Tiêu Sơn cười nói: “Không phải nó không phải dị hỏa. Nó chẳng qua chỉ là một loại hỏa khá mạnh mẽ mà thôi so với dị hỏa kém quá xa…” Tiêu Sơn lắc lắc đầu. Đột nhiên hắn hất tay lên một đống dược liệu bắn vào phía bên trong dược đỉnh.
Cốc Ni đứng ở xa quan sát Tiêu Sơn luyện dược thì có chút tò mò nhìn về phía hắn. Cốc Ni xoa xoa chòm râu của mình sau đó kinh ngạc nói: “Thủ pháp thật là kỳ lạ! Thật là kỳ lạ!... Quả thực thủ pháp của đại nhân so khác hẳn so với ta từng được biết!”
Đại công chúa nhìn về phía tiểu công chúa. Tiểu công chúa thấy tỷ tỷ của mình nhìn về phía mình thì gật đầu một cái. Đại công chúa mặc dù không hiểu gì về luyện dược nhưng sau khi nhận được sự xác nhận của muội muội mình thì trong lòng càng nghi vấn luyện dược sư này là ai a? Ở Ô Thản thành nhỏ bé này không có lý gì lại có một luyện dược sư như vậy.
Đại trưởng lão Đằng Thanh Sơn nhìn về phía Tiêu Sơn, ánh mắt lóe lên tinh quang không biết tính toán gì. Lão nhân nhìn về phía Nhã Phi, Nhã Phi chỉ mỉm cười đáp lại. Lão nhân tóc hoa dâm ngay lập tức vuốt vuốt cằm râu mỉm cười gật đầu. Có vẻ như hai người họ đang trao đổi nhau bằng ánh mắt. Có trời mới biết họ định làm cái gì với Tiêu Sơn.
Bạch y tiểu thiếu nữ chăm chú nhìn về chiếc đỉnh vô cùng kỳ lạ. Nàng chăm chú quan sát chiếc dược đỉnh này. Đối với nàng mà nói chiếc đỉnh này cho nàng cảm giác không tầm thường, đối với mỗi luyện dược sư mà nói họ luôn biết cách dược đỉnh nào là một dược đỉnh tốt. Thiếu nữ khẽ lẩm bẩm nói: “Chẳng lẽ là thiên đỉnh bảng như lão sư nói!?”
Tại luyện dược giới, giống như dị hỏa bảng thì đỉnh cũng đồng dạng là có một bộ Thiên Đỉnh bảng, danh như ý nghĩa, đỉnh bảng ghi lại đó là cực kỳ hoàn mỹ cùng với kiệt xuất dược đỉnh, đỉnh bảng tổng cộng có mười ba đỉnh, trong đó mỗi một dược đỉnh, đều có để cho làm cho vô số luyện dược sư bị hấp dẫn ma lực mà hiển nhiên dược đỉnh của Tiêu Sơn có lẽ thuộc loại trong đó chính hắn cũng không rõ.
Trong dược đỉnh Tiêu Sơn hoàn toàn đầu nhập tâm thần vào trong việc luyện dược. Lúc này toàn bộ dược liệu bị hắn đốt chảy chảy ra dịch. Đám dịch chạy ra quện với nhau tạo thành một đoàn dung dịch khá lớn màu đen xì. Ngọn lửa bắt đầu đốt cháy đám dịch lỏng màu đen ấy.
Tư, tư…
Âm thanh ngọn lửa nung nóng đoàn dịch thể màu đen bắt đầu phát ra. Đám dịch thể màu đen bắt đầu bốc thành khói đen bốc ra khỏi dược đỉnh. Qua hơn hai giờ đồng hồ mọi người đều rõ rang thấy màu đen đang mất dần nó chuyển thành màu trong suốt giống như dịch thể. Lúc này Tiêu Sơn đầu đã tràn đầy mồ hôi.
Nhã Phi nhẹ nhàng đến gần hắn, nàng dùng một chiếc khăn có mùi hương thơm nhàn nhạt trong ngực áo của nàng ra. Nhã Phi cầm trong tay chiếc khắn nhẹ nhàng chấm chấm lên mặt của hắn lau đi mồ hôi.
Tiêu Sơn cảm giác được mùi hương làm cho hắn có chút thanh thản. Hắn biết Nhã Phi đang vì mình mà lau mồ hôi hắn có chút cảm kích trong lòng. Tiêu Sơn lại toàn bộ tập trung tinh thần vào lo luyện đan. Hắn chăm chút không lúc nào nơi lỏng.
Tư, tư…
Mọi người nhìn vào trong lò mà ánh mắt đều không rơi đi. Rõ ràng lúc này đan đã thành. Dung dịch lúc này từ màu trong suốt càng ngày càng chuyển sang màu xanh lam. Dung dịch bắt đầu chia làm nhiều phần khác nhau. Chúng liên tục nhỏ lại nhỏ lại. Cuối cùng chúng cũng kết tạo thành một viên đan dược rắn chắc màu lam.
