Vĩnh Sinh

Chương 9: Vũ Hóa Tiên Môn


Chương trước Chương tiếp

"Không ngờ lại dễ dàng qua cửa như vậy......." Phương Hàn cũng bất ngờ, tiểu thư Phương Thanh Tuyết chỉ nói vài câu đã bỏ qua cho mình, "Dù sao chuyện này mình cũng đã dự liệu trước rồi, với thân phận và thực lực bây giờ của mình, Phương Thanh Tuyết cũng không cần phải tra xét kỹ càng làm gì."

Quả thực vô luận là thực lực và thân phận của Phương Hàn hiện giờ, tại trước mặt đệ tử chân truyền của Vũ Hóa Môn cũng chẳng là cái gì.

Dù cho là vương hầu, thánh chỉ, trong mắt Phương Thanh Tuyết cũng chẳng đáng giá một xu.

Mà tính tình của Phương Thanh Tuyết cũng không thích hỏi nhiều.

Đương nhiên, Phương Thanh Tuyết cũng không biết trên người Phương Hàn có Cửu Khiếu Kim Đan và Giao Phục Hoàng Tuyền Đồ, bằng không dù là hắn có chạy đến chân trời góc biển, cũng khó có thể trốn thoát bàn tay của nàng.

Phương Hàn thả lỏng tâm tình, hắn thờ dài một hơi sau đó vội vàng quay về nghỉ ngơi.

Tâm trạng được thả lỏng, Phương Hàn đặc biệt ngủ rất ngon.

Trong lòng hắn cũng tràn đầy lòng hiếu kì, rất muốn biết rốt cuộc Tiên Đạo thập môn Vũ Hóa Môn trong truyền thuyết rốt cuộc có hình dạng ra sao.

Trong những này kế tiếp tỉnh thoảng nghỉ ngơi một chút còn toàn bộ thời gian bọn họ tiếp tục hàng trình. Đoàn xe khổng lồ của Phương gia liên tục di chuyển hướng về phía đông, đi qua Long Uyên tỉnh, Ô Linh tỉnh, Hoa Dương tỉnh, Thái Cốc tỉnh, Cửu Hồ tỉnh qua mấy tỉnh lớn này hành trình còn mấy ngàn dặm nữa. Một tháng sau cuối cùng đoàn người cũng tới một dãy núi dài liên miên bất tận.

"Phía trước chính là Vũ Hóa Tiên Sơn, đó là chỗ ở của ta tại Vũ Hóa Môn." Phương Thanh Tuyết nói với mọi người.

Phương Hàn đứng lẫn trong đám nô bộc, liếc mắt nhìn lại chỉ thấy dãy núi thật xa phía trước, nơi nơi đều là rừng cây cổ thụ rậm rạp, ngọn cây vươn cao chọc trời thẳng tắp như mũi tên, có ngọn núi bên trên trăm hoa đua nở rực rỡ, nơi nơi đều mọc lên rất nhiều đình đài cung điện vô cùng xa hoa lộng lẫy.

Vô số thác nước cao nghìn trượng từ trên ngọn núi đổ xuống tạo thành một màn hơi nước cùng ánh cầu vồng bảy sắc phảng phất như vô số con rồng đủ màu đang uốn lượn giữa ngàn mây vậy.

Bầu trời xanh thẳm trải rộng như một đĩa thủy tinh màu lam khổng lồ, vĩnh viễn không có một tia ô vân, ánh dương nhu hòa từ trên cao chiếu xuống không nhiễm một hạt bụi trần.

Thàng quách vây quanh hơn một nghìn ngọn núi, xung quanh tùng thông mọc đầy, cành lá xum xuê, rễ cây xù xì bắt chặt trên vách đá, khiến lòng người cảm nhận rõ ràng được khí tức cổ xưa trong đó.

Trên một ngọn núi sâu nhất, mây giăng mờ ảo chỉ loáng thoáng thấy được đỉnh núi như lơ lửng giữa bầu trời, đúng là chốn bồng lại tiên cảnh.

Phương Hàn liếc mắt nhìn lại, đến hôm nay hắn mới chính thức biết đến cái gì là lầu các nguy nga, cái gì là chốn bồng lai tiên cảnh, trong lòng hắn không khỏi ngây người mà khiếp sợ.

