Võ Hiệp Tiêu Dao Lục

Chương 92: Tụ Tập


Chương trước Chương tiếp

Phùng Ngọc Yến vừa về tới cửa, chưa kịp nói một câu “Ta đã về”, một bóng người đã lao ra ôm chầm lấy nàng. Phùng Ngọc Yến đương nhiên biết rõ người này là ai, chính là tiểu nha đầu Tiếu Tiếu. Tiếu Tiếu lúc này ôm lấy Phùng Ngọc Yến, đầu chui vào ngực nàng, hít lấy một hơi rồi nói:

“Sư phụ, ta tưởng ngươi bỏ chúng ta lại...”

Nói xong hai mắt rưng rưng nước mắt.

Phùng Ngọc Yến thương tiếc, lấy tay áo trắng lau nước mắt cho Tiếu Tiếu rồi cười hiền hòa nói:

“Làm sao ta lại bỏ lại ngươi được?”

Nhưng trong lòng nàng lại thêm một câu: “Ít nhất là bây giờ. Một tháng sau thì không biết được.” Nghĩ xong âm thầm thở dài một cái.

Phùng Tiếu Tiếu nhìn thấy đoàn người phía sau liền ngạc nhiên, nhưng nhìn thấy Hoàng Dược Sư, lập tức Tiếu Tiếu quay người chắn trước mặt sư phụ, ánh mắt nhìn Hoàng Dược Sư cảnh giác.

Phùng Ngọc Yến buồn cười, gõ nhẹ trán Tiếu Tiếu một cái rồi kéo nàng vào nhà. Tiếu Tiếu le lưỡi, sau đó tiếp tục đi khám bệnh.

Đám bệnh nhân thấy Phùng Ngọc Yến, vội vàng chào hỏi. Phùng Ngọc Yến cũng mỉm cười đáp lễ với bọn họ.

Vô Song cùng Trình Y Y, Nam Cung Nguyệt cũng tới chào hỏi mọi người.

Hoàng Dược Sư cùng Hồng Thất Công nhìn thấy Trình Y Y liền cau mày, cao thủ nhận biết nhau qua khí tức khá dễ dàng, chỉ cần không giấu diếm là ai cũng có thể nhìn ra được. Trình Y Y võ công cực cao, lại không giấu diếm, dĩ nhiên Hoàng Dược Sư cùng Hồng Thất Công nhận ra được cô nương này là một cao thủ.

“Từ bao giờ cao thủ cấp bậc tông sư nhiều đến như vậy? Lại có thể trẻ đến như vậy?” Hoàng Dược Sư và Hồng Thất Công đồng thời xuất hiện câu hỏi trong lòng. Bọn họ đến bây giờ đã gặp qua Vô Song, Trình Y Y, Phùng Ngọc Yến, Long Vũ Phi bốn vị cao thủ cấp bậc tông sư, trong đó Long Vũ Phi thậm chí còn là cấp bậc Đại Tông Sư. Đại Tông Sư chính là vượt lên trên năm trăm năm công lực khủng bố võ lâm cao thủ. Về phần Phùng Ngọc Yến cảnh giới gì, bởi vì Phùng Ngọc Yến phản phác quy chân nguyên do, quả thật bọn họ không biết, nhưng chắc chắn nàng rất mạnh mẽ.

Phùng Ngọc Yến giới thiệu:

“Đây là Trình Y Y, nàng là ta muội muội. Y Y, đây là Hoàng Dược Sư cùng Hồng Thất Công, ngươi cũng nghe qua rồi đi.”

Trình Y Y gật đầu, nàng không lạ gì hai vị tông sư này.

“Hoàng Dược Sư là ta cô phụ, cô cô của ta là Phùng Hành. Hồng Thất Công là nghĩa huynh của ta.”

Trình Y Y há hốc mồm, nàng không ngờ Phùng Ngọc Yến lai lịch lại lớn đến như vậy.

Nhìn biểu hiện của Trình Y Y, Phùng Ngọc Yến cười cười rồi giới thiệu tiếp:

“Vị này là Nam Cung Nguyệt, là bằng hữu của Vô Song.”

Nam Cung Nguyệt tuy không biết hai người Hoàng Dược Sư cùng Hồng Thất Công, nhưng cũng rất lễ phép dùng lễ hậu bối chào hỏi.

Giới thiệu xong, Phùng Ngọc Yến mỉm cười nói:

“Vô Song, ngươi sắp xếp phòng cho mọi người nghỉ lại. Nếu không đủ thì lấy phòng của ta nữa.”

“Như vậy sao được, tối nay để ta cùng với biểu tỷ một phòng đi.”

Hoàng Dung nhanh nhảu yêu cầu. Tiếu Tiếu giật mình vội ôm chặt tay Phùng Ngọc Yến nói:

“Sư phụ ngủ với ta.”

Hoàng Dung cười tà, nói:

“Trẻ con bám người lớn như vậy không lớn lên được đâu.”

Phùng Tiếu Tiếu mặt đỏ phừng phừng, tức giận nhìn Hoàng Dung.

