Các vị hoàng tử trong hoàng thất đều đến đông đủ, mỗi năm một lần hoàng gia đều tổ chức săn bắn. Các vị vương gia, hoàng tử cùng quan viên đều có thể mang theo gia người nhà, mục đích chính là làm cho tất cả mọi người đều vui vẻ hơn.
"Săn bắn bắt đầu!" Một tiếng ra lệnh, tiếng kèn liền vang lên.
Xích Liên Triệt một thân áo giáp màu bạc, dáng người tuấn lãng phóng ngựa đứng ở một bên, nhưng ánh mắt lại hướng về phía Bạch Băng nở nụ cười.
Người trong hoàng gia, gia quyến đông đúc đa số đều chỉ có hứng thú thưởng thức phong cảnh núi non, trên dọc đường đi. Nhưng Bạch Băng thì khác, nàng không có tâm tình nhàn nhã đó, mọi hứng thú nàng đều dồn hết vào trong cuộc săn bắn.
"So tài thử một lần xem thế nào" Bạch Băng cong môi, trong tay cầm lên mũi tên, nhưng mũi tên của nàng so với Xích Liên Triệt thì nhỏ hơn rất nhiều.
Xích Liên Triệt đã sớm đoán đươc nàng sẽ không giống với những đám gia quyến kia mà chịu ngồi yên ngắm phong cảnh, cho nên ngay từ đầu Xích Liên Triệt đã cho người chế tạo ra những mũi tên nhỏ cho Bạch Băng.
"Thua, chỉ cần nàng không khóc chảy nước mũi là tốt rồi" Xích Liên Triệt mắt phượng chuyển động liếc nhìn xung quanh, đồng thời khóe miệng mỉm cười.
"Đây chính là Lục đệ muội tương lai phải không" Theo âm thanh, Tam vương gia Xích Liên Sơn phóng ngựa đến bên cạnh Bạch Băng, một thân quần áo màu trắng tươi cười nhìn Bạch Băng, nhưng trong lòng thì lại tràn đầy khinh bỉ, đúng là nữ nhân xấu xí.
Bạch Băng quay đầu đối diện với đôi mắt kia, thu hết mọi ý tứ của Xích Liên Sơn vào mắt, trong lòng Bạch Băng dâng lên nồng đậm chán ghét, quay đầu không thèm trả lời.
"Triệt, đệ muội còn đang mè nheo cái gì vậy, cẩn thận chồng lại thua vợ, nhưng dù sao thì cũng vẫn phải trừng phạt đấy" Lời Xích Liên Vũ vừa vang lên, thì hắn đã phóng ngựa chạy ra thật xa.
Xích Liên Triệt cùng Bạch Băng liếc mắt nhìn nhau cười, kéo mạnh dây cương, nâng roi lên, chạy thẳng một mạch tới rừng núi phía trước, bỏ lại một mình Tam vương gia Xích Liên Sơn ở lại.
Vẻ mặt Xích Liên Sơn hung dữ vặn vẹo, giỏi cho Xích Liên Triệt ngươi, ngay cả một chút mặt mũi cũng không giữ cho hắn. Ngay cả cái vương phi xấu xí kia cũng không coi hắn ra gì, hừ, qua hôm nay thì các ngươi cũng đều biến thành một khối thi thể mà thôi!
die»ndٿanl«equ»yd«on
Gió thổi lớn làm cho không khí nóng từ dưới đất bốc lên, càng khiến cho người ta cảm thấy oi bức.
Ánh mặt trời sáng lạn chói mắt, bên trong rừng núi tiếng trống ngập trời, làm chấn động lòng người khiến cho tâm tình của mọi người trước lúc săn bắn nhất thời dâng cao!
Tiến vào bên trong rừng rậm, dã thú rối rít chạy trốn, nhưng dù vậy cũng vẫn không thể nhanh hơn mũi tên của con người được.
Tiến vào rừng rậm thì Bạch Băng cùng Xích Liên Triệt liền tách ra. Bạch Băng nhẹ nhàng lắc đầu, không nghĩ tới kiếm pháp của Triệt lại mạnh như thế, nếu thật sự so tài thì nàng đúng là chỉ có nước chịu thua!
