Thường thì, chỉ những sinh viên ngoại tỉnh mới tới để mua thuốc khi bị cảm cúm lặt vặt, vì vậy mấy phòng bệnh trên tầng hai lâu không có ai dọn dẹp, mấy chậu hoa xương rồng trên bệ cửa sổ đã chết khô.
Duy An giơ tay đón lấy cốc sữa, Kiều Ngự đi tới cạnh giường nhìn Tống Thư Minh lại hỏi: “Rốt cuộc anh là ai? Tại sao lại giả vờ là giảng viên trường chúng tôi?”
Người đàn ông đang kéo chăn đắp cho Duy An ngước mắt nhìn Kiều Ngự, lần đầu tiên anh nói với giọng có chút khó chịu: “Những chuyện ấy thì có liên quan gì tới cậu.”
Anh rất ít khi nói với người khác như thế, Duy An ngửi thấy mùi thuốc súng.
Quả nhiên, Kiều Ngự lập tức chau mày lạnh lùng hừ một tiếng, ngang ngạnh nói tiếp: “Không chịu nói thì mời anh ra khỏi đây.”
“Tại sao?”
“Chúng tôi không biết rốt cuộc anh muốn làm gì, cô ấy là con gái, bị người khác gạt thì phải làm sao?”
Tống Thư Minh cười, nhìn Duy An hỏi: “Em có cho rằng anh đang gạt em không?”
Duy An không dám nhìn ai trong số hai người, câu hỏi này cô không thể trả lời, đành thuận theo thắc mắc của Kiều Ngự mà hỏi anh: “Thầy ơi, rốt cuộc tại sao thầy phải giả vờ làm…” Cô nói được một nửa mới chợt nhận ra mình đã quen gọi anh là thầy, cho dù cách xưng hô ấy đã không còn tồn tại nữa. Nhưng trong lòng, cô thật sự thích cách xưng hô như thế, bản thân cách gọi đã là sự dựa dẫm rồi.
Vẻ mặt anh hiện rõ sự an ủi, Tống Thư Minh khẳng định: “Anh sẽ không hại em, em hãy tin anh.”
“Rốt cuộc thầy là ai? Làm nghề gì, tại sao lại thường tới thư viện, tại sao lại tiếp cận em? Những chuyện này… những chuyện này em đều không biết, bắt đầu từ ngày thầy xuất hiện em đã lựa chọn tin tưởng thầy, nhưng những gì thầy nói rõ ràng đều là nói dối.” Duy An ép mình phải lấy hết dũng khí để nói ra, ngước mắt thấy Kiều Ngự đang đắc ý nhìn Tống Thư Minh, dường như cảm thấy những lời của cô khiến anh vô cùng hài lòng.
Tống Thư Minh bị chất vấn, nhưng không hề hoảng loạn, anh trầm mặc không nói gì, rất lâu sau mới cúi xuống hôn lên trán Duy An, khẽ nói : “Annie, em đừng sợ, anh đã nói rồi, có những chuyện phải đợi em lớn thêm chút nữa anh sẽ nói cho em biết. Giờ vẫn chưa phải lúc, cũng có thể nếu nói ra… anh sẽ không được gặp em nữa.”
Duy An vô tội bị quả bóng đập vào đầu, nằm trên giường cắn chặt môi, sắc mặt trắng nhợt, nhưng đột nhiên cô trở nên ngang bướng. Cô nhìn anh chăm chăm, thành khẩn hỏi : “Thầy, thầy đừng nói dối em, nói cho em biết đi, thầy là ai? Tại sao lại phải giả vờ là người của trường G?”
Tống Thư Minh còn chưa kịp trả lời, Kiều Ngự thấy anh hôn lên trán Duy An thì không thể kìm chế được nữa, đột nhiên lên tiếng nhắc nhở : “Tránh xa cô ấy ra một chút.”
Giọng đầy khiêu khích, Duy An lén nhìn Kiều Ngự, không hiểu Kiều Ngự lại lo lắng cho mình như thế.
