Vợ Ơi Theo Anh Về Nhà
Chương 49
Trên đường đi KTV, tôi hỏi mẹ tôi, ngày mai dự đình làm gì, có muốn đi trượt tuyết cùng với chúng tôi không.
Mẹ tôi xua xua tay nói: “Không, mẹ có việc.”
Tôi bị dáng vẻ thần bí của mẹ tôi làm cho kinh ngạc, chẳng hiểu gì cả: “Mẹ có việc gì? Gặp bạn trên mạng à?”
Mẹ tôi lại cười híp mắt không chịu hé răng: “Con không cần lo, dù gì cũng chẳng phải chuyện của con.”
Tôi thở dài, hôm nay những người này sao kỳ lạ như vậy.
Thực ra, với việc hát karaoke tôi vẫn có tâm lý sợ hãi. Mượn một câu của Giang Ly hình dung tôi hát, đó chính là, người khác hát thỉnh thoảng lạc giọng, tôi hát là thỉnh thoảng không lạc điệu. Mẹ tôi thường xuyên bực tức đập đầu tôi, cảm thán bà là một ca sĩ thiên tài, sao lại sinh ra được một đứa con gái không phát âm được hết các thanh điệu như tôi. Tuy tôi có mấy phần hoài nghi đối với từ “ca sĩ thiên tài” này, nhưng cân nhắc đến việc tôi thực sự phát âm không rõ các thanh điệu là có chút quá đáng, bởi vậy, tôi cũng không bóc mẽ bà ấy.
Nhưng hôm nay tôi lại không lo lắng, sợ cái gì, mẹ tôi ức hiếp tôi, tôi sẽ ức hiếp Giang Ly, ai bảo anh ta là nô lệ của tôi chứ!
Chúng tôi vừa mới vào phòng karaoke của KTV, tôi liền đá Giang Ly đi chọn bài, sau đó ngồi xuống cạnh mẹ tôi, đưa nước, cầm míc cho bà, hầu hạ để bà thoải mái.
Mẹ tôi dưới sự phục vụ của con gái, con rể, lần lượt hát các ca khúc cách mạng kinh điển như: Phương Đông Đỏ, Hát dân ca cho Đảng nghe, Thập tống hồng quân… Tôi ngồi bên cạnh nghe đến mức tóc sắp dựng đứng cả lên.
Mẹ tôi hát hơi chuyên tâm quá, không phát hiện ra sự day dứt của tôi, còn Giang Ly thỉnh thoảng quay đầu nhìn tôi, vẫn nhịn không cười gian trá. Tôi tức giận, tiểu tử này rõ ràng đang cười trên sự đau khổ của người khác! Thế là tôi nhặt một chiếc mic khác lên, nói với Giang Ly: “Anh, đi gọi một cốc sinh tố cho em!”
Giang Ly tuân lệnh chuồn lẹ ra ngoài. Tôi đang đắc ý, không đề phòng mẹ tôi cầm chiếc mic gõ vào đầu tôi, vừa gõ vừa quát mắng: “Đứa trẻ này, Giang Ly, còn cũng chiều hư nó quá rồi!”
Tôi ôm đầu, rụt cổ ấm ức nhìn mẹ tôi, mẹ chẳng hiểu cái gì cả, được chưa! Tôi đã bị anh ta ức hiếp nửa năm rồi, khó khăn lắm mới có cơ hội huênh hoang một chút, lần này còn là dùng thân thể đổi lấy đó (này!)…
Giang Ly cười he he bưng cốc sinh tố đến trước mặt tôi, nói với mẹ tôi: “Mẹ, Tiểu Yến chỉ đùa với con thôi.”
“Giang Ly, con không cần bảo vệ nó, con gái của mẹ, mẹ hiểu rất rõ.” Mẹ tôi nói, vẫn chưa hết bực, lại gõ đầu tôi.
Tôi ôm đầu, bi phẫn nói: “Mẹ đừng gõ con nữa, gõ nhiều sẽ thành ngu đó.”
Mẹ tôi lại nói: “Con đã rất ngu rồi, mẹ chẳng lo con ngu hơn chút nữa.”
