Do sự giám sát chặt chẽ của thế lực cấp cao tỉnh thêm sức đả kích lớn chưa từng có,cộng với tính phát sinh đột ngột của sự việc, không một vị cán bộ nào kịp trở tay, nói gì đến việc thống nhất lời khai. Cho nên chỉ sau vài ngày tiến hành đối chất phía cảnh sát và ủy ban tỉnh đã phanh phui được toàn bộ sự thật kinh hoàng về các vị cán bộ huyện đáng kính.
Theo thống kê, trong số các vị lãnh đạo huyện Vũ Diệp, ngoại trừ bí thư huyện ủy Võ Anh Trang và một vị phó chủ tịch huyện bị giáng chức điều xuống phòng nghiên cứu đảng ủy thành phố Liêu Nguyên,suốt đời cũng không thể thăng quan tiến chức được nữa, thì tất cả những vị cán bộ cấp cao khác từ phó ban trở lên bao gồm cả chủ tịch huyện Tôn Đắc Phúc,cảnh sát trưởng Phó Danh Sinh và cha con Chu Quân,Chu Đức Long, đến bảy tám phần là bị tòa án Liêu Nguyên phán quyến xử bắn hoặc đi đày. 11 người bị xử tù chung thân, các thành phần khác đều bị xử những mức tù khác nhau,ngắn nhất cũng tù ba năm,đi đày ba năm. Cán bộ ở các bộ phận phía dưới như cán bộ thôn cũng có đến cả chục người bị phán quyết xử bắn hoặc đi đày, cả trăm người bị cảnh cáo….
Có thể nói sau vụ việc thì quan trường của huyện Vũ Diệp như vừa bị một trận sóng thần quét qua – một khung cảnh hỗn độn hoang tàn. Con số quan chức không bị ảnh hưởng bởi lần thanh tra này cực kì ít, phải nói là bọn họ may mắn, một loạt các chức trưởng phó ban ngành trống đang đợi bọn họ chọn lựa. Các vị lãnh đạo tỉnh đâu thèm quan tâm đến những món lợi nhỏ nhặt ấy.
Trận càn quét lần này không chỉ xử lý hết cán bộ cấp cao của huyện Vũ Diệp, mà ngay cả cánh xã hội đen trong huyện Vũ Diệp, vốn dĩ toàn những vị tai to mặt lớn hay những thành phần ngông nghênh ngạo mạn cũng đều lần lượt lọt lưới cả. Án phạt mà những người này phải nhận chắc chắn còn thê thảm hơn cả cánh quan chức. Phen này cánh thế thực đen tối trong huyện đã bị loại trừ triệt để rồi.
Đương nhiên,đó là chuyện của sau này.
Được sự khích lệ từ phía đảng ủy tỉnh, Đặng Trọng đã tiến hành càn quét chống tham nhũng toàn huyện Vũ Diệp, nhưng bây giờ còn một vấn đề quan trọng hơn nữa, ấy là làm sao để vị họ Phương kia mau chóng rót đầu tư xuống huyện.
Mà lúc này Phương Minh Viễn cũng đã sắp đặt chu đáo kế hoạch của hắn trong đầu.
Đối với việc chọn dùng thiết bị luyện thép tại xưởng luyện thép thành phố Liêu Nguyên, chủ yếu là vẫn dùng thiết bị nội, những thiết bị đặc biệt quan trọng thì sẽ nhập khẩu từ nước ngoài. Mặc dù Phương Minh Viễn cũng có một xưởng luyện thép ở Nhật Bản, những hắn không có ý định sẽ nhập thiết bị luyện thép của Nhật mà sẽ chuyển sang thị trường Mỹ hoặc Châu Âu. Nói chính xác hơn là công ty Sắt Thép Albert Đức tại châu âu, tập đoàn Disan và công ty Krupp có tiếng uy tín ở Hoa Hạ.
Công ty Sắt Thép Albert Đức thì khỏi nói, Phương Minh Viễn và bọn họ đã không ít lần giao dịch, Phương Minh Viễn còn từng dùng một vùng mỏ chưa được khai thác ở châu âu để đổi lấy kỹ thuật sản xuất của công ty Sắt Thép Albert Đức. Cho nên đôi bên đã chẳng còn lạ lẫm gì nhau nữa.
