Vì Em Mà Anh Đến

Chương 22: Sụp đổ, mãi mãi không thay đổi


Chương trước Chương tiếp

Năm phút trước khi ký túc xá đóng của, Duy An mới quay về.

Cố Mộng Mộng đã mơ mơ màng màng sắp ngủ, cô ấy khoác áo ngồi trên giường, vừa thấy Duy An về đã tuôn một tràng: “Cậu đừng dọa mình nữa, vừa rồi cậu bảo ngoài hành lang có thứ gì đó, khiến mình sợ mãi. Lúc trong phòng còn có một mình, mình thấy… thấy hình như có bóng ai đó di chuyển ở bên ngoài cửa sổ.”

Duy An không nói không rằng, bỏ đi tắm.

Lúc Duy An quay vào, Cố Mộng Mộng đã định nằm xuống, nhưng thấy tâm trạng Duy An có vẻ không vui, nên Cố Mộng Mộng lại ngồi dạy, rụt rè hỏi: “Không sao chứ?”

Duy An lắc đầu, “Ra ngoài đi dạo, gọi điện về nhà, mình hơi nhớ nhà thôi.”

Cố Mộng Mộng “ừm” một tiếng, bỗng nhớ tới hoàn cảnh của mình, cũng nói: “Được nghỉ mình sẽ về thăm nhà, rồi tới thành phố B tìm cậu chơi nhé.”

“Mình không về.”

“Hả? Tại sao? Ở đây lạnh lắm!” Cố Mộng Mộng không sao hiểu nổi, Duy An chỉ cười cười lắc đầu, “Mình đã nói với gia đình rồi, mình không về.”

Kết quả sinh viên chăm ngoan Cố Mộng Mộng lại thần thần bí bí biến đổi sắc mặt, cô ấy giơ tay chỉ về phía ngoài cửa sổ, nói: “Á… cậu đừng ở đây một mình, mình luôn cảm thấy gần đây phong thủy của trường không ổn lắm, cậu xem cậu xem…”

Bên ngời cửa kính loáng thoáng hiện ra hình dáng thư viện.

Nhưng… rõ ràng trong phòng họ đang bật đèn, trên cửa sổ sương bám mờ tịt, vậy mà hình dáng của tòa nhà đó nhìn rất chân thật, Duy An sợ hãi giật lùi về phía sau một bước, “Mộng Mộng!”

Mọi thứ vẫn bình thường, trong phòng quá sáng, ngoài cửa sổ bằng kính chẳng có gì, tối đen.

Cố Mộng Mộng nhìn cô đầy lạ lẫm, cười nghiêng cười ngả: “Thì ra cậu còn nhát gan hơn cả mình, ha ha, mình chỉ dọa cậu thôi, sao mặt như nhìn thấy ma thế?”

Vừa nói xong, hai người quay sang nhìn nhau, rồi cùng hét ầm lên chui vào chăn.

Tự mình dọa mình là sợ nhất, tất cả các câu chuyện ma đều sử dụng yếu tố kinh khủng này.

Hai người họ phải mất một lúc lâu mới dám thò đầu ra để thở, Duy An bật cười tắt điện, tiện thể trèo sang dọa Cố Mộng Mộng ở giường đối diện, tiếng kêu thét vang lên liên tục, cuối cùng Duy An cũng chịu thôi, sinh viên chăm ngoan Cố Mộng Mộng đẩy Duy An về giường ngủ: “Đừng đùa nữa, sáng mai còn phải đi xem đấu bóng rổ đấy, đến muộn Trịnh Chí Ma lại cằn nhằn.”

Duy An quay về giường mình đắp chăn, cô nhắm mắt lại ép mình phải ngủ thật nhanh, nhưng lăn qua lật lại mãi chẳng ngủ được. Cố Mộng Mộng quả nhiên là người đơn giản, chẳng bao giờ để tâm chuyện gì, một lúc sau đã nghe tiếng cô ấy thở rất đều.

Cả thế giới như chìm xuống đáy biển vậy, tối đen và không có bất cứ cảm giác nào, bức bối mà yên ắng. Những nỗi sợ hãi cùng hoài nghi tích tụ trong lòng khiến Duy An không dám đối mặt, cô chỉ có thể không ngừng tự nói với mình rằng, chuyện còn chưa chắc chắn, cứ phải chờ gặp được Tống Thư Minh đã.

