Viên Mãn
Chương 32: Một chiếc giường nhỏ
Mùa đông đã đến rồi, đêm khuya, có một thân thể nóng như lửa ở trong chăn ôm lấy bạn, với tình hình trước mắt mà nói, Lương Ngữ Hinh cảm thấy, mình rất khó đẩy Lục Hạo ra.
Lục Hạo cũng cảm thấy, loại sự việc đẩy ra này, tuyệt đối là không có khả năng!
“Tiểu Ngữ hôm nay anh sẽ ngủ ở đây, là con trai nói sáng sớm ngày mai muốn thức dậy cùng với anh.” Vô sỉ xỏ lá lại nhõng nhẽo, Lương Ngữ Hinh rất muốn mệnh lệnh cho bản thân mình không được nghe hiểu nghĩa bóng trong lời nói của Lục Hạo, nhưng bất lực, điều này là không thể nào.
“Đêm qua anh không ngủ cùng, em nhìn xem đã có quầng thâm quanh mắt rồi, nhớ anh rồi?” Lục Hạo duỗi tay vuốt qua dưới mắt của cô, kèm theo câu đùa.
Thế là, cô nghĩ, vậy em đến phòng khách ngủ là được rồi, giãy giụa, tuy trong lòng có một góc nhỏ rất muốn được ôm như thế này.
Lục Hạo cảm nhận thấy động tác của cô gái trong lòng, lật người một cái, ép lên cơ thể Lương Ngữ Hinh, dùng trọng lượng của mình, đang cảnh cáo cô, sau đó rất nhanh, vùi đầu xuống, hôn thật sâu, phóng thích toàn bộ sự nhẫn nhịn của hôm qua.
Lương Ngữ Hinh bị trấn định, con trai đang ở bên cạnh người, cô đến nghiêng mặt nhìn cậu nhóc một cái cũng không được, bị kẹp chặt cứng phần đầu, bị bức há miệng ra, bị hôn mãnh liệt.
Môi lưỡi quấn quýt, Lục Hạo cố ý phát gia tiếng vang ướt át, không lớn tiếng, nhưng ở trong phòng ngủ yên tĩnh, lại vô cùng kích thích thính giác.
Khuôn mặt đỏ lên một nửa của Lương Ngữ Hinh, khi Lục Hạo đem chiếc áo ngủ nhung màu san hô của cô từ phần eo kéo lên trên thì đỏ hết toàn bộ.
Lục Hạo nhịn cả một ngày, chờ đợi chính là thời khắc này.
Lương Ngữ Hinh dùng tay ép giữ, ngườm to mắt khuôn mặt vừa thẹn vừa không dám tin.
“Con trai ngủ say rồi, không sao cả.” Lục Hạo nói như vậy.
Cái gì gọi là không sao cả! ! ! Lương Ngữ Hinh hung dữ đập một cái lên người Lục Hạo, kết quả tay còn chưa kịp rút lại thì bị tóm rồi, không những không giữ được trận địa của mình, trái lại bị Lục Hạo giở trò lưu manh đưa lên eo của mình, người đàn ông đó còn thì thầm bên tai cô: “Tiểu Ngữ, em vuốt ve anh, giống như là trước kia đi.”
Trước kia… lúc Lương Ngữ Hinh còn chưa kịp phản kháng bị người đàn ông ở trên người một tay cởi áo ngủ ra.
**************************************
Thời gian yêu nhau ngắn ngủi của bọn họ là vào mùa xuân hè đẹp đẽ nhất trong một năm, khi thời tiết bắt đầu nóng lên, Lục Hạo đã nắm chắc cô gái này, ở phòng anh, ở trên giường của anh, hai người đều nóng đến mức toát mồ hồi Lục Hạo lại có thể cứ luôn dính lấy Lương Ngữ Hinh, Lương Ngữ Hinh muốn lùi, cô cảm thấy mình ra mồ hôi rồi, như thế này chắc chắn rất không tốt, nhưng Lục Hạo chặn cô ở trên giường không còn đường có thể lui, cho nên, cô liền dùng tay đẩy anh, còn xấu hổ nhỏ tiếng cầu xin: “Anh, anh dậy một chút đi… nóng…”
Lục Hạo ừm một tiếng, “Nóng thì không cần đắp chăn nữa!”
Đây là sự việc khiến người ta cảm thấy vui sướng nhiều như vậy! Giữa ban ngày ban mặt, thời tiết lại nóng đến mức có thể danh chính ngôn thuận không cần đắp chăn nữa, quá tốt rồi!