Một cỗ cảm giác kích động không tên từ nội tâm tự nhiên sinh ra.

"Tiên Đạo! Tiên Đạo! Đây là Tiên Đạo sao! Quả nhiên đúng là Tiên Đạo thập môn, cái gì là đình đài lầu các của bậc đế vương, còn kém nhiều lắm. Nguyện vọng lớn nhất của ta lúc nhỏ chỉ là muốn làm một chức vương hầu nho nhỏ ở vương triều Đại Ly, tay cầm quyền binh xông pha giết giặc, thế nhưng hiện tại xem ra nguyện vọng đó thật buồn cười cỡ nào a."

Phương Hàn tự chế diễu bản thân mình trước đây đã quá vô tri.

Ngay khi một đám nhân mã đi tới chân núi Vũ Hóa Tiên Sơn.

Đột nhiên liên tiếp tiếng trường khiếu của tiên hạc ngân vang đến tận trời.

Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, xa xa bảy tám điểm trắng như mũi tên xuyên qua bầu trời xuất hiện, lúc đầu mấy điểm trắng chỉ to bằng nắm tay, một lát sau đã có thể thấy được rõ ràng, thân thể tiên hạc to lớn như một con trâu vậy.

Những tiên hạc này trông rất có thần, toàn bộ phần đầu màu đỏ, hai cánh mở rộng, mỗi lần phất lên lại mang theo từng trận gió lốc, đặc biệt nhất là hai móng vuối sắc bén như cương câu, có thể xuyên thủng kim thiết.

Càng làm người ta kinh ngạc chính là, những tiên hạc này trên lưng đều có người tuổi còn nhỏ mặc vũ y cưỡi bên trên.

Tiên hạc hạ xuống, nhất thời nổi lên một trận gió lốc dữ dội, gió lốc như nhanh như mũi tên quét qua khiến đám người lảo đảo ngã nhào.

"Không tốt!"

Phương Hàn vốn đang dắt con Thiên Lý Tuyết, lúc mấy con tiên hạc to hơn cả con trâu từ trên bầu trời hạ xuống, làm con Thiên Lý Tuyết dật mình sợ hãi! Phát ra tiếng hý thật dài, lồng lộng nhảy lên.

"Yên nào!"

Phương Hàn vội vàng tiến lên, cánh tay rung lên mạnh mẽ ghìm Thiên Lý Tuyết lại.

Chỉ trong chốc lát mấy con tiên hạc đã hạ xuống, lúc này ai cũng có thể nhìn ra chỉ trong chớp mắt thôi là chiến mã Thiên Lý Tuyết và Phương Hàn sẽ đụng vào tiên hạc.

"Hây! Tiểu Phàm tiến lên. Hừ! Mấy người kia đã tới chân Tiên Sơn rồi còn muốn quậy lung tung, không muốn sống nữa sao!"

Trên tiên hạc có một đạo nhân tuổi còn trẻ thấy tình huống như vậy, ánh mắt quét ngang, bàn tay vỗ đầu tiên hạc! Nhất thời hai móng vuốt khổng lồ của tiên hạc chĩa xuống. Hung hăng chộp tới con Thiên Lý Tuyết!

Cùng lúc đó tên đạo sĩ này trên tay cầm một cái roi ô kim rất dài quất về phía Phương Hàn, dường như muốn cuốn lấy hắn ném lên không trung vậy.

Phương Hàn vội vã lui lại, sau đó lăn trên mặt đất mấy vòng, may mắn tránh thoát được một roi.

Thế nhưng Thiên Lý Tuyết lại không may mắn như vậy, bị móng vuốt sắc bén của tiên hạc chộp trúng lưng, tạo thành mấy rãnh lớn đỏ lòm trên lưng, máu chảy đầm đìa, té trên mặt đất thống khổ dãy dụa.

Sau đó bảy tám tên đạo nhân nhỏ tuổi còn lại cưỡi bạch hạc cũng lần lượt hạ xuống mặt đất, đầu tiên là quét mắt nhìn đám người, bộ dạng cao ngạo, giống như là một vị thần nhìn đám dân thường đang quỳ dưới chân vậy, bọn họ để tiên hạc đứng thẳng dậy, so với người thường phải cao gấp hai lần, trông dữ tợn giống như một con quái vật, uy thế khiến kẻ khác khiếp sợ.

