Tướng Công Viết Giấy Từ Hôn Đi

Chương 32: Tô Đường giận dữ tung chưởng mạnh tay


Chương trước Chương tiếp

Tô Đường đứng nghe bên cạnh mà kinh hãi, muốn ngăn lại cũng không còn kịp nữa.

Khi nàng lao ra khỏi núi giả, Như Ý đã đang hòa nhã dịu dàng nói với Tuyên Tử: “Cháu có biết không? Thật ra cháu không phải là con ruột của tướng quân. Cha ruột của cháu tên là Hàn Anh, là bạn thân của cha cháu bây giờ. Sau này hả, mẹ mới của cháu sinh con ruột cho tướng quân, thì sẽ không thích cháu, không cần cháu nữa! Vì thế ấy mà, cháu không thể để mẹ mới của cháu sinh con ruột của nàng được, cháu phải đuổi nàng đi, như vậy thì tướng quân mới có thể luôn yêu thích…”

Như Ý đang nói như nước chảy mây trôi, đột nhiên phát hiện ra có một bóng râm phủ xuống trước mặt, nàng ta vừa ngẩng đầu, đã thấy ngay Tô Đường xanh mét mặt đứng trước mặt mình. Rồi sau đó, một tiếng ‘bốp’ giòn giã vang lên, Như Ý vừa đau nhức lại vừa hoa mắt, chờ đến khi đứng vững lại được, tay phải nàng ta đưa lên ôm lấy hai má sưng vù, mở to đôi mắt như nước hồ thu, mặt đầy vẻ không thể tin nổi.

“Cô đánh ta?” Nàng ta trầm giọng nói: “Cô lại dám đánh ta?”

Ba mỹ nữ và đám nha hoàn sau lưng nàng ta đều trợn trừng mắt kinh ngạc nhìn Tô Đường.

Tô Đường chỉ cảm thấy tay nóng rát, cái tát vừa rồi nàng đã dùng hết cả mười phần sức lực, Như Ý này thật đáng giận! Châm chọc gây chia rẽ đã đành, lại còn dám nói ra thân thế của Tuyên Tử, vì lợi ích cá nhân mà dám làm tổn thương một đứa trẻ, đúng là đáng chết!

Lửa giận của Tô Đường còn chưa tan, lại nghe thấy Như Ý dám bày ra vẻ mặt vô tội mà hỏi ngược lại, khiến nàng tức đến run cả người. Nàng cười lạnh một tiếng, nói: “Ta đánh cô, còn sợ ô uế tay của ta!”

Đúng lúc này, Tô Đường có cảm giác y phục mình bị kéo, nàng cúi đầu, nhìn thấy Tuyên Tử đang mím môi, hai mắt đỏ ửng, dáng vẻ như đang cố kìm nén không bật khóc.

“Nàng ta nói có thật không ạ?” Tuyên Tử vừa hỏi xong thì nước mắt liền rơi xuống.

Tim Tô Đường cũng nhói lên, hung dữ trừng mắt lườm Như Ý một cái, rồi nói với Tuyên Tử: “Con đừng nghe nàng ta, con là con trai của cha con! Con trai ruột! Con cũng là con trai ruột của ta!”

Tuyên Tử vẫn mím môi, nước mắt chan chứa trên khuôn mặt nhỏ nhắn.

Như Ý thấy vậy, vội nói: “Cháu đừng nghe nàng, ta đâu có lừa cháu. Cháu xem, nàng đánh ta mạnh như vậy, sau này cũng sẽ hung dữ đánh đập cháu!”

“Như Ý!” Tô Đường gầm lên giận dữ: “Mẹ kiếp, cô chán sống rồi phải không?”

Như Ý hoàn toàn không hoảng sợ, mang bộ dạng cá chết lưới rách, mắt đỏ ngầu nhìn Tô Đường chằm chằm nói: “Hừ! Ta dám thề rằng ta không nói sai một câu nào! Cô dám không?”

Tô Đường nghẹn lời.

Tuyên Tử nhìn hết tất cả, cũng hiểu hết mọi chuyện, lệ rơi đầy mắt, ánh mắt đầy bi thương, tuyệt vọng, toàn thân run lên, nhưng từ đầu đến cuối vẫn mím môi im lặng, không chịu khóc to lên, chỉ lùi lại từng bước một.

Tô Đường sốt ruột, bước vội tới muốn kéo thằng bé lại, nhưng Tuyên Tử lại lùi nhanh hơn né tránh.

