Vương Phi 13 Tuổi

Chương 668: Đầu sỏ tụ tập


Chương trước Chương tiếp

Người người chạy loạn, ngựa phóng điên cuồng, mã xa nghiêng ngả, cửa hàng xiêu vẹo.Đại lộ Tấn Dương thành, đại loạn.Hầu như khắp nơi đều rơi vào tình cảnh hỗn loạn.Nhưng mà bùng nổ đại loạn thì nhanh hơn nhiều so với việc đi trừ khử.Thời gian thoáng chốc, trên đường cái chỉ còn một mảnh hỗn độn, không một bóng người.Trống rỗng.Chính giữa đường lớn, sáu Tôn Minh Đảo đứng thành một hàng nhìn trống rỗng trước mắt, sáu cái mặt đều đen như đáy nồi.Không có; dân chúng xung quanh biến mất, và ba người Hiên Viên Triệt cũng chẳng thấy tăm hơi.Trên đại lộ, sáu người đứng chơ vơ.Lẽ nào lại như thế được, sao chúng dám nhân dịp hỗn loạn mà chạy trốn đi ngay dưới mũi họ được?! Tức giận dâng trào trong lồng ngực, tưởng chừng khí vọt lên khiến não sắp sửa thăng thiên luôn rồi!Sắc trời xanh biếc càng làm nổi bật thêm sự trống huếch của ngã tư đường.

Buồn cười quá thể.Trong đám người hỗn tạp đang chạy loạn có ba người không hề chạy ra xa mà quay ngược trở lại, chui vào khách điếm; ba người Hiên Viên Triệt tiêu sái vô cùng thản nhiên cực độ nhìn sáu vị Tôn Minh Đảo vẫn giận dữ đứng trên đường.Rồi đồng thời liếc nhìn nhau một cái, hổn hển thở gấp.Ba đấu sáu, dù có dùng toàn lực chém giết cũng hoàn toàn không có phần thắng; ý tưởng đối kháng thật sự hoàn toàn vô dụng.Cho nên, sau khi xem xét tất cả, kế tốt nhất chính là, theo-dân-tình-chạy-loạn!Hiên Viên Triệt, Lưu Nguyệt, Vân Triệu, ba người gần như ra tay cùng một thời điểm; ngựa nổi điên, mình lui lại, ẩn vào trong đám người còn đang lộn xộn —— chạy!Thở sâu một hơi, Hiên Viên Triệt tháo bỏ lớp vải quấn quanh tay trái để tránh lộ ra tà áo dính máu rồi lại nhìn tay của chính mình.Một đám máu thịt lẫn lộn.Một chuỷ thủ kia lực đâm rất mạnh, nếu hắn không phản ứng nhanh thì e rằng bây giờ đã không thể chỉ bị thương đơn giản vậy là xong.Lưu Nguyệt yên lặng, tự nhiên tự động quay người sang băng bó vết thương cho Hiên Viên Triệt.Vết thương sâu hoắm, gần như sắp chặt đứt năm ngón tay.Lưu Nguyệt nheo mắt.Vân Triệu đang đứng ở cửa sổ nhìn xuống dưới lúc này xoay đầu nhìn hai người kia, sau đó nhíu mày hạ giọng hỏi: “Bây giờ phải làm thế nào?”

Đánh không lại, trốn không thoát; hỗn loạn ngày hôm nay không phải lúc nào cũng có, không thể lúc nào cũng gặp được cho đủ mà thoát chạy.Thời gian của bọn họ không có nhiều, nếu như cứ như vầy đi thẳng xuống, thế thì……….“Dịch dung thuật cộng với Súc cốt công, rất khó phòng bị.”

Hiên Viên Triệt không để ý tới thương thế trên tay mình, khuôn mặt lãnh khốc nghiêm túc nhìn ra bên ngoài.Hôm nay sáu Tôn Minh Đảo lại đã là một dáng vẻ khác.Từ lúc bắt đầu gặp bọn họ, đám người kia đã thay đổi dáng vẻ ba lần.Tinh diệu tới mức không ai nhận ra, quả thực đạt mức siêu phàm.Mỗi lần xuất hiện là một bộ mặt mới, thêm năng lực biến đổi xương cốt tuỳ lúc tuỳ chỗ, lại còn luôn ở trong bóng tối âm u bất chợt ló ra, khiến người ta không thể không phát sinh lòng căm tức vô hạn.Vân Triệu nghe xong liền vòng tay trước ngực tựa vào bức tường bên cửa sổ cau mày im lặng.Trong phòng, nháy mắt lâm vào một sự yên tĩnh ngắn ngủi.“Nếu muốn trốn đi thì không thành vấn đề.”
...


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...