"Đệ muội" Xích Liên Vũ phóng ngựa tới bên cạnh Bạch Băng "Triệt đâu?"
"Tách ra rồi" Bạch Băng nhìn Xích Liên Vũ ngồi trên lưng ngựa, thì liếc mắt nhìn hắn thật sâu một cái, nàng không nghĩ tới trong ngày thường hắn đối với binh khí chân tay vụng về, thế mà hôm nay bắn tên cũng rất lợi hại.
"Đệ muội, trên mặt ta có gì sao?" Xích Liên Vũ vuốt mặt.
"Ta đang suy nghĩ, ngươi bắn tên tốt như vậy, sao vũ tu lại đần như thế!" Bạch Băng mỉm cười quay mặt đi, không cần nhìn cũng biết khi nghe vậy thì mặt mày Xích Liên Vũ đều xanh mét.
"Ngươi không thể để cho ta một chút mặt mũi à" Xích Liên Vũ lẩm bẩm, làm Bạch Băng lại càng cười to.
"Giỡn chơi...."
'vèo' lời còn chưa nói hết thì một mũi tên nhọn đã hướng bên này bắn tới.
Ánh mắt Bạch Băng chợt lóe lên, liền xuất ra một đạo đấu khí màu đỏ ' thương' một tiếng liền va vào mũi tên nhọn kia rồi cùng nhau rơi xuống đất.
"Người nào ạ? Người nào mà bắn tên không có mắt nhìn như vậy" Xích Liên Vũ la lớn.
Đáp lại chính là khoảng không vô cùng yên tĩnh, khiến vẻ mặt Bạch Băng lại biến sắc lần nữa.
"Ngươi nghe xem, tiếng trống trận biến mất rồi" Hoàng gia săn bắn, luôn có tiếng trống trận làm bạn, không tới lúc kết thúc thì tiếng trống sẽ không dừng lại.
"Xảy ra chuyện gì?" Xích Liên Vũ sắc mặt biến đổi vô cùng nặng nề "Tiếng trống trận làm sao sẽ biến mất, từ trước tới giờ chuyện này chưa từng xảy ra"
Nghe vậy, Bạch Băng sắc mặt đại biến! "Không tốt, nhanh, có người muốn gây bất lợi cho Triệt"
Dứt lời roi ngựa giương lên, nhanh chóng tiến vào phía sâu bên trong rừng mà chạy. Trong lòng lại nghĩ đến lời nói hôm đó của Thần Công Liên, cuộc săn bắn của hoàng gia ba ngày sau.... Có thể tránh thoát hay không đây......
Đáng chết! Hắn đã sớm biết!
Xích Liên Vũ sau khi kinh ngạc, liền rống to một tiếng "giá". Có người muốn ám sát Lục đệ.
Hai con ngựa chạy như điên vào sâu bên trong rừng rậm, càng vào gần thì mùi máu tươi lại càng nồng đậm.
"A......"
"A......" Từng tiếng kêu thê thảm truyền đến, Bạch Băng kéo lại dây cương.
Trên một bãi cỏ rậm rạp, thi thể đầy trên mặt đất, quần áo trên người có thể nhận ra đây là những thị vệ đi theo cuộc săn bắn lần này. Máu tanh tràn ngập trong không khí.
"Tứ .... Tứ.... vương ... vương gia....." Thanh âm yếu ớt truyền đến trong lỗ tai của Bạch Băng, làm nàng vội vàng đưa mắt tìm kiếm nơi phát ra âm thanh này.
Một tên binh lính bị thương vô cùng thê thảm, trên người chỉ còn một hơi thở yếu ớt, Xích Liên Vũ cùng Bạch Băng vội vàng xuống ngựa.
"Đây là chuyện gì xảy ra?" Xích Liên Vũ nhìn thấy binh lính liền vội vàng hỏi thăm.
"Tam .... Tam.... vương gia ... tạo ... phản...." Dứt lời binh lính liền rũ xuống, trên người không còn hơi thở.
