Trúc Mã Hồ Ly Bẫy Vợ

Chương 42: Như vậy cô ta cũng tin?


Chương trước Chương tiếp

Mấy người dừng lại nghỉ một lát, Lam Kỳ cùng Lý Viện ngồi trên ghết bên bờ cát trắng thưởng thức phong cảnh gió biển thổi, Thiệu Tử Vũ cùng Khương Hạo đi lặn, thực ra Lam Kỳ cũng rất muốn đi, nhưng mà tên Thiệu ngốc chết tiệt kia nói bỏ lại một mình Lý Viện không tốt lắm, viện cớ, rõ ràng là không muốn cho cô đi.

"Lam Kỳ, cô cùng Tử Vũ quen biết nhau khi nào?"

Lý Viện uống một hớp nước trái cây, hiện tại chỉ có hai người các cô, có một số việc cô muốn hỏi cho rõ, cô biết hoàn cảnh gia đình Thiệu Tử Vũ, nếu cô bé này tiếp cận Thiệu Tử Vũ là vì cái này, cô khuyên cô tốt nhấy nên rời khỏi, làm vợ của quân nhân không phải tốt như vậy.

"Rất lâu rồi, có lẽ lúc vài tuổi.” Lam Kỳ nghĩ một chút xác định chị gái già có lẽ quen biết anh trước cô, thật sự cô không có ấn tượng gì.

"Thanh mai trúc mã?"

Lý Viện rất bất ngờ, không nghĩ quan hệ bọn họ lại bền vững như vậy, cô có chút hâm mộ, có thể có mấy người là người yêu lớn lên bên nhau từ nhỏ chứ, nhưng mà theo lời vừa rồi của cô bé này cô cảm thấy Lam Kỳ không thích hợp với anh, bên người Tử Vũ nên là một người phụ nữ thành thục ra sức giúp đỡ anh.

Lam Kỳ nhìn Lý Viện một cái, ai nói quen biết từ nhỏ liền là thanh mai trúc mã, cô cùng Thiệu ngốc không phải loại quan hệ đó, nhưng mà cô cũng không nghĩ đi giải thích, nếu Thiệu ngốc đã nói không thích cô ta, vậy thì cô liền giúp anh một chút, có cái mác giả người bạn gái xinh đẹp là cô anh phải cảm thấy may mắn.

"Tôi rất thích Tử Vũ.” Lý Viện là người ngay thẳng, chuyện tình cảm cô chưa bao giờ nghĩ muốn giấu diếm, nếu bọn họ không thích cô tin tưởng cách làm của cô là đúng.

Đối mặt với Lý Viện thẳng thắn Lam Kỳ có chút sững sờ, cô nhìn mặt biển thất thần, Thiệu ngốc thật sự tốt như vậy sao? Làm sao nhiều phụ nữ thích anh như vậy, ban đầu là Nhiễm Khả, sau đó là Lý Viện, mà cô ta còn biết rõ cô đang ở đây, Lý Viện vẫn trực tiếp nói ra, là không đem cô để vào mắt hay là do quá thích Thiệu ngốc?

"Tôi muốn cùng cô cạnh tranh công bằng."

Lý Viện lại nói thêm một câu.

Lam Kỳ nhìn chằm chằm cô ta, nói thật so sánh cùng Nhiễm Khả cô cảm thấy lời này của Lý Viện không làm cho người ta chán ghét, nhưng mà thừa nhận bản thân thích ai đó, cô thấy cô ta là một người phụ nữ tính tình thẳng thắn, điều kiện về mọi mặt cũng rất tốt, còn làm cung nghề với Thiệu ngốc, nếu không phải Thiệu ngốc nói không thích cô ta thì nhìn hai người thực sự xứng đôi, nói đi nói lại trong lòng Lam Kỳ lại bắt đầu khó chịu.

"Ừ"

"Cô không có lời nào khác sao?” Lý Viện cảm thấy nếu có một người phụ nữ nói với cô những lời như vậy cô tuyệt đối sẽ không thể giữ bình tĩnh giống như cô bé này.

Tình huống như thế hoặc là Lam Kỳ coi như không có cô, hoặc là do cô bé này yêu Tử Vũ chưa sâu đậm, cô cảm thấy Lam Kỳ thuộc loại người sau, nếu như là vậy cô không tiếp nhận được, cô không thể chấp nhận cô gái bên cạnh Tử Vũ không thích anh, nếu không không bằng đổi thành cô.

Lông mi cong dài của Lam Kỳ nháy nháy, cô biết Lý Viện đang nghĩ cách.

"Đừng hiểu lầm, tôi không phản đối là bởi vì tôi tin tưởng anh Vũ, anh ấy đã nói cả đời này chỉ yêu một mình tôi, cô cũng biết anh Vũ là người nói được làm được, tôi đối với anh ấy là 100% yên tâm, hơn nữa chúng tôi cũng sắp kết hôn rồi....” Lý Viện cứ gọi Tử Vũ Tử Vũ, cô cực kỳ không thích, cho nên cô cố ý bỏ thêm từ ‘anh’ cho thân mật.