"Các ngươi là đám người nào, vì sao dám cả gan tiến nhập Vũ Hóa Môn Tiên Sơn? Ngươi, qua đây cho ta!"

Tên đạo nhân vừa ra roi đánh trượt Phương Hàn ánh mắt lạnh lẽo dùng chuôi roi chỉ vào người Phương Hàn.

"Các ngươi là đệ tử của Kim sư huynh vâng lệnh xuống đây đón khác? Kim sư huynh lại dạy các ngươi phép tiếp khách như vậy sao?" Đúng lúc này thanh âm Phương Thanh Tuyết từ trong một chiếc xe ngựa phía sau vang lên.

Nghe được thanh âm của Phương Thanh Tuyết, nhìn nàng từ trong xe ngựa đi tới, bảy tám tên đạo sĩ trẻ tuổi sắc mặt hơi đổi, sau đó một tên lên tiếng, giọng nói trở nên cung kính, "Nguyên lai là đệ tử chân truyền mới tấn chức Phương sư tỷ, Phương sư tỷ chúng ta chính là tới đón tiếp ngươi, chỉ có điều vừa rồi có mấy tên nô tài của ngươi nghịch ngợm lung tung phá hủy quy củ của Tiên Sơn."

"Đúng vậy, Phương sư tỷ, Kim sư huynh dặn dò, để chúng ta đến nghênh tiếp ngươi, còn truyền thụ một chút quy củ đến tỷ, dù sao một đám phàm nhân khi tới Tiên Sơn cũng nên cẩn thận, không thể phạm phải cấm kỵ của bản môn."

Lại một tên đạo nhân khác lên tiếng phụ họa.

"Một câu lại một câu "Phàm nhân" treo trên miệng, quả nhiên là là có phong phạm của Tiên Đạo môn phái....." Phương Hàn thầm nghĩ.

Bảy tám đạo nhân này địa vị hiển nhiên là không cao bằng Phương Thanh Tuyết, hơn nữa chưa tu luyện tới thần thông bí cảnh, bằng không sao lại phải cưỡi hạc, với pháp lực lăng không trực tiếp có thể ngự khí phi hành.

Chỉ có điều cho dù là như vậy nhưng trong lòng hắn cũng vẫn chấn động.

Cưỡi hạc bay trên trời, vậy tiêu diêu tự tại cỡ nào đây?

Chỉ có điều Phương Hàn không chịu được ánh mắt cao cao tại thượng của bọn họ, cứ như bản thân mình chỉ là con kiến không bằng.

"Ừm, bảy tám đạo nhân này khí thế trên người có thể so sánh với "Cự Linh Thủ" Phương Đồng, có lẽ là cao thủ luyện đến cảnh giới nhục thân cảnh tầng thứ bảy hoặc tầng thứ tám, để đột phá cảnh giới thần thông bí cảnh, vạn người may ra mới có một sao có thể dễ dàng gặp được đây."

Phương Hàn len lén nhìn rồi nhận xét khí thế trên thân bảy tám người này, trong lòng hắn âm thầm suy đoán về tu vi của bọn họ.

"Người của ta khi nào lại đến phiên bọn ngươi giáo huấn?" Phương Thanh Tuyết nhíu mày, cũng không biết là do giận giữ hay là do bị làm phiền, "Xem ra Kim sư huynh đối chuyện ta tấn chức lên làm chân truyền đệ tử rất bất mãn a!"

"Nếu như Phương sư tỷ không muốn chúng ta tiếp đón, vậy chúng ta đi thôi, Phương sư tỷ mang người của ngươi đi đi. Chúng ta coi như đã làm xong nhiệm vụ." Hắn vừa nói vừa chỉ roi về phía Phương Hàn, nhưng sau đó lại thấy sắc mặt của Phương Thanh Tuyết không tốt, hắn liền lập tức đánh mắt với mấy tên còn lại nhanh chóng nhảy lên lưng tiên hạc chuẩn bị rời đi.

"Chậm đã!"

Phương Thanh Tuyết lạnh lùng cười, quát lên hai chữ.

"Các ngươi cưỡi tiên hạc thình lình làm kinh động đám người của ta, làm bị thương ngựa của ta, cứ như vậy muốn đi sao?"