Tống Thư Minh giọng ôn tồn nhỏ nhẹ, nhưng hoàn toàn không có ý nhượng bộ, đáp : “Đây cũng là điều tôi muốn nói với cậu, Kiều Ngự, tốt nhất cậu nên tránh xa tiểu Annie của tôi ra, sự xuất hiện của cậu sẽ mang lại tai họa cho cô ấy.”
Kiều Ngự như cười như không, rõ ràng là rất tức giận, cố nén giọng hỏi : “Giờ tôi có thể gọi người đuổi anh ra, anh mạo nhận là giảng viên trường G, chuyện này nếu lộ ra ngoài anh tưởng mình sẽ không sao chứ?”
“Haiz, tuổi trẻ thật là tuyệt, trẻ con luôn như vậy, không sợ trời, chẳng sợ đất.” Tống Thư Minh có chút cảm khái, lúc này mới nhìn thẳng vào mắt Kiều Ngự nói : “Tôi vốn tưởng cậu là một thằng bé rất xấu, nhưng giờ xem ra… dường như cậu…”, anh đột nhiên cười cười quay sang nhìn Duy An, bộ dạng như đang muốn cho cô biết một bí mật nho nhỏ, “Suỵt… Annie, em xem, thì ra cậu ta thích em.”
Duy An giật nảy mình, trong lúc hoảng loạn cô chỉ biết nhìn Kiều Ngự, phát hiện vẻ mặt anh biến đổi, Kiều Ngự chưa kịp lên tiếng phản bác, ngoài cửa bỗng vang lên một tiếng thét chói tai, ai đó lao vào như một người điên, trừng mắt nhìn Duy An gào lên: “Không thể nào! Cậu đừng si tâm vọng tưởng! Kiều Ngự không thể thích cậu, không thể!”
Chỉ mới hai tiếng đồng hồ trôi qua thôi, Trình An Ni đứng trước mặt cô lúc này còn nhếch nhác hơn so với lúc gặp cô ngoài sân bóng, rõ ràng cô ấy sắp khóc đến nơi rồi, thấy những người trong phòng bệnh đều quay ra nhìn mình, cô ấy chạy tới bên cạnh Kiều Ngự, kéo tay anh muốn lôi anh đi.
Kiều Ngự vô cùng chán nản, không kiên nhẫn mà hất mạnh tay Trình An Ni ra, nói : “Em về trước đi.”
“Tại sao? Anh… anh rõ ràng là bạn trai em. Kiều Ngự! Anh tưởng em không biết người xóa topic đó là anh chắc, tại sao anh bảo vệ cô ta? Em chỉ chụp có hai tấm ảnh đưa lên, vậy mà anh căng thẳng như thế, con bé xấu xí đó có gì tốt!”
Ánh mắt Kiều Ngự đột nhiên trở nên vô cùng lạnh lẽo, anh đứng trước mắt Trình An Ni nhưng không thèm nhìn thẳng vào mặt cô ấy, giọng thiếu kiên nhẫn như sắp nổi điên : “Anh cảnh cáo em, trước khi anh nổi giận thì hãy tránh xa nơi này ra.”
Trình An Ni rõ ràng không tin vào tai mình, cô kinh ngạc nhìn Kiều Ngự, “Anh… anh nói gì!”
“Anh nói, em… cút!”
Mấy người trong phòng đều vô cùng kinh ngạc, bao gồm cả Duy An, cô không thể tin nổi ngồi bật dậy nhìn Kiều Ngự, cuống quýt định nói gì đó, nhưng Tống Thư Minh lại giơ tay ra vỗ vỗ lên chăn của cô, ngăn không cho cô nói.
Duy An đành ngồi im nhìn họ cãi nhau.
Trình An Ni giật lùi từng bước, tới cửa phòng bệnh đột nhiên gằn giọng hỏi Kiều Ngự: “Anh thích cô ta thật ư?” Trình An Ni chỉ vào Duy An đang nằm trên giường, giống như chỉ kẻ thù giết cha.
Duy An bất giác muốn giải thích : ”Không phải… Kiều Ngự? Anh giải thích với cô ấy đi…”
Kiều Ngự lại đứng quay lưng về phía cô, cười gật đầu, điệu bộ rất nhẹ nhàng, trả lời Trình An Ni: “Đúng. Vì vậy cô có thể đi được rồi.”
