Vô Diệm Vương Phi

Chương 74: Ván cờ chết


Chương trước Chương tiếp

Xe ngựa vẫn đi về hướng Nam, ngày thứ ba cuối cùng đi tới Hàng Châu, phong thái của trời thu ở nơi này giống như vẻ yểu điệu của một người đẹp.

Cẩn thận hít vào một hơi, trong không khí tràn ngập mùi hoa quế. Lá sen không còn vươn lên cao vút như váy của vũ nữ, những giọt mưa đọng lại trên lá, có thể ngửi được mùi hương trong đó. Những cánh hoa màu vàng bay lượn trong không trung, sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời rực rỡ, rơi xuống tạo thành một tấm thảm vàng óng.

Nơi cây cối thưa thớt có thể nhìn thấy toàn cảnh của Tây Hồ, con đê dài hun hút, đính một điểm nổi bật giữa hồ, hơn trăm chiếc thuyền hoa xuôi ngược, một toà thành tinh xảo và trang nhã lồng trong khung cảnh không nhanh không chậm chảy xuôi.

Trong lòng đột nhiên dâng lên sự cảm động về thành trấn này, bởi vì đây là nơi nàng từ trong hôn mê hỗn độn tỉnh lại.

Lăng Tây Nhi đưa mắt nhìn về phía trước, dáng người cao ngất, tóc dài đen phóng đãng không kiềm chế rơi lòa xoà xuống vai, Đoan Tuấn Mạc Nhiên giống như một kỵ sĩ thời La Mã cổ đại, dũng cảm mà cao ngạo bất khuất.

Từ ngày đó trở đi, Lăng Tây Nhi ít nói chuyện với Đoan Tuấn Mạc Nhiên, trừ khi cần thiết nếu không nàng tuyệt đối không mở miệng.

Đoan Tuấn Mạc Nhiên cũng thế, hắn chỉ cùng Long Thanh với vẻ mặt nghiêm túc bàn bạc kế hoạch của lần này, ngẫu nhiên khi Lăng Tây Nhi bước tới hay lúc rời đi, hắn mới miễn cưỡng ngạo nghễ nhìn bóng dáng của nàng một cái.

Xa xa có một con khoái mã chạy tới, võ công của người cưỡi ngựa dường như không tệ, con ngựa còn chưa tới gần, hắn đã phóng xuống đất, quỳ trước mặt Long Thanh nói thầm điều gì, sắc mặt Long Thanh đột nhiên biến đổi.

Hắn phất tay, người đó lần nữa phóng lên ngựa rời đi nhanh giống như tia chớp. Nếu không nhìn thấy cát bay cuồn cuộn, Lăng Tây Nhi sẽ hoài nghi không biết người này từng xuất hiện qua.

Long Thanh không chớp mắt nhìn lướt qua xe ngựa của Lăng Tây Nhi, giục ngựa chạy theo Đoan Tuấn Mạc Nhiên. Lăng Tây Nhi vểnh tai lên nghe ngóng, cổ vươn ra so với cổ vịt còn dài hơn cũng chỉ nghe được ba chữ Lãnh Tuyệt Tâm.

Lăng Tây Nhi nhìn không thấy vẻ mặt của Đoan Tuấn Mạc Nhiên, nhưng nàng cảm giác được nam nhân trước mặt đang nổi cơn thịnh nộ, áo quần màu trắng bay bay phần phật phảng phất mang theo độ mạnh nhẹ, con ngựa đen dưới người của hắn dường như cũng cảm giác được điều gì, phiền não bất an, không kiên nhẫn đá chân loạn xạ, hí vang không ngừng.

“Dạ!”

Long Thanh nhận lệnh, xoay người, lúc đi ngang qua xe ngựa của Lăng Tây Nhi, trong ánh mắt có vẻ quỷ dị. Hắn dường như có suy tư nhìn Lăng Tây Nhi một cái, sau đó mới giục ngựa rời đi.

Lăng Tây Nhi thật sự không nhịn được nữa, bảo người đánh xe dừng lại, vén váy vọt tới trước đầu ngựa của Đoan Tuấn Mạc Nhiên, ngước lên nhìn hắn.

