, hơn nữa còn đem mười vạn đại quân kia ngăn chặn lại ở ngoài Lương Thành một ngày một đêm" Xích Liên Triệt vừa mới phản bác được một chữ, thì khẩu khí của Bạch Băng lại vô cùng kiên định thốt lên, muốn hắn tin tưởng nàng!

Hai đôi mắt nhìn nhau thật sâu, để nàng lại một mình bảo vệ Tứ ca, hơn nữa còn phải đối phó với mười vạn đại quân. Ngay cả hắn còn không thể.... liệu nàng có thể sao?

"Tin tưởng ta!" Bạch Băng lập lại lời nói một lần nữa, chỉ cần hắn tin tưởng nàng là tốt rồi.

Trong lòng Xích Liên Triệt đột nhiên vô cùng căng thẳng, hắn hoàn toàn tin tưởng nàng, nhưng chẳng qua để cho nàng một mình đối mặt với mười vạn đại quân, khiến cho tâm tư của hắn như bị xiết chặt lại ở cổ họng hết sức khó chịu.

"Ta tin tưởng!" Dứt lời Xích Liên Triệt căng thẳng cầm tay Bạch Băng kéo mạnh, ôm thật chặt, sau đó hung hăng hôn lên đôi môi nứt nẻ, lực đạo mạnh mẽ giống như muốn đem nàng dung nhập vào trong ngực, khảm thật sâu vào trong cốt tủy, không muốn chia xa.

"Cha ta cùng đệ đệ đành phải dựa vào ngươi, nhất định phải bảo vệ bọn họ sống sót, nhất định!" Vừa kết thúc nụ hôn, Bạch băng ánh mắt hơi hơi đỏ lên dịu dàng nhìn Xích Liên Triệt mà nói.

"Nhất định còn sống" Xích Liên Triệt nặng nề gật đầu.

-----------------------

Một lúc lâu sau, Liêu Nguyên dẫn theo mười vạn đại quân đã đến bên ngoài Lương Thành. Cửa Thành lúc này rộng mở, nhưng lại không một bóng người.

"Tướng quân, ngươi xem" Thị vệ nhìn thấy Bạch Băng ngồi khoanh chân ở trên tường thành, còn bên cạnh là Xích Liên Vũ đứng thẳng trước gió.

Trong mắt Liêu Nguyên thoáng qua một tia kinh ngạc, Lục vương phi cùng Tứ vương gia đang ở đây, vậy Lục vương gia đâu?

"Đi, đi vào" Liêu Nguyên hô to một tiếng, mười vạn nhân mã sau lưng đồng thời cũng đi chuyển.

"Hôm nay tất cả mọi người ở trong thành này, đừng ai nghĩ có thể thoát ra!" Giọng nói Bạch Băng tràn đầy nghiêm nghị, nhìn xuống mười vạn đại quân ở phía dưới, nhếch môi cười lạnh.

Gia Cát Lượng có ba mươi sáu kế, mà lúc này thành không nhà trống vừa vặn áp dụng. Chẳng qua mười vạn nhân mã này cũng không dễ lừa giống như Tư Mã Ý kia, nên bây giờ nàng muốn chơi một lần thật lớn.

"Hả? ha ha ha.... Chỉ bằng hai người các ngươi mà muốn ngăn cản mười vạn đại quân của ta, nằm mơ đi!" Liễu Nguyên siết chặt dây cương, ngẩng đầu nhìn nữ nhân nhỏ bé, cười to ra tiếng.

"Không tin, vậy ngươi thử đi về phía trước một bước xem!" Lời nói hời hợt của Bạch Băng, êm ái như tuyết, tưởng như chỉ là lời nói đùa. Nhưng ẩn trong đó lại là vô vạn tàn nhẫn.

"Tả tướng, cô nương này có chút bản lĩnh, ngươi nên cẩn thận thì hơn" Người cưỡi tuấn mã bên cạnh tiến lên trước thận trọng nói với Liêu Nguyên.