Nhưng vừa nói thế này, Lương Ngữ Hinh lại không chịu, “Không được!”
Vốn dĩ giữa ban ngày ban mặt hai người trần như nhộng ôm lấy nhau đã rất xấu hổ rồi, vào lúc thế này không thể không có chăn được! !
Thế là, hai người đang rúc ở trong chăn vì một chiếc chăn mà nổi nên tranh chấp, Lục Hạo thì không đi chỉnh nhiệt độ điều hòa xuống mát hơn mấy độ.
Lương Ngữ Hinh vừa nóng vừa ướt, mồ hôi ở góc trán cứ như vậy mà chảy xuống, Lục Hạo còn nghe thấy cả tiếng nước miếng của mình, đưa tay của cô đến trên thắt lưng của mình nói: “Chỗ này của anh mát, em vuốt ve cho anh.”
Tình yêu của lúc đó, mang theo kích động, mang theo sự trẻ trung, mang theo màu hồng phấn, điều này khiến trong những ngày tháng của 6 năm sau này Lục Hạo đều cảm thấy đầu óc của mình năm đó nhất định là có vấn đề rồi, nếu không, làm sao một cô gái như vậy, anh lại để biến mất như thế này?
Cho đến bây giờ, trong lòng của Lục Hạo thực sự đang ôm cô gái này, bên cạnh, còn có một cậu nhóc chỉ thuộc về hai người bọn họ, anh mới chắc chắn, Lương Ngữ Hinh, em đúng là thực sự tồn tại trong thế giới của anh, hơn thế nữa vẫn luôn tồn tại, 6 năm này trước nay chưa từng mất đi.
Tay của Lương Ngữ Hinh đặt ở trên eo của Lục Hạo, vẫn là loại cảm giác như trong kí ức của cô, gầy săn chắc, nhưng vuốt dọc theo kết cấu có thể sờ được các đường cơ thịt.
“Tiểu sắc nữ.” Lục Hạo khẽ cười, búng búng đỉnh mũi của Lương Ngữ Hinh, phủ đầu xuống dùng đỉnh mũi của mình dũi dũi.
Lương Ngữ Hinh muốn rút tay lại, lúc này Lục Hạo nói: “Tiểu Ngữ, nâng tay, buổi tối đi ngủ em còn mặc nội y làm gì vậy? !”
Kiểu dáng phổ thông nhất đơn giản nhất, nhưng sai chính là ở chỗ, Lương Ngữ Hinh lựa chọn là màu đen, cứ coi như đang đêm khuya, cứ coi như không mở đèn, cứ coi như bọn họ đắp một chiếc chăn bông, nhưng Lục Hạo vẫn là nhìn thấy rõ, rãnh sâu sâu được chen ở giữa màu đen, cứ coi như nằm xuống cũng vẫn nhô lên xinh đẹp, mở rộng xuống dưới là chiếc eo nhỏ thon thon, sau đó, là chiếc quần ngủ màu hồng phấn.
Tinh khiết, và đứng đắn.
Lương Ngữ Hinh lắc đầu, áp giữ thật chặt lấy bàn tay muốn cởi cúc nối sau lưng cô của Lục Hạo.
Một chiếc giường nhỏ, ba con người, con trai chiếm một bên, còn lại một bên khác, Lục Hạo chồng lên cơ thể Lương Ngữ Hinh không chịu xuống.
“Cho nên nói, Tiểu Ngữ em phải nhanh chóng nói chuyện, bây giờ em không thể nói chuyện có phải là rất ấm ức không?” Lục Hạo nói, đem người cùng với cả chăn ôm lên, ôm lên chân của anh, như thế này hai tay liền có thể rất tự do làm việc.
Rất nhẹ và dễ dàng bị ôm lên, hơn nữa thân thủ của Lục Hạo hoàn toàn không làm ồn đến con trai, trái lại, cậu nhóc động đậy chân, đổi một tư thế, chiếc mông nhỏ quay về phía bố mẹ, ngủ càng say hơn giống như chú lợn con.
Lục Hạo khẽ cười, “Nhìn xem, con ngủ say rồi.”
Lương Ngữ Hinh thật sự là buồn bực, không thể nói chuyện, còn bị kìm giữ, lại ở trước mặt con trai, Lục Hạo anh đừng có làm bừa đó! !
Lục Hạo mang theo nụ cười, một kiểu cười có chút đe dọa rất đắc ý, cắn lên bên má của cô, ngậm mút liên tục, hôn hút một miếng, dùng lưỡi liếm qua, thuận theo mạch đó, hướng lên, duỗi vào trong lỗ tai.