Tam vương gia tạo phản! Bạch Băng nắm chặt quả đấm, xoay người phi thân lên ngựa, roi ngựa giơ lên, tuấn mã cao lớn liền đạp qua những thi thể đầy trên đất mà đi.
"Bạch Băng...." Xích Liên Vũ sợ hãi kêu lên một tiếng, rồi vội vàng lên ngựa đuổi theo. Tam ca tạo phản, xem ra là đã sớm chuẩn bị âm mưu từ trước, sợ rằng khắp rừng rậm này đều là cạm bẫy.
Trong lòng Bạch Băng vô cùng sốt ruột, hôm nay là ngày săn bắn của hoàng gia mà Xích Liên Hoàng lại đột nhiên bị bệnh, cho nên hắn cùng hoàng hậu đều không tới bãi săn. Hơn nữa nơi nay cách Hoàng thành rất xa.
Dù có cưỡi ngựa liên tục cũng phải mất hai ngày, rồi đi qua một tòa thành trì. Mấy vị vương gia khác cũng đều ra khỏi hoàng thành, nếu hoàng hậu đã sớm sắp xếp để mưu phản, như vậy hiện giờ ở hoàng thành cũng bị vây hãm trong khốn cảnh !
Lại một tiếng kêu chém giết truyền vào trong tai Bạch Băng, trong rừng núi tràn đầy mùi máu tươi.
Tất cả cấm vệ quân đều bị đám người mặc áo đen chém vô số nhát đao, mỗi lần xuống tay đều là trí mạng. Đám người nọ ra tay với cấm vệ quân của hoàng gia thật đơn giản chẳng khác nào như đang cắt lúa, ánh mắt Bạch Băng ngó quanh tìm kiếm bóng dáng của Xích Liên Triệt.
Hai mươi mấy sát thủ áo đen tỏa ra sát khí nồng nặc vây quanh Xích Liên Triệt, nhìn Xích Liên Triệt mái tóc thật dài không gió tự bay, một tay cầm trường kiếm, mà máu của hắn theo dọc trường kiếm chảy xuống .....
Thấy tình cảnh như vậy, sát khí khắp người Bạch Băng bị giam cầm đã lâu nay bộc phát ra ngút trời, tóc dài đen bóng tung bay, bên trong cặp mắt đen là điên cuồng giận dữ, ai muốn giết Triệt của nàng đều phải chết!
Những người cản đường, giết!
"A......"
"A....." Đao quang kiếm ảnh, tung hoành ngang dọc, Bạch Băng nhắm chặt trường kiếm trong tay, một khi trường kiếm đâm ra nhất đinh sẽ lấy đi một sinh mạng.
die»ndٿanl«equ»yd«on
Gió lớn thổi qua khiến cát bụi mù mịt, khiến mùi máu tanh nồng nặc đều bị thổi ra khắp nơi, nhưng lại không thể tiêu tán.
Bụi cây ngọn cỏ dưới đất đều nhuộm đầy máu tanh .
Bụi đất bị cuốn lên, máu tanh nhuộm đỏ cả một mảnh rừng.
Chiêu thức của nàng giống như gió lốc thổi điên cuồng, trường kiếm trong tay thì như lưỡi hái của tử thần làm cho người ta không thể tránh né, chỉ biết trơ mắt nhìn thân thể của mình bị trường kiếm rút ra, sau đó hoảng sợ trợn to hai mắt mà chết đi!
Tất cả sát thủ áo đen ở trước mặt Bạch Băng đều chết gần một nửa, số còn dư lại thấy tình huống như thế thì hoảng sợ không biết phải làm sao. Thủ đoạn sắc bén như vậy, quanh người tràn đầy sát khí khiến bọn họ không cách nào ngăn trở, mà cũng căn bản không thể ngăn trở nổi.
Từng bước lùi về phía sau, mắt nhìn về Bạch Băng giống như Tử Thần đoạt mạng. Sắc mặt Bạch Băng lạnh lẽo, khóe miệng khẽ động, từ trên người nàng tản ra uy áp làm cho những sát thủ kia không cách nào tránh khỏi lưỡi kiếm của nàng.
