Người được Efim gọi là Andre cũng được xem là chủ quản của quán ăn Maxime này, có trách nhiệm duy trì trật tự trong quán ăn, mà anh ta gọi Efim là cậu Maxim vì quán ăn này chính là của gia tộc Maxim, cho nên khi anh ta biết Efim đến ăn cơm anh ta liên tục đảo qua hành lang bên này, muốn là nếu có chuyện gì xảy ra có thể xuất hiện một cách sớm nhất, không ngờ hôm nay đúng là ông trời có mắt, ở đây đúng là đã xảy ra chuyện. Vì vậy anh ta mang theo vài thuộc hạ chạy nhanh đến.
Cũng may, chuyện này cũng đúng thuộc phận sự của anh ta, cho nên Andre lập tức nói với Asohon Kagetsu:
-Xin các vị tránh ra, đây là nơi công cộng, xin không làm ảnh hưởng đến việc dùng cơm của những vị khách khác.
-Ngăn một người đàn ông vào phòng vệ sinh nữ để ăn cơm? Thì ra bọn họ lại còn có cả cách ăn uống độc đáo như vậy nữa cơ đấy, đúng là làm người khác khó mà tưởng tượng được.
Asohon Kagetsu vẻ mặt khinh miệt nói:
-Anh là ai?
Những người bên phía Asohon Kagetsu thì tất nhiên là cười rất lớn, còn những người bên phía Efim thì tất nhiên là tuôn ra những lời mắng chửi, cũng có người chửi Asohon Kagetsu nhưng phần nhiều là chửi Andre. Andre cũng biết là mình nói sai nên thẹn quá hóa giận nói:
-Tôi là chủ quản của nhà hàng Maixim, các cô rút cuộc có tránh ra không thì bảo?
Những người có thể dùng cơm ở đây, ít nhiều đều có địa vị xã hội, nhưng Andre không thèm e dè những người này nữa, chỉ cần có thể nịnh bợ được Efim, vậy thì đắc tội với những người khác cũng có là gì.
-Chủ quản của nhà hàng Maxim? Anh phục vụ thực khách ở đây như vậy sao? không hỏi đầu đuôi câu chuyện?
Người nói chính là Zakharov, những người vệ sĩ của Asohon Kagetsu khi nhìn thấy xung đột ở bên này tất nhiên là đã báo cho những người đang có mặt trong phòng ăn. Zakharov quan tâm đến em gái mình nên liền vọt chạy ra.
-Zakharov, haha, anh cũng ở đây hả, quá tốt rồi, gọi em anh ra đây mọi người cùng uống vài ly.
Efim lảo đảo đi tới bá vai Zakharov, mùi rượu nồng nặc nói:
-Chúng ta sau này sẽ là người một nhà, vừa hay giới thiệu bạn của anh cho tôi đi.
Zakharov lúc này mới nhìn thấy Efim, trong lòng chán ghét cùng cực. Nhưng y vẫn cố kìm nén xuống, so với Lyudmila thì anh ta còn biết rõ hơn cái dự định hôn nhân của hai gia tộc Maxim và gia đình mình. Gia đình y tuy có địa vị là phó thị trưởng thủ đô Moscow và mẹ y có chức cao trong nghành đường sắt nhưng những thứ này đều không ổn định, chẳng qua là vì thời kỳ rối loạn nên tạm thời làm những con rối được đưa lên trước chiến đài mà thôi. Vì vậy mới có việc y muốn kết hôn với Asohon Kagetsu, và gả Lyudmila cho Efim, tuy rằng Zakharov cho rằng mình thực sự có tình cảm với Asohon Kagetsu nhưng suy cho cùng đó cũng chỉ vì là muốn mượn ngoại lực để củng cố địa vị chính trị của gia đình mình mà thôi.
Ông nội của Efim rất có sức ảnh hưởng đối với binh chủng bộ đội đặc công của Nga, nếu có thể kết hôn với Efim cũng chính là có được một sự ủng hộ phần nào của quân đội, chuyện này đối với gia đình anh ta mà nói là điều không thể thiếu. Vì vậy cho dù trong lòng chán ghét nhưng y vẫn không biểu hiện ra ngoài:
-Efim, xem ra cậu uống nhiều rồi, giữa trưa sao uống nhiều vậy?
