Từ thông tin của những người kế tục sau này có thể thấy, người Nhật Bản giúp đỡ Công Ty Sắt Thép Hải Bảo cũng vì mục đích và lợi nhuận riêng của họ. Kiến thiết của công ty Hải Bảo chắc chắn sẽ kéo ngành công nghiệp gang thép,chế tạo máy móc và các ngành có liên quan phát triển theo, thúc đẩy sự phát triển của nền kinh tế Nhật Bản. Mà chủ tịch liên đoàn kinh tế của Nhật lúc bấy giờ là giám đốc Quang Mẫn Phu đã từng chỉ ra, kiến thiết của công ty Hải Bảo trong tương lai có thể chiếm 2% tổng giá trị tăng trưởng kinh tế toàn nước Nhật.
2%, nếu tính thành tổng GDP sau thế chiến thứ 2, thì sẽ là miếng mồi béo bở mà bất kỳ tập đoàn nào cũng muốn thâu tóm. Hơn nữa mượn danh nghĩa công ty Hải Bảo, ngành công nghiệp sắt mới của Nhật cũng nắm rõ Hoa Hạ đang rất cần các kỹ thuật và công nghệ sắt thép mới, mượn danh nghĩa cung cấp thiết bị và kỹ thuật sản xuất thép để du nhập vào thị trường sắt thép Hoa Hạ. Nhìn chung các cơ sở sản xuất sắt thép quy mô lớn lúc bấy giờ đều do Nhật tiến hành lắp đặt thiết bị và hướng dẫn kỹ thuật.
Tiến cử thiết bị và kỹ thuật chung quy lại cũng không có gì sai, dù sao thì với một nước còn yếu trong lĩnh vực này rất cần hấp thu những kĩ thuật tiên tiến của thế giới. Ngay cả những quốc gia phát triển cũng không dám nói tuyệt đối không cần đến công nghệ kỹ thuật thiết bị từ các quốc gia khác. Nhưng nền công nghiệp sắt thép của Hoa Hạ phần lớn đều bị người Nhật thâu tóm như vậy, trên thế giới cũng không dám nói là không hề có,nhưng cũng rất hiếm gặp.
Cũng bởi công nghiệp sắt thép Hoa Hạ phần lớn là ứng dụng thiết bị kỹ thuật của Nhật, cho nên các mỏ quặngtrong nước không thể bì kịp về chất lượng cũng như tiêu chuẩn kỹ thuật, mà đành phải nhập khẩu thương phẩm từ các mỏ quặng ở Australia và Brazil, tiêu tốn một khoản tiền lớn vào việc khai thác và vận chuyển về nước.
Mà ngay trong lúc Nhật Bản xuất khẩu thiết bị kỹ thuật luyện thép cho Hoa Hạ thì cũng tiến hành ký một loạt hợp đồng, Nhật nghiễm nhiên là một cổ đông quốc tế trong việc cung ứng thương mại sắt thép, cộng thêm ngành vận chuyển hàng hải, thì khi công nghiệp sắt thép Hoa Hạ phát triển rộ cũng là lúc Nhật Bản thu về hàng chục tỷ đô la mĩ lợi nhuận.
Với người đã trải qua cả chục năm đầu thế kỷ mới sẽ không thể nào quên năm 2005 giá quặng khoáng sản tăng vọt 70% so với một năm trước, năm 2008 và mấy năm sau đó giá quặng khoáng sản lại tăng thêm 65%, mà năm 2007 phí vận chuyển sắt thép đường biển cũng liên tục tăng cao,lên đến 120%!
Những lần giá bị tăng vọt vậy đã khiến nền công nghiệp sắt thép Hoa Hạ bị ảnh hưởng rất nghiêm trọng và nặng nề.
Nhật cung cấp phần lớn lượng khoáng sản và chịu trách nhiệm vận chuyển, cho nên hoàn toàn có thể thông qua cổ phần hoa hồng để làm giảm sức ảnh hưởng do giá vận chuyển và khoáng sản tăng vọt, cho nên trong những lần giá bị tăng vọt các doanh nghiệp sắt thép Nhật luôn ra điều kiện đàm phán trước,sau đó một số quặng khoáng sản quốc tế và ngành vận tải hàng hải mới đáp trả lại, gây sức ép lớn cho công nghiệp sắt thép Hoa Hạ, mà rõ ràng công ty Hải Bảo đóng vai trò không nhỏ trong toàn bộ quá trình này.
Tuy nói đến tận lúc Phương Minh Viễn chết đi ở kiếp trước mưu mô ấy vẫn chưa bị vạch trần, mà tính ra nếu là người bình thường có lẽ cả đời cũng chẳng thể có được tin tức gì từ phía chính phủ, nếu không thì đã có hàng loạt scandal rồi. Nhưng người đời có câu không có lửa làm sao có khói, người Hoa Hạ cũng rất thông minh, đương nhiên sẽ có người nhìn rõ âm mưu của người Nhật với ngành công nghiệp sắt thép Hoa Hạ
Tuy Phương Minh Viễn kiếp trước đã hiểu rõ điều này, nhưng cũng lực bất tòng tâm!