Trằn trọc mãi, cuối cùng Duy An cũng ngủ thiếp đi. Hôm sau là thứ Sáu, hơn chín giờ sáng cô đã bị Cố Mộng Mộng kéo dậy, bị ép phải từ bỏ cơ hội ngủ nướng hiếm có này.

Bên ngoài sân bóng rổ giăng một băng rôn ngang rất lớn, hai cô gái mặc áo phao lông vũ dày cộp đi tìm một vòng, cuối cùng thấy đội trưởng đại nhân ở quảng trường Vườn hoa. Trịnh Chí Ma mặt đầy mồ hôi, hình như vừa mới chạy tới đây, anh lập tức rút một tập tờ rơi từ trong ba lô ra, không buồn nghĩ ngợi gì nhiều nhét luôn vào tay Cố Mộng Mộng và Duy An, hạ lệnh: “Cố lên các em! Gặp ai cũng phát, thấy người là lôi, càng nhiều người tới sân bóng rổ xem thi đấu càng tốt, đúng mười rưỡi trận đấu bắt đầu.”

Vừa dứt lời, anh ta đã chạy biến đi như một cơn gió.

Duy An và Cố Mộng Mộng đứng đực ra, bối rối nhìn tập tờ rơi trong tay, do dự mãi cuối cùng đành quyết định vứt bỏ thể diện, đau khổ đứng dưới bức tượng trong quảng trường Vườn hoa, hai cô đứng quay lưng lại với khuôn mặt nghiêm nghị của thầy Hiệu trưởng, bắt đầu phát tờ rơi.

Nhưng có một chuyện cần phải nỏi là, Trịnh Chí Ma hiểu rất rõ về nguyên tắc marketing, trong tờ rơi do Duy An thiết kế cô hoàn toàn không viết tên bất kỳ ai trong đội bóng rổ lên đó, nhưng cuối cùng khi Trịnh Chí Ma đi in, Trịnh Chí Ma đã thay đổi thiết kế, viết tên Kiều Ngự nổi bật trên đó.

Duy An nhìn hai chữ đó, lòng thầm than “không hay rồi”, quả nhiên, vừa phát được vài tờ đã thu hút được rất nhiều sự chú ý, rất nhiều người chạy đến đòi lấy tờ rơi. “Nhanh lên nhanh lên, Kiều Ngự thi đấu đấy, phải đi xem.”

Vậy là hai cô gái đứng ngẩn ra nhìn, các nữ sinh chạy đến mỗi lúc một nhiều, chỉ hơn nửa tiếng đồng hồ, số tờ rơi trong tay Cố Mộng Mộng và Duy An bị cướp hết sạch.

Hôm nay không khí ấm áp hơn một chút, dù sao cũng sắp đến mùa xuân rồi.

Duy An nhìn ánh nắng nhảy nhót dưới đất, bất lực vỗ vai cô bạn cùng phòng: “Đi thôi, Trịnh Chí Ma lo lắng quá mức rồi, có Kiều Ngự tham gia, chắc chắn sẽ có nhiều khán giả.”

Câu nói này vô cùng chính xác, mới mười giờ mười phút mà khắp trong ngoài sân bóng đã chật kín người. Đội bóng của trường Đại học A đang đứng khởi động, họ đến đây là để thi đấu, có lẽ họ không hề ngờ thế trận lại thế này. Hiện tại họ phát hiện khán giả đa phần đều đến để cổ vũ đại học G, lập tức lòng bất mãn, người nào người nấy vẻ mặt rất khó coi.

Duy An bị Cố Mộng Mộng lôi đi kéo hai thùng nước tới, sử dụng lao động nữ cho công việc chân tay nặng nhọc thật là chưa nghe nói bao giờ. Duy An thầm thương xót Cố Mộng Mộng, người bạn trai này của cô ấy chẳng biết thương hương tiếc ngọc gì cả, ngày nào cũng tới làm phiền Mộng Mộng.

Có điều, bọn họ yêu nhau theo cách ấy, một cách rất đặc biệt, rất đơn giản, không tính toán và lừa gạt phức tạp.