Nàng chính là vua của sát thủ, hơi thở tuyệt đối bá đạo. Nếu chỉ là sát thủ bình thường thì không thể nào phản kích lại nổi nàng dù là nửa chiêu.
Xích Liên Triệt đang ở bên này chém giết, cảm nhận được hơi thở cường đại, quay đầu nhìn về Bạch Băng thì nhất thời trợn to hai mắt.
Hắn biết Bạch Băng có bao nhiêu lợi hại, nhưng mà nhìn nàng giết người như vậy thì là lần đâu tiên hắn thấy, chỉ một chiêu trí mạng không để cho đich nhân có cơ hội thở dốc.
Cái loại sát khí đó, bộc phát ngút trời, khiến ngay cả hắn cũng có thể cảm giác được nàng lúc này đang vô cùng tức giận.
Nhìn nàng như vậy, tràn đầy sát khí, làm cho lòng hắn vô cùng đau xót.
Quay đầu lại, ánh mắt chợt lóe, tràn đầy tơ máu đỏ tươi, trường kiếm thu lại, mấy đạo đấu khí trong bàn tay bắn ra khiến hơn hai mươi tên sát thủ áo đen vây quanh đều bị đấu khí cường đại thẳng tắp đẩy ra thật xa, sau đó là hộc máu mà chết.
Bước nhanh đi về phía Bạch Băng, tiểu vương phu của hắn.......
Bạch Băng quơ trường kiếm trong tay như múa, không có chiêu thức nào khác, chỉ có giơ tay lên chém xuống, máu tanh bắn lên trên mặt của nàng, làm cho cả khuôn mặt nhỏ nhắn vàng vọt càng tăng thêm mấy phần xinh đẹp, hòa cùng với tròng mắt đỏ của nàng.
Sát khí lưu động ở quanh nhanh, lấy nàng làm trung tâm, hấp thu mọi linh hồn sau đó phát ra càng cường đại, so với hơi thở của địa ngục còn đáng sợ hơn.
Khoái mã của Xích Liên Vũ chạy tới nơi thì thấy một màn như vậy, trong mắt vô cùng khiếp sợ ngây người. Thấy sát khi ngút trời vây quanh thân thể nhỏ bé kia, làm hắn không dám tin, khóe miệng co giật, vẻ mặt vô cùng vặn vẹo!
Tay giơ trường kiếm cùng nhau vung lên rồi hạ xuống, máu lạnh vô tình, tàn nhẫn độc ác, một đao một mạng!
Thủ đoạn tuyệt sát như vậy, hơi thở như vậy.......
Đây thật sự chỉ là một cô bé mới mười ba tuổi sao?
Lúc này nàng chính là một Tu La tới từ địa ngục!
"Những người cản đường! Giết" Trong Không khí truyền tới giọng nói lạnh băng của Bạch Băng.
Vô cùng lạnh lùng, vô cùng vô tình!
"Băng nhi" Xích Liên Triệt sợ hãi kêu lên.
Bạch Băng nghe được âm thanh thoáng qua, nhìn thấy Xích Liên Triệt đang cấp tốc hướng về phía nàng, ngoài miệng toàn máu nhưng lại nở một nụ cười vô cùng dịu dàng.
Trường kiếm trong tay so với vừa rồi lại càng thêm sắc bén, hơi thở tỏa ra càng lạnh lẽo hơn khiến các sát thủ áo đén bên cạnh hoảng sợ. Triệt của nàng, nàng đã không thể chờ đợi thêm nữa mà muốn đứng ở bên cạnh hắn, những người này quá chướng mắt......
Kiếm quang chớp động, máu tanh lại rơi đầy đất.
Thân ảnh nhỏ bé đứng trước những thi thể la liệt trên đất, gió thổi bay tay áo, vẻ mặt trong trẻo lạnh lùng vào lúc này lại càng tăng thêm nét xinh đẹp của nàng. Lúc này Bạch Băng rất đẹp, nụ cười khát máu kia lại càng tô điểm khiến nàng trở nên quyến rũ hơn.
Hai đôi mắt đen láy nhìn thẳng vào nhau, ai cũng không mở miệng nói chuyện, phảng phất ánh mắt kia cũng đủ truyền đạt tất cả những lời trong lòng muốn nói của hai người.
