Đường Tuấn âm thầm ảo não, đều do mình quá nóng lòng, hoàn toàn quên mất nên dọc theo dấu vết tìm kiếm.
"Truyền lệnh xuống, dọc theo những bột màu trắng này tìm kiếm, một số người khác ở lại nghiên cứu dấu chân!"
Hừng đông, rừng núi vẫn ẩm ướt, sương mù mịt mờ, nếu những kẻ cắp đi đường bộ nhất định sẽ lưu lại dấu chân, đến lúc đó dù không có bột màu trắng cũng có thể tìm được người.
Một mặt khác, Tư Mộ Thần nhìn Lục Phạm trở lại trong phòng của mình, anh rời giường, anh có thể chống đỡ thuốc mê này một đoạn thời gian, nhưng sau này sẽ hao tổn tất cả năng lượng của thân thể mình, chẳng khác gì là đem tất cả năng lượng của thân thể ra sử dụng trước.
Mặc đồ vào, lấy súng lục ra, anh cẩn thận rời khỏi phòng.
Lấy máy định vị, anh rất nhanh sẽ biết được vị trí của đám Đường Tuấn, trên người bọn họ chứa một loại sóng thu vô tuyến chỉ có mấy người bọn anh thu được, dựa vào cái này liên lạc với người hành động, đồng thời cũng có thể trợ giúp.
Anh nhìn vị trí, điều này hiển nhiên là dưới núi, anh thường lục lọi ở nơi này, nhìn tốc độ của đám Đường Tuấn sợ là đuổi theo người có chút khó khăn.
Đích xác là như vậy, đến nửa đường, không có bột màu trắng, mà dấu chân chia làm hai nhóm, anh ta chỉ có thể lúc lên lúc xuống.
Theo như Tư Mộ Thần phân tích, anh cảm thấy đám người này hiển nhiên không phải xuống núi, ngẩng đầu nhìn trời, máy bay trực thăng vẫn lẩn quẩn, hỏng bét, nếu để cho bọn họ nhanh chóng đến đỉnh núi, cô nhóc sẽ bị bọn họ mang đi.
"Gọi 001, gọi 001!"
Đường Tuấn chợt nhớ tới bộ đàm, giọng lão đại truyền đến, đây không thể nghi ngờ là gây áp lực cho Đường Tuấn, hơn nữa gọi danh hiệu của mình, xem ra là muốn tác chiến, đang lo lắng, tâm tình anh ta kích động hơn, rất lâu không có cùng nhau tác chiến với lão đại.
"001 nhận được, xin chỉ thị!"
"001 mang theo mọi người chạy tới trên núi, chia nhau đi vòng tập kích địch, nhất định chặn lại trước khi bọn chúng đưa người lên núi."
"001 nhận được, chờ chỉ thị tiếp theo của cấp trên!"
"Xong!"
"Tất cả các đồng chí nghe đây, hiện tại bằng tốc độ nhanh nhất lên núi, 002 mang theo năm đồng chí lên núi từ bên trái, 003 mang theo sáu đồng chí lên núi từ bên phải, còn dư lại đi cùng tôi!"
"Dạ! Cấp trên!"
"004, 004, nhận được xin trả lời!"
"Nhận được, nhận được!"
"Không biết dùng biện pháp gì, nhanh chóng trèo lên đỉnh!"
"Nhận được!"
"Xong!"
Cảnh Tô đi dép lại nên quá trình đi đường chật vật không chịu nổi, đôi chân bị mài đến vết máu loang lổ, mấy lần cô dừng lại đều bị người buộc đi.
Rốt cuộc cô ngã xuống ở ven đường, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt.
"Phó bang chủ, cô ta không đi nổi!"
"Mấy người cõng cô ta tiếp tục đi!"
Cảnh Tô bị người ta cõng lên, cô rất không cam lòng, thật ra thì cô còn hơi sức đi về phía trước, nhưng hiện tại phải đợi thời cơ tập kích, cô muốn giữ thể lực. Thật ra thì ngay từ lúc tự mình dùng hết thuốc trong túi, cô liền muốn chạy trốn, nhưng khu vực kia đều trống trải, không có cơ hội chạy trốn.
