Truy Đuổi

Chương 18: Kẻ điên


Chương trước Chương tiếp

Giản Ninh như một kẻ điên ra sức ấn Nhan Hoan vào trong xe, “Đi mau, chạy nhanh đi.”

“Làm gì vậy? Tớ còn phải thi đấu.”

“Quá nguy hiểm, đừng thi nữa, chuyện tiền nong, không còn thiếu nhiều đâu, chưa kịp nói cho cậu biết.”

“Không được, đã giao hẹn không thể thay đổi.”

“Giao hẹn chó chết gì chứ.”

“Giao hẹn đua xe.”

“Đua xe cái gì, nhỡ cậu xảy ra chuyện gì thì làm thế nào?” Khóe mắt ngấn lệ, Giản Ninh nói: “Nếu gặp chuyện gì, cả đời này tớ sẽ cắn rứt lương tâm.”

“Cậu đang nguyền rủa tớ xảy ra chuyện đấy à? Tớ không phải là trẻ con không biết chừng mực, đưa ra quyết định như vậy là đã suy tính kỹ càng, yên tâm không sao cả. Huồng hồ…” Đuôi lông mày Nhan Hoan hơi nhếch lên, qua kính chiếu hậu trông thấy ở đằng xa Tiêu Trạch đang nhìn cô chăm chú, đè thấp giọng nói: “Đây không phải là lần đầu tiên tớ đua xe.”

Hai người vẫn đang giằng co, Đường Kiệt mất kiên nhẫn lầu bầu, “Lằng nhà lằng nhằng, hai cái cô này làm gì vậy.”

Dạ Sâm không sốt ruột, con mắt híp lại một nửa nhìn chiếc GTR màu đen, rít thuốc lá.

Nhan Hoan đẩy Giản Ninh ra, xuống xe, cặp mắt đang mãnh liệt nhìn cô chăm chú chợt thu hồi lại theo phản xạ có điều kiện, chạm vào ánh mắt Lãnh Ngự Thần, kéo dài một giây, lại rất tự nhiên thu về.

Dạ Sâm đi đến bên cạnh, mở cửa xe, nói: “Người đẹp, thêm một chút kích thích được chứ?”

“…” Nhan Hoan nhướng mày nhìn hắn.

“Cô biết mà, năm mươi vạn đối với tôi mà nói, không hề có sức hấp dẫn.” Ánh mắt vô cùng tà ác vô lễ nhìn vào những bộ phận quan trọng đã được che kín của Nhan Hoan, khóe môi lại nhếch lên thành nụ cười, Dạ Sâm mở miệng, “Tôi muốn cô, ngủ với tôi.”

Những lời như vậy mà cũng có thể nói ra khỏi miệng! Hình tượng Dạ Sâm trong lòng Nhan Hoan hoàn toàn biến chất, cái gì mà Chiến thần đua xe đường núi, hắn chính là lưu manh.

“Vẫn là chi phiếu như trước thì tốt hơn.” Nhan Hoan đưa lưng về phía hắn, vừa định ngồi vào ghế lái, sau lưng truyền đến thanh âm đùa giỡn càng đê tiện hơn.

“Vẫn là dạng chân nằm trên giường chờ tôi đi.”

Lời này đã thành công chọc giận Nhan Hoan, bàn tay cô siết chặt đến nỗi trở nên trắng bệch, cô đứng nguyên tại chỗ bất động. Bọn Đường Kiệt và đám người đi đua xe thừa cơ bỡn cợt, tiếng cười nhạo vang lên không ngớt.

Lãnh Tiểu Mạn cười ha ha nói: “Chị gái này chắc vốn định trèo lên giường của DK, dùng cách này để quyến rũ anh ta, ừm, đúng là rất có nghề.”

Tâm tình Tiêu Trạch vốn đã khó chịu, nghe thấy những lời này của cô, lửa nóng từ dưới bốc thẳng lên đầu, hung hăng trừng cô, ba bước đi thành hai bước về phía Nhan Hoan.

Hành động của Tiêu Trạch khiến Lãnh Tiểu Mạn hoàn toàn sững sờ, vô số nghi vấn dấy lên trong đầu.

Hạ Thiệu Nhiên nhìn theo bóng lưng Tiêu Trạch, móc tiền đập lên mui xe, “Cược thêm.”

Khóe miệng Đường Kiệt hơi giật giật, rút chìa khóa xe vứt mạnh lên bên cạnh chỗ tiền, càng ngạo mạn, càng hung hăng hơn lúc nãy: “Xe của DK còn chưa bao giờ nhìn thấy đèn đuôi xe của người khác đâu.”

Tiêu Trạch kéo cổ tay trái của Nhan Hoan, hơi dùng sức làm cả thân thể cô loạng choạng. Lòng bàn tay anh nắm đúng vào nơi vết thương của cô, sượt qua chỗ da đã bị bong mất một mảng khiến cô đau đớn như bị xát muối.

Nhan Hoan nhíu mày, môi cũng đã trắng bợt, “Làm gì vậy, anh làm đau tôi.”