Hiển nhiên Liêu Nguyên rất xem trọng lời nói của gã nam tử kia, ánh mắt sắc bén dò xét một lượt hai người ở trên thành lầu, Bạch Băng ngồi khoanh chân nở nụ cười vui vẻ đầy khinh miệt, thật giống như mười mấy vạn binh mã ở trong mắt nàng chẳng khác nào một con kiến hôi.

Trên mặt Xích Liên vũ cũng không nhìn được một tia hoảng sợ nào, chẳng lẽ ở sau nàng còn có âm mưu gì?

Thấy tình cảnh này, Liêu Nguyên không dám hành động bừa bãi. Nhưng trong lòng lại không cam tâm vì bị một hài tử đe dọa.

Bạch Băng mặt không đổi sắc, một bình rượu một bàn thức ăn ngon cứ như vậy ngồi trên thành thưởng thức. Xích Liên vũ thấy vậy cũng ngồi xuống bưng lên ly rượu đã được rót đầy, một hơi cạn sạch.

Mấy vạn binh mã dưới thành đang chờ phân phó, thấy hai người trên thành uống rượu ngâm thơ, cửa thành bên dưới thì rộng mở, nhưng lại không một ai dám đi vào bên trong!

Thành không nhà trống là một mưu kế tâm lý, xem ai gan lớn hơn. Hư hư thật thật, luôn luôn thay đổi, vô cùng quỷ dị của Gia Cát, ai ai cũng biết.

"Rượu ngon, thật là rượu ngon" Bạch Băng cầm ly rượu ngồi trên thành liên tiếp than thở.

Mười vạn đại quân bên dưới thấy tình cảnh như vậy, ngược lại có chút khâm phục cô nương đang ở trên thành kia, mặc dù tuổi không lớn nhưng lại can đảm hơn người.

"Tả tướng xông vào đi, chúng ta có mười vạn đại quân chẳng lẽ còn sợ nàng ta. Coi như bên trong có mai phục thì đã sao, chúng ta có mười vạn đại quân cơ ma!" Một tiểu tướng nhịn không được lên tiếng, thành này làm gì có người, tai sao lại phải sợ!

Lâu như vậy rồi mà không có động tĩnh gì, nói không chừng chỉ là phô trương thanh thế hù dọa mà thôi!

Lời của tiểu tướng dù không lớn, nhưng rơi vào trong tai Bạch Băng thì lại làm nàng cảm thấy vui vẻ, ngân châm trong tay chợt lóe, một tia sáng vô hình liền bay ra ngoài.

"A.........." Một tiếng hét thảm vang lên, tiểu tướng vừa mới nói chuyện cả người liền chia năm xẻ bảy, máu thịt văng khắp nơi, thẳng tắp bắn lên người Liêu Nguyên.

"Có vài người khiến ta nhìn không vừa mắt!" Thưởng thức ly rượu trong tay, Bạch Băng nhàn nhạt nhìn lướt qua chân tay đang bay loạn của tên tiểu tướng.

Liêu Nguyên cũng mọi người tận mắt nhìn thấy vậy, nhất thời trợn to hai mắt. Mấy trăm tên thị vệ lúc trước đã từng chứng kiến sự lợi hại của Bạch Băng, thì đồng loạt lùi về phía sau một bước, bọn họ không dám đối mặt cùng nàng.

Trong lòng thật không muốn trở thành kẻ địch với nàng chút nào, chẳng qua là vì lệnh quân khó trái mà thôi.

"Tả tướng, Chuyện khẩn cấp hôm nay chính là mang mười vạn đại quân vào hoàng thành mới là quan trọng, nếu không nhanh lên làm chuyện hoàng thành thất bại, chúng ta cũng sẽ mất mạng. Chúng ta có mười vạn nhân mã chẳng lẽ còn sợ hai người nàng ta? Các nàng đây chỉ là đang làm trò che mắt mà thôi, tả tướng không nên bị lừa ạ!" Đang lúc hoảng sợ thì một gã tiểu tướng khác lại lên tiếng nói.

Chính là một câu nói này! Đã làm thức tỉnh Liêu Nguyên.

Đúng vậy ạ, nếu không chạy về Hoàng Thành, làm hỏng chuyện của hoàng hậu nương nương thì bọn họ cũng là tội thần, tạo phản rồi bị tru di cửu tộc!

