Vô Diệm Vương Phi

Chương 75: Luyến đồng phích (thích con nít)


Chương trước Chương tiếp

“Không thể bỏ qua được, trước mắt chức minh chủ võ lâm chính là quân cờ duy nhất có thể kiềm chế Thiên Địa Thịnh!”

Đoan Tuấn Mạc Nhiên lạnh lùng phất tay, ngắt lời Long Thanh.

“Nhưng nếu lỡ thân phận của ngươi bị bại lộ…”

Long Thanh không dám tưởng tượng hậu quả, hiện tại ai cũng không dám bảo đảm có bao nhiêu người trong võ lâm là người của Thiên Địa Thịnh!

“Võ công của Lãnh Tuyệt Tâm rất cao, ít người có thể chống lại hắn, ta là một trong số đó!”

Đoan Tuấn Mạc Nhiên hơi cau mày, bây giờ tên đã lên dây không thể không bắn!

“Nhưng mà…”

Như vậy có phải quá mức mạo hiểm không.

“Chỉ cần thân phận của ta không bị lộ ra ngoài…”

Đoan Tuấn Mạc Nhiên không thể nói Lãnh Tuyệt Tâm sẽ bỏ qua cơ hội tuyệt vời này để diệt trừ hắn? Hắn cau mày thật chặt.

Long Thanh lắc đầu, đây là lão đại dùng mạng để đánh cuộc!

Nghe tin Lục Phóng sẽ tới, Lâm Kiếm Hồng một lần nữa đến xin gặp mặt, lần này ngay cả cửa của quân đội doanh trại của đề đốc cũng không đi vào vì Lục Phóng cự tuyệt không muốn gặp hắn.

Khuôn mặt tuấn tú xám xịt từ trên bậc thang của doanh trại quân đội đi xuống. Lâm Kiếm Hồng càng thêm ý thức sự tình đã trở nên khó giải quyết, xem ra trước mắt chỉ có thể buông tay một lần, đem thứ gì đó Đoan Tuấn Mạc Nhiên muốn ra trao đổi Lâm Kiếm Vân!

Từ trước đến nay chức minh chủ võ lâm đều là đối tượng để các hào kiệt của các đường trong võ lâm theo đuổi, cử hành ba năm một lần vì vậy càng thêm hấp dẫn, những anh tài của võ lâm thay mặt ra tranh tài, ba năm Hà Đông ba năm Hà Tây, ai cũng không biết đến cuối cùng võ lâm hôm nay là thiên hạ của người nào nữa.

Bất quá trong chốn giang hồ có hai nhân vật nổi bật chính là minh chủ võ lâm nhiệm kỳ trước Long Tâm và người kém hơn một chút Lâm Kiếm Hồng, hai người đều là vãn bối, nhưng trình độ võ công ít người sánh kịp.

Các phường đánh cuộc càng đem hai người ra làm chọn lựa là người có thể đoạt được chức minh chủ, những anh tài võ lâm của các đường dù biết võ công của mình kém cỏi, cũng tham gia kiếm vài khối bạc, hi vọng xem xong náo nhiệt luôn tiện kiếm lộ phí về nhà.

Người ra vào đại hội ngày càng tấp nập, cờ đủ màu sắc bay phấp phới, cho dù là bán cao đơn hoàng tán, quảng cáo bịp bợm, thuốc tăng lực, xem tướng, bói toán, xiếc giang hồ, xiếc khỉ, ảo thuật, nhảy cầu lửa, đi trên dây, bắt đao trên không trung, nữ có nam có, trẻ có già có, những biểu diễn có liên quan hay không liên quan tới võ công tất cả đều dựng sạp trải ra mặt bàn, cãi nhau rất náo nhiệt, có người thì tự nhiên phải ăn uống, sạp ăn vặt các loại ăn theo biểu diễn sinh ra càng muôn màu rực rỡ, khiến người sành ăn chảy nước miếng.

Phía nam có món ăn làm bằng thịt, thịt nướng, mặt trên vàng óng ở trên lò than hồng, thịt dê nướng xâu, cháo Bát Bảo, ma lạt chuỗi, súp trứng, hơn nữa còn có các loại điểm tâm bánh ngọt đầy màu sắc, không chỗ nào không có, không chỗ nào mà không mời chào, thường khiến Lăng Tây Nhi muốn đui mù luôn.