Tiêu Trạch cố tình tăng thêm lực, mạnh đến nỗi như muốn bóp nát xương cốt của cô, anh muốn khiến cô đau, khiến cô tỉnh táo lại, biết được mình đang muốn làm chuyện nguy hiểm đến độ nào.

Anh ra lệnh cho cô: “Nói với anh ta hủy bỏ trận đấu.”

“Tại sao tôi phải hủy bỏ trận đấu, chuyện của tôi không cần anh quan tâm.” Cổ tay đau đớn khiến gương mặt Nhan Hoan trắng bệch, miệng không ngừng xuýt xoa.

“Vậy tại sao cô phải thi đấu, vì tiền hay là vì danh tiếng? Hai thứ này cô không thể nào lấy được từ anh ta đâu, cô sẽ thua thôi.”

“Vậy cũng không cần anh quan tâm.”

Lòng tốt trở thành vô nghĩa, cô gái không biết tốt xấu này còn đổ thêm dầu vào lửa, khiến anh không ngăn được những lời khó nghe, “Cô thật đúng là muốn dạng hai chân nằm trên giường chờ hắn.”

“Anh…”

Lời này từ miệng anh nói ra, còn chọc giận người khác hơn cả khi nghe được từ miệng Dạ Sâm.

“Vô lại!” Cơn giận bốc lên ngùn ngụt, Nhan Hoan hất tay, ra sức đẩy anh, ôm cổ tay xoay người định lên xe, chợt nhớ ra chuyện gì, cô dừng lại, móc trong túi quần ra chiếc đồng hồ màu đen, quay người nhét vào tay anh, ngay sau đó lập tức ngồi vào ghế lái.

Tiêu Trạch cúi đầu nhìn đồ vật trong tay, trái tim như bị thứ gì đó va vào, một cảm giác nặng nề chậm rãi lan tràn. Anh vội vàng vươn tay ngăn cánh cửa xe đang chuẩn bị khép lại, nửa người đã tiến vào trong buồng lái, một tay túm cổ áo Nhan Hoan, trừng mắt, dáng vẻ khủng bố như muốn ăn thịt người, hung hãn nói: “Nếu cô dám thua, tôi sẽ…”

“Sẽ thế nào?” Cả người Nhan Hoan bị một lực lớn gần như xách lên khỏi chỗ ngồi.

“Sẽ, lột, da, cô.”

Gằn từng câu từng chữ độc địa, cuối cùng Tiêu Trạch buông tay, đôi con ngươi sâu thẳm nhìn vào đáy mắt cô, đè thấp giọng ra lệnh: “Vì chính mình, nhất thiết không được thua.”

“Rầm” một tiếng thật lớn, Tiêu Trạch đóng sập cửa bỏ đi.

Dạ Sâm đã ngồi trong xe chứng kiến màn kịch vừa rồi, hắn càng cảm thấy Nhan Hoan rất hợp khẩu vị của mình. Liếc qua bóng lưng đàn ông đang bỏ đi trong kính chiếu hậu, hắn quay đầu nhếch môi.

Tinh thần hăng hái bị cắt ngang của Nhan Hoan chậm chạp khôi phục, đối với sự bỡn cợt của Dạ Sâm, cô coi như không thấy, cài dây an toàn cẩn thận, tập trung vào trận đấu.

Một cô gái dễ thương mặ quần ngắn đi tới vạch xuất phát, Đường Kiệt đeo tai nghe theo dõi, ý bảo người đẹp có thể bắt đầu bất cứ lúc nào. Dạ Sâm không thèm để ý, đạp mạnh chân ga, Charger SRT8 gầm lên như một con dã thú, ống bô nhả khói đen đặc, đuôi xe bắt đầu lắc lư liên hồi. Thời khắc kích động lòng người sắp đến, tất cả mọi người nín thở không rời mắt khỏi hai chiếc xe cùng một màu.

Cô gái mặc quần ngắn giơ tay, phất cờ, hai chiếc xe gần như lao lên cùng một lúc, Charger SRT8 giống như đang chơi đùa, đầu xe nhấc lên, chỉ chạm đất bằng hai bánh sau, chạy khoảng mười mét mới hạ xuống, mặt đất tóe ra những tia lửa màu vàng, vượt lên cách GTR một cái đầu xe.

“DK, DK, DK…” Đám người mê xe hưng phấn kêu to.

Tiêu Trạch nắm chặt đồng hồ trong lòng bàn tay, nhìn chăm chú vào chiếc GTR cho đến khi chấm nhỏ màu đen biến mất trong tầm mắt.

Lãnh Tiểu Mạn hếch mũi, trừng mắt nhìn anh như thể cô vợ phát hiện ông chồng đi ngoại tình, cất giọng lanh lảnh hỏi: “Cô ta là ai?”

“…”

“Cô ta là ai?” Lãnh Tiểu Mạn dậm chân tra hỏi.

Tiêu Trạch lạnh mặt, hỏi ngược lại: “Em thì là ai?”