Như Ý thấy thế, khóe miệng nhếch lên cười đắc ý, muốn đưa tay ra ngăn Tuyên Tử lại thì thằng bé lại tránh mình như nhìn thấy rắn rết, hơn nữa, mặt còn đầy vẻ chán ghét. Như Ý cuống lên, chợt nhận ra tình hình không như nàng ta dự tính. Nàng ta vốn muốn mượn sức Tuyên Tử, nhưng hiện giờ sao lại thành thế này? Nàng ta vội bước tới muốn đuổi theo, thì Tuyên Tử càng lùi nhanh hơn.

Sau lưng Tuyên Tử, là hồ Lung Trạch lấp lánh sáng, đẹp vô cùng.

Thấy thằng bé lùi đến sát hồ rồi còn không phát hiện ra, Tô Đường quá sợ hãi: “Tuyên Tử, đừng lùi về sau nữa!!!”

Tuyên Tử kinh hãi, quay lại nhìn theo bản năng, bàn chân đang đạp lên tảng đá lại trượt đi một cái, cả cơ thể cứ vậy mà ngã xuống hồ.

“Ùm” một tiếng vang lên, nước bắn cao lên không trung, mọi người đang đứng đây đều biến sắc.

“Tuyên Tử!” Tô Đường và Như Họa đồng thanh kêu lên, đồng thời lao đến bên hồ.

“Tiểu thiếu gia!” Phù Dung và Thược Dược thấy vậy cũng hét lên kinh hãi.

Ngay sau đó, lại hai tiếng ‘ùm’ nữa vang lên, Tô Đường và Như Họa lại không hẹn mà cùng nhảy xuống nước, bơi tới cứu Tuyên Tử.

“Tiểu thư!”

“Thiếu phu nhân!”

“Cô nương!”

“Như Họa!”

Mọi người trên bờ loạn hết cả lên.

Tuyên Tử còn nhỏ, sức yếu, vừa ngã xuống cũng đã sắp ngất xỉu, chỉ quẫy đạp vài cái đã không còn cử động được nữa rồi chìm dần chìm dần xuống. Hồ không rộng, nhưng rất sâu, dần dần đã không còn nhìn thấy đầu Tuyên Tử đâu nữa. Tô Đường đạp nước tới bên cạnh thằng bé, nâng thằng bé lên, Như Họa ở bên kia cũng lao nhanh tới, nâng thằng bé cùng nàng. Thược Dược và Hỉ Thước vội vàng kéo Tuyên Tử lên. Nhìn sắc mặt trắng bệch rồi ngất xỉu của Tuyên Tử, Thược Dược cũng không để ý gì nữa, vội cởi áo khoác ngoài của mình ra phủ thêm cho thằng bé.

Có điều, kéo đứa bé thì dễ, nhưng kéo hai người lớn kia thì lại không dễ dàng gì. Đám người Như Ý đã sợ đến choáng váng, đứng ngây ra như phỗng, luống cuống chân tay, còn phía bên Tô Đường lại chỉ có ba bốn nha hoàn mười bốn mười lăm tuổi, cũng chẳng được bao nhiêu sức lực.

Hỉ Thước tức giận, quay về phía mấy người Như Ý, quát lên giận dữ: “Các người chết hết cả rồi à? Còn không mau tới đây giúp chúng ta?”

Lúc này mọi người mới giật mình vội vàng chạy đến. Có điều, lắm thầy nhiều ma, người còn chưa kéo lên được, ngược lại còn làm loạn hơn lên, thậm chí Như Thi còn bị chen đẩy cả xuống hồ, vì thế, tình hình càng loạn thêm.

Thược Dược thấy thế, vội nói với một nha hoàn ngây ngô ở đó: “Còn không mau đi gọi người tới đây.”

Hồ sâu, bên ven hồ lại ẩm ướt, trơn, nước lạnh, vừa rồi vùng vẫy cũng tốn không ít sức lực, khả năng bơi lội của Tô Đường chỉ tầm thường, cho nên thêm một lúc nữa nàng cũng bắt đầu không chịu nổi. Bụng dưới đột nhiên đau nhói, sau đó có cái gì đó đang trào ra, khiến nàng trắng bệch mặt mũi, biết ngay là quỳ thủy đến.

