Vương Phi 13 Tuổi

Chương 669: Sát cơ tứ phía


Chương trước Chương tiếp

Vực sâu thăm thẳm, tối đen đến mức không thể nhìn thấy đáy.

Cứ thế mà rơi xuống, cũng không biết khi nào mới chạm tới điểm cuối cùng.

Nửa ngày sau, trong hang động tối đen, tối đến mức giơ tay ra cũng không thể thấy được, bỗng “Bịch …Bịch…Bịch…”

, âm thanh truyền đến cho biết đã rơi xuống nền đất phía dưới.

Thận trọng bước từng bước một vào bên trong hang động tối đen, không chút ánh sáng, không kịp đợi Lưu Nguyệt, Hiên Viên Triệt cùng Độc Cô Dạ và lục tôn minh đảo cùng phản ứng.

Bỗng, “vù vù”

, tiếng gió mạnh mẽ thổi phía trên đỉnh đầu, cùng theo đó là rất nhiều ám khí sắc nhọn, đang một đường thẳng lao vọt xuống đây.

Lắc mình một cái, lập tức nghiêng người nhảy lùi về phía sau để tránh vật gì đó đang đập xuống đỉnh đầu.

“Bang… bang…”

, một chuỗi các tiếng vang, va vào nhau loạn xạ, vật rơi từ trên đỉnh đầu xuống, thì ra là một tảng đá.

Dày đặc, như một trận mưa đá.

Phía dưới đều là cao thủ trong số cao thủ, nhưng cơ thể con người cũng không thể cứng như đá, lập tức tất cả đều nhảy lên tránh né.

Một mảng tối đen, không thể nhận ra ai xung quanh, ngay cả người bên cạnh cũng không thể nhận biết được, nhảy loạn lên xuống cũng không biết vị trí mình đang đứng là ở đâu.

Tâm trạng thật buồn bực, Lưu Nguyệt vừa nhảy lên tránh né vừa nghiến răng.

Vân Triệu hắn đang làm cái gì vậy, có phải muốn tất cả mọi người đều chết trong này chăng? Ngay lúc trong đầu còn đang suy nghĩ, bỗng từ bóng đêm truyền tới tiếng cơ quan mở ra, nặng nề và chậm chạp.

Tất cả mọi người đều rùng mình.

Tiếng bánh xe lăn nặng nề vang lên, trong bóng tối, bàn tay đưa ra không thể thấy năm ngón, đột nhiên có ánh sáng nhè nhẹ yếu ớt theo từ bốn phía bắn lại đây.

Một lỗ tròn to từ từ hiện ra, thông với các huyệt động bên ngoài.

Mặc dù ánh sáng có thể tỏa sáng tới huyệt động, nhưng chung quy vẫn không thể đẩy lùi được bóng tối âm u, làm cho người ta không thể nào nhìn rõ được.

Lưu Nguyệt một phen tránh né, thối lui về đằng sau, đúng lúc đứng ngay huyệt động vừa được mở ra phía trước.

Không chút nghĩ ngợi liền lập tức hướng về huyệt động vọt vào.

Cùng thời điểm đó, Hiên Việt Triệt luôn tại bên người nàng, liền quay đầu lại vọt tới hướng hang động kia.

Sắc đen nặng trĩu, mông lung.

Trên đầu, các tảng đá không ngừng rơi xuống, vang lên tiếng va chạm nặng nề, mà các tảng đá càng lúc càng lớn hơn, càng ngày càng nặng hơn.

Tất cả mọi thứ như đều rơi xuống cùng lúc.

Lục tôn Minh Đảo lắng nghe tiếng gió, tiếng di chuyển mà phỏng đoán, chẳng lẽ chỉ còn lại sáu người mắc kẹt tại đây, Hắc tôn mím môi liền kêu những người còn lại.

Khắp nơi lập tức vang lên năm tiếng nói cùng đồng thanh.

Chết tiệt, quả nhiên chỉ còn có sáu người bọn họ.

Theo ánh sáng yếu ớt nhìn tới khắp nơi xung quanh có thể thấy được hắc động đã mở ra tám cánh cổng lớn.

Tầm nhìn thật sự tối và âm u, bọn họ hoàn toàn không thấy Hiên Viên Triệt vào cánh cổng đó, sắc mặt Hắc Tôn hơi trầm xuống.

“Mỗi người một cổng”
...


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...