“Em…”

Lãnh Tiểu Mạn nghẹn lời, giật mình nhận ra mình không có tư cách để ép hỏi tình địch là ai. Bị Tiêu Trạch làm mất hết mặt mũi trước mặt bao người, cô nén giận, mắt ngân ngấn nước, sụt sịt chạy tới chỗ Lãnh Ngự Thần.

“Anh!” Một tiếng gọi đầy uất ức.

Lãnh Ngự Thần vờ như không nghe thấy, đứng yên ở nơi đó, tâm tư sớm đã chạy theo chiếc GTR. Tìm cô mười năm, từng vô số lần tưởng tượng ra tình cảnh lúc hai người gặp mặt, nhưng không ngờ anh lại gặp cô ở trường đua xe.

Nhan Hoan, những năm qua em thế nào, tại sao lại đi làm loại chuyện đùa giỡn với tính mạng này.



Trong màn đêm, SRT8 dẫn đầu hai chiếc xe thể thao màu đen chạy băng băng, gió xoáy cuồn cuộn, đất đá mù trời. Dạ Sâm chạy đằng trước, thỉnh thoảng lại ngước mắt lên kính chiếu hậu nhìn GTR theo sát phía sau, có thể theo hắn lâu như vậy mà không bị bỏ xa đã là rất rất giỏi, cô gái này thật sự có bản lĩnh. Khuỷu tay Dạ Sâm chống lên khung cửa xe, thong dong nhàn nhã, bộ dạng rất thảnh thơi.

Còn Nhan Hoan lại không nhẹ nhàng giống như hắn, sắc mặt nghiêm trọng chăm chú vào con đường phía trước, do phải vặn bánh lái nên cổ tay trái bị thương lại nhói đau.

Tiến vào khúc cua đầu tiên, SRT8 như sớm đã có sự chuẩn bị, vượt qua một cách ung dung. Đường núi này là do Dạ Sâm bỏ tiền ra tu bổ, mỗi đoạn đường hắn đều nắm rõ như lòng bàn tay, mỗi lần vào khúc cua đều có thể tìm được tiếp điểm tốt nhất.

Có lẽ, chạy trên con đường này thật sự đã quá lâu, phản ứng trước mỗi đoạn đường nguy hiểm đều là dựa vào trí nhớ, mà không phải là phản ứng khi gặp tình huống bất ngờ.

Nhan Hoan theo sát tiến vào khúc cua, phỏng đoán thói quen của hắn.

Trong khe núi yên tĩnh, tiếng động cơ gào rú như quái vật.

Những người theo dõi trận đấu qua màn hình đều vô cùng bái phục kỹ thuật lái xe của Nhan Hoan, nhưng vẫn giữ vững niềm tin rằng người thắng trận đấu này sẽ là DK, vua đường núi Dạ Sâm.

Xe vòng nhanh qua khúc ngoặt rồi ra ngoài đường thẳng, lại vào khúc cua, uốn lượn rồi lại ra đường thẳng, đường núi quanh co liên tục có đất đá bất ngờ lăn xuống từ vách núi dựng đứng bên cạnh, GTR vòng trái vòng phải tìm cửa vượt lên, SRT8 gắt gao chắn đường, không để cho cô bất cứ cơ hội nào. Nhan Hoan kiên nhẫn bám theo, mỗi một lối rẽ, SRT8 đều nhanh chóng tìm được vị trí tốt, chạy trên làn đường tốt nhất. Qua góc vuông, khúc ngoặt hình tia chớp chữ S là sẽ đến đoạn cua bốn lần liên tiếp hình chữ U, nếu không qua được thì cái chết là chắc chắn, không còn nghi ngờ gì.

Lúc đối mặt với lối rẽ đầu tiên của khúc cua hình chữ U, Dạ Sâm nắm rõ đường như lòng bàn tay lại tiếp tục có sự chuẩn bị ổn thỏa, Nhan Hoan nhắm trúng thời cơ đánh tay lái vòng sang phải, Dạ Sâm quẫy đuôi chặn cô lại, nào ngờ cô đột nhiên ra sức đảo bánh lái, phá vỡ hàng rào của hắn, khởi động thiết bị gia tốc khí ni-tơ khủng bố.

Khí đốt bùng lên lập tức sinh ra ngọn lửa màu xanh lam phóng ra khỏi ống bô, GTR với tốc độ sét đánh không kịp bịt tai vọt lên trước SRT8, xe thoát ra khỏi kìm kẹp, theo mép đường uốn lượn trái phải, kéo lê thành một đường vòng cung hoàn mỹ.

Thiết bị gia tốc khí ni-tơ!

Chậc chậc!

Cô gái này thật là chịu chơi.

Dạ Sâm nhìn chằm chằm vào bốn chiếc đèn đuôi xe hình tròn khiến người ta thần hồn điên đảo, lần đầu hắn nhìn đèn đuôi xe của người khác đến mức mất hồn như vậy.

Thiết bị gia tốc khí ni-tơ là một thứ vô cùng khủng bố, loại tốc độ khiến cảnh vật trước mắt mờ ảo, loáng cái đã đi qua, khiến adrenalin trong người mất cân bằng đồng thời gia tăng cảm giác sợ hãi.