-Ai uống nhiều chứ, tôi đâu có say.
Những người uống rượu nhiều thường thường rất ghét bị nói mình uống nhiều rồi, Efim tất nhiên cũng không ngoại lệ, y kẹp lấy vai Zakharov nói:
-Không uống rượu thì không phải là đàn ông, đều là loại ẻo lả hết, hai người Dianna cũng đến sao, thật là tốt quá gọi qua đây mọi người cùng uống đi.
Nhìn thấy Dianna và Irina, mắt Efim sáng lên nói.
-Zakharov, người này là bạn anh sao?
Asohon Kagetsu mang theo vài phần chán ghét hỏi. Là một người con gái tất nhiên là không bao giờ có cảm tình với loại người lỗ mãng như vậy rồi.
-Vị này là cháu trai của tướng quân Maxim.
Zakharov nhỏ giọng giải thích.
-Lyudmila đang có quan hệ với cậu ta.
Y tất nhiên là có thể nhận ra Asohon Kagetsu không hề có chút cảm tình nào với Efim, e rằng cô sẽ cho luôn mình vào danh sách đó. Nhưng nhất thời y cũng không biết phải giải thích với Asohon Kagetsu như thế nào.
-Hứ, ai có quan hệ với hắn.
Lyudmila nãy giờ vẫn không có động tĩnh gì lập tức phản bác nói.
-Anh, anh không cảm thấy nói một kẻ lưu manh lỗ mãng định xông vào toilet nữ là bạn trai của em gái là mất mặt sao?
-Zakharov, hai mỹ nữ này là bạn của anh sao, hay là cùng mời vào uống rượu với chúng tôi đi,haha, tính cả ba cô nữa là có năm em rồi, thế là có năm mỹ nữ rồi.
Efim đắc ý cười nói.
Những lời này của Efim vừa thốt ra khỏi miệng Zakharov biết ngay là có chuyện chẳng lành, Asohon Kagetsu là người thế nào, nắm trong tay cả chục tỷ đo la, là một nhân vật nổi tiếng trên thương trường của Nga, Efim lại dám nói cô ta đi hầu rượu, đây chẳng phải là tìm lấy rắc rối sao?
Quả nhiên không ngoài dự liệu của Zakharov, Asohon Kagetsu lập tức nói:
-Cho hắn mười cái tát để hắn tỉnh ra.
Vệ sĩ đứng bên cạnh lập tức giang tay ra túm lấy áo của Efim, trước khi Zakharov kịp ngăn lại liền cho Efim ăn mười cái bạt tai làm cho mặt y đỏ như gấc, phồng lên như bột bị lên men.
-Dừng tay, các người vì sao lại đánh người?
Andre là người đầu tiên bên phía Efim phản ứng vừa gào lên vừa nhào tới, đúng lúc người vệ sĩ kia đánh xong mười cái bạt tai liền đẩy Efim vào tay Andre thở nhẹ một tiếng.
-Zakharov, người đó anh có quen không?
Asohon Kagetsu trầm giọng chỉ vào người lúc đầu gọi cô và Lâm Dung là фазан nói.
-Tôi có biết.
Trong lòng Zakharov thở dài, cái tên Efim này đúng là chẳng được tích sự gì, chẳng trách Lyudmia không thích y.
-Đó là con trai út chủ tịch công ty Blizzard tên là Dilimiao. Hiện tại cậu ta đang học đại học, hình như là đại học Moscow.
Vladimir lúc này cũng đã đi tới nhẹ giọng nói:
-Sao vậy? cậu ta chọc giận cô à?
-Công ty Blizzard? Hừ, tôi biết rồi. Cha hắn đứng trước mặt tôi cũng tuyệt đối không dám nói ra mấy câu фазан đó đâu.
Asohon Kagetsu cười lạnh nói:
-Donald, lát nữa thông báo cho công ty bắt đầu từ tháng sau cắt hợp đồng mua bán với công ty Blizzard.