Đoan Tuấn Mạc Nhiên vẫn mặc áo dài xanh cầm quạt giấy như cũ, chu đôi môi hồng phấn, giương đôi mắt đen lúng liếng, giống như đang xem náo nhiệt, tiến lên báo danh sau đó cùng Lăng Tây Nhi đồng thời thoải mái ngồi xuống ở quán ăn vặt, hết đông đến tây, từ nam tới bắc, đi ngang điểm qua một vòng đã có một bàn lớn đầy thức ăn bày ra trước mặt Lăng Tây Nhi.

“Ăn không hết nhiều như vậy nha?”

Lời tuy nói như vậy nhưng bàn tay nhỏ bé đã sớm bận rộn vươn tới rồi, ăn một miếng thịt nướng, húp một hớp cháo Bát Bảo, cuối cùng giảo một ngụm súp trứng, cái miệng nhỏ nhắn căng phồng lên, mắt mở thật lớn, cố sức nhấm nuốt, vừa ăn nhưng vẫn nhiệt tình bắt chuyện với Đoan Tuấn Mạc Nhiên bên cạnh.

“Ngươi ăn đi!”

Đôi mắt đen láy của Đoan Tuấn Mạc Nhiên nhìn về phía lôi đài cao cao kia, nhìn quanh tìm kiếm bóng dáng của Lãnh Tuyệt Tâm, nhưng hắn đã quên Lãnh Tuyệt Tâm đã làm minh chủ một lần, tự nhiên sẽ chờ khi vừa bắt đầu luận võ mới xuất hiện.

“Long Thanh đâu?”

Đầu nhỏ nhìn dáo dác, Lăng Tây Nhi đưa mắt nhìn sang, người vừa rồi còn giống như cái đuôi sam ở phía sau, bây giờ đi đâu rồi?

Nhắc Tào Tháo Tào Tháo liền đến, chỉ là hôm nay sắc mặt của Long Thanh rất nghiêm trọng dọa người, cuối cùng cũng tương xứng một lần với bề ngoài tàn nhẫn lạnh lùng của hắn.

Hắn cắn chặt môi, đôi mắt phượng đen bóng lấp lánh, nhưng lại ẩn chứa vẻ lo lắng thật sâu. Hắn không nói một lời ngồi xuống, nhìn Đoan Tuấn Mạc Nhiên không chớp mắt.

Đoan Tuấn Mạc Nhiên cười vui, vươn tay xiết chặt hai tay của hắn, trong ánh mắt có một tình ý dao động chỉ hai người hiểu.

“Ta đã thông báo cho Lục Phóng!”

Hắn thấp giọng nói. Đoan Tuấn Mạc Nhiên tiếp tục mỉm cười gật đầu, một dáng vẻ như không thèm để ý chút nào.

“Cái gì?”

Lăng Tây Nhi ăn miệng đầy dầu mỡ đưa mắt nhìn sang, mắt to chớp chớp.

“Không có gì, ngươi lo ăn đi!”

Đoan Tuấn Mạc Nhiên mỉm cười, trên khuôn mặt nhỏ nhắn phấn hồng hiện ra ánh mắt thương yêu, ánh mắt đầy tình cảm đó khiến Lăng Tây Nhi sợ hãi, tim nhảy lên, nàng đột nhiên bị nghẹn ho khan một tiếng, khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên đỏ bừng.

“Lăng Tây Nhi, ngươi ngốc sao?”

Hắn vui cười tiến lên, nhẹ nhàng vỗ vỗ phía sau lưng của nàng, đôi mắt to đen láy nháy nháy, hồn nhiên giống như một đứa trẻ, một đứa trẻ thích Lăng Tây Nhi.

“Ngươi… không bị gì đấy chứ?”

Lăng Tây Nhi bấm mình thật mạnh một cái, không ngờ hắn dùng vẻ tươi cười mê hoặc lòng người này nhìn nàng, nàng đột nhiên chợt nghĩ mình đang ở trong mộng, nhớ kỹ lần đầu tiên chứng kiến hắn tươi cười như vậy là trên đường đi Cẩm Tú viên.

“Làm sao vậy? Ngươi không thích ta như vậy sao?”

Hắn càng thêm ra sức nháy nháy đôi mắt đen lúng liếng, cái miệng nhỏ nhắn bất mãn chu lên.

“Trời ơi!”