Nhan Hoan chỉ mới dùng thứ chết người này có một lần, sau kinh nghiệm đau đớn thê thảm lần đó cô đã bị đuổi ra khỏi nhà. Không còn tâm tư hồi tưởng lại chuyện cũ, trong lòng cô biết rõ thiết bị gia tốc này không cầm cự được bao lâu, cho nên lúc tiến vào khúc ngoặt, chiếc xe chiếm lấy toàn bộ mặt đường như một con cua, không để lại bất kỳ chỗ trống nào cho SRT8.

Tuy trong xe Dạ Sâm cũng trang bị thiết bị gia tốc, nhưng hắn rất ít khi sử dụng thứ đồ chơi này.

Nhưng đêm nay, có lẽ đã đến lúc cần dùng.

Hắn thu lại vẻ ung dung, sắc mặt trở nên nghiêm trọng hơn, ấn nút khởi động hệ thống gia tốc, ni-tơ rót vào động cơ lập tức gia tăng sức bật, dưới sự thúc đẩy của cỗ máy, chiếc xe với ngoại hình hung hãn đầy bạo lực lao lên chèn ép GTR, lúc Nhan Hoan chuẩn bị rẽ, nó tung ra một lực cực mạnh đâm vào đuôi xe của cô. GTR bị trượt, bánh sau xe mất đi lực bám, bị thúc cho xoay tròn 360 độ, tụt lại đằng sau SRT8, Nhan Hoan phát cáu hận không thể bóp nát bánh lái, hệ thống gia tốc đã đạt tới cực hạn, xe lảo đảo không theo sự điều khiển, SRT8 phía trước như thể học kiểu lúc trước của cô, chiếm cứ mặt đường.

Làm sao bây giờ, không vượt được thì sẽ thua.

Làm sao bây giờ?

Nhan Hoan sốt ruột, bên tai chợt vang lên lời Tiêu Trạch: Vì chính mình, phải thắng.

Cô đã tự đưa mình vào hoàn cảnh gian nan, thắng thế nào, bảo cô thắng thế nào được. Từ năm mười sáu tuổi lén lút chơi xe, trải qua không ít trận đấu lớn nhỏ, lần này là khó khăn nhất, phải thắng được năm mươi vạn, còn phải giữ cho mình không bị lột da.

Tiêu Trạch, anh dựa vào cái gì mà hung hăng như vậy, dựa vào cái gì mà nói những lời độc ác với tôi, muốn lột da tôi.

Yên tâm đi, tôi sẽ không để anh có cơ hội đó.

Nhan Hoan nắm chặt tay lái nhìn chòng chọc con đường phía trước, ra sức tự nói với bản thân phải tỉnh táo, tỉnh táo, tỉnh táo…

Trên đài quan sát trước khúc cua cuối cùng, A Hạ tim như treo ngược cành cây hướng về phía cô hét to, tiếp sức cho cô. Đài quan sát cao bốn mét kia đã mang đến cho cô một tia hi vọng, cô quyết định thay đổi lộ trình, đánh tay lái lao vọt lên trên, tới chỗ A Hạ.

A Hạ bị chiếc xe bất ngờ quay đầu xông tới chỗ mình làm cho sợ tới mức chân run lên, ngã ngồi dưới đất, liều mạng dịch mông lùi về phía sau. Những người khác trên khán đài bị GTR hung hãn đâm tới cũng kinh hãi chạy tán loạn, có mấy người còn vội vàng bổ nhào xuống rãnh cỏ bên cạnh, nhe răng trợn mắt xoa mông, mắng chủ xe là đồ điên.

Dạ Sâm trong chiếc SRT8 giương đôi con ngươi thâm trầm nhìn GTR đang chạy trên đỉnh núi, thầm nghĩ, cô gái này điên rồi sao?

Đã tới điểm kết thúc, giở trò bịp bợm gì thì cũng không thay đổi được kết quả trận đấu, hắn tỉnh táo tắt thiết bị gia tốc, phóng về vạch đích.

Lốp xe GTR bị mài mòn nghiêm trọng, trong hoàn cảnh không còn đường đi, nó bất ngờ quẹo trái, bánh xe nhấc khỏi mặt đường, bay xuống.

Nhan Hoan muốn đánh cược một lần, đánh cược với kỹ thuật lái xe của Dạ Sâm.

Sự thật chứng minh, bay nhanh hơn chạy. Giống như một pha quay chậm, từ đài quan sát cao bốn mét, GTR lao mình hung hãn nện xuống phía trước SRT8, trong tích tắc bánh xe tiếp xúc với mặt đường tóe ra vô số hoa lửa, xe xóc chòng chành chấn động khiến tay chân Nhan Hoan cũng run lên, lục phủ ngũ tạng đau đớn, ngực bị ép suýt nữa không thở được, cảm giác giống như mình đã quy tiên, không thể động đậy, chỉ có thể trơ mắt nhìn SRT8 lao thẳng về phía mình…

Giản Ninh như một kẻ điên ra sức ấn Nhan Hoan vào trong xe, “Đi mau, chạy nhanh đi.”