Cốc Ni lúc này đứng như trời trồng sau đó khẽ lẩm bẩm: “bất khả tự nghi, bất khả tự nghi!” (không thể tin được)
“Ra!” Tiêu Sơn khẽ quát một tiếng ba viên đan dược toàn bộ bắn ra. Chúng nhẹ nhàng rơi vào trong tay của hắn. Trên mỗi viên đan dược đều có một lớp gợn sóng màu lam giống như sóng biến. Mọi người cảm giác được một mùi hương bốc ra làm cho tinh thần con người trở nên sảng khoái hơn.
Nhã Phi lúc này thấy hắn mồ hôi vẫn chưa hết nàng muốn vì hắn mà lau mồ hôi thì một bàn tay khẽ chạm lên bàn tay của nàng. Nhã Phi tinh thần run lên khi thấy được Tiêu Sơn nhìn về phía mình, bàn tay của hắn đang nắm lấy tay nàng. Hai má của Nhã Phi đỏ ửng lên, nàng nghe thấy hắn nói một lời: “Cảm ơn!” Nhã Phi rụt tay lại gật đầu.
Tiểu công chúa tò mò tiến tới nhìn về phía viên đạn dược. Tiêu Sơn đưa mấy viên đan dược cho Cốc Ni. Cốc Ni cầm lấy một chiếc kim châm nhẹ nhàng chọc vào viên đan dược sau đó nhìn kim châm phản ứng. Kim châm phát ra rung động mãnh liệt. Cốc Ni kinh ngạc hô lên: “Tứ phẩm đan dược, là tứ phẩm đan dược!”
Tiểu công chúa nhìn về phía Tiêu Sơn với ánh mắt cực kỳ sung bái. Nàng cung kính lên tiếng hỏi: “Tiền bối cho phép Nguyệt Nhi gọi ngài một tiếng tiền bối!” Tiêu Sơn mỉm cười gật đầu. Tiểu công chúa nhìn về phía viên đạn dược tò mò hỏi: “Không biết đan dược mà tiền bối luyện ra là đan dược gì!?”
Tiêu Sơn mỉm cười xoay xoay viên đan dược trong tay sau đó lên tiếng nói: “Băng tâm thanh thần đan!”
Cốc Ni nghe thấy thế ngẩn người, hắn chưa nghe thấy loại đan dược này là gì? Cốc Ni cung kính hỏi: “Đại nhân thứ cho Cốc Ni cô lậu quả văn* không biết đan dược này có tác dụng gì!?” (tầm nhìn hạn hẹp thiếu hiểu biết)
Tiêu Sơn hít một hơi bình tĩnh nói: “Danh như ý nghĩa có tác dụng giữ vững tâm thần trong khi chiến đấu, trong khi luyện dược cùng với tu luyện đấu kỹ có tác dụng không nhẹ!” Hắn nhìn về phía mấy người sau đó nói: “Hai viên này hãy để cho Đằng Sơn đại trưởng lão cùng với đại công chúa thử dùng đi!” Nói xong hắn hơi ngước đầu lên ngạo nghễ, miệng hơi nhếch lên nói: “Nếu như các vị không sợ lão phu hạ độc trong đan dược mà nói”
Lão nhân tóc hoa dâm ha ha cười lớn. Hắn cầm lấy viên đan dược ngay lập tức bỏ tọt vào miệng. Ngay sau đó đại công chúa cũng làm theo. Ngay lập tức họ cảm giác được một cỗ khí mát lạnh sộc thẳng lên đầu của họ. Con mắt của lão nhân tóc hoa dâm tràn đầy kinh ngạc, đại công chúa lúc này cũng phải nhìn về phía hắn với một ánh mắt khác.
Lão nhân tóc hoa dâm cảm khái hít một hơi nói: “Đan dược của tiên sinh thật là thần kỳ!”
Đại công chúa nhìn về phía hắc bào lão nhân trong lòng có chút tư tâm nhưng khi nàng nhìn về phía Nhã Phi ngay lập tức cười khổ lắc lắc đầu. Có vẻ như người ta nhanh chân hơn rất nhiều, người ta đã đi sớm một bước rồi đến bây giờ muốn mời chào người ta là một chuyện vô vọng.
Tiêu Sơn đem chiếc khăn trả lại cho Nhã Phi. Nhã Phi mỉm cười thu nó vào trong tay áo. Hơn nữa trước mặt hắn nàng xoay người chỉ để hắn nhìn thấy mà thôi. Nàng để chiếc khăn kẹp vào giữa bộ ngực của nàng. Hành động này thiếu chút nữa làm Tiêu Sơn phun ra máu mũi. Hắn bất đắc dĩ liên tục ho khan nhưng đáp lại lời ho khan của Tiêu Sơn lại là một nụ cười câu hôn nhiều phách của Nhã Phi.
Mọi người sau đó trở lại phòng cùng với nhau chào hỏi. Lão nhân tóc hoa dâm liên tục ho khan về phía Nhã Phi nói: “Nhã Phi mau đưa tiễn lão tiên sinh!”