Theo tư liệu mà kiếp trước Phương Minh Viễn từng thu thập được, mặc dù công nghiệp chế biến thép luôn là ngành công nghiệp truyền thống của Luxembourg. Nhưng hiện nay nguồn nguyên liệu khai thác của Luxembourg ỏ Châu Âu ngày càng cạn kiệt, Luxembourg bắt buộc phải tiến hành điều chỉnh kết cấu sản xuất. Tổng kim ngạch sản lượng thép trong nước đến nay đã giảm xuống còn 2% so với gần 30% của thế kỷ trước, tỷ lệ sản xuất thép và xuất khẩu thép của Luxembourg cũng chỉ đạt 1/3 so vớitrước đây là 70% tổng sản lượng. Nhưng Luxembourg vẫn là tập đoàn sản xuất thép lớn thứ ba trên thế giới với sản lượng thép thô lên đến hơn 20 triệu tấn, chỉ là tập đoàn Sắt Thép Albert Đức đang dần vươn ra phát triển tầm thế giới, trong nước chủ yếu vẫn coi trọng việc nghiên cứu và phát triển kỹ thuật luyện thép độc quyền, tiến tới đưa công nghiệp thép lên thành ngành công nghiệp hàng đầu trong nước,tiến rộng ra thị trường thế giới. Cũng có thể nói là ở thời điểm này các ông lớn đã bắt đầu dịch chuyển mở rộng thị trường sắt thép ra thế giới.
Còn tập đoàn Disan, có lẽ người dân Hoa Hạ khó có thể hiểu được, nhưng đối với công ty Krupp và với những người nắm rõ tình hình chiến lược quân sự của thế giới thì đều không thể quên Đức là quốc gia nổi tiếng nhất với những ngành công nghiệp quân sự, đại pháo do công ty Krupp sản xuất đã từng góp mặt trong chiến thắng Áo và Pháp ở trận bismarck trong thế kỷ 19. Sau chiến tranh thế giới thứ nhất, gia tộc Krupp vẫn quyết tâm gìn giữ và phát triển sản nghiệp . Sản phẩm thời ấy chủ yếu là cung cấp cho Liên Xô. Không lâu sau đó nhận lời đề nghị từ bộ tham mưu Đức gia tộc Krupp đã bí mật tham gia vào công cuộc khôi phục vũ trang của nước Đức, chế tạo ra đợt xe tăng thiết giáp đầu tiên , hai năm sau đó khôi phục việc sản xuất đại pháo. Thời kỳ chiến tranh thế giới thứ hai thì tham gia chế tạo đại bác,xe thiết giáp,tàu ngầm và các thiết bị vũ khí hạng nhẹ khác.
Nhưng nhiều người chỉ chú ý đến những thành tích trong lĩnh vực quân sự của tập đoàn Krupp mà coi nhẹ thành tựu của tập đoàn này về ngành công nghiệp thép, chế tạo thuyền,xe tải,xe máy . Lịch sử ngành inox hiện đại bắt nguồn từ đầu thế kỷ 20 chính là loạt thử nghiệm của phòng thí nghiệm Essen thuộc tập đoàn Krupp nước Đức.
Phương Minh Viễn biết chỉ vài năm sau công ty Kruppvà tập đoàn Thyssen nước Đức tức “Vua Rule” của công nghiệp thép Đức sẽ kết hợp làm một,tạo thành tập đoàn ThyssenKrupp, nhưng trước đó hai tập đoàn đã sát nhập xưởng chế tạo inox tạo thành một công ty mới là Công Ty TNHH ThyssenKruppRose, tại thời điểm đó được coi là nơi sản xuất inox lớn nhất thế giới.
Mà sở dĩ chọn tập đoàn ThyssenKrupp trong tương lai, một phần là vì bọn họ đều là những thương hiệu có danh tiếng về công nghiệp thép ở Châu Âu , chất lượng thiết bị được đảm bảo, mà nếu so với người Nhật thì người Đức đáng tin hơn, mặc dù khi đàm phán về chuyển nhượng kỹ thuật và thiết bị người nước Đức cũng sẽ giở trò hòng trục lợi, nhưng khi hai bên đã đạt được thỏa hiệp thì người Đức sẽ chấp hành nghiêm túc hiệp ước, không giống như bọn người Nhật luôn tìm cách phá rối gây trở ngại hay thất hứa, thậm chí còn tìm cách hãm hại nhằm ép ta phải chấp nhận giá cao hơn.
Mặt khác Phương Minh Viễn cũng biết, Công ty Thang Máy trực thuộc tập đoàn Thyssen, với phạm vi kinh doanh chủ yếu là thang máy và thang cuốn tự động, lắp đặt,giám sát và bảo dưỡng cải tạo thang máy cũ..từ lâu đã muốn thâm nhập vào thị trường Hoa Hạ nhưng vẫn chưa tìm được cơ hội thích hợp.
Phải biết rằng trong tương lai thì Hoa Hạ sẽ là nơi chiếm lĩnh 1/5 thị trường thang máy thế giới, mà đến tận đầu những năm 2000 của thế kỷ 21 mức độ tăng trưởng vẫn không hề có dấu hiệu sẽ giảm, có thể nó Hoa Hạ đã trở thành thị trường thang máy mới lớn nhất của thế giới. Nhưng đến quá nửa thị trường thang máy Hoa Hạ là do các tập đoàn từ Mĩ, Áo, Thụy Sĩ, Phần Lan,Nhật…và hàng chục tập đoàn doanh nghiệp lớn khác nắm giữ đầu tư. Nếu so với Otis, Mitsubishi và Hitachithì tập đoàn thang máy lớn thứ ba trên thế giới Thyssen vẫn còn nằm ở phía sau.