“Có phải Lãnh Tuyệt Tâm…”

Nàng còn chưa nói xong đã cảm thấy hối hận rồi, bởi vì khuôn mặt tuấn tú của Đoan Tuấn Mạc Nhiên không vui mười phần trong nháy mắt trở nên dữ tợn.

Hắn âm độc nheo mắt lại, trong không khí truyền đến tiếng khớp xương kêu răng rắc một cách rõ ràng.

“Trong lòng của ngươi chỉ có Lãnh Tuyệt Tâm sao?”

Hắn chậm rãi hỏi, giọng điệu chẳng những lạnh như băng hơn nữa còn rất âm độc, chỉ cần nói một câu nhưng đã khiến thân thể nhỏ bé của Lăng Tây Nhi không ngừng run rẩy.

“Không không… đúng, ta chỉ là…”

Lăng Tây Nhi khiếp đảm, chân không ngừng lùi về phía sau. Phía sau là hồ hoa sen với những lá sen dập dềnh.

Vẻ dữ tợn trong ánh mắt đột nhiên tăng vọt trong nháy mắt, thân thể Đoan Tuấn Mạc Nhiên tìm kiếm, bàn tay to vung lên, trước lúc tiếng kêu kinh sợ của Lăng Tây Nhi còn chưa thoát ra khỏi yết hầu, đã vớt nàng lên lưng ngựa, cánh tay tráng kiện có lực giống như hai cái kìm sắt kéo nàng vào ngực một cách vững vàng.

Khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên đỏ bừng, Lăng Tây Nhi hít thở khó khăn, nhưng vì không muốn làm hắn nổi giận nên phải cố mở miệng thật lớn, dùng sức hít thở không khí để khỏi bị siết ngợp thở trong sự giận dữ của người nào đó.

“Sau này không cho phép nghĩ đến hắn!”

Âm thanh âm độc và mạnh mẽ lạnh như băng vang vọng bên tai. Đoan Tuấn Mạc Nhiên cắn chặt đôi môi đỏ mọng, cố đè nén sự tức giận trong lòng xuống.

“Ta không nghĩ tới hắn! Đối với hắn ta chỉ làm tròn đạo nghĩa của bạn bè mà thôi!”

Tây Nhi mạo hiểm có thể bị siết chết, sau khi hít một hơi thật sâu, đem hết lời trong lòng nói ra.

Nàng là một người tình cảm trong lòng không thể bỏ xuống được, yêu thích toàn bằng ý niệm của mình, hôm nay ở sau lưng len lén nhìn bóng lưng cô đơn của Đoan Tuấn Mạc Nhiên trong lòng cảm thấy đau nhức giống như bị kim châm, nàng không biết cuối cùng mình làm sai điều gì khiến thái độ của Đoan Tuấn Mạc Nhiên trở nên lạnh băng như vậy.

Hắn thậm chí không thèm liếc nàng một cái, cuối cùng mở miệng nói chuyện, nhưng giọng điệu chính là ác độc và tàn nhẫn, giống như hận không thể lột da nàng mới hả giận!

“Bạn bè?”

Bàn tay to hơi thả lỏng, Lăng Tây Nhi cảm thấy may mắn thở hổn hển, sắc mặt ửng đỏ có chút hòa hoãn, sau đó không ngừng cố gắng:

“Ta không biết ngươi hiểu lầm điều gì, ta chỉ muốn nói với ngươi, bất kể ngươi thích hay không thích ta, chúng ta đều là bạn bè không phải sao? Lãnh Tuyệt Tâm cũng là bạn của ta, ta quan tâm hắn cũng không sai!”

“Chỉ là bạn bè?”

“Đúng vậy!”

Bàn tay to lần nữa hơi giãn ra.

“Không có những chuyện khác?”

Thật là một gã nam nhân mẹ kiếp mà (nguyên văn bà mẹ nó)! Lăng Tây Nhi lần nữa phối hợp gật đầu:

“Hoàn toàn chính xác!”