Nếu bây giờ không xông lên, cho dù hoàng hậu nương nương có thắng lợi, mà người của hắn lại không kịp thời chạy tới Hoàng Thành tiếp viện, hoàng hậu tất nhiên sẽ phỏng đoán hắn có tâm tư khác, đến lúc đó cũng là chết.

Tình cảnh trước mắt, mặc dù ngoài mặt nhìn có vẻ không ổn, nhưng Tứ vương gia nhìn giống như người bị thương nặng, còn lại chỉ có mình vương phi mặc dù rất lợi hại, nhưng cũng chỉ đơn độc một mình thì có thể làm ra trò trống gì chứ!

Chẳng lẽ có thể đối đich được với mười vạn đại quân của hắn sao.

Thấy vẻ mặt thay đổi của Liêu Nguyên, trong lòng Bạch Băng đột nhiên cứng lại, đáng chết, thật đúng là so với Tư Mã Ý thời tam quốc còn khó đối phó hơn.

Xích Liên Vũ thấy lời nói bên dưới chỉ ra đúng ý định của bọn họ, liền nghiêng đầu nhìn về phía Bạch Băng. Nếu như họ thật xông tới, hắn chỉ còn thể liều chết mà bảo vệ nàng.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, nhưng không cùng chung suy nghĩ, ánh mắt Bạch Băng lạnh lẽo như băng, còn Xích Liên Vũ thì sáng ngời, trong lòng đã sớm có lựa chọn.

"Tốt, thiếu chút nữa đã bị lừa" Liêu Nguyên tỉnh táo lại, xoay người vung tay lên: "Vào thành,. ta muốn nhìn xem các nàng còn có âm mưu gì"

Nghe lời nói kia, trong long Bạch Băng hoảng sợ, trên khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh như băng, đột nhiên nhẹ nhàng cười một tiếng, đôi mắt đen nhánh ẩn chứa mưa to gió lớn nhìn về đám người phía dưới, sát khí thả ra không chút che giấu.

"Sống và chết đều chỉ trong một ý niệm, chỉ có người chết mới có thể từ Lương Thành thoát ra!"

Bụi đất tung bay trong gió,.giọng nói trong trẻo lạnh lùng của Bạch Băng vang lên, chỉ có người chết mới có thể qua.?

Ý tứ rất rõ ràng, căn bản không ai có thể đi qua!

Người phía bên phải dừng lại, lời của cô nương này mặc dù nhẹ, nhưng lại quá mức sắc bén. Hắn cảm nhận được sát khí tỏa ra từ trên người nàng!

"Tả tướng, không nên vội vàng, nên suy nghĩ kĩ trước khi hành động" Lời ngăn cản của tướng lính vừa nói ra, không ngờ lại khiến Liêu Nguyên trở nên giận dữ

"Mẹ kiếp, Tống Điền, ngươi vào lúc này mà còn sợ chết như vậy, ngay cả một cô nương nhỏ bé cũng sợ, vậy làm sao có đủ tư cách vì hoàng hậu nương nương bán mạng!" Liêu Nguyên quay đầu mắng to.

"Tả tướng, ta cũng không phải là thủ hạ của hoàng hậu nương nương. Ta chỉ la quan đô đốc biên cương!" Tống điền sắc mặt tối sầm lại.

Hắn trấn thủ biên quan mười mấy năm, hôm nay hoàng hậu hạ lệnh điều mười mấy vạn đại quân về, hắn vốn cũng không phản đối, nhưng chẳng qua là cả nhà giả trẻ lớn bé đầu bị hoàng hậu giữ ở trong tay, khiến hắn trong lòng vô cùng tức giận. Hiện tại lại bị đồng liêu mấy năm như Liêu Nguyên nhục mạ, hắn làm sao còn bình tĩnh được nữa!

"Ngươi.... Tống điền ngươi không phải là muốn phản bội hoàng hậu nương nương đi, nếu thật sự là thế thì lão tử hiện tại liền xử lý ngươi, thánh đến lúc đó lại thêm cản trở!" Nghe thế, Liêu Nguyên sắc mặt vặn vẹo dữ tợn.