Hai doanh nghiệp lớn hợp nhất, thời gian đầu chắc chắn chưa thể tìm được con đường đàm phán thống nhất, cho dù phải mất đến mười năm để thỏa hiệp thì cũng không phải là chuyện lạ. Hơn nữa sau khi hợp nhất thì không phải tất cả mọi xưởng sản xuất của tuyến dưới đều có thể tiến hành hợp nhất thuận lợi, rất có khả năng sẽ bị xem xét đến trường hợp chuyển nhượng.
Hai kẻ hợp nhất, công ty Thang Máy muốn du nhập vào thị trường Hoa Hạ, mà lúc này vì sự hợp nhất của hai tập đoàn nên cũng sẽ có một số chi nhánh không cần thiết được rao bán, tất cả những điều này đều là cơ hội hiếm có của hắn.
Đương nhiên PhươngMinh Viễn cũng có thể đợi, đợi đến khi nền tài chính Đông Nam Á lâm nguy thì tiến hành thu mua xưởng sản xuất thép, đến lúc đó thì cho dù các quốc gia châu Mỹ có bị ảnh hưởng tương đối ít, thì nền kinh tế Nhật Bản và Hàn Quốc cũng bị tác động mạnh, muốn thu mua các doanh nghiệp sản xuất thép của họ cũng không phải là chuyện không thể.
Nhưng Phương Minh Viễn cũng không muốn phải tiếp tục đợi lâu hơn nữa, một phần là số vàng khai thác được ở Nga không thể gửi mãi trong ngân hàng, chỉ có lưu động mới có thể thu được lợi nhuận lớn hơn nữa. Mà thời điểm này đã rất gần với khủng hoảng kinh tế Đông Nam Á, mặc dù hắn đã bắt đầu bày cục diện, nhưng không thể đặt hết trứng gà vào cùng một rổ,cái đạo lý đó thì Phương Minh Viễn hiểu. Thêm nữanếu không được sự khích lệ từ phía cách doanh nghiệp thì dù có nắm trong tay nhiều tiền hơn nữa đến lúc đối diện với khủng hoảng kinh tế , sự bất ổn định của đồng đôla, sau cùng còn nắm giữ được bao nhiêu tiền trong tay bản thân hắn cũng không thể nào biết được. Điều thứ ba cũng là điều quan trọng nhất đó là muốn tạo được thành tựu trong ngành công nghiệp thép thì phải chặn đứng ý đồ thâu tóm công nghiệp thép Hoa Hạ của Nhật Bản,thời gian của hắn quả thật đã không còn nhiều.
Phương Minh Viễn đã trải qua kiếp trước, đã được đọc “Hành Động Của Ba Đế Quốc”, nên hắn hiểu rõ chỉ qua vài năm nữa sẽ có một cuộc chiến “đẫm máu” về liên hợp xí nghiệp thép Nhật Bản, tập đoàn Sắt Thép Hải Bảo Hoa Hạ sẽ được thành lập,cũng sẽ trở thành tập đoàn sắt thép lớn duy nhất của Hoa Hạ trong khoảng hơn mười năm. Tổng sản lượng thép đạt đến hơn 30 triệu tấn,có đến hơn trăm nghìn nhân viên, đứng vào đội ngũ những doanh nghiệp phát triển mạnh của thế giới.
Tập đoàn Sắt Thép Hải Bảo sử dụng thép để sản xuất ô tô,vận chuyển và khai thác dầu khí,sản xuất inox và đồ gia dụng,chế tạo các thiết bị giao thông,các vật dụng điện công nghiệp,bếp từ và các thiết bị điều chỉnh áp suất,các thiết bị đựng thực phẩm,đồ uống,thiết bị phục chế vàng,các nguyên liệu đặc biệt và các thiết bị công trình kiến trúc vân vân…đều được làm từ thép. Có thể nói đây là tập đoàn có quy mô và thương hiệu lớn nhất Hoa Hạ,có tổng kim ngạch giá trị sản phẩm và kỹ thuật cao nhất. Với một nước tương lai sẽ trở thành đế quốc công nghiệp thép như Hoa Hạ thì không thể xem thường sự góp phần thúc đẩy phát triển của tập đoàn thép Hải Bảo.
Nhưng vốn dĩ tập đoàn này bị lệ thuộc quá nhiều vào Nhật Bản, từ khi tập đoàn sắt thép Hải Bảo mới được thành lập và lắp đặt kỹ thuật,rồi đến tuyển chọn nhân công,phục vụ hậu cần,đối ngoại,tài chính…mọi mặt đều chịu sự ảnh hưởng của Nhật Bản. Cũng nhờ vậy nên tập đoàn thép Hải Bảo mới có thể phát triển và vươn ra thị trường thế giới nhanh như vậy.
Nhưng người Nhật Bản lẽ nào lại có lòng tốt đến vậy, Tự nguyện giúp đỡ cho sự phát triển của ngành công nghiệp thép Hoa Hạ sao?