Cơ hội tới, bọn họ đi một lối nhỏ, ven đường đều là trúc nhỏ, nhìn dáng dấp hẳn là một khu rừng nhỏ rậm rạp, chỉ cần có thể lẻn vào trong đó là tốt, nhưng ngộ nhỡ chạy trốn không thành công, mình cũng chỉ có thể bị mang đi. Mặc kệ như thế nào đều phải thử một lần, cho dù là chạy không thoát, cô cũng tin tưởng đám người này tạm thời không dám tổn hại mình.
Cô nhìn mấy người đi về phía trước hình như không có quan tâm người phía sau, cô hé miệng cắn lưng người đàn ông cõng mình, thật sự hung ác, cơ hồ cắn rớt một miếng thịt.
"A!" Người đàn ông hét thảm thiết, Cảnh Tô bị vứt ra ngoài.
Lực ngã quật không lớn, nhưng Cảnh Tô bị vứt ra chui nhanh vào trong rừng trúc nhỏ.
Như Cảnh Tô đoán, chính là một khu rừng nhỏ, còn là một sườn dốc, bị vứt mặc dù có chuẩn bị, nhưng thân thể vẫn bị trượt, tay của cô không ngừng nắm cành cây, nhưng đều bị bẻ gãy.
Nhìn cây nhỏ duy nhất phía trước mặt, cô dùng sức, mạng nhỏ được bảo đảm. Sườn dốc không phải rất dốc, một khi bấu víu được, thân thể cũng ổn định.
Nhưng cô vẫn mơ hồ nghe được tiếng hô của người cầm đầu, thậm chí âm thanh có người muốn xuống. Hiện tại cô không thể cử động, vừa động sẽ té xuống, sườn dốc này, cô không biết sâu nhường nào.
"Phó bang chủ, rút lui đi, đám người kia tìm tới rồi!"
Xác thực, Đường Tuấn mang người rất nhanh sẽ vượt qua bọn họ, hơn nữa còn là không xa.
"Mẹ, thất bại trong gang tấc! Trở về sẽ tính sổ với các người! Đi!"
Bọn họ không thể bị bắt, một khi bại lộ, vậy kế hoạch cùng hành động của bọn họ đồng nghĩa với việc hiện ra ở trước mặt người đời, hơn nữa người nhà của bọn họ còn ở trong tay bang chủ.
Không có Cảnh Tô làm gánh nặng, bọn họ trèo lên đỉnh thật nhanh, mà đám Đường Tuấn đã trải qua một đêm tác chiến, tinh lực dĩ nhiên không bằng bọn họ. Rất nhanh bị bọn họ bỏ lại đằng sau.
Đường Tuấn nhìn máy bay trực thăng lái đi mà mặt xám như tro tàn, nhiệm vụ thất bại!
Mà Tư Mộ Thần đi đường nhận được tin tức của Đường Tuấn, trong nháy mắt chính là cảm thấy tuyệt vọng, nhưng không biết có phải trực giác hay không, anh tin tưởng cô nhóc sẽ tự cứu mình. Ôm cái ý nghĩ này, anh dọc theo dấu vết tìm kiếm.
Tại vị trí kia, Cảnh Tô rơi xuống, Tư Mộ Thần ngồi chồm hổm, thân thể của anh có chút không chịu nổi.
Mà bóng dáng của anh khiến Cảnh Tô vốn muốn bò lên trên lại không dám tiếp tục, cô hạ quyết tâm tiếp tục thối lui xuống phía dưới sườn dốc.
Anh ngồi xổm xuống, mắt nhìn phía trước, khu rừng nhỏ trước mặt làm anh hận không thể chém sạch.
Nhưng bột màu trắng tại sao chói mắt như vậy.
Hoá ra đó là dép Cảnh Tô rơi xuống, đưa tay tìm tòi, giầy bị cầm ở trong tay, bên trong hình như còn có chút ấm áp.
"Gọi 001, gọi 001!"
"001 nhận được!"
"Cấp tốc tìm khu rừng nhỏ, tôi ở nơi này chờ các cậu!"
"Nhận được!"
"Xong!"
Thời điểm Đường Tuấn mang người chạy tới, Tư Mộ Thần đã té xuống đất.