Cảnh báo rốt cuộc được giải trừ, hai tay của Đoan Tuấn Mạc Nhiên chỉ vững vàng đặt ở trên eo nhỏ thướt tha của Lăng Tây Nhi, đỡ lấy thân thể của nàng mà thôi.

“Vậy bây giờ có thể nói cho ta biết chuyện gì đã xảy ra được không?”

Lăng Tây Nhi nhìn sang, trong lòng lần nữa hoài nghi những lời nói của hắn hôm qua, nếu không thích nàng tại sao hoài nghi nàng có cảm tình với Lãnh Tuyệt Tâm? Một nam nhân thật bực mình mà!

“Có người cứu Lãnh Tuyệt Tâm! Lục Phóng quả thật là một phế vật!”

Nét mặt vừa hòa hoãn của Đoan Tuấn Mạc Nhiên trong nháy mắt biến thành lạnh lùng mị hoặc, không khí chung quanh cũng trở nên loãng ra.

Hắn đã sớm ngờ tới ngày này, nhưng thật không ngờ ngày này lại tới nhanh như vậy! Tại sao không phải là sau lúc đại hội võ lâm!

“Trước hết ngươi bớt giận đã…”

Lăng Tây Nhi nhịn xuống sự xúc động muốn cười thật lớn, trong tình cảnh này nàng cũng không muốn mất mạng nhỏ!

“Lục Phóng là ai vậy?” Một cái tên xa lạ.

“Cửu Môn Đề Đốc, trị an một đời ở Giang Nam đều do hắn quản lý!”

Đoan Tuấn Mạc Nhiên nhàn nhạt mở miệng.

“Vậy à!” Lăng Tây Nhi rốt cuộc rõ ràng, xoay người lại vỗ vỗ ngực hắn an ủi:

“Ngươi vẫn còn có một lợi thế, đó chính là vị trí minh chủ võ lâm nha, không nên nản chí!”

Ánh mắt của Đoan Tuấn Mạc Nhiên vẫn như cũ không có hòa hoãn, minh chủ võ lâm ư? Hắn đang nghĩ đến một vấn đề càng nghiêm trọng hơn.

Ủ rũ từ doanh trại quân đội của đề đốc đi ra, khóe môi Lâm Kiếm Hồng lạnh lùng nhếch lên, không may, không trùng hợp như vậy chứ, Lục Phóng đã đi Nam Kinh, nghe nói là hộ tống một tội phạm quan trọng! Tội phạm quan trọng…

Lâm Kiếm Hồng cẩn thận cân nhắc danh từ này, vẻ lo lắng trong ánh mắt càng sâu. Lâm Kiếm Vân đã bị bỏ tù vài ngày, Lâm phu nhân và Lâm lão gia sớm giống như kiến bò trên chảo nóng xoay quanh, nhưng Lục Phóng không ở đây, người nào cũng không có quyền để họ gặp một tội phạm quan trọng như vậy.

Mấy ngày nay hắn chỉ có thể ở doanh trại quân đội của đề đốc đau khổ chờ đợi, chờ đợi Lục Phóng tới nữa.

“Ca, còn không có tin tức sao?”

Lâm Y Y uyển chuyển tiến lên, phía sau vẫn là người hầu bên người Thượng Quan Hi.

“Không có, Lục tổng đốc không ở trong phủ!”

Lâm Kiếm Hồng cùng Lâm Y Y song song xoay người trở về phủ.

“Ngay cả gặp mặt cũng không được sao? Mấy ngày nay không biết tam ca ở bên trong có thể chịu được không, liệu có cơm ăn, có áo mặc?”

Lâm Y Y nhẹ vò vò khăn tay, nét mặt đầy vẻ lo lắng.

“Chuyện này cũng không phải chính yếu, quan trọng là tam đệ có thể bảo vệ được cái mạng nhỏ, chịu một chút đau khổ cũng không sao cả!”

Lâm Kiếm Hồng thở dài nhè nhẹ, một câu nói càng khiến Lâm Y Y thêm lo lắng.