Khó khăn lắm họ mới tìm được một chỗ trống, dùng để tuyên truyền và ngồi nghỉ, hai cô gái cùng ngồi trên hai thùng nước suối, xung quanh là những người tới cổ vũ huyên náo ồn áo, còn có rất nhiều nữ sinh hét gọi tên Kiều Ngự.

Duy An giơ tay ra vỗ vỗ Cố Mộng Mộng, đột nhiên có chút cảm khái, nói: “Mộng Mộng, hãy sống thật vui vẻ cùng với đội trưởng.”

Cô thật sự rất ngưỡng mộ họ.

Cố Mộng Mộng lơ đễnh, nhìn cô chằm chằm, mãi mới hỏi: “Tại sao đột nhiên lại nói thế, cứ như cậu mắc bệnh nan y sắp chết ấy.”

Duy An lại bị đả kích lần nữa, cô cuối cùng khẳng định nói chuyện cảm động với đôi này thật sự không phải ý kiến hay.

Chỉ còn năm phút nữa là đến mười rưỡi, sân bóng bỗng im ắng, tất cả các cầu thủ đều đã đứng tập trung trước mặt đội trưởng đội mình, Trịnh Chí Ma nhìn quanh rồi lớn tiếng hỏi: “Kiều Ngự đâu? Kiều Ngự…”

Duy An cũng thấp thỏm không yên nhìn ngó xung quanh, Kiều Ngự mãi vẫn chưa xuất hiện.

Khán giả ngoài sân bắt đầu lao xao: “Này, đội trưởng, có phải anh nói dối không hả?”

Trịnh Chí Ma tức giận: “Sao tôi có thể nói dối chứ! Cậu ta nhất định sẽ ra sân! Tôi biết mọi người hy vọng được xem Kiều thiếu chơi bóng, đừng nóng, đừng nóng.”

Vừa dứt lời, các cầu thủ của trường Đại học A tỏ thái độ không vui, vài kẻ khoanh tay ném về phía bọn họ ánh mắt khinh bỉ, một nam sinh cắt đầu cua bèn đứng ra, người này chắc tính tình nóng nảy, cậu ta cố ý nói lớn: “Đều đến để trồng cây si cái người tên Kiều Ngự của trường các người phải không? Hê, nghe nói hễ cậu ta xuất hiện là giống như có động đất một độ richter, mọi người sẽ chạy hết ra ngoài? Hôm nay tôi phải chờ xem là chúng tôi chạy, hay Kiều thiếu phải cắp đít chạy vì thua…”

Vẻ bề ngoài của Kiều Ngự khiến trời đất cảm động là thật, nhưng người nổi tiếng thì thường lắm thị phi, người kia vừa dứt lời thì khán giả bên ngoài rần rần vang lên những lời chửi mắng, Duy An và Cố Mộng Mộng cũng túm chặt lấy lưới sắt mà nhìn.

Đột nhiên, Cố Mộng Mộng nói: “Duy An, nếu như cảnh này có trong phim, thì chắc cảnh tiếp theo sẽ xuất hiện một chiếc trực thăng, sau đó Kiều Ngự đứng trên đó ngạo thị quần hùng(*).”

(*) Ngạo nghễ nhìn mọi người

Duy An không đáp, cô đang băn khoăn trực thăng và ngạo thị quần hùng có liên quan gì tới nhau, lẽ nào gần đây Trịnh Chí Ma lại gạt sinh viên chăm ngoan Cố Mộng Mộng đọc tiểu thuyết võ hiệp rồi? Còn chưa tìm được đáp án, đã bị tiếng thét của khán giả đứng xung quanh làm cho giật nảy cả mình.

Không có trực thăng cũng không có fan cuồng nào ngất xỉu, thực tế thì, Kiều Ngự chỉ đang hai tay đút túi quần, mặt mày vô cảm lững thững đi tới, phía sau là Trình An Ni với đôi giày cao gót tám phân.

Sự xuất hiện của Trình An Ni vô tình đã nhắc nhở tất cả mọi người, hoa thơm hiếm có, đáng tiếc lại có chủ rồi.

Vậy là nhiệt tình của khán giả đột ngột giảm mất một nửa.

Cầu thủ của trường Đại học A vừa nhìn thấy Kiều thiếu trong truyền thuyết đồng loạt phát ra những âm thanh khinh miệt.