Xích Liên Triệt giơ tay lên vuốt đầu nàng, tiểu vương phi của hắn vì hắn mà chém giết, lúc này tiểu vương phi của hắn đang vì hắn mà lo lắng......
Chính vào thời điểm này, nội tâm của Xích Liên Triệt nổi sóng, từ trước tới giờ thì đây là lần đầu tiên hắn có tâm trạng như vậy.
"Đứa ngốc" Hai tay nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Bạch Băng, nhẹ nhàng đặt lên một nụ hôn vô cùng dịu dàng.
Bạch Băng nhắm hai mắt lại, hai tay ôm chặt lấy Xích Liên Triệt. Không có bất kỳ lời nói nào, mà chỉ đơn giản là nhắm mắt lại hưởng thụ cảm giác ấm áp lúc này.
Dù mặt trời bây giờ có chói chang tới đâu thì so ra cũng vẫn kém nụ hôn nóng bỏng của hai người lúc này.
"Ta không phải đứa ngốc, ta chỉ không muốn mất đi những gì ta đang có mà thôi" Sau khi triền miên hôn nhau, nhìn mặt đất đầy thi thể, Bạch Băng thản nhiên nói.
Nàng không phải đứa ngốc, nàng chẳng qua là không muốn giống như kiếp trước mà thôi. Đời này những gì nàng đã xác định là của nàng thì nàng vĩnh viễn đều sẽ nắm giữ thật chặt, nhất đinh không bao giờ buông tay!
Xích Liên Triệt ôm Bạch Băng càng thêm chặt hơn, hắn cả đời này làm sao có thể buông tay nàng được....
"Tứ đệ, bây giờ nên làm gì? Tam ca tạo phản, nói vậy có nghĩa là hoàng hậu cũng tất nhiên tạo phản..." Xích Liên Vũ tiến lên, hắn rất không muốn cắt đứt không khí của bọn họ, nhưng chẳng qua chuyện bây giờ rất khẩn cấp.....
"Đi, lập tức trở về hoàng thành" Tròng mắt Xích Liên Triệt đỏ sậm, muốn tạo phản thì cũng còn phải xem các ngươi có cái khả năng đấy hay không đã.
"Ha ha... muốn trở về hoàng thành, sợ rằng đã muộn rồi. Hoàng đế cùng Bạch thừa tướng kia đoán chừng đầu đã sớm rơi xuống đất" Tiếng cười thô tục truyên đến từ trong rừng, sau đó là lớn tiếng nói ra.
Một gã nam tử xuất hiện ở trong tầm mắt của mấy người, đi theo sau đều là cao thủ, bên người bọn chúng còn có các cấp bậc ma thú khác nhau.
Đều là vũ tu, hơn nữa còn là mười mấy con ma thú theo cùng. Một nhóm người ngựa này so với vừa rồi còn khó đối phó hơn!
"Toàn bộ phải chết không thể nghi ngờ! Giết" Giọng nói lạnh lùng từ trong miệng của Bạch Băn gnosi ra, bóng dáng đồng thời lao về phía đội ngũ vũ tu giả.
Giết! Toàn bộ đều đáng chết, dám động vào cha nàng. Nàng nhất định phải giết để trở về hoàng thành, không quản thế lực của hắn như thế nào , nàng chính là muốn huyết tẩy hoàng thành, một người cũng đừng mong chạy thoát!
Xích Liên Triệt cùng Xích Liên Vũ cũng tiến vào bên trong tràng chém giết.
Tiểu Bạch cùng Tiểu Kim từ bên trong túi Bạch Băng thoát ra, bọn họ đều cảm giác được sự tức giận của chủ nhân, cho nên người chọc chủ nhân tức giận, một người bọn họ cũng sẽ không bỏ qua.
Hai bóng dáng, một bạch một kim, cùng với mười mấy ma thú cấp bậc bất đồng lao vào chiến đấu. Đừng xem bọn họ còn nhỏ, nhưng đối phó với ma thú trên cấp năm lại vô cùng dễ dàng chẳng khác nào đang hưởng thụ món ăn.