“фазан?” Vladimir không khỏi nhìn Dilimiao lúc này vẫn đang còn lờ đờ hơi men khẽ thở dài. Người Hoa Hạ nói cái mồm làm hại cái thân đúng là rất có lý. Đối với người gắn bó hao tâm tổn sức với công ty Blizzad như Dilimiao cha mà nói thì đây đúng là tai học bất ngờ.
-Mày dám đánh tao, mày dám đánh tao hả.
Efim lúc này đã hoàn toàn tỉnh rượu rồi, y sờ lên khuôn mặt đã sưng vù lên nói không thành tiếng:
-Andre, bắt hết bọn chúng lại.
Lúc này Adre nào còn dám xông lên, mười cái tát ban nãy của người vệ sĩ cũng đủ làm anh ta “say” rồi, ra tay quá nhanh vượt xa sức tưởng tượng của anh ta. Nhìn sáu người đàn ông cao to vạm vỡ xung quanh, rồi lại nhìn vào cách Vladimir và Zakharov là những người mà anh ta biết đối đãi với Asohon Kagetsu, dù có cho anh ta đến mười lá gan anh ta cũng không giám đung tay đụng chân với Asohon Kagetsu. Anh ta chỉ biết kéo Efim lúc này đang hoa tay múa chân nhỏ giọng khuyên bảo.
-Chính là đánh anh. Còn nói xằng nói bậy nữa thì cho dù là mười cái tát làm cho anh tỉnh ượu không phải là vấn đề đâu.
Asohon Kagetsu cười lạnh nói. Cô quay lại nhìn Lyudmila hơi nhíu mày nhưng không nói gì.
Đoàn người đi về phòng mình, Zakharov thở dài một cáirồi cũng theo họ đi vào. Phương Minh Viễn nãy giờ vẫn chưa hề đi tới đứng ở phòng ăn theo dõi tình hình.
-Có chuyện gì vậy?
Phương Minh Viễn nhỏ giọng dùng tiếng Hán nói.
-Uống say rồi lại còn muốn dựa thế gia đình để sinh sự.
Asohon Kagetsu vẻ mặt bất đắc dĩ dùng tiếng hán nói. Đàn ông Nga toàn là kẻ nát rượu cái đó cả thế giới ai cũng biết nên những chuyện thế này không phải là chuyện hiếm ở đây, nhưng trong những tình huống bình thường cũng không có loại người không có mắt nào lại dám làm những chuyện như vậy trước mặt Asohon Kagetsu.
Phương Minh Viễn gật gật đầu, cũng không lưu tâm đến chuyện này, Asohon Kagetsu ở Nga đã nhiều năm như vậy cần phải ứng phó với những chuyện này như thế nào cô ta sẽ biết cách làm tốt hơn.
-À, ban nãy nhận được điện thoại của Nicholas Laski, lát nữa ông ta sẽ tới đây, hình như là có chuyện gì đó, không chừng lịch trình buổi chiều sẽ phả thay đổi mất.
Vladimir ngồi bên cạnh trong lòng không ngừng cười thầm, hôm nay thật là đáng giá, không những có thể đạt được những lợi ích thiết thực trong tương lai từ tay Phương Minh Viễn mà còn có thể tận mắt nhìn thấy Efim-con nhà nòi cách mạng đời thứ ba bị đánh, thật sự là chuyến đi không tồi. Bữa cơm này mời cũng đáng.
Zakharov và Lyudmila thì lại sa sầm mặt, mỗi người mỗi tâm trạng khác nhau. Zakharov thì cảm thấy mình bị kẹp giữa Asohon Kagetsu và Efim, có thiên vị về bên nào cũng sẽ đắc tội với bên còn lại, điều này làm y rất khó xử. Lyudmila thì bởi vì những câu nói của Zakharov ban nãy nói cô và Efim là tình nhân trước mặt Asohon Kagetsu làm cô cảm thấy mất mặt.
Không khí trên bàn ăn trùng xuống, may mà Vladimir tương đối linh hoạt nên cũng không phải là hoàn toàn chán ngắt.
Ngay vào lúc mang món cuối cùng lên, từ bên ngoài phòng truyền vào những tiếng ồn ào huyên náo.