Trình An Ni vẻ mặt vẫn hằm hằm trừng mắt nhìn đám khán giả quanh sân, Duy An thấy may mắn vì mình đang đứng ở góc khuất nhất, ít ra cũng không bắt mắt.

Qua đám người và hàng cây cô lén quan sát Trình An Ni, thấy cô ấy quét mắt nhìn về phía đám nữ sinh vừa ngưỡng mộ lại vừa ghen tị kia, nhìn ai cũng bằng ánh mắt tức giận.

Mà gần đây Trình An Ni hình như tiều tụy đi nhiều, mặc dù vẫn ăn mặc thời trang và xinh đẹp, nhưng hôm nay cô ấy và Kiều Ngự giống như…

Duy An huýnh huých Cố Mộng Mộng, khẽ hỏi: “Cậu có cảm thấy, An Ni hình như không được vui lắm?”

Cố Mộng Mộng gật đầu: “Ừ, giống một oán phụ.”

Duy An vội bịt miệng bạn lắc đầu: “Đừng nói linh tinh, hôm nay có người trường khác ở đây, đừng gây chuyện.”

Hai người quyết định cúi gằm xuống, không muốn đụng mặt đôi oan gia kia.

Kiều Ngự lững thững đi vào sân bóng, Trịnh Chí Ma lập tức tức giận phừng phừng không biết trút đi đâu, chạy đến nói chuyện với anh, kết quả anh chỉ giải thích rất ngắn gọn: “Vừa rồi có chút chuyện, đến muộn.”

Thực ra nhìn anh không có chút làm bộ làm tịch nào cả, từ lúc xuất hiện tới lúc mở miệng nói vẻ mặt vẫn vô cảm như thường ngày, nhưng thái độ lạnh như băng này khiến Trịnh Chí Ma rất không vui, anh ta giơ cổ tay đeo đồng hồ lên cho anh nhìn: “Cậu có phải ngày đầu tiên chơi trong đội bóng đâu, thông báo mười rưỡi đến thì không nên đến muộn chứ.”

Kiều Ngự ngước mắt liếc nhìn Trịnh Chí Ma một cái, sau đó lại chậm rãi cởi áo khoác ngoài khởi động cho nóng người.

Một người trưởng thành trong nền giáo dục nghiêm khắc và nguyên tắc cứng nhắc như Trịnh Chí Ma, có lẽ không thể chịu nổi sự vô lý của người khác, thế là anh ta nhất định phải đối đầu với tính khí thiếu gia của Kiều Ngự, không buông tha cho anh. “Tốt nhất cậu nên nói lời xin lỗi những cầu thủ khác trong đội, giờ đã là mười giờ ba mốt phút rồi, cậu đến muộn.”

Kiều Ngự dùng tay đập bóng hai cái, sau đó nhìn đội trưởng nói: “Tôi đến đúng giờ, nhưng anh lại cứ cằn nhà cằn nhằn như đàn bà, làm lỡ thời gian của mọi người.”

Đám con gái bên ngoài nhìn động tác đập bóng của Kiều Ngự mà lòng như nở hoa, đàn ông con trai ưa thể diện, những cầu thủ của Đại học A vốn đã bực mình khó chịu, lúc này bị gạt sang một bên, cuối cùng không thể nhẫn nhịn được nữa mà bắt đầu bực bội, hét lên với Kiều Ngự: “Này, tiểu tử kia ngông cuồng gì chứ, đến muộn còn nói lý à?”

Kiều Ngự chẳng buồn quay đầu lại, ném ra một câu: “Lúc nào tôi đến lúc ấy trận đấu mới bắt đầu, đó chính là lý.”

Lời vừa thốt ra, cả sân bóng rối như nồi canh hẹ. Những cầu thủ của Đại học A ném bóng xông tới; bên này, mặc dù những cầu thủ của Đại học G trong lòng rất không vui nhưng dù sao vào thời khắc quan trọng họ vẫn đồng tâm hiệp lực để đối phó với người ngoài, đây là đạo lý. Vậy là hai bên bắt đầu lao ra giữa sân bóng, càng mắng chửi càng khó nghe.

Trịnh Chí Ma giật mình sợ hãi, vội chạy ra đứng giữa hai đội khuyên can. Nhưng đám nam sinh đã hỏa bốc lên đầu, lại thêm sự phối hợp vô cùng ăn ý của khán giả bên ngoài, họ đang nín thở chuẩn bị xem vở kịch hay, tạo thành tình thế không thể rút lui, không đánh nhau thật phụ lòng khán giả cổ vũ.