Nếu đấu với cường quốc lớn thứ hai về công nghiệp sắt thép thì khác gì lấy trứng chọi đá, chỉ nghe thôi đã thấy không thể tưởng tượng rồi, nhất là Phương Minh Viễn có thể dự đoán trước đến lúc đó quốc nội không những không giúp sức mà còn âm thầm gây trở ngại thêm. Nhưng trời đã cho hắn được tái sinh ở kiếp này, hắn đã quyết tâm thâm nhập vào ngành công nghiệp sắt thép thì sẽ không chịu ngồi yên nhìn Nhật dễ dàng thâu tóm nền công nghiệp sắt thép của Hoa Hạ như vậy được, dù không thể cạnh tranh ngang hàng với Nhật Bản hắn cũng sẽ quyết trở thành một kẻ quấy rối lừng lẫy!
Cái tin họ Phương sắp mở một xưởng luyện thép hiện đại ở tỉnh Liêu Ninh chẳng mấy chốc đã lan rộng ra khắp nơi…
Tuy rằng vẫn chưa có ý kiến nào được đưa ra, nền công nghiệp sắt thép đã đang trong quá trình mở cửa, nhưng suy cho cùng ở Hoa Hạ vẫn chưa chính thức công bố đến công chúng, họ Phương thâm nhập vào ngành công nghiệp sắt thép như vậy, trong tình hình này thì chưa hợp với luật pháp cho lắm!
Nhưng rồi cũng sẽ có người lên tiếng, họ Phương kia đã có sản nghiệp ở cả Hồng Công và Nhật Bản, lại có qua lại với nền kinh tế Mỹ, nếu như nói họ Phương mượn danh nghĩa thu hút đầu tư từ Mỹ,Nhật,Hồng Công vào Hoa Hạ thì sẽ tránh được chính sách trói buộc của quốc nội, hơn nữa trung ương cũng đã ngầm công nhậntiến hành chính sách mở cửa với doanh nghiệp tư nhân trong công nghiệp sắt thép, chỉ là vẫn chưa chính thức công bố mà thôi, nếu như ép buộc họ Phương phải rút lui, vậy thì sau một hai năm nữa khi chính phủ chính thức công bố chính sách ấy họ Phương lại tiến hành thâm nhập vào ngành công nghiệp sắt thép,lúc đó thì phần thiệt thòi chỉ thuộc về tỉnh Liêu Ninh mà thôi.
Từ khi cải cách mở cửa đến nay, vị trí của ba tỉnh phía đông bắc trong đồ thị phát triển kinh tế Hoa Hạ càng ngày càng thụt lùi, phần lớn các doanh nghiệp nhà nước lâm vào cảnh khó khăn, rất nhiều công nhân bị cắt giảm biên chế, xã hội rơi vào thời kỳ khốn đốn. Sự đầu tư lớn của họ Phương cho dù không thể xoay chuyển được tình thế này thì cũng sẽ thúc đẩy tăng trưởng kinh tế cho tỉnh Liêu Ninh, giảm bớt áp lực cho chính phủ. Nếu như lại kéo cảng tư vào Đông Bắc thì cũng chẳng tốt đẹp gì, cứ nhìn tỉnh Tần Tây hiện nay thì thấy, ai dám đảm bảo hiện tượng này không xảy ra chứ?
Hai bên tranh cãi kịch liệt, chẳng bên nào chịu nhường bên nào. Nhưng rất nhanh bên ủng hộ họ Phương lại tung ra một chiêu khá hiệu quả, trong tay họ Phương hiện đang nắm giữ kỹ thuật sản xuất inox chuyển nhượng từ công ty sắt thép Albert Đức, nhưng do trở ngại giữa hiệp ước đôi bên nên kỹ thuật này không thể chuyển nhượng cũng không thể trao quyền mà chỉ có thể dùng dưới danh nghĩa sản nghiệp của họ Phương. Mà những kỹ thuật sản xuất inox này hiện nay toàn quốc không có người thứ hai nắm giữ được, nói đúng hơn là hoàn toàn có thể đáp ứng nhu cầu tăng cường sản xuất inox của quốc nội. Nếu như xưởng luyện thép của họ Phương có thể tiến hành thuận lợi thì rõ ràng sẽ đáp ứng được nhu cầu của quốc nội về sản lượng sắt thép, giảm thiểu việc mỗi năm phải nhập khẩu một lượng lớn ngoại tệ.