"Vậy thì thế nào, Phương sư tỷ, người muốn chúng ta bồi thường phải không? chỉ là đám người ngựa bình thường thôi mà." Khuôn mặt mấy tên đạo nhân biến sắc.

"Bất kể là người phàm hay là ngựa thường đều là vật của Phương Thanh Tuyết ta, các ngươi làm tổn thương bọn họ chính là khiêu chiến với ta. Đã như vậy Phương Thanh Tuyết ta cũng không có nể nang gì nữa, các ngươi để mạng lại bồi thường đi!"

Phương Thanh Tuyết nhún người, thân thể nhẹ nhàng trôi nổi trên không trung, khí lưu vờn xung quanh thân, bạch y phiêu phiêu, xung quanh thân ngoài ba trượng, tử sắc điện quang xẹt xẹt di chuyển phát ra âm thanh lốp đốp rất nhỏ.

Từ trên người của nàng phát ra khí tức nhìn thiên địa bằng nửa con mắt, khiến cho vạn vật không thể xâm phạm.

Giờ khắc này Phương Hàn cảm giác được Phương Thanh Tuyết giống như một thanh bảo kiếm thẳng tắp phi thường sắc bén ngạo nghễ lăng không mà đứng.

Ngón tay cái bung ra!

Một đạo đao mang âm lôi quét qua bầu trời, khí thể như muốn thôn phệ thiên địa, khuấy động nhật nguyệt, điện lưu cường đại xuyên qua hư không càn quét mọi thứ cản đường.

Bụp, bụp!

Tên đạo nhân cầm roi chỉ vào người Phương Hàn bị Tử Điện Âm Lôi Đao oanh kích trúng phát ra tiếng kêu thảm thiết, toàn thân bốc cháy tại chỗ.

Tiên hạc dưới thân hắn cảm giác được nguy hiểm, nhanh chóng vỗ cánh bay lên, thế nhưng Phương Thanh Tuyết không buông tha, lại búng ngón tay, một đạo Tử Điện Âm Lôi Đao mang ầm ầm chém tới, đem đầu tiên hạc này trực tiếp đánh gục, từ trên bầu trời rớt xuống.

Một người trong nháy mắt đã bị giết!

"Không tốt!"

Mấy tên đệ tử cũng không ngờ rằng Phương Thanh Tuyết cư nhiên dám động thủ giết đồng môn ngay tại Vũ Hóa Tiên Sơn. Bọn họ cảm nhận được nguy hiểm đang đến rất gần, cả đám vội vàng cưỡi lên tiêng hạc bay đi.

"Phương Thanh Tuyết, ngươi dám giết chúng ta, ngươi không sợ môn quy sao! Bọn ta xem ngươi ăn nói như thế nào với Kim sư huynh đây. Một tên đạo nhân điên cuồng hét lên.

"
Chân truyền đệ tử chính là chưởng giáo tự thân ban cho, có quyền tùy ý sinh sát. Các ngươi mạo phạm uy nghiêm của ta, nếu không giết các ngươi, vậy uy nghiêm của đệ tử chân truyền để ở đâu? Muốn trách thì trách các ngươi là người của Kim sư huynh, hắn lại dám xúi bẩy các ngươi đến lập uy với ta sao. Kiếp sau nếu có đầu thai làm người, nên phóng tầm mắt ra xa một chút!"

Phương Thanh Tuyết trong lúc nói chuyện giọng điệu vẫn nhàn nhạt như cũ, trong nháy mắt lại bắn ra bảy đạo điện mang, như rồng như rắn, quét ngang qua chỗ bảy người bảy hạc.

"
Dừng tay!"

Đúng lúc này một tiếng huýt dài từ phía rất xa trong núi vang đến, nương theo một đạo nhân ảnh xanh lục xé mây mà tới. Bích ảnh này là một tên nam nhân trẻ tuổi, thân vận một kiện y phục màu xanh ngọc, cực kỳ anh tuấn, lông mi như kiếm, ngự khí phi hành, tốc độ cực nhanh trong nháy mắt hơn mười dặm lộ trình, lăng không bay đến, phiêu phù giữa không trung, ngón tay búng ra, bảy đạo hỏa diễm bích lục xuất hiện cản lại đạo điện mang của Phương Thanh Tuyết, nhất thời hai đạo quang mang chạm vào nhau liền biến mất vô hình!

