Vị Hôn Phu Có Con Riêng Bên Ngoài

Chương 1


Chương tiếp

Ba tháng nữa, ta sẽ trở thành Tam hoàng tử phi.

 

Tam hoàng tử hẹn ta ra ngoài du xuân, lại bị một nữ tử yếu đuối bế theo hài t-ử chặn giữa phố lớn.

 

Nàng ta ngấn lệ trong mắt, tình ý dào dạt lao vào lòng Tam hoàng tử:

 

“Phu quân, thiếp và hài tử tìm chàng đã lâu.”

 

Tất thảy mọi người đều chờ xem ta sẽ đối mặt ra sao với đào hoa của vị hôn phu.

 

Nhìn nàng ta khóc đến mức sắp ngất xỉu...

 

Nói gì chứ? Ta bấm mạnh vào đùi mình, nước mắt lập tức trào ra, ôm ngực khóc không thành tiếng:

 

“Ta muốn hoàng thượng làm chủ cho ta!”

 

Sau đó ta dứt khoát ngất xỉu ngay giữa phố…

 

Tam hoàng tử Nguyên An ôm chặt lấy một nữ tử yếu đuối trong lòng, nàng ta bám riết không buông, dưới chân còn có một đứa trẻ con bám lấy ống quần hắn gọi “phụ thân”.

 

Trên cỗ xe ngựa bên cạnh, ta, vị hôn thê được ban hôn của hắn, đang nằm đó, ngất lịm vì khóc quá độ.

 

Bên cạnh ta là nha hoàn Họa Nhi đang khóc lóc thảm thiết, nhưng miệng lưỡi lanh lợi:

 

“Tiểu thư, người mau tỉnh lại a! Mau gọi đại phu! Tiểu thư có bệnh tim, không chịu nổi kích thích!”

 

Ngay giữa con phố sầm uất nhất kinh thành, một phen hỗn loạn như nồi cháo loãng.

 

Chỉ trong một buổi chiều, lời đồn đã bay khắp kinh thành.

 

Tam hoàng tử khi còn niên thiếu từng du ngoạn Giang Nam, tư tình với nữ tử dân gian, còn có con riêng, nay mẫu tử nhà ấy vượt ngàn dặm đến kinh, giữa phố lớn nhận thân.

 

Còn vị hoàng tử phi tương lai, ta đây, Thẩm Tương Tương, đích nữ phủ Trấn Quốc công, vì bị đả kích mà phát bệnh tim, ngất xỉu ngay tại chỗ.

 

Phủ Trấn Quốc công một nhà trung liệt, phụ thân ta cả đời chinh chiến vì nước, chưa từng dám kể công, đại ca và nhị ca đều là tài năng hiếm có của triều đình.

 

Nguyên An khó khăn lắm mới cầu được thánh chỉ hôn sự này từ Hoàng thượng, đó là một bước đi lớn để củng cố quyền lực cho hắn.

 

Ta không thích hắn, bởi vì ta biết, hắn cưới ta chỉ vì muốn có phủ Trấn Quốc công làm chỗ dựa, trong lòng toàn là tính toán quyền lợi. Nhưng thánh chỉ đã ban, phận làm thần tử nào dám trái lệnh.

 

Chẳng ngờ, hôn sự mà hắn hao tâm tổn sức mưu cầu, lại bị một nữ nhân nơi phương xa phá hủy không còn mảnh.

Ta giả vờ tỉnh lại, bên cạnh chỉ có Họa Nhi vẫn còn khóc rống. Ta khẽ chạm vào nàng, dùng ánh mắt ra hiệu, Họa Nhi liền hét lớn:

 

“Phu nhân! Tiểu thư tỉnh rồi!”

 

Mẫu thân ta vội vã bước tới:

 

“Tương nhi của ta, con muốn gi-ếc nương thật sao? Nếu con xảy ra chuyện gì, để Tam hoàng tử mang tiếng vì ngoại thất mà bức tử vị hôn thê, hắn làm sao ăn nói với hoàng thượng đây?”

 

Một lời ấy vừa ra, mọi người xung quanh đều nghe ra ẩn ý, xì xào bàn tán.

 

Nguyên An nghe tin ta tỉnh lại, vội vã chạy đến trước mặt ta:

 

“Tương nhi, nàng nghe ta giải thích...”

 

Nữ tử kia từ bên cạnh nhào tới, “bịch” một tiếng quỳ xuống trước mặt ta:

 

“Tiểu thư, nô gia cũng là bất đắc dĩ, đứa nhỏ của thiếp thân mắc bệnh, thật sự không còn ngân lượng trị liệu, xin tiểu thư cho mẫu t-ử thiếp một con đường sống, chỉ cần một chỗ nương thân, làm nô làm tỳ trong phủ cũng được...”



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...