Đang lúc tay chân nàng nhũn ra, người có dấu hiệu chìm dần xuống, thì đột nhiên phát hiện ra thân thể mình được nâng lên, Tô Đường quay sang nhìn, thấy Như Họa đang kéo tay nàng, cùng bơi lên trên. Nhưng vừa yên ổn không được bao lâu, thì Như Thi bên kia lại ngã xuống cũng kéo mọi người xuống theo.

Khi mọi người ở đây còn đang luống cuống, thì một bóng đen vội vàng chạy tới, không phải Tống Thế An thì là ai! Đằng sau hắn còn có một bóng người nhanh chóng chạy theo, chính là Lưu Xuân, phó tướng của hắn!

Vừa rồi khi hắn về phủ, thấy một tiểu nha hoàn hoang mang rối loạn chạy đi gọi người tới cứu, hỏi vài ba câu, nắm được tình hình, hắn liền vội vàng chạy tới đây.

Nhìn thấy Tuyên Tử trắng bệch mặt mũi được Thược Dược ôm, Tống Thế An thoáng yên tâm một chút, nghe thấy tiếng động ồn ào bên hồ, hắn lại bước nhanh qua. Gạt đám phụ nữ đang xúm lại quanh hồ ra, nhìn thấy ba người đang vùng vẫy dưới hồ, hắn nhìn kỹ, nhận ra Tô Đường, liền đưa tay ra. Như Họa nhìn thấy cứu binh cũng đẩy Như Thi đang bám trên người mình ra, sau đó nâng Tô Đường lên. Nhờ sự hỗ trợ của Như Họa, Tống Thế An nhanh chóng kéo được Tô Đường lên.

Lưu phó tướng thấy thế cũng không ngồi không, hô hào mấy gã sai vặt đi cùng tới, kéo nốt hai người con gái còn lại ở dưới hồ lên. Nhìn thấy Như Họa ướt đẫm cả người, mặt tái nhợt, chàng thanh niên trẻ tuổi đỏ bừng mặt, sau đó quyết đoán cởi áo bào trên người mình xuống, phủ thêm cho nàng ấy. Còn một cô gái cũng ướt đẫm cả người như nàng ấy, lại thấy đám nha hoàn đang xúm quanh, hắn ta cũng biết không cần mình phải hỗ trợ nữa.

“Cô không sao chứ?” Lưu phó tướng lịch sự hỏi thăm.

Như Họa hơi né tránh, giữ khoảng cách, cúi thấp đầu xuống không chịu ngẩng lên, nói một câu “Không sao, đa tạ.” rồi xoay người đi về phía Thược Dược.

Sau khi Tống Thế An kéo Tô Đường lên, thấy mặt nàng trắng bệch như tờ giấy, toàn thân lạnh lẽo, mày hắn liền nhíu chặt lại, không nghĩ ngợi nhiều, vội cởi áo khoác cho nàng. Liếc thấy Như Họa đang đặt Tuyên Tử lên đùi mình vỗ, hắn lạnh lùng hỏi: “Cô làm cái gì thế?”

Như Họa vẫn bình tĩnh, trấn định, vừa tiếp tục quỳ gối giúp Tuyên Tử nôn nước trong bụng ra, vừa đáp rành rọt: “Tiểu thiếu gia uống phải nước hồ, nếu không nôn ra sẽ chết vì ngạt thở mất. Xin tướng quân yên tâm, Như Họa đã từng học chút y thuật, sẽ không làm bừa đâu ạ.”

Lúc này, Tô Đường cũng ghé vào tai hắn, yếu ớt nói: “Như Họa là vì cứu Tuyên Tử nên mới nhảy xuống nước…”

Nghe vậy, Tống Thế An cũng yên tâm hơn, chợt nhìn thấy vết máu sau váy Tô Đường, hắn kinh hãi: “Nàng bị thương à?”

Tô Đường cúi đầu nhìn cũng hoảng hốt, khuôn mặt già bỗng đỏ bừng lên, sau đó vội quấn áo choàng che đi: “Không, không có. Ta…”

Còn đang nghĩ xem nên giải thích thế nào, thì Tuyên Tử ở bên kia đã tỉnh lại, nhưng ánh mắt đảo một vòng lại ngã xuống ngất xỉu.

“Đưa thằng bé về phòng đi, hiện giờ thằng bé không có gì đáng ngại, nhưng vẫn nên mời đại phu tới xem thì hơn.” Nói xong, Như Họa đứng lên, lùi lại phía sau.