"
Phương sư muội, có việc gì thì từ từ thương lượng, cớ sao lại hạ sát chiêu!"

Nam tử này chỉ trong nháy mắt giải cứu bảy người, thân thể vẫn trôi nổi trên không trung, âm u nói.

"
Kim Thạch Thai! Phương Thanh Tuyết ta muốn giết người, bảy bích diễm tu mang của ngươi có thể ngăn cản được sao?"

Phương Thanh Tuyết không có ý định dừng tay, đao mang trên tay biến ảo, tử điện tụ tập lại thành muôn vàn hình dạng, lại lần nữa cách không oanh kích, đồng thời cước bộ của nàng trôi nổi trên không trung đạp trên hư không mà tiến, với khí thế sét đánh không kịp bưng tai hướng tới bảy người kia chém đến.

Xì xì xì!

Nam tử tên Kim Thạch Thai cũng không ngờ rằng Phương Thanh Tuyết lại quyết tâm như thế, bích diễm cư nhiên không kịp ngăn cản, khiến Tử Điện Âm Lôi Đao xuyên qua mà tiến.

Ba! Ba! Ba! Ba! Ba! Ba! Ba!

Bảy âm thanh vang lên, bảy tên đạo sĩ, cả người lẫn hạc toàn bộ bị đánh trúng, trên không trung nổ tung, biến thành một đoàn hỏa diễm rớt xuống, theo sau là từng trận khói nhạt phiêu động.

Toàn bộ đều chết!

"
Ngươi!"

Kim Thạch Thai giận dữ nghiến răng ken két.

"
Thế nào, Kim Thạch Thai, tuy rằng ngươi cũng giống ta là đệ tử chân truyện của Vũ Hóa Môn, thế nhưng nhìn tu vi của ngươi bất quá mới luyện tới tá giả tu chân, pháp lực chuyển hóa thành chân nguyên, bước vào thần thông nhị trọng tu chân cảnh mà thôi." Thần thái Phương Thanh Tuyết thản nhiên như nước nói: "Ngươi nếu bất mãn đối với ta, có thể khiêu chiến trên Thiên Hình Thai tại Vũ Hóa cung, ta tùy thời sẽ chờ ngươi."

Thần thông bí cảnh đệ Nhất Trọng, pháp lực cảnh, pháp lực vẫn chỉ là vô hình. Tầng thứ hai, tu chân cảnh chính là đem pháp lực vô hình luyện ra chân hình, cho nên trong tu chân cảnh mới gọi là tá giả tu chân, luyện giả thành thật, thế mới có cái gọi là "
Chân thực" "Chân ngã", chính là có ý tứ này.

"
Thiên Hình Thai!" Kim Thạch Thai nghe được ba chữ kia, sắc mặt hơi đổi, đây là nơi để chân truyện đệ tử nếu có thâm cừu đại hận sẽ đến đây để quyết đấu sinh tử.

Lên Thiên Hình Thai bất luận là chân truyền đệ tử thân thế ra sao cũng chỉ có một người sống sót rời đi mà thôi.

Nghĩ không ra Phương Thanh Tuyết lại cường ngạnh như vậy!

"
Hừ Việc này ta sẽ báo cáo với trưởng lão chấp chưởng môn quy!" Kim Thạch Thai phẩy tay áo bỏ đi.

"
Đi thôi!"

Đánh chết bảy người bảy hạc nhưng khuôn mặt không chút biến sắc, nàng chậm rãi hạ xuống, lên xe ngựa sau đó ra lệnh mọi người tiếp tục khởi hành."


Phương Hàn rõ ràng thấy được một màn này, trong lòng hắn kịch liệt chấn động vì khí chất cao ngạo mà cường hãn của Phương Thanh Tuyết, hắn thầm nghĩ, nếu cứ theo lời của Bạch Hải Thiện tìm cách giết vị tiểu thư này, vậy chỉ sợ mãi mãi thất hứa với sư phụ thôi.

"Một ngày nào đó, ta cũng sẽ có loại sức mạnh này, tung hoàng ngang dọc nhìn thiên hạ bằng nửa con mắt!" Phương Hàn thầm nghĩ.


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...