"Liêu Nguyên, ta cùng ngươi cũng là đồng liêu mấy năm, không nghĩ tới ngươi lại phát điên như thế" Tống Điền trợn to hai mắt, không thể tin.

"Ha ha ... Phát điên? Bản tướng chính là phát điên, ngươi đừng ở đây mà làm cản trở" Liêu Nguyên trừng mắt nhìn Tống Điền một cái, sau này sẽ tìm hắn tính sổ, rồi quay người lại hô to: "Đại quân vào thành, ta muốn kiến thức một chút xem bên trong thành có cơ quan gì!"

Trên trời mây đen đầy trời, bất ngời thay đổi.

Bạch Băng đứng trên thành, ánh mắt chuyển sang tối tăm "Đã như vậy, sẽ để cho ta nhìn xem da các ngươi có bao nhiêu dầy!"

Dứt lời từ trong ngực móc ra một bọc lớn các loại vật thể màu đen, đó là lựu đạn nàng đặc biệt nghiên cứu ra.

Vốn định ở trong cuộc săn bắn hoàng gia sẽ để cho Xích Liên Triệt thưởng thức, không nghĩ tới lại được sử dụng vào tình huống này!

"Đệ muội, đây là?" Xích Liên Vũ tinh thần vừa mới tỉnh táo bớt căng thăng đôi chút, nếu không phải vì bảo vệ hắn, thì chuyện làm sao lại diễn biến thành tình trạng này.

"Là thứ để bọn họ quy thiên" Bạch Băng khắp người tỏa ra sát khí nồng nặc, nhìn về phía Xích Liên vũ nhẹ nàng gật đầu một cái, ý bảo hắn ngồi xuống quan sát.

Để cho bọn họ quy thiên? Xích Liên Vũ kinh ngạc, ánh mắt chăm chú quan sát vật thể màu đen trong tay Bạch Băng, không biết nó có bao nhiêu lực lượng? Liệu có thể tiêu diệt được mười vạn binh mã ở phía dưới ?

Ngay lúc Xích Liên Vũ đang quan sát thì Bạch Băng kéo sợ giây của vật thể đang cầm trong tay ra, lập tức đứng lên ném đoàn binh mã đang gần đến cửa thành.

"Oanh" Một tiếng nổ lớn vang lên.

"A......."Mấy trăm binh lính bị nổ cho máu thịt be bét, vô số cánh tay bị gãy bay lên đầy trời.

Vụ nổ to lớn như sét đánh, đinh tai nhức óc! Một làn khói đen dầy đặc mang theo những đốm lửa nhỏ chậm rãi bay thẳng lên trời.

"Trời ạ!" Tất cả mọi người đều trợn lớn hai mắt không thể tin, nàng ta ném rốt cuộc là thứ gì, một thứ bé xíu như vậy tại sao lại có lực lượng lớn như thế, làm mặt đường bằng phẳng lại nổ thành cái hố lớn như vậy.

Cái hố kia to chừng mười trượng, sâu mười mấy thước, hơn nữa còn khiến mấy trăm tên binh lính trở thành tàn binh. Mà chuyện này chỉ xảy ra trong chớp mắt.

Quá kinh hãi, quá kinh khủng, nhất thời làm những binh lính còn lại đều lui về phía sau, vẻ mặt hoảng sợ trắng bệch.

Liêu Nguyên ngẩng đầu nhìn về hướng Bạch Băng, miệng vẫn nở nụ cười lạnh nhạt như cũ, nàng rốt cuộc có phải là người hay không? Ném ra thứ biến thái gì đó, lại có được uy lực lớn như vậy.

Hắn mặc dù không bị trong thương, nhưng cũng không tránh khỏi bị những mảnh đạn vụn văng tới, làm quần áo trên người không khác gì bị đao kiếm chém nát.

Xích Liên Vũ cũng kinh hãi không thôi, nhìn vào mắt Bạch Băng mà than thở, bất cứ lúc nào nàng cũng có thể mang tới hi vọng sống sót cho người khác, dù dưới tình huống nguy hiểm nào nàng cũng đều có thể dùng cách kỳ lạ mà hóa giải.