Không kêu ra được, Lương Ngữ Hinh vô thức dùng lòng bàn tay dính vào lồng ngực của Lục Hạo, ngẩng đầu lên, tóc hất lên lại rơi xuống.
Lục Hạo giống như là được khích lệ, nhắm chuẩn đưa lưỡi tiến vào trong miệng của cô, cắn lấy chiếc đầu lưỡi nhỏ, từng chút từng chút mút lấy, còn càn quấy vòm miệng, nhìn cô gái ở trên người không thể phát ra ngôn ngữ chỉ có thể khẽ run rẩy hơi hơi nhấc mông lên lại hạ xuống, ngón tay mềm mềm bắt đầu cào véo vào trước ngực anh.
Cả căn phòng yên tĩnh, nhưng tràn đầy hơi thở ái muội khiến người đỏ mặt tía tai.
Lục Hạo nheo mắt lại nhìn khuôn mặt đỏ ửng của Lương Ngữ Hinh, duỗi tay ra vuốt ve lên cơ thể của cô, nhẹ nhàng xoa lăn, khẽ véo một cái vào núm đỏ, anh muốn nói đó là: Cô gái, em lại dậy thì rồi à!
Đương nhiên, loại sự việc này vẫn phải để sau khi kết thúc mới nói thì an toàn hơn.
Lương Ngữ Hinh rất khó chịu, một loại khó chịu căng căng, còn rất sợ hãi, sợ rằng con trai sẽ đột nhiên tỉnh dậy, chiếc gương trên quầy trang điểm bên giường thành thực vạch rõ chiếu ra tất cả sự việc đang xảy ra, từ chỗ đó, có thể nhìn thấy hai người nam nữ bất chính, ôm chặt lấy nhau, vuốt ve, hôn hít, mang theo hồng triều và nhiệt khí, còn có cả tình dục.
Lục Hạo thao túng tất cả, khi Lương Ngữ Hinh không để ý, rất nhẹ nhàng khéo léo nhấc mông của cô lên cởi chiếc quần ngủ nhung san hồ màu hồng phấn kia ra, ừm, còn cả chiếc quần lót màu đen.
Duỗi tay sờ sờ, xoa xoa, mang theo sự ẩm ướt, cười, “Tiểu Ngữ, nhanh như vậy?”
Sự xấu hổ ở trong lòng của Lương Ngữ Hinh, khiến cô lúng túng mắt cũng chẳng biết nên nhìn vào đâu nữa, một bên, là chiếc gương nhìn thấy được rõ ràng ràng ràng tất cả mọi thứ, một bên, là cơ thể béo béo nhỏ bé và chiếc mông cong cong của con trai.
“Nhìn anh.” Lục Hạo trầm ngâm, kéo hàm dưới của cô gái, nhìn vào mình.
Được rồi, Lương Ngữ Hinh cảm thấy, nhìn anh thì càng không được, Lục Hạo anh đừng có dùng loại ánh mắt đó để nhìn em mà! ! !
Đem mặt vùi vào sơn cốc, mềm mại thơm tho, đem ngón tay thâm nhập vào hang tối, trơn láng ngọt ngào, Lương Ngữ Hinh không biết nên làm thế nào, chỉ có thể đem mặt vùi vào hõm vai của Lục Hạo, từ trong gương nhìn ra, hai người giống như đôi uyên ương quàng cổ vào nhau.
Lục Hạo nhấc mình lên, trong lòng nghĩ, Lương Ngữ Hinh em là tiểu yêu tinh! Nghiêm mặt nhìn, một phiến hoa trắng ngần trong gương, bọn họ nối liền lại với nhau, chặt chẽ không thể phân rờì
Lục Hạo cảm thấy, vào lúc này anh mà không kéo cò súng nữa thì không phải là đàn ông! !
Thật sự tiến vào rất sâu, từng chút từng chút cọ sát, cho đến sau khi vào đến chỗ sâu nhất, hai người đồng thời thở dốc, hô hấp.
“Ân…” Lục Hạo còn rút thời gian rảnh trêu Lương Ngữ Hinh, phát ra chút âm thanh khiến cô đỏ mặt, nhưng bị cô vội vội vàng vàng dùng tay bịt lại, khuôn mặt nhỏ trở nên nghiêm túc.
Lục Hạo không để ý, thậm chí dùng tay véo véo chiếc mông vểnh lên rất cao của con trai bên cạnh, béo béo vô cùng đàn hồi, dọa Lương Ngữ Hinh sợ chết khiếp, dịch mông muốn qua đó ngăn cản, chính là lúc này, Lục Hạo sảng khoái, anh cảm thấy bản thân mình sắp sửa sung sướng chết mất.