“Đại ca, không thể nào, cuối cùng tam ca bị tội gì, sao có thể nghiêm trọng như thế?”

“Tội phản nghịch!”

Lâm Kiếm Hồng nhẹ thở dài, trong ánh mắt có chút bất đắc dĩ.

Lâm Y Y há miệng thật lớn, muốn mở miệng nhưng bởi vì quá khiếp sợ nên không thể phát ra âm thanh, Thượng Quan Hi ở phía sau cũng kinh ngạc mở mắt thật lớn.

“Không phải… Không phải bởi vì tụ tập dân chúng làm loạn sao?”

Nét mặt và ánh mắt của Lâm Y Y càng thêm cuống quít, bàn tay nhỏ bé bắt lấy cánh tay hắn.

“Huynh nói như vậy vì không muốn cha mẹ ưu sầu, muội cũng không nghĩ rằng dựa vào giao tình của chúng ta với Lục đề đốc, nếu chỉ vì tụ tập dân chúng làm loạn...”

Lâm Kiếm Hồng trầm mặc, những nội dung được rút ngắn phía sau dù chưa nói ra nhưng ai cũng hiểu được.

“Như vậy làm sao bây giờ?”

Nét mặt đầy kinh hoảng, giọng nói của Lâm Y Y có chút run rẩy.

“Chờ!” Ánh mắt Lâm Kiếm Hồng trở nên âm trầm.

“Chờ?” Lâm Y Y cẩn thận cân nhắc chữ này.

“Đợi đến ngày huynh lên làm minh chủ võ lâm!”

Hắn nắm chặt hai tay.

“Nhưng chức minh chủ võ lâm này có quan hệ gì với tam ca?”

Lâm Y Y không hiểu, vẻ mặt của Thượng Quan Hi phía sau cũng tỏ vẻ khó hiểu.

“Đến lúc đó tự mọi người sẽ rõ!”

Lâm Kiếm Hồng nhẹ thở dài, dọc theo đường đi không nói gì nữa, Lâm Y Y và Thượng Quan Hi cũng trầm mặc, ba người mặt ủ mày chau trở về phủ.

Vào thành Hàng Châu, Đoan Tuấn Mạc Nhiên không để Lăng Tây Nhi trở lại Lâm phủ, nàng cũng không muốn trở về đó, bởi vì Lâm Y Y, bởi vì Đoan Tuấn Mạc Nhiên, trong lòng của nàng nảy sinh tình cảm với Đoan Tuấn Mạc Nhiên làm cho nàng cảm giác có lỗi với Lâm Y Y.

Vừa vào phủ Hàng Châu, tên Lâm Y Y này liền như ác mộng quấn quanh, nàng cố kiềm chế không nên nghĩ nữa nhưng vẫn luôn tự nhiên nhớ tới nàng ta.

Đoan Tuấn Mạc Nhiên nhẹ cau mày, nhưng lo lắng chính là một chuyện khác. Mấy ngày nữa là cuối tháng, càng gần lúc cử hành đại hội võ lâm, bây giờ tất cả quán trọ ở Hàng Châu đều được bao hết, tùy ý có thể nhìn thấy những người trong võ lâm với trang phục quái dị, giọng nói sang sảng, đao đao kiếm kiếm qua lại, khiến trong quán trọ huyên náo không chịu nổi.

Vừa vào quán trọ, Đoan Tuấn Mạc Nhiên đem tất cả những suy tư thu hồi, áo dài nho sĩ màu xanh, bên hông đeo một miếng ngọc bội trong suốt, cầm cây quạt trên tay, tóc đen dùng dây màu đồng buộc lại, giương đôi mắt thật to hiếu kỳ, cái miệng nhỏ nhắn hồng tươi chu ra, Đoan Tuấn Mạc Nhiên cực kỳ giống như một đệ tử nhà giàu chưa từng thấy qua những cảnh mua vui người ra vào tấp nập như thế này.