Thiện tai, tôi bắt đầu hoài nghi rốt cuộc tôi có phải là con gái ruột của bà không.
Tôi nhìn nô lệ của mình một cái, hy vọng anh ta có thể đỡ lời giúp tôi, đáng tiếc là, biểu cảm của anh ta lúc này… là bộ mặt tán đồng, thế là tôi càng phẫn nộ.
Tôi cho rằng Giang Ly sẽ hùa với mẹ tôi, mượn cớ cười nhạo ôi, ai biết được, anh ta lại nói: “Thực ra ngốc cũng có chỗ tốt của ngốc.”
Đây là gì chứ, rõ ràng bao hàm nghĩa xấu? Tôi phóng qua một ánh mắt sắc như dao, trưng ra khí thế hống hách thường có của chủ nô lệ, nói với Giang Ly: “Anh mau đứng sang một bên cho em, ở đây không có chỗ để anh nói chuyện!”
Tôi vừa nói xong, mẹ tôi liền đập một cái lên đầu tôi: “Ăn nói kiểu gì đó! Giang Ly, con đừng để ý đến nó, lại đây hát.” Mẹ tôi nói, chỉ chỉ tôi: “Con! Đi chọn bài!”
Tôi cam nín hỏi trời xanh, nước mắt ròng ròng. Tôi nhìn ra rồi, có mẹ tôi chống lưng, tôi muốn ức hiếp Giang Ly cũng chỉ là vọng tưởng mà thôi.
Tôi hỏi Giang Ly hát bài gì, anh ta thản nhiên trả lời: “Trừ Châu Kiệt Luân ra, những bài khác đều được.”
Thế là tôi tùy tiện chọn một đống bài hát của Châu Kiệt Luân, rồi lại ngồi xuống bên cạnh mẹ tôi.
Giang Ly nghiêng đầu nhìn tôi, đắc ý cười cười nói: “Thực ra tôi rất thích hát bài hát của anh ta.”
Tôi… tôi bi phẫn lần thứ n! Tiểu tử này gian trá quá, anh ta biết tôi sẽ cố ý chọn bài anh ta không thích, cho nên anh ta nói anh ta không thích Châu Kiệt Luân, thực ra là anh ta thích!
Tại sao tôi luôn trúng kế của anh ta, đây rốt cuộc là vì sao…
Lúc này mẹ tôi cười trên sự đau khổ của người khác nhìn tôi, biểu cảm đó giống như đang nói: Ngốc nghếch chưa? Trúng kế rồi chứ?
Trong lòng tôi có một tiếng phản hồi yếu ớt: Thực ra không phải tôi ngốc, là Giang Ly quá giảo hoạt…
Tôi đang đắm chìm trong sự bi phẫn, còn chưa kịp thu hồi hồn phách thì, Giang Ly đã bắt đầu hát rồi. Thế là tôi… tiếp tục trong sự bi phẫn.
Tôi chỉ không hiểu, vì sao ông trời lại ưu ái đem tất cả mọi thứ cho anh ta? Bề ngoài đẹp đẽ, thân hình đẹp, còn có một đầu óc phát triển đến mức có chút quá đáng, ngoài những thứ đó ra, còn rất nhiều thứ phức tạp lung tung nữa, chơi cổ phiếu, diệt virus, sửa máy tính, còn có thể giúp tôi trộm tài khoản (trộm lại tài khoản của mình). Hơn nữa, cuộc sống của anh ta còn rất lành mạnh, không có thói quen xấu, phẩm vị lại tốt, dường như còn là một kiện tướng thể thao…
Bây giờ, tôi lại phát hiện, tiểu tử này cũng có thể hát hay như thế này!
Giang Ly hát bài đầu tiên là Thanh Hoa Từ, giọng của anh ta vốn dĩ rất thấp trầm, khi hát bài hát này lại có thêm dư vị của sự cô độc, khiến cho lòng người ta cũng có thê lương và u sầu. Tôi trước đây nghe Thanh Hoa Từ vô số lần, mỗi lần đều cảm thấy hay, nhưng cụ thể hay ở đâu thì không rõ. Hôm nay bên tai nghe Giang Ly hát, mắt nhìn lên MV kia, không biết vì sao mà lại thấy buồn.