Chỉ sau vài phút mà chiến tranh đã bùng nổ tới cực điểm, Duy An không thể ngồi yên được nữa, lo lắng đứng dậy nhìn vào sân, thấy cầu thủ của hai đội đã bắt đầu ra tay, giằng rồi đẩy lẫn nhau.

“Có một người bố lắm tiền thì ghê gớm lắm à? Đồ công tử bột…”

Kiều Ngự không nhiều lời, thậm chí không thèm mắng chửi lại, anh giơ tay đấm thẳng vào mặt kẻ kia, người của Đại học A dồn lên, cầu thủ cả hai đội lao vào nhau.

Chuyện xảy ra quá đột ngột, không ai ngờ trận đấu còn chưa bắt đầu mà cục diện đã hỗn loạn thế này.

Trịnh Chí Ma không khống chế được cầu thủ đội mình, ra sức la hét yêu cầu họ bình tĩnh lại, nhưng nhũng tiếng la ó cổ vũ bên ngoài ngày một lớn, những cô gái nhát gan vội vã bỏ chạy ra về.

Duy An nhận thấy sự việc đã nghiêm trọng, cô chưa kịp nói gì Cố Mộng Mộng đã cuống lên, chạy ào vào sân. “Trịnh Chí Ma! Anh không được đánh nhau! Anh quay lại đây ngay!”

Duy An cũng chạy vào theo để khuyên nhủ, nhưng đám nam sinh thấy con gái xuất hiện thì càng nổi máu anh hùng. Đám người của Đại học A nghiến răng nghiến lợi muốn tìm cớ trút giận, Kiều Ngự là người có thù tất báo, vậy là sự xuất hiện đột ngột của hai cô gái bỗng như thêm dầu vào lửa.

Duy An thấy không thể ngăn được họ, trong lúc tay chân luống cuống không biết phải làm thế nào, chỉ vô thức nhìn quanh, đột nhiên nhận ra, lúc này không thấy Trình An Ni xuất hiện khuyên can Kiều Ngự.

Cô bạn gái đi giày cao gót không tức giận phừng phừng như thường thấy, mà hình như bị sốc nặng, cô ấy đứng yên nhìn Duy An chằm chằm, ánh mắt đó khiến Duy An lạnh sống lưng. Cô nhớ tới tất cả những việc mà Trình An Ni từng làm, biết cô ấy không còn là người như mình nghĩ nữa, nhưng vẫn quyết định tới chào hỏi trước, vậy là Duy An đi ra ngoài, lên tiếng nói: “An Ni, cậu có thể vào khuyên Kiều Ngự đừng đánh nữa không, nếu tiếp tục thế này nhà trường biết sẽ phạt đấy.”

Trình An Ni như vừa nghe thấy câu chuyện nực cười nhất, phá lên cười như điên như dại, nhìn đám nam sinh trong sân bóng hung hăng, cô ấy vẫn thản nhiên trừng mắt với Duy An: “Anh ta căn bản không thèm nghe lời tôi, có lẽ bây giờ Kiều thiếu chỉ chịu nghe lời một người thôi, cậu đoán xem, người đó là ai?”

Đột nhiên qua khóe mắt, trong lớp sương mỏng có người mặc áo khoác dài chầm chậm xuất hiện, khuôn mặt đường nét dần rõ, vẻ mặt thản nhiên điềm tĩnh, sau đó là một nụ cười rất nhẹ.

Duy An đâu còn tâm trạng để đoán.

Mặt cô biến sắc, khiến Trình An Ni cũng sững lại, quay lại nhìn theo ánh mắt cô, thấy trên con đường nhỏ có người đang đi về phía họ.

Không phải sinh viên, là Tống Thư Minh.