“Làm gì vậy? Tớ còn phải thi đấu.”

“Quá nguy hiểm, đừng thi nữa, chuyện tiền nong, không còn thiếu nhiều đâu, chưa kịp nói cho cậu biết.”

“Không được, đã giao hẹn không thể thay đổi.”

“Giao hẹn chó chết gì chứ.”

“Giao hẹn đua xe.”

“Đua xe cái gì, nhỡ cậu xảy ra chuyện gì thì làm thế nào?” Khóe mắt ngấn lệ, Giản Ninh nói: “Nếu gặp chuyện gì, cả đời này tớ sẽ cắn rứt lương tâm.”

“Cậu đang nguyền rủa tớ xảy ra chuyện đấy à? Tớ không phải là trẻ con không biết chừng mực, đưa ra quyết định như vậy là đã suy tính kỹ càng, yên tâm không sao cả. Huồng hồ…” Đuôi lông mày Nhan Hoan hơi nhếch lên, qua kính chiếu hậu trông thấy ở đằng xa Tiêu Trạch đang nhìn cô chăm chú, đè thấp giọng nói: “Đây không phải là lần đầu tiên tớ đua xe.”

Hai người vẫn đang giằng co, Đường Kiệt mất kiên nhẫn lầu bầu, “Lằng nhà lằng nhằng, hai cái cô này làm gì vậy.”

Dạ Sâm không sốt ruột, con mắt híp lại một nửa nhìn chiếc GTR màu đen, rít thuốc lá.

Nhan Hoan đẩy Giản Ninh ra, xuống xe, cặp mắt đang mãnh liệt nhìn cô chăm chú chợt thu hồi lại theo phản xạ có điều kiện, chạm vào ánh mắt Lãnh Ngự Thần, kéo dài một giây, lại rất tự nhiên thu về.

Dạ Sâm đi đến bên cạnh, mở cửa xe, nói: “Người đẹp, thêm một chút kích thích được chứ?”

“…” Nhan Hoan nhướng mày nhìn hắn.

“Cô biết mà, năm mươi vạn đối với tôi mà nói, không hề có sức hấp dẫn.” Ánh mắt vô cùng tà ác vô lễ nhìn vào những bộ phận quan trọng đã được che kín của Nhan Hoan, khóe môi lại nhếch lên thành nụ cười, Dạ Sâm mở miệng, “Tôi muốn cô, ngủ với tôi.”

Những lời như vậy mà cũng có thể nói ra khỏi miệng! Hình tượng Dạ Sâm trong lòng Nhan Hoan hoàn toàn biến chất, cái gì mà Chiến thần đua xe đường núi, hắn chính là lưu manh.

“Vẫn là chi phiếu như trước thì tốt hơn.” Nhan Hoan đưa lưng về phía hắn, vừa định ngồi vào ghế lái, sau lưng truyền đến thanh âm đùa giỡn càng đê tiện hơn.

“Vẫn là dạng chân nằm trên giường chờ tôi đi.”

Lời này đã thành công chọc giận Nhan Hoan, bàn tay cô siết chặt đến nỗi trở nên trắng bệch, cô đứng nguyên tại chỗ bất động. Bọn Đường Kiệt và đám người đi đua xe thừa cơ bỡn cợt, tiếng cười nhạo vang lên không ngớt.

Lãnh Tiểu Mạn cười ha ha nói: “Chị gái này chắc vốn định trèo lên giường của DK, dùng cách này để quyến rũ anh ta, ừm, đúng là rất có nghề.”

Tâm tình Tiêu Trạch vốn đã khó chịu, nghe thấy những lời này của cô, lửa nóng từ dưới bốc thẳng lên đầu, hung hăng trừng cô, ba bước đi thành hai bước về phía Nhan Hoan.

Hành động của Tiêu Trạch khiến Lãnh Tiểu Mạn hoàn toàn sững sờ, vô số nghi vấn dấy lên trong đầu.

Hạ Thiệu Nhiên nhìn theo bóng lưng Tiêu Trạch, móc tiền đập lên mui xe, “Cược thêm.”

Khóe miệng Đường Kiệt hơi giật giật, rút chìa khóa xe vứt mạnh lên bên cạnh chỗ tiền, càng ngạo mạn, càng hung hăng hơn lúc nãy: “Xe của DK còn chưa bao giờ nhìn thấy đèn đuôi xe của người khác đâu.”

Tiêu Trạch kéo cổ tay trái của Nhan Hoan, hơi dùng sức làm cả thân thể cô loạng choạng. Lòng bàn tay anh nắm đúng vào nơi vết thương của cô, sượt qua chỗ da đã bị bong mất một mảng khiến cô đau đớn như bị xát muối.

Nhan Hoan nhíu mày, môi cũng đã trắng bợt, “Làm gì vậy, anh làm đau tôi.”