"Giết! Giết bọn họ!" Nam tử đầu lĩnh kia lao vào bên trong đám người đang chém giết, gầm lên một tiếng.
Nắng chiếu trên cao xuống, gió thổi tung cát bụi trên đất, xung quanh là tiếng chém giết nổi lên từ bốn phía!
Đao quang kiếm ảnh, thiếu niên lạnh lùng cùng thiếu nữ lãnh huyết song song kề vai chiến đấu, không sợ bất cứ địch nhân nào!
Mấy bóng dáng lướt qua những lưỡi kiếm, sát khí từ trong ba người tỏa ra bốn phía, vẻ mặt lạnh lẽo, thong dong đối mặt với nguy hiểm trước mắt không chút hoảng sợ!
Kiếm vung lên rồi rút trở về, máu tanh tung bay.
Sát khí như vậy liệu ai có thể ngăn cản! Ai có thể chống nổi!
Trên tay, trên thân kiếm, dính toàn máu thanh đỏ tươi!
Từng cái thi thể ngã xuống một, từng cái lại một lần nữa xông lên, giống như nước suốt dai dẳng khiến Bạch Băng nhíu mày thật chặt! Trường kiếm trong tay càng thêm vô tình!
Cuồng phong thổi lên, làm cành cây trong rừng nghiêng ngả.
Tiếng vang ào ào của binh khí va chạm, kèm theo tiếng gào thét mãnh liệt của con người.
Mặt trời chiếu xuyên qua tầng lá cây, chiếu xuống giòng suối màu đỏ đậm đang từ từ chảy đi.........
Hơn nghìn tên vũ tu giả tinh nhụê đối phó với ba người, cho dù ba người có lợi hại tới đâu đi nữa, thì với tình hình cứ tiếp tục kéo dài như vậy, hẳn cũng không phải là biện pháp tốt.
Bóng dáng nho nhỏ của Tiểu Bạch cùng Tiểu Kim cũng đang bận rộn giao đấu cùng với vài chục con trung cấp ma thú. Bên cạnh đó là bóng dáng vô cùng nhanh nhẹn của Bạch Băng, giống như những tia laser vụt qua, những ai bị nó bắn trúng đều phải mất mạng.
Tên thủ lĩnh Trương Lương thấy tình hình trước mắt như vậy thì rất khẩn trương. Tuy bọn họ có nhiều người, nhưng Tam vương gia mới vừa quay trở về hoàng thành, cho nên ở đây chỉ lưu lại hơn nghìn tên thị vệ vũ tu.
Nếu không nhanh chóng tiêu diệt ba người này, sợ rằng hậu quả sau này khó mà lường được.
Nhìn vài chục trung cấp ma thú giao chiến với hai vật nhỏ lợi hại kia, cũng đủ hiểu. Sợ là những ma thú kia sẽ không cầm cự được bao lâu nữa, đợi đến khi hai vật nhỏ xử lý xong đám ma thú này, rồi lại quay sang tấn công bọn thị vệ.... Vậy thì thắng thua nghiêng về bên nào rất khó nói.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Xích Liên Vũ vốn là luyện dược sư, nên đối với đấu khí không được thông thạo. Dù đã dốc hết sức lực, nhưng trên người hắn vẫn bị chém mấy nhát, quần áo đều bị máu tươi nhuộm đỏ.
Nếu như không có Xích Liên Triệt cùng Bạch Băng mấy lần lên trước che chở cho hắn, sợ rằng lúc này vấn đề đã không đơn giản chỉ là bị chém mấy nhát như vậy.
"Vèo" Một lưỡi kiếm chém thẳng về hướng của Xích Liên Vũ.
Mang theo sức lực cực lớn, làm Xích Liên Vũ không kịp suy nghĩ đã theo bản năng lật người, nhưng tiếc là tốc độ quá nhanh, tránh không được.
Nói thì chậm nhưng xảy ra thì nhanh. Bạch Băng giải quyết xong tên thị vệ bên cạnh mình, sau đó nhào người tới phía trước, tay nhỏ bé giơ lên, đem mũi kiếm nắm chặt trong tay, nhất thời máu từ trong kẽ tay nhỏ bé chảy ra ngoài.