Vì sao hai người bọn họ không thể ở cùng nhau, vì sao hai người bọn họ hết lần này đến lần khác sai lầm, vì sao Thanh Hoa Từ đẹp như vậy, bài hát kia đẹp như vậy, tôi nghe đến mức muốn khóc…
Khi tôi đang đắm chìm trong những rung động mà Thanh Hoa Từ mang đến, mẹ tôi đã cùng với Giang Ly hợp ca bài hát Thiên lý chi ngoại.
Lần này giọng của Giang Ly rõ ràng có chút lạnh giá, khi hát đến câu “tiễn em rời xa” rõ ràng là có một chút lưu luyến, một chút đoạn tuyệt, đến ánh mắt cũng phức tạp. Tôi nghiêng mặt nhìn dáng vẻ của anh ta, không kìm được có cảm giác sùng bái. Giang Ly thực sự là “ca sĩ trời phú” đấy chứ?
Hát xong Thiên lý chi ngoại, mẹ tôi vỗ tay, bà nhìn Giang Ly tán thưởng, sau đó lại khinh bỉ tôi, lắc lắc đầu.
Tôi đầm đìa mồ hôi, đây rõ ràng là sự kỳ thị! Thế là tôi không cho phép mình lùi bước, cầm mic lên, quyết định hợp ca cùng Giang Ly bài tiếp theo – Biển san hô.
Rất nhanh chóng tôi phát hiện ra tôi đang tự mình tìm đường chết. Tốt xấu đều là tương đối, nếu như tùy tiện tìm một kẻ có chất giọng tồi tệ hợp ca với tôi, xem ra mọi người cũng sẽ không cảm thấy tôi hát quá lạc điệu. Nhưng bây giờ thì sao, bây giờ là Giang Ly!
Tôi run rẩy cầm lấy mic, sợ sệt nhìn Giang Ly. Bây giờ hối hận cũng chẳng có tác dụng gì rồi, đành mặt dày, cứng đầu vậy. Mục tiêu của tôi bây giờ là, không chỉ có mình lạc điệu, phải tranh thủ khiến cho Giang Ly lạc điệu theo.
Tôi hát Biển san hô giống như đọc rap vậy, đáng tiếc khả năng diễn xuất của tôi không khiến cho Giang Ly lạc điệu, đây ít nhiều cũng khiến tôi có chút hối hận. Nhưng tôi cảm thấy mình hôm nay phát huy không tồi, so với tôi của quá khứ, mạnh hơn nhiều rồi, tuy tôi vẫn lạc điệu, nhưng ít nhất cũng có thể theo được nhịp âm nhạc… Tôi cự tuyệt thừa nhận tiến bộ của tôi là nhờ có Giang Ly.
Khi tôi hát đến câu: “Quay người bỏ đi, có lời không nói ra được”, ma xui quỷ khiến thế nào tôi lại quay đầu nhìn sang Giang Ly. Không ngờ Giang Ly cũng đang nhìn tôi, dưới ánh đèn mờ mờ trong căn phòng karaoke, ánh mắt của Giang Ly sáng như sao mai. Nhưng ánh mắt đó giống như tràn đầy cảm xúc khó nói thành lời, khiến tôi có chút khó hiểu. Trong lòng tôi có một cơn nôn nóng, quay đầu đi không nhìn anh ta nữa.
Lúc này mẹ tôi vỗ vỗ vào vai tôi, nhắc nhở tôi: “Con gái, con hát sai từ rồi.”
Giang Ly lại hát mấy bài nữa, đều là Châu Kiệt Luân, hơn nữa đều rất thương cảm. Tôi cảm thấy mình hôm nay thật kỳ lạ, giống như ma quỷ vật, nghe giọng hát của anh ta có cảm xúc gì đó như mất mát, u buồn, tiếc nuối… trong lòng càng lúc càng buồn, trước đây khi nghe những bài hát này, tôi không hề có cảm giác đó.
Thế là tôi buồn bã chỉ trích Giang Ly: “Giang Ly, anh hát những bài hát gì mà giống như oán phụ vậy!”