Tiêu Trạch cố tình tăng thêm lực, mạnh đến nỗi như muốn bóp nát xương cốt của cô, anh muốn khiến cô đau, khiến cô tỉnh táo lại, biết được mình đang muốn làm chuyện nguy hiểm đến độ nào.

Anh ra lệnh cho cô: “Nói với anh ta hủy bỏ trận đấu.”

“Tại sao tôi phải hủy bỏ trận đấu, chuyện của tôi không cần anh quan tâm.” Cổ tay đau đớn khiến gương mặt Nhan Hoan trắng bệch, miệng không ngừng xuýt xoa.

“Vậy tại sao cô phải thi đấu, vì tiền hay là vì danh tiếng? Hai thứ này cô không thể nào lấy được từ anh ta đâu, cô sẽ thua thôi.”

“Vậy cũng không cần anh quan tâm.”

Lòng tốt trở thành vô nghĩa, cô gái không biết tốt xấu này còn đổ thêm dầu vào lửa, khiến anh không ngăn được những lời khó nghe, “Cô thật đúng là muốn dạng hai chân nằm trên giường chờ hắn.”

“Anh…”

Lời này từ miệng anh nói ra, còn chọc giận người khác hơn cả khi nghe được từ miệng Dạ Sâm.

“Vô lại!” Cơn giận bốc lên ngùn ngụt, Nhan Hoan hất tay, ra sức đẩy anh, ôm cổ tay xoay người định lên xe, chợt nhớ ra chuyện gì, cô dừng lại, móc trong túi quần ra chiếc đồng hồ màu đen, quay người nhét vào tay anh, ngay sau đó lập tức ngồi vào ghế lái.

Tiêu Trạch cúi đầu nhìn đồ vật trong tay, trái tim như bị thứ gì đó va vào, một cảm giác nặng nề chậm rãi lan tràn. Anh vội vàng vươn tay ngăn cánh cửa xe đang chuẩn bị khép lại, nửa người đã tiến vào trong buồng lái, một tay túm cổ áo Nhan Hoan, trừng mắt, dáng vẻ khủng bố như muốn ăn thịt người, hung hãn nói: “Nếu cô dám thua, tôi sẽ…”

“Sẽ thế nào?” Cả người Nhan Hoan bị một lực lớn gần như xách lên khỏi chỗ ngồi.

“Sẽ, lột, da, cô.”

Gằn từng câu từng chữ độc địa, cuối cùng Tiêu Trạch buông tay, đôi con ngươi sâu thẳm nhìn vào đáy mắt cô, đè thấp giọng ra lệnh: “Vì chính mình, nhất thiết không được thua.”

“Rầm” một tiếng thật lớn, Tiêu Trạch đóng sập cửa bỏ đi.

Dạ Sâm đã ngồi trong xe chứng kiến màn kịch vừa rồi, hắn càng cảm thấy Nhan Hoan rất hợp khẩu vị của mình. Liếc qua bóng lưng đàn ông đang bỏ đi trong kính chiếu hậu, hắn quay đầu nhếch môi.

Tinh thần hăng hái bị cắt ngang của Nhan Hoan chậm chạp khôi phục, đối với sự bỡn cợt của Dạ Sâm, cô coi như không thấy, cài dây an toàn cẩn thận, tập trung vào trận đấu.

Một cô gái dễ thương mặ quần ngắn đi tới vạch xuất phát, Đường Kiệt đeo tai nghe theo dõi, ý bảo người đẹp có thể bắt đầu bất cứ lúc nào. Dạ Sâm không thèm để ý, đạp mạnh chân ga, Charger SRT8 gầm lên như một con dã thú, ống bô nhả khói đen đặc, đuôi xe bắt đầu lắc lư liên hồi. Thời khắc kích động lòng người sắp đến, tất cả mọi người nín thở không rời mắt khỏi hai chiếc xe cùng một màu.

Cô gái mặc quần ngắn giơ tay, phất cờ, hai chiếc xe gần như lao lên cùng một lúc, Charger SRT8 giống như đang chơi đùa, đầu xe nhấc lên, chỉ chạm đất bằng hai bánh sau, chạy khoảng mười mét mới hạ xuống, mặt đất tóe ra những tia lửa màu vàng, vượt lên cách GTR một cái đầu xe.

“DK, DK, DK…” Đám người mê xe hưng phấn kêu to.

Tiêu Trạch nắm chặt đồng hồ trong lòng bàn tay, nhìn chăm chú vào chiếc GTR cho đến khi chấm nhỏ màu đen biến mất trong tầm mắt.

Lãnh Tiểu Mạn hếch mũi, trừng mắt nhìn anh như thể cô vợ phát hiện ông chồng đi ngoại tình, cất giọng lanh lảnh hỏi: “Cô ta là ai?”

“…”

“Cô ta là ai?” Lãnh Tiểu Mạn dậm chân tra hỏi.

Tiêu Trạch lạnh mặt, hỏi ngược lại: “Em thì là ai?”

