Vị Hôn Phu Có Con Riêng Bên Ngoài

Chương 2


Chương trước Chương tiếp

Nguyên An đau lòng không chịu nổi, nâng nàng ta dậy, cầu xin ta:

 

“Như Yên nàng lương thiện, đến con kiến cũng chẳng nỡ làm hại. Tương nhi, nếu nàng ấy vào phủ, tuyệt đối sẽ không tranh sủng với nàng. Tương nhi, nàng có thể dung nạp nàng ấy không?”

 

Như Yên nghe vậy thì lệ rơi như mưa, lại nhào vào lòng hắn:

 

“Phu quân, cuối cùng thiếp cũng tìm được chàng, chàng không biết mẫu t-ử thiếp đã khổ sở biết bao nhiêu...”

 

Bên ngoài y quán chật ních người vây xem náo nhiệt.

 

Mẫu thân ta bật cười lạnh:

 

“Nếu chỉ cần một chỗ nương thân thì dễ thôi, phủ Trấn Quốc công ta có không ít trang viên, chi bằng để vị cô nương này ra đó ở, cũng có đại phu chăm sóc, không đến nỗi thiếu ăn thiếu mặc.”

 

Như Yên vội vàng nhìn về phía Nguyên An:

 

“Phu quân, thiếp không muốn rời khỏi chàng, chàng không biết thiếp sợ hãi thế nào đâu... Từ lúc sinh ra, Nhụy Nhi chưa từng được gặp phụ thân... phu quân...”

 

Mẫu thân cười khẩy một tiếng, đứng dậy, gọi người ngoài cửa khiêng kiệu mềm vào, dìu ta lên xe ngựa. Trước khi hồi phủ, bà vén rèm xe, nhìn Tam hoàng tử nói:

 

“Chuyện hôn sự này, còn xin Tam hoàng tử suy nghĩ kỹ càng, phủ Trấn Quốc công chúng ta cũng sẽ xem xét, liệu còn nên kết thân hay không.”

 

Tin tức lan truyền khắp kinh thành nhanh như mọc cánh, chỉ qua một đêm mà đã râm ran bàn tán.

 

 

Ngày hôm sau, có ngự sử tâu đàn hạch Tam hoàng tử Nguyên An đạo đức có khiếm khuyết, từng nạp thiếp cưới vợ bên ngoài, giấu diếm không nói, lại còn cầu cưới đích nữ Trấn Quốc công, quả thực không đủ đức hạnh để gánh vác trọng trách, cần phải tự kiểm điểm.

 

Sinh mẫu của Tam hoàng tử, Tĩnh quý phi, vội vàng sai người đưa vô số lễ vật đến phủ ta, lại còn phái ma ma trong cung truyền lời:

 

Nguyên An đã bị nghiêm khắc quở trách, còn về Như Yên, trước khi ta gả vào phủ Tam hoàng tử, tuyệt đối sẽ không để nàng ta bước chân vào phủ.

 

Trong lời của ma ma còn mơ hồ mang theo uy nghi, ám chỉ rằng, đã là dâu nhà hoàng gia, thì nên rộng lượng, biết vì đại cục mà suy xét.

 

Ta khẽ cười, vậy nghĩa là sau khi ta gả vào rồi thì nàng ta có thể vào phủ ư? Phải rồi, dù sao, đứa bé ấy là huy-ết mạch của Tam hoàng tử, là hoàng thất chi tử.

 

Sáng sớm hôm sau, tri kỷ của ta, thiên kim của Tể tướng, Lý Dung Nhi, đến thăm ta.

 

Nàng vừa uống trà vừa tức giận đến mức đập bàn:

 

“Tương nhi, ngươi không biết đâu! Hôm qua Tam hoàng tử dẫn Như Yên cùng đứa nhỏ vào cung, nghe nói vừa bước vào đã được quý phi yêu thích, ôm trong lòng cưng như trân bảo! Nếu ngươi gả cho Nguyên An, sau này hắn sủng thiếp di-ệt thê cũng chưa chắc không làm ra!”

 

Ta nhìn ra ngoài cửa sổ:

 

“Thì sao chứ? Hắn là hoàng tử, chỉ cần không phạm đại tội, hôn ước này không thể lui. Huống chi, trong mắt họ, dân thường còn ba thê bốn thiếp là chuyện thường tình, huống gì là hoàng tử?”

 

Dung Nhi tức đến đỏ mặt:

 

“Chẳng lẽ cứ để yên như vậy sao? Ngươi gả vào phủ, hắn có thiếp, lại có con trai trưởng, ngươi biết sau này ngươi sẽ khó sống thế nào không?”

 

Ta giữ tay nàng lại, ép nàng ngồi xuống:

 

“Ta biết, cho nên ta không định gả. Như Yên muốn gả thì cứ để nàng ta gả.”

 

Dung Nhi tròn mắt:

 

“Không gả... được sao?”

 

Ta mỉm cười:

 

“Còn ba tháng nữa mà, chúng ta sẽ nghĩ cách. Huống hồ, có người còn không muốn ta gả vào phủ hoàng tử hơn cả ta.”

 

Chỉ trong một đêm, ta đã trở thành trò cười trong miệng thiên hạ. Đường đường là đích nữ Trấn Quốc công phủ, lại không bằng một nữ tử bán nghệ ở Giang Nam. Người ta thậm chí đã sinh sẵn con trai cho hoàng tử rồi, tương lai còn có thể đường đường chính chính làm trưởng tử.



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...