Vị Hôn Phu Có Con Riêng Bên Ngoài

Chương 10


Chương trước

Lý Trường Phong từ phía sau bước tới, gạt tay Nguyên An đang nắm lấy ta, kéo ta về phía sau lưng mình.

 

Vì hai nhà vốn là thế giao, từ nhỏ đã quen biết, hiểu rõ tính tình nhau, trưởng bối hai bên đều cực kỳ hài lòng, nên hôn sự giữa ta và Lý Trường Phong rất nhanh đã được định đoạt. Hôm nay, chàng theo song thân tới phủ để bàn chuyện ngày cưới.

 

Nguyên An cười lạnh:

 

“Chỉ một tên ngự sử nhỏ nhoi cũng dám tranh người với ta? Tương nhi chỉ có thể là của ta, phủ Trấn Quốc công chỉ có thể là chỗ dựa cho ta!”

 

Lý Trường Phong bình tĩnh đáp:

 

“Thế thì để xem, Tam hoàng tử định cướp vợ của thần tử hay sao?”

 

Lý tướng và cha mẹ ta đều đã xuất hiện tại hoa viên, là Họa Nhi lanh lợi đã đi báo tin.

 

Nguyên An lùi về sau vài bước, hắn biết, hắn thua rồi, thua đến mức không còn đường cưới ta nữa. Lý tướng lạnh lùng nói:

 

“Điện hạ hôm nay đã nói đã làm, ngày mai hạ quan sẽ bẩm báo thẳng lên triều, xin Hoàng thượng phân xử.”

Trong mắt Nguyên An lóe lên một tia điên cuồng, ta có một linh cảm xấu, còn chưa kịp mở miệng thì hắn đã lao lên, kéo ta làm lá chắn, bóp chặt cổ ta, gào lên như phát điên:

 

“Tại sao ai cũng muốn ép ta?! Mẫu phi nói ta vô dụng, phụ hoàng nói ta thiếu đức, đó là lỗi của ta sao? Rõ ràng là bọn họ hại ta! Còn ngươi nữa, Tương nhi! Chỉ vì một ả thiếp mà ngươi làm ầm ĩ cả kinh thành, khiến ta mất hết thể diện!”

 

Cha ta quát lớn:

 

“Buông con gái ta ra! Điện hạ, cho dù người là hoàng tử, cũng chớ trách ta không khách khí!”

 

Lý Trường Phong tiến lên một bước:

 

“Buông Tương nhi ra! Đường đường nam nhân mà dám bắt nữ tử uy hiếp, còn ra thể thống gì?”

 

Nguyên An rút trâm cài đầu của ta, kề lên cổ ta:

 

“Ta không cần thể diện gì hết! Muốn ch-ếc thì ch-ếc cùng nhau!”

 

Nói rồi liền định đ-â-m xuống, Lý Trường Phong lao đến, dùng tay mình chặn lấy phần nhọn của trâm. Phụ thân ta lập tức túm lấy Nguyên An, ấn hắn xuống đất.

 

Ta sờ lên cổ thấy có m-áu, nhưng không đau, nhìn lại thì là m-áu từ tay Lý Trường Phong. Trâm cài đã đ-â-m vào tay trái của chàng.

 

Nước mắt ta tuôn rơi, ta nắm lấy tay chàng, dùng khăn tay quấn chặt lại:

 

“Trường Phong ca ca, huynh thật ngốc! Phụ thân nhất định sẽ cứu muội, huynh là văn thần, sao lại liều mình với hắn?”

 

Chàng đỏ mặt, nói:“

 

Muội là thê tử chưa qua cửa của ta, cho dù có phải liều mạng, ta cũng phải bảo vệ muội an toàn.”

 

Nước mắt ta rơi trên tay chàng, càng rơi càng nhiều. Có lẽ, ta đã tìm được người thật lòng sẽ đối tốt với ta cả đời.

 

Chàng nhẹ nhàng dùng tay áo giúp ta lau nước mắt:

 

“Đừng khóc, muội sợ phải không?”

 

“Khụ, khụ…”

 

Phụ thân ở một bên khẽ ho khan, sắc mặt chẳng vui vẻ gì. Mà Lý tướng cùng phu nhân và mẫu thân ta đều đang bụm miệng cười, hoàn toàn không để ý đến việc tay Trường Phong ca ca còn đang chảy m-áu.

 

Mẫu thân hai bên nhìn nhau cười:

 

“Có lẽ nên sớm hơn vài tháng đi? Chúng ta chọn lại ngày lành tháng tốt nhé?”

 

Phụ thân và Lý tướng mang Tam hoàng tử đang gào rú đi vào cung. Còn ta và Trường Phong ca ca đứng ngốc nghếch giữa hoa viên, nhìn nhau mà cười. Chàng đỏ mặt hỏi ta:

 

“Năm sau tháng ba, ta cưới muội vào cửa, được không?”

 

Ta cười vô cùng rạng rỡ, không hề e ngại mà gật đầu:

 

“Được!”

 

Tam hoàng tử sẽ bị trừng phạt thế nào, chúng ta chẳng buồn quan tâm. Âm mưu tranh đoạt trong hoàng gia, chúng ta cũng không muốn dính dáng gì nữa.Chúng ta chỉ muốn làm một đôi phu thê bình thường, yên ổn sống bên nhau, sinh con đẻ cái, tấu khúc đàn hòa hợp, đó mới là cuộc đời ta khao khát.

 

[HOÀN]



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...