Có một dòng điện chạy thẳng đến trái tim của Lăng Tây Nhi, bàn tay nhỏ bé của nàng chợt mềm nhũn, thượng vàng hạ cám gì đó đang cầm trong tay toàn bộ rơi xuống đất, nàng cũng không kiềm chế được nữa, vươn bàn tay nhỏ bé đầy dầu mỡ, thật mạnh bốc khuôn mặt nhỏ nhắn của Đoan Tuấn Mạc Nhiên lên, trong miệng hô tiểu quỷ, ánh mắt đầy vẻ cao hứng, nàng thích Đoan Tuấn Mạc Nhiên chính là như vậy, một tiểu quỷ đáng yêu tới cực điểm, bây giờ nàng vô cùng rõ ràng mình có sở thích luyến đồng!

“Ngươi bị bắt là bởi vì nữ nhân kia?”

Như Ý không vui mở miệng hỏi, nàng vừa thốt lên xong, Lãnh Phiêu Hương lần nữa hít vào một hơi khí lạnh, cố nhìn chằm chằm khuôn mặt tuấn tú của Lãnh Tuyệt Tâm.

“Đúng!”

Lãnh Tuyệt Tâm cười lạnh, bởi vì bị thương không thể uống rượu nên chỉ có thể nhấp một hớp trà xanh.

Tĩnh mịch, không khí trong phòng đột nhiên trở nên tĩnh mịch dọa người, đôi mắt sâu thẳm của Như Ý nhìn chằm chằm Lãnh Tuyệt Tâm thật lâu, cuối cùng yên lặng cúi mặt xuống trực tiếp bới cơm.

Lãnh Tuyệt Tâm không cảm thấy có gì khác thường, vẫn ăn vui vẻ như cũ, uống cũng vui vẻ, không để nét mặt mất mát của Như Ý trong lòng.

Nhưng lúc nhìn xuống, trong ánh mắt đột nhiên tối sầm lại, hắn chỉ có thể làm như vậy mới ngăn cản được tình huống khó hiểu mờ ám tăng vọt giữa Lăng Tây Nhi và Đoan Tuấn Mạc Nhiên lúc đó, cũng chỉ có như vậy Lăng Tây Nhi mới đem hắn đặt trong lòng!

Hắn mím chặt môi, trên mặt hiện lên vẻ tươi cười giống như đã dự tính trước, tiếp tục bắt chuyện mời hai người dùng bữa.

Không khí trong phòng vẫn còn ngượng ngập, từ đầu tới cuối chỉ có Lãnh Tuyệt Tâm một người đang cười mà thôi, vẻ mặt của Lãnh Phiêu Hương nghiêm trọng, còn Như Ý thì phiền lòng nóng giận, hai người đều cúi đầu và cơm, cuối cùng thu dọn qua loa.

Trong hậu viện, từng đợt gió đêm thổi qua lành lạnh, Như Ý vẫn mặc váy màu đỏ tuyệt đẹp như cũ đứng lặng trước đình, cau mày, ánh mắt loé lên vẻ độc ác.

“Thật không ngờ Lăng Tây Nhi mạng lớn như vậy!”

Một âm thanh mềm mại từ phía sau truyền tới, Lãnh Phiêu Hương tiến lên trong tay cầm một hũ rượu và vài đĩa đồ ăn sáng.

“Là do độc dược của ngươi quá kém cỏi!”

Cái gì thất nhật truy hồn tán (1), bây giờ Lăng Tây Nhi sống càng vui vẻ hơn mọi người! Còn làm cho nàng phải tự ra tay! Quả thực là làm dơ tay nàng rồi! Như Ý lạnh lùng hừ một tiếng.

(1) độc sau 7 ngày sẽ bị chết

“Đúng không? Vậy ngươi có biện pháp tốt gì?”

Quả nhiên núi cao còn có núi cao hơn, người tài giỏi có người giỏi hơn, ngay cả thất nhật truy hồn tán của nàng cũng có thể giải, thật là cao thủ! Nàng tặc lưỡi cảm thán.

Như Ý lạnh lùng nghiêm mặt không nói một lời.

“Như Ý tỷ!”

Lãnh Phiêu Hương đột nhiên thay đổi giọng điệu, lạnh lùng gọi tên nàng.

“Làm gì?”

Như Ý tức giận, càng bất đắc dĩ.

“Từ đây về sau không cho ngươi đụng đến một cọng lông của Lăng Tây Nhi nữa!”

Nàng làm như không có việc gì rót cho Như Ý một chén rượu, nói chuyện với giọng điệu âm độc khiến Như Ý rùng mình.