“Em…”

Lãnh Tiểu Mạn nghẹn lời, giật mình nhận ra mình không có tư cách để ép hỏi tình địch là ai. Bị Tiêu Trạch làm mất hết mặt mũi trước mặt bao người, cô nén giận, mắt ngân ngấn nước, sụt sịt chạy tới chỗ Lãnh Ngự Thần.

“Anh!” Một tiếng gọi đầy uất ức.

Lãnh Ngự Thần vờ như không nghe thấy, đứng yên ở nơi đó, tâm tư sớm đã chạy theo chiếc GTR. Tìm cô mười năm, từng vô số lần tưởng tượng ra tình cảnh lúc hai người gặp mặt, nhưng không ngờ anh lại gặp cô ở trường đua xe.

Nhan Hoan, những năm qua em thế nào, tại sao lại đi làm loại chuyện đùa giỡn với tính mạng này.



Trong màn đêm, SRT8 dẫn đầu hai chiếc xe thể thao màu đen chạy băng băng, gió xoáy cuồn cuộn, đất đá mù trời. Dạ Sâm chạy đằng trước, thỉnh thoảng lại ngước mắt lên kính chiếu hậu nhìn GTR theo sát phía sau, có thể theo hắn lâu như vậy mà không bị bỏ xa đã là rất rất giỏi, cô gái này thật sự có bản lĩnh. Khuỷu tay Dạ Sâm chống lên khung cửa xe, thong dong nhàn nhã, bộ dạng rất thảnh thơi.

Còn Nhan Hoan lại không nhẹ nhàng giống như hắn, sắc mặt nghiêm trọng chăm chú vào con đường phía trước, do phải vặn bánh lái nên cổ tay trái bị thương lại nhói đau.

Tiến vào khúc cua đầu tiên, SRT8 như sớm đã có sự chuẩn bị, vượt qua một cách ung dung. Đường núi này là do Dạ Sâm bỏ tiền ra tu bổ, mỗi đoạn đường hắn đều nắm rõ như lòng bàn tay, mỗi lần vào khúc cua đều có thể tìm được tiếp điểm tốt nhất.

Có lẽ, chạy trên con đường này thật sự đã quá lâu, phản ứng trước mỗi đoạn đường nguy hiểm đều là dựa vào trí nhớ, mà không phải là phản ứng khi gặp tình huống bất ngờ.

Nhan Hoan theo sát tiến vào khúc cua, phỏng đoán thói quen của hắn.

Trong khe núi yên tĩnh, tiếng động cơ gào rú như quái vật.

Những người theo dõi trận đấu qua màn hình đều vô cùng bái phục kỹ thuật lái xe của Nhan Hoan, nhưng vẫn giữ vững niềm tin rằng người thắng trận đấu này sẽ là DK, vua đường núi Dạ Sâm.

Xe vòng nhanh qua khúc ngoặt rồi ra ngoài đường thẳng, lại vào khúc cua, uốn lượn rồi lại ra đường thẳng, đường núi quanh co liên tục có đất đá bất ngờ lăn xuống từ vách núi dựng đứng bên cạnh, GTR vòng trái vòng phải tìm cửa vượt lên, SRT8 gắt gao chắn đường, không để cho cô bất cứ cơ hội nào. Nhan Hoan kiên nhẫn bám theo, mỗi một lối rẽ, SRT8 đều nhanh chóng tìm được vị trí tốt, chạy trên làn đường tốt nhất. Qua góc vuông, khúc ngoặt hình tia chớp chữ S là sẽ đến đoạn cua bốn lần liên tiếp hình chữ U, nếu không qua được thì cái chết là chắc chắn, không còn nghi ngờ gì.

Lúc đối mặt với lối rẽ đầu tiên của khúc cua hình chữ U, Dạ Sâm nắm rõ đường như lòng bàn tay lại tiếp tục có sự chuẩn bị ổn thỏa, Nhan Hoan nhắm trúng thời cơ đánh tay lái vòng sang phải, Dạ Sâm quẫy đuôi chặn cô lại, nào ngờ cô đột nhiên ra sức đảo bánh lái, phá vỡ hàng rào của hắn, khởi động thiết bị gia tốc khí ni-tơ khủng bố.

Khí đốt bùng lên lập tức sinh ra ngọn lửa màu xanh lam phóng ra khỏi ống bô, GTR với tốc độ sét đánh không kịp bịt tai vọt lên trước SRT8, xe thoát ra khỏi kìm kẹp, theo mép đường uốn lượn trái phải, kéo lê thành một đường vòng cung hoàn mỹ.

Thiết bị gia tốc khí ni-tơ!

Chậc chậc!

Cô gái này thật là chịu chơi.

Dạ Sâm nhìn chằm chằm vào bốn chiếc đèn đuôi xe hình tròn khiến người ta thần hồn điên đảo, lần đầu hắn nhìn đèn đuôi xe của người khác đến mức mất hồn như vậy.

Thiết bị gia tốc khí ni-tơ là một thứ vô cùng khủng bố, loại tốc độ khiến cảnh vật trước mắt mờ ảo, loáng cái đã đi qua, khiến adrenalin trong người mất cân bằng đồng thời gia tăng cảm giác sợ hãi.