Anh ấy thừa nhận rồi?
Căn phòng nhỏ xíu ngột ngạt khiến Duy An không thở được.
Đôi mắt mở to tròn như mắt mèo của Trình An Ni phóng ra vài tia nhìn sắc lẹm, ánh mắt như đao chỉ hận không thể chém lên người Kiều Ngự. An Ni tức tối gườm gườm nhìn Duy An sau đó nhìn Kiều Ngự nói từng từ từng chữ một: “Kiều Ngự, tôi cược với anh, rất nhanh thôi, anh sẽ quay về bên tôi! Tôi tuyệt đối không tin mình lại thua vào tay con bé xấu xí kia!”
Cuối cùng Tống Thư Minh cũng đứng dậy, anh đi ra, lịch sự mở cửa cho Trình An Ni, sau đó cười cười nói : “Nếu giờ cô lập tức biến mất, tôi sẽ tha thứ cho cách dùng từ của cô.”
Trình An Ni ngẩn ra, sống tới tuổi này có lẽ chưa bao giờ phải chịu mất mặt như thế, liên tiếp bị người khác đuổi ra ngoài, khiến cô chẳng có đất dung thân. Cô nhìn Tống Thư Minh, hỏi : “Anh cũng thích cô ta? Xem ra ngưu tầm ngưu mã tầm mã, đúng là cầm thú! Chuyên đi lừa gạt loại con gái ngu ngốc như cô ta. Ha ha…” Trình An Ni phá lên cười rồi chạy ra ngoài, cuối cùng thì bật khóc nức nở.
Trong phòng chỉ còn lại ba người, Tống Thư Minh như không có chuyện gì xảy ra, nói lảng sang chuyện khác : “Lúc em ngất đi bạn cùng phòng và đội trưởng bóng rổ cũng có mặt, nhưng sau người của phòng giáo vụ tới tìm đội trưởng, anh bảo cô bạn cùng em đi cùng cậu ta rồi, chắc liên quan đến chuyện ẩu đả ở sân bóng.”
Duy An chẳng nghe lọt tai từ nào, cô nhìn chằm chằm vào hai người trước mặt mình như nhìn một bức họa hỗn loạn, màu sắc đậm đậm nhạt nhạt làm cô hoa mắt, đường vẽ khúc khuỷu, sử dụng màu sai.
Rốt cuộc cô nên tin ai đây?
Tống Thư Minh quay lại nhìn Kiều Ngự, lịch sự nói : “Ở đây không còn chuyện gì nữa, phiền cậu cũng về đi, lát nữa tôi đưa cô ấy đến bệnh viện kiểm tra, cảm ơn cậu đã tới thăm Duy An.”
Giọng điệu ôn hòa lịch sự, nhưng từng lời từng chữ lại như cây kim.
Kiều Ngự cứng người, vẻ mặt biến đổi phức tạp tới mức ngay bản thân anh cũng không khống chế nổi, hết lần này tới lần khác, anh đều đứng trước mặt cô như thế này, ngập ngừng định nói lại thôi.
Thực ra anh… thực ra anh chỉ ưa thể diện hơn người khác mà thôi.
Cuối cùng, Duy An cũng nhìn thẳng vào mắt anh, cả hai đều định nói, cô do dự, rồi nói : “Anh … nói trước đi.”
Kiều Ngự hỏi cô bằng giọng dịu dàng : “Em thà tin một người lai lịch bất minh còn hơn tin những lời anh nói sao? Những lá thư tình đó, em đã bỏ đi đâu rồi?”
Duy An không thể khống chế được tâm trạng của mình nữa, “Là anh đã bùa cợt em trước. Anh thích Trình An Ni, nhưng cố ý dùng em để chọc giận cô ấy.”
Kiều Ngự muốn giải thích, có điều anh không biết phải nói sao, bởi đây là sự thật.
Duy An hít một hơi thật sau, cúi đầu nói : “Kiều Ngự, anh về đi.”
Kiều Ngự đạp cửa đi ra.
Đám người ồn ào kia đều đi cả rồi, mọi chuyện trở nên đơn giản hơn, chỉ còn Tống Thư Minh và Duy An, nhưng Duy An không thấy thoải mái.