Tống Thế An thấy nàng ấy cúi thấp đầu, nhìn rất dịu dàng nho nhã, khẽ gật đầu: “Phiền cô rồi!”

Phù Dung bế Tuyên Tử đi, Tô Đường cũng muốn đuổi theo, nhưng chân mềm nhũn, vừa bước đi đã lảo đảo ngã xuống. Tống Thế An đưa tay đỡ lấy nàng, lại nghĩ không biết vì sao mà nàng bị thương, hắn liền nhướng mày, bế ngang nàng lên rồi rời đi trước mắt bao người.

Thoáng nhìn thấy mọi người trợn trừng mắt nhìn theo, Tô Đường chỉ muốn chui đầu xuống đất.

Như Ý nhìn bọn họ rời đi, toàn thân lạnh toát, nàng ta có linh cảm, dường như hôm nay nàng ta gây họa lớn rồi! Có điều, cũng chẳng sao cả, ta ở trong cung ra, được Hoàng thượng yêu thương, bọn họ sẽ không dám làm gì ta hết!

Nghĩ vậy, Như Ý thoáng yên lòng, quét mắt nhìn lại mọi người, thấy mọi người đều kinh hoàng, lo sợ, chỉ có Như Họa vẫn bình tĩnh như thường, vẫn dáng vẻ ngăn cách tất cả mọi thứ bên ngoài như trước, nhớ tới biểu hiện vừa rồi của nàng ấy, Như Ý không khỏi nảy sinh sự chán ghét.

Đám người Tống Thế An quay về viện Hòa Hi, các nha hoàn, ma ma vội vội vàng vàng, ai đun nước thì đun nước, ai sắc thuốc thì sắc thuốc, tất cả đều lo trước lo sau chăm sóc chủ nhân. Sau khi đại phu xem bệnh cho tiểu Tuyên Tử xong, cũng phán là do uống phải nước hồ, lại bị hoảng sợ nên mới ngất xỉu, uống thuốc xong ngủ thêm hai ba canh giờ sẽ ổn, lão cũng nóià may mà cứu đúng lúc, nếu không thì dù lão có tới cũng không có cách nào cứu được.

Tống Thế An nghe vậy, chỉ thấy mồ hôi lạnh chảy ròng ròng sau lưng.

May mà không sao, may mà không sao.

Nhớ đến Tô Đường bị thương, hắn liền muốn để đại phu điều trị luôn. Tô Đường thấy vậy vội ngắt lời: “Ta thật sự không bị thương mà!”

Tống Thế An sinh nghi, nhưng thấy nàng kiên quyết như vậy, cũng không hỏi nhiều. Hắn thầm nghĩ, nếu cô nàng này mà có gì đó thực sự không thoải mái, thì chắc chắn đã ầm ĩ lâu rồi.

Hiện giờ, quan trọng nhất là chuyện gì đã xảy ra?!

Khi Tô Đường kể lại tất cả mọi chuyện đã xảy ra, mặt Tống Thế An xanh mét, đằng đằng sát khí. Hắn hao tâm tổn sức giấu diếm thân thế của Tuyên Tử, chỉ muốn thằng bé vô tư mà lớn lên, ai ngờ lại bị mấy cô ả kia nói vài câu phá hỏng hết!

Nhìn Tuyên Tử hôn mê mà vẫn mím chặt môi, khóe mắt thỉnh thoảng còn rơi lệ, Tống Thế An cảm thấy tim đau như bị dao cắt!

Suýt nữa, suýt nữa là đã mất đứa bé này rồi!

Hắn thật sự rất muốn bóp chết mấy người đàn bà kia!!! Nhưng nghĩ đến thân phận của các nàng ta, lại nghĩ đến nam nữ khác biệt, hắn chỉ đành phải kiềm chế sự tức giận của mình!

Đột nhiên nhớ tới ngày Tuyên Tử mất tích, hình như Tô Đường và Như Ý đối chọi rất gay gắt, Tống Thế An nheo mắt lại, có ý tưởng: “Nàng là đương gia chủ mẫu, chấn chỉnh một chút đi.”

Tô Đường không ngờ Tống Thế An lại nói ra câu này, ngẩn người rồi nói: “Có thể muốn làm gì thì làm không?”

Tống Thế An im lặng nhìn nàng một lúc rồi khẽ gật đầu.

A ha, Như Ý à, thù mới hận cũ, chúng ta tính luôn một lượt đi!
...



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...