Những người hôm nay thấy được tình cảnh biến thái này, dù có chọ bọn họ thêm một lá gan cũng không dám tấn công vào thành.

"Lúc này mới chỉ là bắt đầu, nếu còn tiến lên, vậy mười vạn binh mã của ngươi, ta một mạng cũng không chừa lại!" Bạch Băng nhìn Liêu Nguyên lạnh lùng tuyên bố.

Không khí thay đổi, mặc dù đang lúc đối đầu gay gắt, nhưng rõ ràng Bạch Băng đang chiếm thế thượng phong!

"Tả tướng, thành này đúng là không thể xem thường, tả tướng nên suy nghĩ lại, vật kia thật là đáng sợ"

"Đúng vậy ạ, đúng vậy ạ, tả tướng....."

"Tả tướng, đồ vật trong tay nàng ta quá tàn nhẫn, quá tàn nhẫn ạ....."

Bọn binh lính hoảng sợ, rối rít hướng Liêu Nguyên mà nói. Thành này có vào mà không có ra, thời gian chỉ trong nháy mắt mà đã chết nhiều người như vậy, hơn nữa đây mới chỉ là bắt đầu, vậy nếu thực lực chân chính xuất hiện thì sẽ thế nào ạ. Mười vạn nhân mã không chừa một người? Lúc này đại đa số binh lính đã hoàn toàn tin tưởng lời nói kia.

Nếu tiếp tục tấn công vào, đối với bọn họ mà nói, chỉ có thể chôn thân ở trong đó chứ không có đường nào sống sót !

Bạch Băng nhếch môi, muốn chơi thì phải chơi lớn một chút, đây mới là trọng điểm lời nói của nàng.

Hai người đối chiến với mười vạn người, hoàn hoàn là chuyện vô cùng khó khắn, nếu như thủ đoạn không độc ác một chút, thì làm sao trong thời gian ngắn ngủi có thể đạt được kết quả mình muốn .

Thứ trong tay nàng quá tàn nhẫn sao?

Trong lòng Bạch Băng vô cùng khinh bỉ, chính nàng cũng biết là tàn nhẫn, nhưng chẳng qua nàng cũng không còn cách nào khác. Nàng chẳng phải là người lương thiện gì, bởi vì không ai dạy nàng biết và cũng không ai bố thí cho nàng chút thiện tâm bao giờ.

Nàng chỉ biết, người không vì mình trời tru đất diệt.

Kiếp này nàng có được người yêu thương, nên nàng sẽ cố gắng đi bảo vệ bọn họ, chỉ cần ai làm bị thương người của nàng thì đều phải bị trừng phạt. Nàng không sợ gì cả, vì tính mạng của nàng đều vì bọn họ mà tồn tại!

Nàng không sợ máu tanh, bởi trên người đã bị dính đầy máu, hơn nữa còn nhiều tới mức mà nàng cũng không nhớ nổi.

"Ta nói rồi, hôm nay muốn qua thành này, chỉ có người chết mà thôi!" Bạch Băng cười khẽ, phảng phất như đám mây trắng bay lượn ở giữa tầng trời.

Nhưng tại dưới đáy mắt lại lạnh lẽo âm u khiến ai nhìn qua đều phải run rẩy kịch liệt, sợ hãi....

Không thể không nói, thành công này đều nhờ vào quả lựu đạn uy lực ở trong tay Bạch Băng, nó đã hoàn toàn làm rung động đại quân ở đây. Trong nháy mắt nổ tung đó, đã làm trấn động tạo thành uy hiếp đối với mọi người.

"Tả tướng, trăm người bọn ta không muốn cùng Lục vương phi đối nghịch" Một người ở trong mấy trăm người đi ra ôm quyền nói.

Mấy trăm người phía sau hắn, rõ ràng cũng có cùng ý nghĩ với nam tử đó, bọn họ không muốn đối nghịch với cô nương đứng ở trên tường thành kia ạ.

