Bà chỉ vào mặt Nguyên An mắng lớn:
“Đồ ngu! Vì một ả đàn bà mà dám đắc tội Trấn Quốc công? Ngươi có biết sáng nay Trấn Quốc công đã tới thư phòng hoàng thượng, xin hủy bỏ hôn sự giữa ngươi và Thẩm Tương không?!”
Nguyên An mặt trắng bệch:
“Mẫu phi, cứu con!”
Quý phi chỉ vào Như Yên:
“Lập tức đuổi ả đi! Sau này nếu ngươi thật sự ngồi được lên vị trí kia, thiếu gì nữ nhân, sao phải dính vào thứ tầm thường này?”
Như Yên bò tới khóc lóc:
“Quý phi nương nương! Như Yên biết lỗi rồi, xin người đừng đuổi thần thiếp đi!”
Quý phi đá nàng ta một cái. Trong mắt bà, loại người này không bằng cọng cỏ. Trước kia còn tỏ ra tử tế là vì tình cảm với con trai và cháu trai, giờ chuyện hệ trọng, loại ti tiện này chỉ muốn giẫm nát dưới chân.
Trong khi họ lo tìm cách vãn hồi hôn sự, thì ta lại đang nghĩ tới một chuyện khác.
Hôm đó, ta để ý thấy đứa bé kia có sáu ngón tay phải. Cảm giác rất quen thuộc. Suốt đêm trăn trở, cuối cùng ta cũng nhớ ra, từng có người cũng có đặc điểm đó, nhưng sau này được danh y phẫu thuật cắt bỏ.
Ta lập tức gọi đại ca tới, kể cho huynh ấy nghe. Huynh không hiểu, hỏi lại ý ta là gì. Ta suy nghĩ hồi lâu rồi đáp:
“Hồi nhỏ, muội từng thấy Ngũ hoàng tử có sáu ngón tay, vì tuổi xấp xỉ nhau nên từng gặp vài lần, ấn tượng rất sâu. Mà ngón tay đó, vị trí và hình dạng giống hệt đứa trẻ kia.”
Đại ca kinh hãi:
“Ý muội là… chuyện này có liên quan đến vị Ngũ hoàng tử kia sao?”
Ta gật đầu. Chuyện gì cũng có thể xảy ra trong hoàng tộc, nơi không tồn tại tình thân, chỉ có quyền lực và âm mưu kế vị.
Đại ca lập tức điều động ám vệ bí mật điều tra, truy ngược lại từ vài năm trước. Còn hôn kỳ giữa ta và Tam hoàng tử, vì phụ thân kiên quyết xin hoàng thượng hủy hôn, nói rằng không nỡ để đích nữ duy nhất của mình gả cho một kẻ trong lòng đã có người khác, lại có con riêng, quả thực bất công với ta.
Hoàng thượng ban đầu không chấp thuận, phụ thân liền quỳ gối trước điện, mặc cho quan viên qua lại nhìn ngó, tay nâng binh phù, lớn tiếng rằng:
“Hoàng thượng, thần tuổi đã cao, xin thu hồi binh phù, để thần có thể cởi giáp hồi hương, an hưởng tuổi già.”
Hành động ấy khiến hoàng đế không ngồi yên nổi. Nếu nhận lấy binh phù, trong mắt bá quan văn võ, chẳng khác gì hoàng thượng cố tình đoạt quyền phủ Trấn Quốc công. Nếu không nhận, thì lại để một lão thần trung liệt quỳ gối cầu hôn ước cho nữ nhi.
Nguyên An nghe tin, lập tức chạy đến điện xin lỗi phụ thân ta. Phụ thân ta vẫn phủ phục sát đất, lớn tiếng nói:
“Xin hoàng thượng thu hồi binh phù, như vậy, tiểu nữ thần chỉ là một quan gia nữ tử bình thường, không còn nhà mẹ thế lực, có thể yên ổn lấy một người bình thường.”
Ý nói rõ ràng, người muốn cưới con gái ta, chẳng qua là vì binh quyền trong tay phủ Trấn Quốc công. Nếu phủ không còn binh quyền, nữ nhi của ta cũng chẳng bị ai dòm ngó, cuốn vào âm mưu quyền thế. Cuối cùng, hoàng thượng đồng ý hạ chỉ hủy bỏ hôn sự giữa ta và Tam hoàng tử.
Dĩ nhiên, binh phù thì không thu lại, bởi hiện nay, trong thiên hạ chỉ có phụ thân và hai vị huynh trưởng của ta là tướng lĩnh đủ sức đánh trận, trăm trận trăm thắng, không thể thiếu binh quyền.
Để an ủi ta, hoàng thượng còn đặc biệt ban cho ta tước hiệu Hoài An Quận chúa, thưởng vô số châu báu ngọc ngà.
Nguyên An bị hoàng thượng mắng cho một trận nên thân, sau khi ra khỏi cung thì chạy thẳng tới phủ Trấn Quốc công.
Gặp ta, mắt hắn đỏ bừng:
“Thẩm Tương! Ta không ngờ, đường đường là tiểu thư thế gia, lại là một mụ đàn bà hay ghen! Như Yên đã đắc tội gì với nàng? Chỉ xin làm thiếp, không mưu cầu chính thất, nàng cũng không dung được! Chẳng lẽ sau này nàng gả đi, cũng không cho nam nhân nạp thiếp sao? Nhìn khắp kinh thành, có ai làm được điều đó?”
Ta nhìn hắn, cười khinh miệt:
“Tam hoàng tử thật thất lễ. Kiến thức hạn hẹp, lại đổ thừa người khác? Ngài từng thấy phụ thân ta có thiếp thất chưa? Có từng thấy các huynh trưởng ta nạp thiếp chưa? Ngài làm không được thì đừng chỉ trích ta.”
Hắn nghiến răng:
“Tốt lắm! Ngươi nghĩ giải trừ hôn ước là có thể cưới được người tốt? Ta muốn xem thử, nữ nhân mà ta không cần, ai dám cưới!”