Tiêu Sơn dảo bước chân trên đường. Có vẻ như việc hắn tu luyện thiên hà diễn sinh quyết khiến khí chất thay đổi. Mái tóc bạc dài phất phơ trong gió, cả người cao lớn giống một thư sinh, trên miệng hắn luôn nở ra một nụ cười tự tin. Các thiếu nữ cùng thiếu phụ xung quanh đều nhìn len lén về phía hắn.
Bởi vì tu luyện lên thính lực của Tiêu Sơn vô cùng rõ rang. Hắn nghe thấy âm thanh nói chuyện phiếm của mấy thiếu phụ. Một thiếu phụ mặc một bộ quần áo màu hồng đang nói chuyện với một thiếu phụ khác mặc quần áo màu xanh lam: “Tỷ tỷ biết không hình như Đặc Mễ Nhĩ gia tộc hình như có một sản phẩm mới định bán ra!?”
Thiếu phụ mặc áo màu xanh lam kia nghe thấy vậy vậy con mắt xuất hiện một tia ba động, nàng quay về phía thiếu phụ vừa nói hỏi: “Điều này có gì lạ đâu muội muội? Không phải Đặc Mễ Nhĩ gia tộc bán ra sản phẩm gì đặc biệt đấy chứ?”
“Hi, hi…” Thiếu phụ mặc y phục màu hồng dung bàn tay che lấy miệng, nàng phất cánh tay làm tà áo của nàng quệt vào thiếu phụ áo màu lam cười nói: “Tỷ tỷ, muội nói nhỏ cho tỷ biết…” Thấy vậy thiếu phụ ghé tai lại để thiếu phụ mặc y phục màu hồng nói.
Nghe xong câu chuyện thì thiếu phụ mặc áo màu xanh lam giật mình nhìn về phía thiếu phụ lên tiếng nói: “Thật không!?”
Thiếu phụ mặc áo màu hồng mỉm cười gật đầu nói: “Còn phải giả sao? Tin tức này ta lấy được từ lão già nhà ta. Lão ấy đi lại cùng với thành chủ lên biết tin tức trước. Hơn nữa công văn đã được chuyển đi khắp Gia Mã Đế quốc. Nếu muội tính không nhầm thì chắc hẳn sáng này cáo thị sẽ thông báo”.
Tiêu Sơn nghe thấy vậy nhíu mày, hắn cũng không ngờ là công việc lại tiến triển nhanh đến mức này. Tiêu Sơn dùng ngón tay trỏ vân vê cái trán của mình. Hắn nhìn thấy được phòng đấu giá Đặc Thước Nhĩ. Phía trước có hai hộ vệ đứng canh cổng. Tiêu Sơn trốn vào một chỗ khá vắng vẻ người, hắn lúc này sử dụng khô mộc công khiến thân thể trở thành một lão nhân.
Tiêu Sơn thẳng hướng phòng đấu giá Đặc Thước Nhĩ đi tới. Thấy khuôn mặt quen thuộc của Tiêu Sơn, hai hộ vệ canh cổng vội vàng cúi đầu hành lễ. Tiêu Sơn mỉm cười gật đầu. Hắn tiến vào phía bên trọng.
Khi hắn vừa tiến vào phía bên trong ngay lập tức có thị nữ vội vàng đến dẫn đường. Hắn được đưa đến một căn phòng khách khá là đẹp đẽ và sang trọng. Thị nữ sau đó ngay lập tức đi ra ngoài. Hắn trong phòng chờ đợi chỉ một phút chốc đã có mấy tiếng bước chân vang lên. Dựa vào thính lực của Tiêu Sơn thì biết được đó là bước chân của bốn người tất cả.
Cánh cửa từ từ mở ra một mùi hương mê người sộc vào làm cho Tiêu Sơn nhíu mày. Có tất cả ba người nữ nhân tất cả cùng với một trung niên nhân.
Người thứ nhất mà hắn quen biết là Nhã Phi. Đi bên cạnh Nhã Phi là lão nhân tóc hoa râm. Cả người tỏa ra khí chất đĩnh đạc hơn nữa con mắt ánh ra vẻ sáng ngời của một người sống lâu năm biết nhìn người.
