Nguyên An đau lòng không chịu nổi, nâng nàng ta dậy, cầu xin ta:
“Như Yên nàng lương thiện, đến con kiến cũng chẳng nỡ làm hại. Tương nhi, nếu nàng ấy vào phủ, tuyệt đối sẽ không tranh sủng với nàng. Tương nhi, nàng có thể dung nạp nàng ấy không?”
Như Yên nghe vậy thì lệ rơi như mưa, lại nhào vào lòng hắn:
“Phu quân, cuối cùng thiếp cũng tìm được chàng, chàng không biết mẫu t-ử thiếp đã khổ sở biết bao nhiêu...”
Bên ngoài y quán chật ních người vây xem náo nhiệt.
Mẫu thân ta bật cười lạnh:
“Nếu chỉ cần một chỗ nương thân thì dễ thôi, phủ Trấn Quốc công ta có không ít trang viên, chi bằng để vị cô nương này ra đó ở, cũng có đại phu chăm sóc, không đến nỗi thiếu ăn thiếu mặc.”
Như Yên vội vàng nhìn về phía Nguyên An:
“Phu quân, thiếp không muốn rời khỏi chàng, chàng không biết thiếp sợ hãi thế nào đâu... Từ lúc sinh ra, Nhụy Nhi chưa từng được gặp phụ thân... phu quân...”
Mẫu thân cười khẩy một tiếng, đứng dậy, gọi người ngoài cửa khiêng kiệu mềm vào, dìu ta lên xe ngựa. Trước khi hồi phủ, bà vén rèm xe, nhìn Tam hoàng tử nói:
“Chuyện hôn sự này, còn xin Tam hoàng tử suy nghĩ kỹ càng, phủ Trấn Quốc công chúng ta cũng sẽ xem xét, liệu còn nên kết thân hay không.”
Tin tức lan truyền khắp kinh thành nhanh như mọc cánh, chỉ qua một đêm mà đã râm ran bàn tán.