Nguyên An từ trong phủ chạy ra, đẩy ta sang một bên, ôm lấy Như Yên, hung hăng trừng mắt với ta:
“Sao nàng có thể đánh người!”
Như Yên thấy hắn ra, lập tức khóc òa, nhào vào lòng hắn:
“Phu quân, cứu thiếp!”
Đứa nhỏ cũng chạy đến ôm lấy chân hắn:
“Cha ơi! Cứu mẫu thân!”
Lúc ấy, đại ca ta cũng từ trong phủ lao ra, ta ôm ngực, chỉ tay về phía tấm biển lớn trên cổng phủ:
“Ngươi không biết chữ thì không trách được, nhưng bốn chữ kia, Trụ Quốc Chi Thạch, là do hoàng thượng ngự bút, là phần thưởng dành cho phụ thân ta và nhà họ Thẩm vì bao năm chiến công sa trường. Ta không dám quản Tam hoàng tử có cưới ngươi không, nhưng nếu ngươi dám sỉ nhục phủ Trấn Quốc công, ta có thể đánh vào mặt ngươi!”
Ngay sau đại ca, vài hạ nhân khiêng ra lễ vật mà Nguyên An mang đến.Đại ca chỉ huy hạ nhân đặt toàn bộ đồ vật lên xe ngựa của Nguyên An, lớn tiếng nói:
“Tam hoàng tử, phụ thân ta nói, có thể cảm nhận được tình cảm sâu nặng giữa người và vị cô nương kia, đúng là kim thạch không thể phá. Cũng không nỡ để Tương nhi nhà ta làm người ác. Vì vậy, ngày mai phụ thân sẽ thân chinh vào cung, xin hoàng thượng thu hồi hôn ước. Mời đi cho.”
Họa Nhi dìu ta vào trong, đại ca phất tay:
“Đóng cửa.”
Bất chấp sắc mặt khó coi đến cực điểm của Nguyên An, cổng lớn phủ Trấn Quốc công chầm chậm khép lại ngay trước mặt Tam hoàng tử. Ngay khi hai cánh cửa sắp khép kín, giọng nói vang dội của Họa Nhi từ bên trong vọng ra:
“Không hay rồi! Mau tới đây! Tiểu thư phát bệnh tim rồi!”
Tin tức Tam hoàng tử Nguyên An dẫn theo ngoại thất và hài tử tới làm loạn trước cửa phủ Trấn Quốc công, khiến tiểu thư Thẩm phủ tức giận đến mức bệnh tim tái phát, lập tức lan truyền khắp kinh thành.
Đại ca ta cưỡi khoái mã, dùng danh thiếp phủ Trấn Quốc công đích thân mời Thái y chính tới phủ, Phó y chính cũng tới, cả Thái y Tôn, người giỏi dùng kim châm nhất cũng đã ghé qua.
Trong dân gian rộ lên lời đồn, tiểu thư phủ Trấn Quốc công vì phẫn uất mà ngã bệnh nặng, đến Thái y cũng không trị được. Mà câu nói “Quân muốn thần ch-ếc, thần không được không ch-ếc” của Như Yên cũng lan truyền, thực sự đ-â-m thẳng vào tim người, bởi vì, Nguyên An… còn chưa phải là quân vương.
Dung Nhi khóc lóc chạy đến phủ, vừa vào đã thấy ta đang ngồi cạnh giường, thong thả ăn đào, nàng sững sờ há hốc miệng:
“Không phải nói là sắp ch-ếc rồi sao? À không, không phải bảo bệnh nặng lắm à? Đến mấy vị Thái y cũng đều đến hết!”
Ta gật đầu:
“Trong lòng không thoải mái, Thái y nào chữa được? Rất, rất không thoải mái.”
Dung Nhi chọc đầu ta:
“ Đồ xấu xa, dọa ch-ếc ta! Các ngươi làm sao thuyết phục được Thái y cùng diễn trò?”
Ta cười đáp:
“Có lẽ các Thái y cũng không ưa nổi bọn họ nữa.”
Ta sao có thể nói thật cho nàng biết, chúng ta đã tặng cho các Thái y bản y thư thất truyền, chỉ nhờ họ nói một lời nói dối vô hại, đối với họ chẳng qua là thuận nước đẩy thuyền.
Lúc này, lời đồn thổi nổi lên khắp kinh thành, mà Hoàng thượng vẫn chưa lập thái tử, các hoàng tử âm thầm đấu đá, chỉ cần có sơ hở là bị túm lấy mà đánh.
Nguyên An vì sao phải dốc lòng cầu hôn với ta? Cũng chỉ vì phụ thân và huynh trưởng ta đang nắm binh quyền trong tay. Dù Quý phi có thương cháu đến mấy, cũng không thể sánh với chuyện lập con làm thái tử. Vì Nguyên An mang theo Như Yên đến gây chuyện ở phủ Trấn Quốc công, Quý phi tức giận đập vỡ mấy ấm trà.