“Như thế nào? Ngươi hối hận rồi ? Không phải ngươi muốn có được Nam Cung Ngọc sao?”

Như Ý phát run, khẩn trương ngoái đầu lại nhìn khuôn mặt lạnh băng nhỏ nhắn của nàng.

“Không sai, ta hối hận rồi! Bây giờ gia đối với Lăng Tây Nhi tình đã quá sâu, ta không muốn nhìn thấy hắn đau lòng như thế, nếu ngươi muốn giết Lăng Tây Nhi, trừ phi giết ta trước!”

Bốp một tiếng, nàng đẩy bầu rượu ngã trên bàn, lập tức hương rượu nồng nặc tràn ra, hương vị ngọt ngào của rượu ngon chậm rãi chảy dọc theo bàn đá xuống đất.

“Lãnh Phiêu Hương, ngươi cho ngươi là ai!”

Mày liễu dựng thẳng, Như Ý đứng bật dậy, vẻ mặt âm độc tới cực điểm.

“Ta biết mình đánh không lại ngươi, nhưng trừ phi ngươi có thể vừa nhấc tay đã khiến ta mất mạng, nếu không ta sẽ nói tất cả với gia!”

Nàng nheo đôi mắt một cách tà mị, chợt cười lạnh, nụ cười duyên nhợt nhạt kia làm lòng Như Ý hơi phát run.

“Phiêu Hương, chúng ta là chị em tốt mà!” - thái độ của Như Ý mềm dẻo xuống, thật sâu thở phào nhẹ nhõm.

“Cho nên ta sớm cảnh cáo ngươi! Có bản lĩnh thì quang minh chính đại chiếm được trái tim của gia, không cần lén lút sau lưng dở loại trò xiếc nhỏ này!”

Nàng quơ quơ cẩm khăn, uyển chuyển đứng lên, nhìn bầu rượu ngon trên bàn, nhẹ nhàng lầm bầm một tiếng:

“Thật tiếc rượu nữ nhi hồng ba mươi năm này!”

“Ngươi sẽ không đi nói cho gia chứ?”

Như Ý ác độc nhìn chằm chằm bóng lưng của nàng nhẹ giọng nói.

“Yên tâm đi, chỉ cần ngươi không làm thương tổn gia, nể tình chị em sâu nặng nhiều năm, ta sẽ không đem chuyện này làm tuyệt tình đâu!”

Nàng không quay người lại, lạnh như băng mở miệng.

“Tình chị em sâu nặng?”

Như Ý cười lạnh, cũng làm ra vẻ chân thành đứng lên.

“Không sai, tình chị em sâu nặng!”

Lãnh Phiêu Hương bước nhẹ nhàng rời đi.

Ở trong nhà trọ vài ngày, Long Thanh rốt cuộc quay lại, thì thầm vài câu bên tai Đoan Tuấn Mạc Nhiên, sắc mặt của Đoan Tuấn Mạc Nhiên lần nữa trở nên khó coi nhìn lại.

“Ngươi xác định?”

Đoan Tuấn Mạc Nhiên ngoái đầu lại, trong ánh mắt đầy tà ác và lạnh băng.

“Đúng, lần này thật sự không liên quan đến Lục Phóng là do đối phương có quá nhiều người, mỗi người đều là cao thủ trong võ lâm, bất quá Lãnh Tuyệt Tâm còn bị thương, đáng tiếc chỉ bị thương ở cánh tay!”

Long Thanh ngồi xuống, uống chén trà cho thông yết hầu.

“Một ngàn binh mã cũng không thể ngăn cản sao?”

Đoan Tuấn Mạc Nhiên hừ lạnh một tiếng, cùng Lục Phóng không quan hệ ư? Vậy hắn đi đòi người với ai bây giờ?!

“Thế lực của Thiên Địa Thịnh có vẻ lớn hơn nhiều so với sự tưởng tượng của chúng ta, chỉ ngắn ngủi vài ngày liền có thể tập trung nhiều nhân mã như vậy, hơn nữa tin tức vô cùng linh hoạt!”

Nét mặt Long Thanh hơi lo lắng.

“Thiên Địa Thịnh sớm muộn gì cũng trở thành một mầm tai vạ!”

Hắn thấp giọng nói.

“Nếu Lãnh Tuyệt Tâm đã biết thân phận của ngươi, việc đại hội võ lâm …”

Long Thanh giống Đoan Tuấn Mạc Nhiên nghĩ tới khả năng đáng sợ này.
...



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...