"Băng nhi!"
"Bạch Băng!" Hai thanh âm cùng lúc vang lên.
Xích Liên Vũ tâm tư xiết chặt, không thể tưởng tượng nổi mà nhìn mũi kiếm đâm vào bàn tay nhỏ bé kia. Máu không ngừng chảy ra, nhưng Bạch Băng lại như không có việc gì, mày cũng không nhíu dù chỉ một cái.
Xích Liên Triệt liếc mắt nhìn qua, sau đó vẫn như cũ xông về phía đám thị vệ. Đấu khí màu cam liên tiếp được phát ra, giống như dòng nước xoáy bao vây thật chặt đám thị vệ. Dần dần luồng đấu khí chuyển biến thành vô số những thanh đao, đâm xuyên qua thi thể của địch nhân.
Xích Liên Vũ thấy Bạch Băng hình như không có cảm giác đau đớn gì, thì trái tim của hắn lại càng đau đớn hơn.
Xoay người nhấc lên thanh đao trong tay, hắn thề, nếu như hôm nay hắn không chết, hắn nhất định sẽ tu luyện đấu khí. Lần này là nàng bảo vệ hắn, nhưng sau này sẽ là do hắn bảo vệ nàng!
Chính vì loại quyết tâm dâng trào này của Xích Liên Vũ hôm nay, khiến sau này lại có thêm một thiên tài vũ tu.
Thi thể ngổn ngang đầy đất, hơi thở chết chóc bao trùm khắp nơi. Hơn nghìn người chỉ trong nháy mắt đã biến mất hơn một nửa.
Tên thủ lĩnh Trương Lương trợn to hai mắt, điên rồi, ba người này chẳng khác nào người điên. Hơn nghìn người ngựa của hắn đã bị giết sạch hơn một nửa, không được, nếu cứ tiếp tục như vậy thì chỉ có nước chờ chết.
Hiện giờ ở hoàng thành đã xảy ra chuyện gì hắn đều không rõ, nếu để ba người này chạy thoát, sợ là sẽ làm hỏng chuyện lớn của hoàng hậu nương nương. Không được, cho dù hắn có liều cái mạng này thì cũng không thể để bọn họ trở về, tuyệt đối không thể.
Chỉ cần giữ chân bọn họ được ba canh giờ, lúc đó tướng quân Vương Lượng sẽ dẫn đại quân đi ngang qua đây để trở về hoàng thành. Khi đó vài chục vạn binh lính, chỉ cần mỗi người nhổ một ngụm nước miếng cũng đủ dìm chết ba người này. Nghĩ tới đây, tinh thần của Trương Lương liền phấn chấn hơn rất nhiều.
"Mọi người nhanh giết, giết bọn họ! Nhanh lên một chút!" Nghĩ đến vài chục vạn binh lính sắp đến đây, tâm tình Trương Lương hết sức hưng phấn. Miệng liên tục hô hào cổ vũ, tay thì rút ra trường kiếm bên hông "Giết, bọn họ không chống đỡ được lâu nữa đâu!"
"Tới thật đúng lúc". Bạch Băng đưa tay lau đi máu tanh ở trên khuôn mặt nhỏ nhắn, miệng cong lên nở một nụ cười lạnh lẽo, khiến cho những người ở đây nhìn thấy phải giật mình hoảng sợ, có cảm giác toàn thân rét lạnh.
Từng đạo kiếm khí âm hàn, sát khí lan tỏa khắp bốn phương.
Kiếm trong tay giống như gió lốc, nhanh như tia chớp, điên cuồng cuốn lấy kẻ địch.
Trường kiếm biến ảo sắc bén, chiêu thức kỳ lạ không ai biết rõ. Nhưng một khi kiếm được rút ra khỏi vỏ, thì chỉ một chiêu là mất mạng.
Trương Lương không ngờ, một nữ hài tử mà trên người lại có lực lượng lớn như vậy, so với thiên tài Lục vương gia còn đáng sợ hơn. Hơn nữa vũ tu của nàng vô cùng mạnh! Trường kiếm xuất chiêu cũng vô cùng nhanh!