Từ lúc mới bắt đầu thì bọn họ đã biết, cho dù bọn hắn có nhiều người hơn nữa, cũng không phải là đối thủ của nàng. Trên người nàng ta phát ra hơi thở chính là thuộc về nữ vương đến từ Địa Ngục, ai dám phản kháng?

"Mẹ kiếp, ngươi nói gì với lão tử hả? Không cùng nàng đối nghịch? Đó chính là cùng bản tướng đối nghịch!" Liêu Nguyên nổi giận, đây rõ ràng là có ý đối nghịch với hắn mà, xem ra không giết một người để thị uy thì bọn người này bắt đầu không nghe lời!

"Tả tướng, bọn ta không muốn đối nghịch cùng Lục vương phi" Nam tử kia lặp lại lời nói một lần nữa.

Vừa mới đầu bọn họ tấn công Lục vương gia cũng là bất đắc dĩ, quân lệnh khó cãi, nên mới khiến bọn họ làm nhiều chuyện sai trái như vậy. Hôm nay trước mắt Lục vương phi còn nhỏ tuổi, lại can đảm cùng thủ đoạn mãnh mẽ đã khiến bọn họ phải bội phục.

Tự mắt nhìn thấy thủ đoạn của Bạch Băng, một số người bọn họ mới biết cái gì là vương giả chân chính, nếu có thể đi theo làm thủ hạ của người như vậy, đủ để..........

"Mẹ nó, muốn chết!" Liêu nguyên tay rút đại đao ra liền hướng về phía nam tử kia chém tới.

"Đinh...." Một thanh âm vang lên, Tống Điền liên gác trường kiếm ở trên đao của Liêu Nguyên chặn lại.

"Tống Điền, ngươi đây là có ý gì? Chẳng lẽ ngươi cũng muốn chết!" Liêu Nguyên trừng mắt nhìn chằm chằm Tống Điền, tức giận nói.

"Tả tướng, muốn chết cũng nên là ngươi, bọn ta không muốn đối nghịch với hoàng thượng và Lục vương phi" Vừa rồi Tống Điền đã suy nghĩ thông suốt, người nhà bị giam giữ so với mất nước vào tay giặc, thì so với vị Lục vương phi anh dũng này, hắn tự cảm thấy hổ thẹn không bằng.

Mười ba tuổi ngăn cản mười vạn binh mã, không chút sợ hãi, đứng trên tường thành nâng cốc vui mừng, đây là một người khí phách như thế nào ạ?

Vậy mới xứng đáng được chọn làm phi tử của Lục vương gia chứ. Sau này nhất định có thể trở thành tấm gương người vợ hiền của Xích Nguyệt quốc, nên hắn làm sao có thể bị che mờ hai mắt mà để bọn họ nắm mũi dắt đi.

Cũng may là chưa làm ra sai lầm gì lớn, vẫn còn kịp quay đầu lại.

"Tốt.......... Thì ra người chung quy là không muốn ra sức vì hoàng hậu nương nương, vậy bây giờ bản tướng trước hết sẽ thay người giệt trừ ngươi" Liêu Nguyên nâng đao đẩy ra trường kiếm, thân thể hắn còn chưa kịp làm ra động tác thứ hai thì thân thể đã cứng đờ mà ngã xuống. Trên mặt rất nhanh liền biến thành màu đen, miệng sùi bọt mép.

Tống Điền hoảng sợ, nhìn một con rắn màu vàng kim nhỏ nhắn bò từ bên trong người Liêu Nguyên ra ngoài, sau đó hướng hắn lắc lắc cái đuôi, rồi hướng lên thành bò đi.

Bạch Băng đứng trên thành quan sát tất cả, trong lòng có chút mừng rỡ, xem này xảy ra ngoài dự liệu của nàng, nàng nhìn thấy được khi Tống Điền nói ra không muốn đối nghịch với hoàng thượng và Lục vương phi , tâm tình của hắn rất thật, không hề giả dối, trong mắt trong suốt không một tia tạp chất, kiên định bất khuất, đủ thấy được trong chuyện này hắn hẳn là bị ép buộc.
...


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...