Nhan Hoan chỉ mới dùng thứ chết người này có một lần, sau kinh nghiệm đau đớn thê thảm lần đó cô đã bị đuổi ra khỏi nhà. Không còn tâm tư hồi tưởng lại chuyện cũ, trong lòng cô biết rõ thiết bị gia tốc này không cầm cự được bao lâu, cho nên lúc tiến vào khúc ngoặt, chiếc xe chiếm lấy toàn bộ mặt đường như một con cua, không để lại bất kỳ chỗ trống nào cho SRT8.

Tuy trong xe Dạ Sâm cũng trang bị thiết bị gia tốc, nhưng hắn rất ít khi sử dụng thứ đồ chơi này.

Nhưng đêm nay, có lẽ đã đến lúc cần dùng.

Hắn thu lại vẻ ung dung, sắc mặt trở nên nghiêm trọng hơn, ấn nút khởi động hệ thống gia tốc, ni-tơ rót vào động cơ lập tức gia tăng sức bật, dưới sự thúc đẩy của cỗ máy, chiếc xe với ngoại hình hung hãn đầy bạo lực lao lên chèn ép GTR, lúc Nhan Hoan chuẩn bị rẽ, nó tung ra một lực cực mạnh đâm vào đuôi xe của cô. GTR bị trượt, bánh sau xe mất đi lực bám, bị thúc cho xoay tròn 360 độ, tụt lại đằng sau SRT8, Nhan Hoan phát cáu hận không thể bóp nát bánh lái, hệ thống gia tốc đã đạt tới cực hạn, xe lảo đảo không theo sự điều khiển, SRT8 phía trước như thể học kiểu lúc trước của cô, chiếm cứ mặt đường.

Làm sao bây giờ, không vượt được thì sẽ thua.

Làm sao bây giờ?

Nhan Hoan sốt ruột, bên tai chợt vang lên lời Tiêu Trạch: Vì chính mình, phải thắng.

Cô đã tự đưa mình vào hoàn cảnh gian nan, thắng thế nào, bảo cô thắng thế nào được. Từ năm mười sáu tuổi lén lút chơi xe, trải qua không ít trận đấu lớn nhỏ, lần này là khó khăn nhất, phải thắng được năm mươi vạn, còn phải giữ cho mình không bị lột da.

Tiêu Trạch, anh dựa vào cái gì mà hung hăng như vậy, dựa vào cái gì mà nói những lời độc ác với tôi, muốn lột da tôi.

Yên tâm đi, tôi sẽ không để anh có cơ hội đó.

Nhan Hoan nắm chặt tay lái nhìn chòng chọc con đường phía trước, ra sức tự nói với bản thân phải tỉnh táo, tỉnh táo, tỉnh táo…

Trên đài quan sát trước khúc cua cuối cùng, A Hạ tim như treo ngược cành cây hướng về phía cô hét to, tiếp sức cho cô. Đài quan sát cao bốn mét kia đã mang đến cho cô một tia hi vọng, cô quyết định thay đổi lộ trình, đánh tay lái lao vọt lên trên, tới chỗ A Hạ.

A Hạ bị chiếc xe bất ngờ quay đầu xông tới chỗ mình làm cho sợ tới mức chân run lên, ngã ngồi dưới đất, liều mạng dịch mông lùi về phía sau. Những người khác trên khán đài bị GTR hung hãn đâm tới cũng kinh hãi chạy tán loạn, có mấy người còn vội vàng bổ nhào xuống rãnh cỏ bên cạnh, nhe răng trợn mắt xoa mông, mắng chủ xe là đồ điên.

Dạ Sâm trong chiếc SRT8 giương đôi con ngươi thâm trầm nhìn GTR đang chạy trên đỉnh núi, thầm nghĩ, cô gái này điên rồi sao?

Đã tới điểm kết thúc, giở trò bịp bợm gì thì cũng không thay đổi được kết quả trận đấu, hắn tỉnh táo tắt thiết bị gia tốc, phóng về vạch đích.

Lốp xe GTR bị mài mòn nghiêm trọng, trong hoàn cảnh không còn đường đi, nó bất ngờ quẹo trái, bánh xe nhấc khỏi mặt đường, bay xuống.

Nhan Hoan muốn đánh cược một lần, đánh cược với kỹ thuật lái xe của Dạ Sâm.

Sự thật chứng minh, bay nhanh hơn chạy. Giống như một pha quay chậm, từ đài quan sát cao bốn mét, GTR lao mình hung hãn nện xuống phía trước SRT8, trong tích tắc bánh xe tiếp xúc với mặt đường tóe ra vô số hoa lửa, xe xóc chòng chành chấn động khiến tay chân Nhan Hoan cũng run lên, lục phủ ngũ tạng đau đớn, ngực bị ép suýt nữa không thở được, cảm giác giống như mình đã quy tiên, không thể động đậy, chỉ có thể trơ mắt nhìn SRT8 lao thẳng về phía mình…



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...