Lăng Tây Nhi một thân áo quần xanh biếc, giống như một nha hoàn bám sát phía sau hắn. Hai người vừa vào cửa, bởi vì đầy ngập khách, nói hết lời mới có một chỗ ngồi, muốn ăn một chút gì liền đi tới giữa sảnh đường ngồi xuống, bốn con mắt đen lúng liếng hiếu kỳ nhìn người trong quán trọ diễu tới diễu lui, tràn ngập tò mò.

Dĩ nhiên vẻ đẹp của Lăng Tây Nhi khiến người trong giang hồ bên cạnh chú ý, bọn họ khe khẽ nói nhỏ với nhau, nếu không thì nhìn sang bên này, trong ánh mắt đầy vẻ dâm tà.

“Chúng ta lên lầu đi!”

Một lúc lâu sau, Đoan Tuấn Mạc Nhiên ngoái đầu nhìn lại nhẹ cau mày, thấp giọng nói.

“Được!”

Lăng Tây Nhi còn đang hứng thú nhìn cảnh chung quanh, nàng đối với những người giang hồ này cảm thấy rất tò mò, mười tám món binh khí cũng tập hợp đủ rồi, náo nhiệt tựa như đi dạo hội chùa.

Bất quá mắt nhìn qua bắt gặp ánh mắt cảnh cáo của Đoan Tuấn Mạc Nhiên, nàng không cam lòng gật đầu.

Đứng dậy vừa đi hai bước, ba nam nhân bên cạnh bỗng nhiên tiến lên cản hai người lại.

“Tiểu nương tử, như vậy đã đi rồi sao? Không thôi theo đại gia chúng ta uống hai chén rượu, đại gia cao hứng thì sẽ có thưởng!”

Bọn họ vui cười tiến lên, hoàn toàn không để Đoan Tuấn Mạc Nhiên bên cạnh trong mắt. Một đệ tử giàu chỉ là một cái gối thêu hoa, đương nhiên không khiến cho bọn họ coi trọng rồi.

“Ta sẽ không uống rượu!”

Lăng Tây Nhi không vui cau mày, nhìn xuống ngoan ngoãn trốn phía sau Đoan Tuấn Mạc Nhiên.

Ba người một lần nữa muốn tiến lên, lại bị Đoan Tuấn Mạc Nhiên ngăn cản, hắn lạnh lùng mị hoặc suy nghĩ một chút, lạnh lùng nhìn ba nam nhân muốn chết trước mặt, chỉ nhẹ hừ một tiếng, bàn tay phất một cái, ba người đột nhiên té trên mặt đất, trong miệng sùi bọt mép, tựa như bị bệnh điên phát tác co quắp lại.

“Đi!”

Đoan Tuấn Mạc Nhiên kéo phía Lăng Tây Nhi ở phía sau nhanh chóng đi lên lầu, một đám người từ đằng sau chạy lên, vây quanh bên cạnh ba người, lạnh lùng khoa tay múa chân.

Một gã sai vặt từ trong đám người chui ra, đó là một thiếu niên mặc trang phục trẻ tuổi. Hắn tiến lên bắt mạch của ba người, mày nhăn lại thật sâu, nhìn theo hướng Đoan Tuấn Mạc Nhiên vừa biến mất, rồi nhanh chóng xoay người không còn thấy bóng dáng.

Ba nam nhân nằm trên mặt đất, sau khi co quắp nửa canh giờ, rốt cuộc tử vong. Chưởng quỹ của quán trọ mặt lạnh lùng bước lại, đem ba vị ném lên xe ngựa kéo ra bãi tha ma nơi vùng ngoại ô. Đây là lệ cũ, đại hội võ lâm ba năm một lần, hàng năm đều có rất nhiều người bị chết, đại gia sớm đã nhìn mãi thành quen.

Giang Nam vào đầu thu chính là chiến trường, nếu chết người, không cần báo quan, cứ hướng bãi tha ma ngoài thành mà ném, có chó hoang chực sẵn, nửa canh giờ sau ngay cả thi thể cũng không còn, chỉ còn lại những khớp xương trắng xóa.