Nhã Phi mỉm cười, trên miệng của nàng xuất hiện một nụ cười vô cùng hạnh phúc nói: “Vâng!” Tiêu Sơn cười khổ bất đắc dĩ gãi gãi mũi.
Đại công chúa nhìn về phía Tiêu Sơn trong con mắt có chút tò mò. Rõ ràng là một lão nhân nhưng tại sao mọi quy cách hành động đều giống như một thanh thiếu niên không có giống lão nhân một chút nào. Đại công chúa lắc lắc đầu bỏ qua ý nghĩ này, nàng trong thâm tâm cứ nghĩ hắn là một thanh thiếu niên nhưng nhìn đi nhìn lại nàng cũng không phát hiện được dấu vết dịch dung của hắn.
Nhã Phi đi trước dẫn đường, đôi mông của nàng vểnh cao liên tục lắc lắc. Đôi mông ấy lắc lư trước đôi mắt của Tiêu Sơn khiến hắn hoàn toàn không nhịn được mà hút vào. Hắn chỉ thiếu một chút là tròng mắt rớt xuống. Bất chợt một âm thanh vang lên làm cho hắn giật mình: “Sư phụ người rất thích mông của Nhã Phi sao?”
“Ách!” Tiêu Sơn ngẩng đầu lên thì đôi mắt của hắn đối mặt với Nhã Phi. Hắn lúc này không biết trả lời sao. Tiêu Sơn liên tục ra vẻ đạo mạo cao thâm, hắn ho khan nói: “Nhã Phi ngươi nói linh tinh gì vậy!” Lúc này hắn quan sát mọi người cũng khá là ít. Hai người đã đi vào một ngõ ngách khá kín.
Nhã Phi tức giận nhìn về phía hắn nhưng trong lòng nàng lại mang theo thứ gì đó vô cùng cao hứng, vô cùng vui vẻ. Lòng nàng thầm mắng: “Hừ, tiểu sắc lang dám ăn đậu hủ của lão nương. Hừ, hừ…” nhìn về vẻ mặt căng thẳng của Tiêu Sơn trong lòng nàng mắng lớn: “đồ nhát gan có sắc tâm mà không có sắc đảm!”
Tiêu Sơn cười khổ sau đó lên tiếng nói: “Được rồi ngươi tiễn vi sư đến đây thôi! Ta cần quay về!” Nói xong hắn xoay người đi lên trước. Hắn dảo bước qua người của Nhã Phi. Đột nhiên một cánh tay kéo hắn lại. Hắn cảm giác được đôi môi của mình chạm vào thứ mềm mềm.
Hắn mở to mắt lúc này thấy Nhã Phi đang nhắm mắt áp chặt vào phía hắn. Bàn tay của nàng vong qua cổ của hắn. Đôi môi đỏ mọng của nàng áp lên đôi môi của hắn. Hắn cảm giác được đôi môi này quả thực quá mềm mại, quá mê người. Cái cảm giác này cực kỳ tiêu hồn.
Một thứ gì đó mềm mại ấm áp tiến vào miệng của hắn, tuy có phần cự kỳ thụ động cực kỳ không thuần thục. Thì ra là chiếc lưỡi thơm của Nhã Phi lúc này cuốn lấy chiếc lưỡi của hắn. Hai người bắt đầu dây dưa với nhau. Cái cảm giác này vô cùng mê người, vô cùng tiêu hôn. Hai người cũng không biết hôn nhau bao lâu.
Khi hai người tách ra, hai người thở hồng hộc. Giữa hai người hình thành một tuyến ngân nước màu trắng cực kỳ dâm mỹ. Hai má của Nhã Phi lúc này đã đỏ ửng. Nàng chỉ líu lưỡi nói câu gì đó đại thể Tiêu Sơn nghe không rõ: “không cho quên, không cho quên…” cái gì đó. Nói xong Nhã Phi xoay người lại bỏ chạy.
Tiêu Sơn hoàn toàn đứng ngây ngô tại đó nhìn về phía bóng hình màu đỏ sau khi đi khuất. Sau nửa ngày hắn mới tỉnh lại, hắn ngay lập tức tự vả lên mặt của mình một cái đốp! Trên má của hắn xuất hiện một vết tay đỏ ửng. Hắn hít hà một hơi đột nhiên hắn cảm nhận được trong ngực nhột nhột, hắn rút tay ra thì thấy trong đó là một chiếc khăn tay. Cái khăn tay này chính là khăn tay lau mồ hôi cho hắn mà nàng đã để vào trong ngực mình mà.
Tiêu Sơn nhẹ nhàng đưa nó lên mũi ngửi một hơi thật dài. Hắn nhìn về phương xa, sau đó hắn mỉm cười nhẹ nhàng gãi gãi mũi xoay người rời đi. Tiêu Sơn vừa đi hắn vừa lẩm bẩm nói câu rất khó hiểu: “Ta động lòng sao? Chà chắc là háo sắc đi…”