Duy An không ngờ anh lại đột nhiên quay về đúng vào lúc hỗn loạn này, lòng cô rối loạn, cô không biết mình phải nói gì với anh, càng không biết mình nên ra khuyên Kiều Ngự đừng đánh nhau nữa hay chạy tới hỏi Tống Thư Minh mấy hôm nay anh đã đi đâu, anh là ai…

Trăm ngàn suy nghĩ như muốn nổ tung, khiến cô không nghĩ ra được điều gì, Trình An Ni đứng bên cạnh lại cười quỷ dị, vẻ mặt như chợt hiểu ra, nói: “Chim cánh cụt, cậu phải dùng bao nhiêu thủ đoạn mới câu được người đàn ông ngốc nghếch kia? Vì cậu mà xe đưa xe đón, nhưng thật đáng tiếc… Kiều Ngự chạy đi điều tra giúp cậu cả nửa ngày mới phát hiện ra, anh ta mạo nhận là thầy giáo phải không? Ái chà, thật si tình quá đi mất, muốn dùng cách này để lừa gạt trái tim trong trắng của cậu cơ đấy!”

Duy An cứng người đứng bên sân bóng nhìn Tống Thư Minh, cô hoàn toàn không biết phải làm thế nào, Tống Thư Minh đột nhiên nhìn cô hét lớn: “Cẩn thận!”

Quả bóng rổ bay đến, rơi xuống đất lăn lăn.

Duy An mơ mơ màng màng cảm thấy cơ thể mình nặng dần, trước lúc ngất cô còn nhìn thấy vẻ mặt người đó lo lắng như phát điên chạy về phía cô, Kiều Ngự vẫn đẹp trai như thế, ngay cả khi tức giận, ngay cả khi anh đánh nhau với người khác.

Anh vẫn là đoạn hồi ức cô không thể xóa được.

“Duy An!”

Ồ… Lúc ngất đi cô lại nghĩ, cuối cùng anh không gọi cô là chim cánh cụt nữa.

Ngay sau đó, cô được một vòng tay quen thuộc bế lên, giọng người dịu dàng như biển, rõ ràng sắp khiến cô chết chìm trong đó, anh không ngừng hét gọi: “Annie?”

Duy An không còn ý thức.

Không biết bao nhiêu lâu trôi qua, lúc Duy An mở mắt ra thấy trần nhà trắng toát, cô thấy lòng nặng trĩu, đây chắc là bệnh viện rồi.

Chẳng ai muốn vô duyên vô cớ bị đưa vào cái nơi lạnh lẽo như bệnh viện, cũng may khi Duy An cố gắng đảo mắt nhìn quanh, cô phát hiện ra mình đang nằm trong phòng y tế của trường. Cô thở hắt ra bóp bóp đầu ngồi dậy, vốn định nói với Cố Mộng Mộng ngồi ở giường đối diện là cô thật sự không nhìn thấy quả bóng rổ đó bay tới, nhưng lời vừa lên tới môi đã bị ánh mắt của hai người bên cạnh ngăn lại.

Kiều Ngự đứng dựa bên cửa nhìn cô, còn Tống Thư Minh ngồi trên ghế, thấy cô đã tỉnh, Tống Thư Minh đứng dậy, đi tới ngồi xuống bên giường quan tâm hỏi: “Em thấy thế nào?”

Duy An cúi đầu đáp: “Không sao, chỉ là ở đây… hơi đau.”

“Bác sĩ nói không sao, chỉ hơi sưng một chút. Nhưng anh không yên tâm, em nằm một lát, hôm nay nhất định phải đến bệnh viện.” Tống Thư Minh vừa dịu dàng vừa kiên quyết nói, sau đó cười cười xoa đầu cô như ở chỗ không người, nói tiếp: “Em đừng nghĩ ra cách phản kháng, em bị ngất, cần phải tới bệnh viện kiểm tra anh mới yên tâm, nghe lời.”

Duy An rõ ràng nhìn thấy vẻ mặt Kiều Ngự cứng lại, anh ngước mắt lạnh lùng liếc Tống Thư Minh một cái, sau đó chậm rãi hỏi: “Anh không phải thầy giáo, anh là ai?”

Duy An bắt đầu căng thẳng, cô nhìn Tống Thư Minh, không biết anh sẽ phản ứng thế nào trước câu chất vấn của Kiều Ngự, nếu lời nói dối của anh bị lộ, nếu anh có mục đích khác, vậy thì…

Nhưng Tống Thư Minh thậm chí còn không tỏ ra kinh ngạc, anh vẫn yên lặng lịch lãm như thường ngày, cầm một cốc sữa nóng đi tới, hỏi Duy An: “Có muốn uống một chút không?
...


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...