Gã sai vặt bận áo quần trẻ tuổi quẹo qua góc đường, sau đó đi thêm vài con đường nữa mới bước vào Lâm phủ, trong phòng khách có một nam nhân áo quần đen nghe gã sai vặt báo cáo xong, bóng lưng càng thêm lạnh như băng.

“Ngươi xác định đó là Yên Chi?”

Hắn lạnh lùng mở miệng, giọng điệu thâm trầm mà ẩn nhẫn.

“Gia, nhất định đúng vậy! Đi chung với Yên Chi còn có một nam nhân, dáng vẻ còn rất trẻ, khoảng mười tám mười chín tuổi, thoạt nhìn như một đệ tử nhà giàu, nhưng võ công giỏi lắm, chỉ tuỳ tiện đánh ra một chưởng, không ngờ cũng làm đứt tâm mạch của ba tên hái hoa tặc, lúc này sợ rằng họ đã chết!”

“Ba tên hái hoa tặc? Bị chết thật tốt!”

Lâm Kiếm Hồng cười lạnh, coi như nếu Đoan Tuấn Mạc Nhiên không ra tay, hắn cũng sẽ tìm mọi cách diệt trừ ba tên bại hoại này.

Ba năm trước bọn họ may mắn chạy thoát, thật không ngờ ba năm sau còn dám tới Hàng Châu góp vui.

“Gia, kế tiếp phải làm như thế nào? Đưa Yên chi cô nương trở về phủ sao?”

Gã sai vặt thấp giọng nói.

“Không cần! Chỉ cần chú ý chặt chẽ là được rồi, có tin tức gì nhanh chóng báo lại!”

Lâm Kiếm Hồng phất tay, ý bảo gã sai vặt đi xuống.

“Dạ, gia!” Gã sai vặt nhận lệnh, cung kính xoay người ra khỏi phòng khách.

“Đoan Tuấn Mạc Nhiên, ngươi rốt cuộc tới rồi!”

Lâm Kiếm Hồng đứng lên, thân thể cao ngất sừng sững, bước đi thong thả vào thư phòng, trên văn án có vẻ như một cuộn tranh tự vẽ rồi lại không giống một cuộn tranh, mặt trên vẽ ra rõ ràng quan hệ của Đoan Tuấn Mạc Nhiên và Thiên Địa Thịnh, trong trận chiến này vị trí minh chủ võ lâm tuyệt đối là quân cờ của Đoan Tuấn Mạc Nhiên!

Phiêu Hương viện, Lãnh Phiêu Hương tận tâm băng bó vết thương cho Lãnh Tuyệt Tâm. Binh lực của Lục Phóng mạnh hơn nhiều so với tưởng tượng của hắn. Bọn họ bị một ngàn người bao vây, Lãnh Tuyệt Tâm vì phải bảo vệ nàng cho nên mới bị thương.

Lãnh Phiêu Hương tỉ mỉ thắt một cái nơ con bướm, cảm kích ngước mắt lên, người nam nhân này lại cứu nàng một mạng!

“Tại sao nhìn ta với ánh mắt như vậy?”

Đôi mắt hoa đào tà mị nheo lại, Lãnh Tuyệt Tâm cười cười, bàn tay to vươn ra, giống như vuốt ve một đứa trẻ, nhẹ nhàng vuốt ve những sợi tóc mềm mại của Lãnh Phiêu Hương, trong ánh mắt hiện lên vẻ thương yêu.

“Ngươi cứu ta lần nữa!”

Mi mắt nàng nhìn xuống, chậm rãi mở miệng, giọng nói nhàn nhạt giống như những giọt mưa đọng lại trên lá sen, nhỏ xuống hồ nước, nhưng lại nổi lên từng tiếng rung động.

“Ngươi bởi vì cứu ta mới gặp nguy hiểm!”

Hắn vỗ vỗ vai nàng, không cho là đúng cười cười.

“Ta thiếu ngươi hai mạng!”

Nàng thấp giọng nói, bàn tay nhỏ bé xoa xoa cánh tay bị thương của hắn, nét mặt ẩn chứa vẻ thương tiếc.