Còn hai thiếu nữ khác một mặc màu trắng một mặc màu tím nhạt. Người mặc màu trắng tầm hai mươi, người mặc màu tím thì độ tuổi lại ngang với Tiêu Sơn, cả hai người mơ hồ lộ ra một tia khí chất cao quý,tại vòng eo nhỏ tinh tế buộc một dải đai màu tím, càng làm cho vòng eo thon nhỏ,lộ ra sự nhuần nhuyễn vô cùn. Hai người đều là cực phẩm mỹ nữ. Tiêu Sơn hơi cau mày nhìn về phía mấy người này đánh giá đồng thời họ đều nhìn về phía Tiêu Sơn mà đánh giá hắn.
Nhã Phi lúc này tiến tới nhìn về phía Tiêu Sơn mỉm cười nói: “Sư phụ, đây là đại trưởng lão của gia tộc ta Đặc Thước Nhĩ Đằng Sơn…”
Lão nhân tiến tới hành lễ chào hỏi với Tiêu Sơn. Tiêu Sơn cũng làm bộ khách khí chào hỏi. Nhã Phi sau đó tiếp tục giới thiệu hai vị thiếu nữ: “Còn hai vị này là…”
Nàng chưa kịp rới thiệu thì bạch y thiếu nữ nói: “Ta là Dạ Nguyệt công chúa ra mắt tiên sinh. Lần này tat hay mặt Gia Mã hoàng thất đến đây cùng với tiên sinh đàm phán.” Nàng mỉm cười sau đó đưa tay về tiểu thiếu nữ nói: “Đây là muội muội của ta, Nguyệt Nhi”
Tiêu Sơn mỉm cười nhìn về phía hai người sau đó khách khí chào hỏi. Mọi người bắt đầu tiến hành bàn bạc với nhau. Hiển nhiên lần này mọi người muốn bàn bạc là bán sản phẩm đặc biệt kia mà Tiêu Sơn lấy ra bàn bạc với Nhã Phi. Gia Mã hoàng thất lần này muốn bốn thành trong đó nhưng Tiêu Sơn quả quyết không đồng ý. Sau khi hai bên rằng co thì Tiêu Sơn vẫn được bốn thành, Đặc Mễ Nhĩ gia tộc đạt được bốn thành, Gia Mã hoàng thất đạt được hai thành nhưng hai thành này Gia Mã Hoàng thất sẽ không bỏ vỗn chỉ lấy trên danh nghĩa đảm bảo cho Đặc Mễ Nhĩ gia tộc được độc quyền bán thứ này trong Giã Mã đế quốc.
Sau khi cả đám người bàn bạc xong thiếu nữ mặc y phục màu trắng mới kính cẩn chào hỏi hắn. Tiêu Sơn cũng làm theo phép mà thôi. Nhã Phi nhìn về phía mấy cái chữ kỹ cùng với dấu tay. Có vẻ như nàng biết một điều rằng tên sư phụ của nàng có là Sơn. Nhã Phi vân vê chiếc miệng nhỏ cười híp mắt nhìn về phía Tiêu Sơn.
Tiêu Sơn cảm giác được cả người run lên đột nhiên âm thanh của bạch y thiếu nữ làm cho hắn giật mình. Bạch y thiếu nữ lên tiếng nói: “Tiên sinh, muội muội của ta là một luyện dược sư với luyện dược vô cùng ham thích không biết có thể để tiên sinh chỉ giáo một hai hay không? Ta được nghe Nhã Phi tiểu thư nói thủ pháp luyện dược của tiên sinh vô cùng cao siêu! Nếu như tiên sinh cảm thấy yêu cầu này của Dạ Nguyệt bất nhã xin tiên sinh không cần quá để ý!”
Tiêu Sơn nghe thấy thế nhíu mày. Chính Nhã Phi cũng hoàn toàn bất ngờ chính nàng cũng không hiểu công chúa này tại sao lại muốn điều này. Sau khi nàng nghe xong thì ngay lập tức hiểu được một điều thì ra đại công chúa muốn xác minh cấp bậc luyện dược của Tiêu Sơn. Hiển nhiên dùng cách hỏi trực tiếp là vô cùng bất nhã có khi khiến cho đối phương phản cảm. Không ngờ cô công chúa này lại dùng Nhã Phi ra làm bia đỡ đạn nếu như Nhã Phi phản bác lời này thì bất kính với sư phụ của mình mà im lặng chính là đồng ý.