Phùng Ngọc Yến có chút đau đầu, xoa xoa đầu Tiếu Tiếu nói:

“Tối nay sư phụ ngươi cần luyện chế một số thứ, không cần dùng phòng. Ngươi cùng Hoàng Dung ở chung phòng của ta đi.”

“Không được!” Hai tiểu nha đầu đồng thanh hô, sau đó lườm nguýt nhau.

“Được rồi, vậy Hoàng Dung cùng Y Y, Nguyệt Nhi ở cùng một phòng, cứ như vậy đi. Tiếu Tiếu ở phòng mình như cũ.”

Chấm dứt hai nha đầu rắc rối, Phùng Ngọc Yến quay đầu hướng bếp đi xuống.

“Sư phụ xuống bếp?” Tiếu Tiếu vội hỏi.

Phùng Ngọc Yến gật đầu. Sau đó tiếp tục đi xuống bếp. Trong phòng vang lên tiếng của Tiếu Tiếu:

“Sư phụ xuống bếp! Vạn tuế!”

Nhìn Tiếu Tiếu vui vẻ, đám người Hoàng Dược Sư nhìn nhau tò mò. Chỉ có Hồng Thất Công lúc này đang nuốt nước bọt liên tục.

Nửa giờ sau, một mùi thơm nức mũi từ bếp bốc lên. Khiến cho đám người Hoàng Dược Sư lúc này bục kéo ùng ục, nhất là Quách Tĩnh cùng Hoàng Dung mấy ngày nay chỉ ăn dưa hấu, lúc này rất khó cưỡng lại.

Phùng Ngọc Yến mang thức ăn lên, tổng cộng có hơn hai mươi món ăn, tất cả là cho hai mươi người ăn. Nàng rút kinh nghiệm lần trước, nếu chỉ làm vừa đủ thì e rằng bốn tiểu heo nhà mình sẽ ăn hết mất phần của khách.

Mọi người chưa cần gọi đã chạy ra phòng khách tụ tập. Nhìn bàn tiệc trước mắt, kể cả Hoàng Dược Sư cũng che dấu nuốt nước bọt một cái, đừng nói Hồng Thất Công cùng Quách Tĩnh lúc này đã có nước dãi bên mép.

“Ăn thôi.”

Phùng Ngọc Yến vừa nói một câu, đám người Hồng Thất Công, Vô Song, Tiếu Tiếu đã nhảy vào bàn cầm bát. Hoàng Dung cùng Hoàng Dược Sư lúc này cũng từ từ đi tới ngồi vào ghế.

Bữa ăn diễn ra rất nhanh kèm theo đủ loại âm thanh:

“Vô Song đại ca, sao ngươi lại cướp của ta!” Tiếu Tiếu âm thanh.

“Hắc hắc, cái này không thể để cho ngươi, ngươi ăn món rau đi, trẻ con ăn nhiều thịt không tốt.” Vô Song âm thanh.

“Ghê tởm, cái lý nào nói trẻ con ăn nhiều thịt không tốt? Ân, món rau cũng ngon!” Tiếu Tiếu âm thanh.

...

Hoàng Dung cùng Hoàng Dược Sư ngẩn người nhìn mọi người ăn như cọp, hai người cũng vội nhét miếng thịt vào miệng.

“Cái này...”

Hoàng Dung thốt lên. Nàng bản thân cũng được tính là siêu cấp đầu bếp, nhưng Phùng Ngọc Yến món ăn quả thật quá nghịch thiên rồi.

Rốt cuộc hai người cũng gia nhập quân đoàn ăn hàng cùng với Lục Quán Anh, Trình Dao Gia...

Phùng Ngọc Yến đã quá quen với chuyện này, nàng lẳng lặng ăn. Đến khi buông đũa, nàng ngẩn người nhìn bàn ăn lúc này trống trơn. Rõ ràng Phùng Ngọc Yến lại có chút đánh giá thấp sức ăn kinh khủng của đám người này. Phùng Ngọc Yến mỉm cười, nàng thời gian ở lại cái thế giới này còn rất ít, có lẽ sau này nàng không còn có thể tận hưởng được không khí ấm áp như vậy nữa.

Trình Dao Gia cùng Hoàng Dung vừa rồi đánh mất phong vị thục nữ, lúc này thấy Phùng Ngọc Yến mỉm cười, hai người đỏ bừng mặt cúi gầm xuống.

Hoàng Dược Sư tay cầm chén trà đang bốc khói thơm lừng, hắn nhấp một ngụm, sau đó vội hỏi:

“Ngọc Yến, cái trà này là trà gì?”

“Cái này là ta dùng một số dược thảo chế biến thành, nếu cô phụ thích, ta có thể cung cấp trà phương kèm một chút chế biến sẵn.”

Phùng Ngọc Yến hào sảng đáp.

“Thật?”

Hoàng Dược Sư vui mừng hỏi lại, hắn vốn cũng là một người mê trà, nay được một loại trà ngon, uống vào lại có mơ hồ nội lực tăng trưởng. Hoàng Dược Sư càng nghĩ càng thấy Phùng Ngọc Yến thần kỳ, nhất thời lại nhớ tới lúc ôm nàng vào lòng, nhớ tới mùi hương bách hợp trên người nàng...
...



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...