"Người đâu, chuẩn bị cung tên!" Trương Lương quay đầu hô to, nếu cứ chính diện đối địch thì chỉ sợ sẽ không cầm cự nổi ba canh giờ!.
Hắn muốn xem xem, khi những mũi tên thi nhau lao đến, thì liệu bọn họ còn có thể nhanh nhẹn mà chống đỡ nổi hay không!
Bọn thị vệ nhận được mệnh lệnh, lập tức hơn trăm tên cung thủ tay cầm cung tiễn đều nhắm thẳng vào ba người, chờ hiệu lệnh tiếp theo.
"Ha ha ha...... Xem các ngươi lần này làm sao mà tránh thoát, bắn tên!" Trương Lương cười to, tay nâng lên rồi mạnh mẽ hạ xuống. Hơn trăm tên cung thủ đều thả ta, mũi tên lập tức lao đi, rất nhanh sau đó là lượt bắn thứ hai......
Mấy trăm mũi tên được cùng nhau bắn ra, từng đợt từng đợt. Vô số mũi tên với tốc độ điên cuồng, mạnh mẽ lao về phía ba người.
Ánh mắt Xích Liên Triệt chợt lóe lên một tia giận dữ. Tay trái đem cỗ đấu khí màu cam phát ra bên ngoài để cản lại mũi tên, tay phải thì khua trường kiếm ở phía trước để bảo vệ Bạch Băng ở sau lưng.
"Ta không phải gánh nặng của ngươi!" Bạch Băng hô to, lúc này nàng không phải gánh nặng, nàng có năng lực đối phó với những mũi tên này. Nàng sẽ không trở thành gánh nặng của hắn!
"Không ai nói nàng là gánh nặng của ta cả!" Xích Liên Triệt biết lòng hiếu thắng của Bạch Băng rất mạnh, hắn cũng biết nàng có thể giải quyết được những mũi tên này. Nhưng mà mũi tên vốn không có mắt, cho nên hắn không cho phép có bất kỳ sơ xuất nào xảy ra, nếu không hắn sẽ không chịu nổi!
"Không nênxem thường ta..... Ta chính là được lớn lên từ trong mưa bom lửa đạn". Bạch Băng ngẩng cao đầu ưỡn ngực, vẻ mặt tự tin và vô cùng hiếu chiến, sau cùng là nở một nụ cười khát máu.
Những mũi tên này dù nhanh và sắc bén tới đâu, thì cũng không thể so với súng ống ở hiện đại được. Năm đó, nàng một mình xông lên đảo Long Hoàng, hơn một trăm chiếc súng máy còn chưa làm nổi nàng bị thương, huống hồ hôm nay chỉ là vài cái mũi tên nhỏ bé này, nàng còn không thèm để vào mắt!
Xích Liên Triệt sững sờ, mưa bom lửa đạn? Mặc dù không hiểu hết được ý nghĩa của câu đó, nhưng từ sát khí trên mặt Bạch Băng thì hắn cũng hiểu được ít nhiều, cái đó so với những mũi tên này còn lợi hại hơn gấp mấy chục lần!
"Bắn tên, nhanh, nhanh lên...... Bọn họ sắp không chịu được nữa rồi!" Trương Lương thấy tình hình trước mắt thì cất tiếng cười to.
´Thương thương thương ´ âm thanh của những mũi tên bay tới, rồi bị trường kiếm chém xuống không ngừng vang lên, làm cho không một mũi tên nào có thể đến gần thân thể bọn họ.
Xích Liên Vũ dùng hết sức lực của bản thân, thủ đoạn so với lúc trước đã sắc bén hơn rất nhiều. Bởi vì con người khi bị đặt vào trong tình cảnh nguy hiểm thì sức lực sẽ bùng nổ gấp đôi, khiến bản thân trở nên mạnh mẽ phi thường hơn!
Nụ cười trên môi Bạch Băng vẫn không giảm, nàng không thèm để ý tới những mũi tên bay tới, tay nhỏ vung lên liền có được một mũi tên vừa bay tới.