Tiêu Sơn nghe thấy vậy nhíu mày một cái sau đó hắn gật đầu mỉm cười quay sang Nhã Phi hỏi: “Phi nhi ngươi đã chuẩn bị dược tài cho vi sư hay chưa!?”
“Nga” Nhã Phi nghe thấy vậy giật mình. Nàng nhớ đến mấy thứ này sau đó mỉm cười cung kính nói: “Sư phụ mấy thứ đó ta đã chuẩn bị đầy đủ. Nếu sư phụ cần có thể lấy ngay lúc này!”
Tiêu Sơn khoanh tay lại nói: “Nếu như vậy chuẩn bị cho ta một căn phòng luyện đan cùng với số dược liệu ấy đi được không?” Tiêu Sơn mỉm cười. Hắn lúc này rất muốn xem mức độ linh hồn của mình đến nay là bao nhiêu kết hợp với thái dương chân hỏa liệu có hay không luyện thành công tụ khí tán cùng với băng tâm thanh thần đan.
Nhã Phi miệng hơi nhếch lên nhìn về phía hai công chúa. Nàng phất tay một cái một tiểu thị nữ gật đầu nhanh chóng bước ra ngoài. Một lúc sau tiểu thị nữ quay lại với một chiếc nhẫn trên tay. Nhã Phi cung kính đưa chiếc khay bạc phủ một tấm vải đó trên đó có một chiếc nhẫn đưa về phía Tiêu Sơn: “Sư phụ dược liệu ta đã chuẩn bị đầy đủ!?”
Tiêu Sơn thỏa mãn gật đầu nhìn về phía Nhã Phi ra vẻ đạo mại, hắn vuốt vuốt cằm lên tiếng nói: “Được rồi chúng ta mau đến luyện đan thất đi!”
Lão nhân nhìn về phía Tiêu Sơn trong con ngươi đều mang theo quang mang dị thải. Theo tin tức lão nhận được thì hình như Tiêu Sơn chính xác là sư phụ của Nhã Phi, tựa hồ cấp bậc còn không thấp. Trong lòng lão nhân thầm tính toán nếu như kéo được vị luyện dược sư thần bí này vào trong gia tộc thì đây là một việc vô cùng tốt. Nghĩ đến đây lão nhân liên tục vuốt vuốt râu của mình.
Mọi người ngay sau đó tập trung tại gian thạch thất. Lần này luyện dược thật sự chính Nhã Phi cũng biết không thể giống như thường ngày mà làm loạn. Hơn nữa Tiêu Sơn cũng dần dần có miễn dịch lực với nàng. Từ trong nhẫn trữ vật giới chỉ hắn lấy ra một hắc đỉnh màu đen có ba chân, trên trạm khắc hình rồng phượng vô cùng đặc biệt.
Tiểu thiếu nữ mặc y phuc màu tím nhìn về phía hắc đỉnh khẽ lẩm bẩm: “Chẳng lẽ là thiên đỉnh bảng!”
Lúc này trung quanh lão nhân trước mặt mọi người xuất hiện một đống dược liệu. Lần này Tiêu Sơn muốn thị uy trước mặt mọi người để họ hiểu hắn không phải là một luyện dược sư cấp thấp như vậy họ muốn đánh chủ ý lên người mình cũng là phải suy nghĩ một chút. Nhưng không biết làm vậy có phải là phản tác dụng hay không chính Tiêu Sơn cũng không rõ.
Ngón tay của Tiêu Sơn chỉ thẳng về hướng chiếc đỉnh. Hắn quát nhẹ một tiếng: “Ra!” Từ ngón tay của hắn một ngọn lửa ánh sáng nóng bỏng như mặt trời bắn về phía hắc đỉnh. Ngay lập tức không khí trong tòa thạch thất toàn bộ nóng rực lên.
Tử y thiếu nữ run lên lẩm bẩm nói: “Dị... dị hỏa!”