Đối với nam nhân này, nàng không phải không nghĩ, mà là không dám nghĩ, một tấm thân tàn hoa bại liễu như nàng sao có thể xứng với hắn!

“Còn nhớ rõ bên cây cầu ở Tây Hồ không?”

Nàng chậm rãi hỏi, ánh mắt mê ly.

“Đương nhiên nhớ kỹ, đó là ta nơi ta lần đầu gặp ngươi!”

Lãnh Tuyệt Tâm ôn hòa cười cười, giọng nói thanh nhã mà trong trẻo.

“Ta bị nam nhân phụ lòng kia lừa gạt, là nhờ ngươi cứu ta, từ ngày đó trở đi ta tự nói với mình, người trong quá khứ đã chết, sống ở trước mặt ngươi chính là Lãnh Phiêu Hương!”

Nàng nhướng mày, trong ánh mắt có một tia sáng lấp lánh.

“Được rồi, Phiêu Hương, ngươi chưa bao giờ nói cho ta biết tên trong quá khứ của ngươi!”

Lãnh Tuyệt Tâm dường như nhớ ra điều gì, nhướng mày hỏi.

“Rất quan trọng sao?”

Nàng cười đau khổ, vì nàng sớm đã không nhớ rõ.

“Không, một điểm cũng không quan trọng, quan trọng là bây giờ ngươi chính là Lãnh Phiêu Hương, muội muội tốt của ta!”

Lãnh Tuyệt Tâm cười cười, an ủi vỗ vỗ đầu của nàng.

“Cám ơn ngươi!”

Nàng buồn bã khép mắt lại, nếu không phải bởi vì bị nam nhân kia lừa thất thân, nàng sẽ không làm muội muội của hắn!

Phòng chi nha một tiếng bị đẩy ra, Như Ý uyển chuyển tiến lên, trên tay là một cái khay có đựng mấy dĩa đồ ăn sáng thịnh soạn.

“Gia, trên người của ngươi có thương tích, không thể ăn nhiều dầu mỡ, đồ ăn sáng này đều do ta bảo nhà bếp làm cho ngài, không dầu không mỡ không khô không nóng, vừa mới nấu, ngài nếm thử!”

Như Ý cười nhẹ, đem đồ ăn sáng đặt trên bàn.

“Cực khổ ngươi rồi!” Lãnh Tuyệt Tâm cười cười, đứng lên đi đến trước bàn:

“Các ngươi cũng ăn đi, lâu rồi chúng ta không ăn cơm cùng nhau!”

Lãnh Phiêu Hương và Như Ý nhìn nhau ngồi xuống.

Một lúc lâu, Lãnh Phiêu Hương chậm rãi mở miệng:

“Gia, ta có thể hỏi ngài một việc được không?”

“Ngươi nói đi!” ăn ngon miệng, Lãnh Tuyệt Tâm miễn cưỡng ngước mắt lên.

“Lần này tại sao ngài bị Đoan Tuấn Mạc Nhiên máu lạnh kia bắt được, hơn nữa sau khi hắn bắt được ngươi sao không lập tức…”

Lãnh Phiêu Hương do dự, cũng không nói gì nữa.

“Không lập tức giết ta đúng không?”

Lãnh Tuyệt Tâm cười khẽ, để đũa xuống, trong ánh mắt có vẻ gian trá.

“Lần này ta đi ra ngoài biết được một bí mật lớn!”

Hắn ngước đôi mắt đen, khóe môi mang theo một vẻ cười lạnh.

Lãnh Phiêu Hương cùng Như Ý nhìn nhau, rửa tai lắng nghe.

“Nam Cung Ngọc chính là Đoan Tuấn Mạc Nhiên!”

Lời của hắn vừa nói xong, hai nữ nhân lập tức đều hít vào một hơi khí lạnh, nhất là Lãnh Phiêu Hương, sắc mặt của nàng càng khó coi tới cực điểm.

Nam Cung Ngọc là người trừ bỏ Lãnh Tuyệt Tâm, là nam nhân duy nhất nàng động tâm! Nhưng bây giờ…
...



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...