Từ Nô Tỳ Đến Mẫu Nghi Thiên Hạ

Chương 10


Chương trước Chương tiếp

"Đi đi, nếu lần này không thành, chỉ sợ chúng ta cũng không có sau này nữa."

Thái tử không đến thăm ta có lẽ là không hài lòng với sự sắp xếp của Thái hậu, nếu không thì dù chỉ vì thể diện của Thái hậu, cũng sẽ ưu ái ta vài phần.

Khởi đầu không thuận, nhưng cũng không hẳn là điều xấu.

Đợi Thái tử phát hiện kẻ mà hắn cho là "tai mắt của Thái hậu" gửi đến, thực ra một lòng yêu mến hắn, tốn hết tâm tư chỉ muốn làm hắn vui, liệu có sinh ra một chút áy náy không?

Một chút áy náy đó, chính là điều ta muốn.

6

Sinh nhật Thái tử, là thị thiếp của hắn, tất nhiên ta phải chuẩn bị lễ vật.

Trời còn tối, ta đã dậy, lấy bột từ thùng đá ra, nhồi bột, cắt bột, làm thành hình dáng ta dự định.

Quy trình tương tự ta đã làm nhiều lần, nhưng hôm nay vẫn không khỏi có chút căng thẳng, may mà quen tay hay việc, cuối cùng đã làm thành công.

Ta cầm hộp thức ăn vội vã đến chính viện, nhét cho tiểu thái giám đứng gác cổng một con cá vàng nhỏ, nhờ bọn họ dâng hộp thức ăn lên.

Con cá vàng nhỏ là Thái tử ban thưởng cho ta, bọn họ hẳn đã từng thấy những thứ tương tự, đây là mượn thế của Thái tử, hy vọng bọn họ đừng bằng mặt không bằng lòng, lấy tiền không làm việc.

Hộp thức ăn cũng là ta nhờ người đặc biệt làm, hộp có hoa văn có thể mơ hồ nhìn thấy đồ vật bên trong mà không cần mở ra, hoa văn là cá đùa hoa sen. Ta không biết khi Thái hậu gửi ta đến có nhắc đến lần gặp gỡ duy nhất đó không, nhưng để Thái tử nhớ lại một chút cũng không có hại.

Đông cung có người của Thái hậu, nếu ta cầu bọn họ, chắc chắn bọn họ cũng sẽ giúp một tay, thực tế là, trong thời gian ta bị lạnh nhạt đã có người đến muốn sắp xếp cho ta được sủng ái, đều bị ta từ chối.

Bao nhiêu nỗ lực chỉ để vạch rõ ranh giới với Thái hậu, làm sao có thể chủ động đầu hàng?

Ta không bị cấm vào chính viện, cũng không bị cấm đi dạo bên ngoài, gửi hộp thức ăn xong phải về tiểu viện, đợi Thái tử triệu kiến, nếu hắn muốn gặp ta.

"Cô nương dụng tâm như vậy, điện hạ ắt sẽ nghĩ đến, nhất định sẽ triệu kiến cô nương." Xuân Đào thấy ta tâm trí không yên nên lên tiếng an ủi.

"Hy vọng vậy." Nếu lần này không thành, ta cũng không có cách nào khác, đây là Đông cung, mọi việc đều phải thận trọng, thà không được sủng ái, cũng tuyệt đối không thể mạo hiểm.

Khó có dịp ra ngoài một lần, ta cố tình chậm rãi trên đường, chưa về đến tiểu viện đã có thái giám mời ta đến chính viện, nói là Thái tử triệu kiến.

"Nô tỳ tham kiến Thái tử điện hạ." Ta quỳ trước mặt Thái tử hành đại lễ.

"Đứng dậy đi, ngồi xuống, đây cũng là nàng làm sao? Nàng còn thông thạo thi thư?"

Ta khùy người một cái, ngồi xuống vị trí bên cạnh Thái tử, cúi đầu không nhìn hắn, khóe mắt liếc nhìn đĩa trước mặt hắn.

Trong đó là sơn quân tô ta làm theo mẫu tỉnh sư tô (bánh hình sư tử), lông tóc rõ ràng từng sợi, ánh mắt cũng rất linh động. Bên cạnh sư tử là chữ viết bằng bánh sơn tra: "gầm vang sinh gió", với dáng vẻ gầm thét của sư tử rất hài hòa.

Thái tử tuổi hổ, món quà này vừa thể hiện tâm ý, lại có sự mới lạ.

"Lúc nô tỳ ở nhà, ca ca dạy cho, chỉ mong điện hạ đừng chê nô tỳ vụng về."

"Nàngđã đọc những sách gì?"

"Nô tỳ không đọc được nhiều sách." Ta cúi đầu thấp hơn, trong giọng nói cũng mang vài phần ấm ức.

"Nô tỳ thuở nhỏ nhà nghèo, chỉ có thể cho nhị ca đi học tư thục, mỗi tháng nhị ca về nhà nghỉ đều mang theo những bài tVăn gia đã chép, năm chín tuổi cha bệnh nặng, bất đắc dĩ phải bán nô tỳ đi, đến nay cũng chỉ nhớ được vài câu."

"Vậy nàng vào Thành quốc công phủ khi nào?"

"Năm mười ba tuổi."

"Chín tuổi. . . mười ba tuổi. . ." Thái tử im lặng một lúc, không biết đang nghĩ gì: "Nàng có tên không?"

"Nô tỳ vốn họ Lý, cha mẹ gọi nô tỳ là Tam Nương, nhị ca đặt cho nô tỳ một cái tên, gọi là Tĩnh Thù."

"Tĩnh nữ kỳ thù, huynh trưởng của nàng chắc rất thương yêu ngươi."



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...