Cho nên nói, đàn ông thì phải lập gia đình, trong nhà phải có một người phụ nữ, bây giờ Lục Hạo vô cùng thích bàn luận một chút với những người anh em đã lập gia đình các chủ đề liên quan đến phụ nữ và đàn ông.
Bản thân Lương Ngữ Hinh cũng không dám cử động bừa bãi nữa, nắm lấy cánh tay của Lục Hạo cứng đờ ở đó, vừa rồi, bên trong cô bị chạm đến rồi, rất tê, eo cũng nhũn ra rồi.
“Được rồi, em nằm xuống, để anh.” Như thế này, thì động tĩnh nhỏ nhất rồi, Lục Hạo cảm thấy, anh ấm ức một lần, Lương Ngữ Hinh sau này em phải bù đắp cho anh đó!
Đem cô gái ấn xuống giường, nhấc chiếc chân trắng nõn thon dài đặt lên vai, im lặng tiến vào, từng chút từng chút, chỗ đó dính dính nhớp nhớp một mảng, âm thanh hự hự hự hự không dứt, hai tay Lương Ngữ Hinh bịt lấy mặt, mặc kệ thôi, cô chẳng biết gì cả! !
Lục Hạo hôn lên mu bàn tay của cô, hơi thở nóng rực phả đến, thân dưới dùng lực, lúc đạt được sung sướng thì phát ra âm thanh rất dụ dỗ người ta, khiến cho mặt Lương Ngữ Hinh càng đỏ hơn, càng xấu hổ.
Lương Ngữ Hinh của trước đây, ở trong lòng Lục Hạo, là một bảo bối nhỏ, Lương Ngữ Hinh của bây giờ, ở trong lòng Lục Hạo, là một bảo bối lớn, cẩn thận dỗ dành, ngay đến loại sự việc này cũng không dám làm nhiều, kế hoạch phải chầm chậm, tấn công từng chút từng chút, cuối cùng tất cả đều là của anh.
“Tiểu Ngữ, chúng ta ở bên nhau.” Lục Hạo ôm chặt người cô lại, bởi vì nói một câu như thế này mà bị đánh một chưởng, nhưng lại vui vẻ, khuôn mặt đẹp trai bình thường lạnh băng băng vào lúc này trong bóng tối lại tràn đầy sức sống, cười tươi rạng rỡ.
Lương Ngữ Hinh vẫn thấy hơi đau, to như vậy thô như vậy, đây là lần thứ hai, Lục Hạo anh là tên sói háo sắc lại giày vò em như thế này! !
Lục Hạo cuối cùng đã thấy sảng khoái, đè lên cơ thể người phụ nữ bất động, cho đến khi Lương Ngữ Hinh đẩy anh ra, mới luyến tiếc không nỡ đi xuống, lật người ôm cô lại, bàn tay to lớn phủ lên phần bụng cô, thấp giọng nói: “Lương Ngữ Hinh, phải nhanh chóng tốt lên, muốn hét muốn quát muốn nói gì với anh cũng đều được.”
Khóe mắt của Lương Ngữ có nước mắt chảy xuống, nghiêng mặt, rơi lên cánh tay của Lục Hạo, Lục Hạo nhẹ nhàng giúp cô lau đi.
*****************************************
Thế là sáng sớm ngày hôm sau, cậu bạn nhỏ Hạo Tử được như ý nguyện ngủ dậy cùng với bố, cặp mắt lớn lớn vui vẻ nheo lại thành một đường chỉ, sau khi được bố thơm thơm lên mí mắt dậy đi tè đánh răng, hai bố con xếp hàng ngang đứng xong, Lục Hạo tinh thần sảng khoái nháy mắt với con trai, Hạo Tử rất thành khẩn nói một câu: “Bố ơi, bố rất đẹp trai!”
Loại đắc ý đó, thât sự là không từ ngữ nào miêu tả được.
Bởi vì vừa sáng sớm có bố cùng ngủ dậy, Hạo Tử cũng thấy rất đắc ý, chạy đi ôm chân mẹ nói: Mẹ ơi, con chim lớn của bố với con chim nhỏ của Hạo Tử bên trên đều có đỏ đỏ! !
Lục Hạo đi đến lôi con trai ra ngoài bản thân mình lại dính đến, đương nhiên, con là con trai bố hai chúng ta có bớt giống nhau.
Lương Ngữ Hinh căn bản không muốn quay đầu, Lục Hạo anh nói gì em không biết không biết! !