Điều này như giáng trúng huyệt yếu của phe phản đối, chính phủ Hoa Hạ rất coi trọng ngoại tệ, có thể coi là luôn đi trước so với các nước phát triển trên thế giới, mọi nguồn ngoại tệ xuất khẩu đi nước ngoài của các doanh nghiệp đều phải thông qua ngân sách trung ương, mà doanh nghiệp muốn nhập khẩu ngoại tệ cũng phải xin ý kiến của trung ương và được sự cho phép của trung ương thì mới có thể sử dụng ngoại tệ. Với những người dân bình thường mà nói, ngoại tệ rất hiếm gặp. Chỉ có khi xuất cảnh, có thư giới thiệu, giấy chứng nhận công tác, hộ chiếu v v… thì mới có thể đến ngân hàng đổi một ít ngoại tệ. Có thể nói lượng dự trữ ngoại tệ của quốc gia luôn được sự quan tâm sát sao của tầng lớp lãnh đạo cấp cao trung ương.
Cho nên khi bên ủng hộ họ Phương đưa ra việc cho phép họ Phương du nhập vào ngành công nghiệp sắt thép sẽ giảm được một lượng ngoại tệ lớn cho quốc gia thì gần như họ Phương đã nắm chắc trong tay thắng lợi.
Hơn nữa khi tin tức này được lan truyền rộng rãi thì các tỉnh khác của Hoa Hạ cũng tỏ ra hết sức phấn khởi!
Đầu tiên, đầu tư hơn 3 tỷ nhân dân tệ vào ngành công nghiệp sắt thép ở thời điểm năm 94 với bất kỳ tỉnh thành nào của Hoa Hạ đều là một con số khổng lồ. Điều này sẽ kéo theo hiệu ứng thúc đẩy kinh tế tại địa phương, tổng lợi nhuận có thể đạt đến cả chục tỷ nhân dân tệ. Từ đó sẽ dẫn đến sự phát triển kinh tế toàn tỉnh, giải quyết vấn đề việc làm cho lao động tại địa phương. Cần phải biết là năm 94 thì lãnh đạo của những tỉnh này gặp rất nhiều khó khăn trong việc giải quyết việc làm cho những lao động bị cắt giảm biên chế. Dĩ nhiên khó khăn này cũng là cơ hội,nếu vị lãnh đạo nào có thể giải quyết được vấn đề này thì sẽ là người được đề bạt thăng cấp đầu tiên.
Mặt khác những mặt hàng được sản xuất trong tương lai của xưởng sản xuất thép sẽ bổ sung vào các sản phẩm còn thiếu của quốc nội, cũng có nghĩa là trong một thời gian ngắn sẽ không còn lo lắng vấn đề tiêu thụ, thậm chí còn có thể xuất khẩu với số lượng lớn. Những vị lãnh đạo này cho dù không hiểu biết gì về ngành công nghiệp sắt thép thì cũng hiểu rõ tầm quan trọng của tập đoàn sắt thép Albert Đức trong ngành công nghiệp sắt thép toàn cầu. Nắm giữ kỹ thuật inox trong tay cho dù không đi trước thế giới thì cũng là đi trước quốc nội. Một doanh nghiệp như vậy nếu có thể phát triển trong tỉnh của mình thì số tiền từ việc thu thuế cũng là một con số rất khả quan rồi.
Thứ ba, mọi người điều biết mối quan hệ thân thiết giữa họ Phương và họ Quách nổi tiếng khắp Hồng Công , là một dòng họ quyền quý ở Hồng Công nên thế lực và sức ảnh hưởng của họ Quách rất lớn, mà trong số những đầu tư từ nước ngoài thì đầu tư của Hồng Công và Đài Loan vào Hoa Hạ năm 94 luôn chiếm một vị trí rất quan trọng. Về điểm này thì tỉnh Tần Tây và thành phố Nhai Châu đều là những ví dụ rất điển hình.
Nhất là những tỉnh lị trong vùng duyên hải Đông Nam Á, đều nhận thấy rõ sự thay đổi của thành phố Nhai Châu. Nhai Châu bây giờ không còn là thành phố nghèo nàn hai năm về trước nữa, dưới sự mở đầu của liên kết giữa hai họ Phương Quách nơi đây đã trở thành viên ngọc của Phương Đông. Chỉ trong vòng hai năm ngắn ngủi mà GDP đã tăng vọt, trở thành trung tâm của các hội nghị và là địa điểm du lịch nổi tiếng. Không chỉ thu hút một lượng khách du lịch lớn từ trong nước, mà còn thu hút rất nhiều khách du lịch đến từ Hồng Công, Mỹ, Nhật Bản và Đông Nam Á…
Đặc biệt là sự phát triển dịch vụ của thành phố Nhai Châu đến nay bước đầu đã đi vào ổn định. Năm ngoái đã có hơn hai trăm tập đoàn doanh nghiệp đến từ Mỹ và Nhật Bản tổ chức hội nghiệ và triển lãm quốc tế ở Nhai Châu, tuy rằng quy mô chưa thể đạt được tầm cỡ như Hồng Công, nhưngđã khiến cho chính quyền Nhai Châu mừng vui khôn xiết rồi. Mà theo đà phát triển của Nhai Châu thì con số này còn không ngừng tăng lên.
Ví dụ rõ ràng như vậy bày ra trước mắt khiến cho các vị lãnh đạo của những tỉnh này khó có thể từ chối sự đầu tư của họ Phương vào tỉnh mình.