Tống Thư Minh mang áo khoác tới mặc cho cô trước, rồi vừa vén tóc cô lên vừa nhìn chỗ đầu bị sưng của cô, nói bằng giọng lo lắng : “Cần phải tới bệnh viện kiểm tra, ngộ nhỡ có di chứng gì thì còn sớm phát hiện. Anh thấy lúc họ ném bóng, lực rất mạnh, không ngờ lại đập thẳng vào em.” Xong anh thở dài, “Tại sao lại đứng ngẩn ra ở đó, không biết đường mà tránh đi.”
Duy An lắc đầu, “Lúc đó em đột nhiên thấy thầy đi tới.”
Anh cười, vừa đau lòng vừa bất lực, ‘Annie ngốc, hai hôm nay anh về nhà, vì vậy… anh lại không mang theo di động. Ở nhà có chút việc cần giải quyết, sau này anh không vô duyên vô cớ biến mất nữa, được không?”
Cô ngồi trên giường bệnh cảm thấy có chút mệt mỏi, dụi dụi mắt, nhưng rồi đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn anh giống như hạ một quyết tâm lớn. “Thầy, thầy chưa nói cho em biết rốt cuộc thầy là ai? Về nhà… lẽ nào không thể gọi điện báo với em một tiếng ư. Hơn nữa, tại sao thầy phải lừa em, nếu… nếu thầy thích em… chẳng phải những người yêu nhau thì phải thành thật với nhau ư?” Cô hỏi một hơi rất nhiều vấn đề, chỉ sợ Tống Thư Minh lại nói lảng sang chuyện khác, khiến cô không thể hạ quyết tâm lần nữa. Cô thầm hy vọng anh sẽ nói rõ mọi chuyện, cho dù lại là một lý do không thể chứng thực nữa cũng được.
Nhưng anh lại chẳng chịu nói gì cả.
“Vậy thầy chỉ cần trả lời một câu hỏi của em thôi, khi trước thầy nói thầy là giảng viên Đại học G, thầy luôn phụ đạo môn tiếng Anh cho em, mỗi tối thầy đều tới thư viện… những lý do đó đều là do thầy tiện miệng nói ra thôi, đúng không?” Duy An căng thẳng nhìn anh, cô muốn nhìn thấy anh lắc đầu, sau đó thì giải thích rõ ràng với cô.
Nhưng Tống Thư Minh lại thẳng thắn thừa nhận : “Phải, anh không phải giảng viên Đại học G.”
Người con gái với mái tóc màu nhạt ngồi trên giường bệnh và người tình nho nhã ngồi trước giường của cô, cảnh tượng này đúng là một bức tranh cảm động lòng người, nhưng chỉ vì câu nói ấy của Tống Thư Minh, giấy vẽ đột nhiên mủn ra, đủ thứ màu vẽ văng xuống đất.
Từ lúc bắt đầu cho tới bây giờ, tất cả ấm áp trong những ngày đông lạnh giá biến thành những lời nói dối, nụ cười của anh, sự dịu dàng của anh, sự ngần ngại của anh.
Thì ra, tất cả đều có dụng ý.
Hơn nữa, việc tới nước này rồi, Tống Thư Minh vẫn kiên quyết không chịu nói sự thật.
Duy An nhẹ nhàng cởi chiếc áo mà anh vừa khoác trên mình ra đưa trả anh, sau đó bình tĩnh nói : “Thầy, thầy cũng nên về rồi.”
“Annie…”
“Thầy đi đi!”
Cô nhắm mắt nằm xuống, giả vờ như đã ngủ, không chịu nói thêm lời nào nữa.
Không biết bao lâu sau, sau một tiếng thở dài, tiếng kẹt cửa vang lên khe khẽ, anh vẫn tôn trọng ý muốn của cô mà rời đi.
Duy An nằm một mình trong phòng bệnh, không lâu sau thì thấy lạnh, cô không dám cử động, cũng không muốn cử động, cho tới tận khi ngoài hành lang vang lên tiếng bước chân gấp gáp, Cố Mộng Mộng hoảng hốt chạy vào.