"Hai người sắp kết hôn?” Nước trái cây trong tay Lý Viện run lên, thân thể có chút lắc lư, tim như bị người bóp nghẹt.

"Ừ, chắc là tháng sau."

"Không thể nào, căn bản Tử Vũ không có nộp báo cáo kết hôn.” Nếu anh đã nộp cô liền biết.

"Tạm thời, vốn là chúng tôi cũng không định cưới sớm như vậy, nhưng mà......đợi không được rồi.”

Lam Kỳ nói xong hai mắt nhìn xuống bụng mình, một bộ dáng khó lòng mở miệng, lời nói dối này có vẻ hơi quá, nhưng mà cô cũng là vì muốn tốt cho bọn họ, nếu không thích như thế liền làm cho tim chết sớm một chút, như vậy Thiệu ngốc sẽ ít đi một người phụ nữ làm phiền, Lý Viện cũng một lần nữa tìm một người đàn ông tốt gả đi.

Sắc mặt Lý Viện trắng bệt, ngồi yên lặng một phút đồng hồ, cố gắng khôi phục lại tâm trạng bản thân, mới miễn cưỡng cười “Thực xin lỗi, tôi....tôi có chút việc phải đi trước....Lời vừa rồi cô hãy quên đi.”

Nói xong cũng không đợi Lam Kỳ mở miệng giữ lại đã vội vàng rời đi, đôi mắt Lý Viện kiềm nén nước mắt, tuy nhiên cô đã kiên định về tình cảm của mình, nếu là bọn họ đã có đứa nhỏ, cô có thích Thiệu Tử Vũ như thế nào cũng không đi phá hoại chuyện gia đình của người khác.

Lam Kỳ nhìn dáng vẻ đau lòng rời khỏi của Lý Viện, vừa rồi có phải cô đã nói hơi quá đáng rồi không.....Kết hôn, đứa bé, trong đầu cô làm sao có thể nghĩ ra mấy thứ này, chính cô cũng có chút không tin được.

Làm sao bây giờ.....Cô nhìn mặt nước, một hồi Thiệu ngốc hỏi thì làm sao bây giờ, chuyện kết hôn, đứa bé là cô nói vô căn cứ, làm sao đối mặt với anh nói ra.....thật sự là hao tâm tổn trí. Nửa tiếng sau, Thiệu Tử Vũ cùng Khương Hạo nổi lên mặt nước, thay ra trang bị đồ lặn thì chỉ nhìn thấy một mình Lam Kỳ.

"Lý Viện đâu?"

Khương Hạo hỏi. . . Không phải là hai người phụ nữ này nói năng không thuận, chị dâu làm cho người ta tức giận bỏ đi chứ, anh cùng Lý Viện từ nhỏ lớn lên cùng nhau rất hiểu tính tình của cô, cá tính cô rất mạnh mẽ nhưng cực kỳ lý trí, nhưng mà chị dâu lại trái ngược, qua vài lần nói chuyện cậu có chút lo lắng cho Lý Viện.

"Đi rồi."

"Làm sao lại đi rồi?"

"Chân là ở trên người cô ta làm sao tôi quản được."

"Cô....”

Khương Hạo vốn muốn nói gì đó nhưng nhớ tới mình có việc nhờ vả người ta, vì thế bộ dáng làm như không có việc gì ngồi xuống, đi thì đi, dù sao ba người này sớm hay muộn cũng phải có một người rời đi.

"Cô ấy làm sao lại đột nhiên rời đi?"

Thiệu Tử Vũ cười hỏi, trong lòng bé con có quỷ vẻ mặt liền giống như lúc này, giọng điệu cứng rắn, ánh mắt lóe sáng, một bộ dạng đúng lý hợp tình, chỉ là anh tò mò, mới nửa tiếng cô làm thế nào đuổi người đi được, đã dùng cách gì.

"Cô ta nhận điện thoại liền đột nhiên rời khỏi, nếu hai người để ý cô ta như vậy sao không đi cùng luôn đi."

Nói xong Lam Kỳ nổi giận đùng đùng chuẩn bị rời đi....Kinh nghiệm vô số lần nói dối lúc trước của cô, làm sai chuyện nhất định phải làm như đúng lý hợp tình, lấy dáng vẻ kiêu ngạo áp đảo người khác, người khác mới không hoài nghi.

Thiệu Tử Vũ lại đem cô ấn ngồi xuống.

"Cô ta đi liền đi, em ở lại là tốt rồi."

Tức giận của Lam Kỳ có chút tiêu tan, cô quay mặt nhìn Thiệu Tử Vũ, dưới ánh mặt trời thật đẹp trai, khó trách nhiều người thích anh như vậy, nhưng mà trong mắt anh có ý cười, có chút hương vị mỉa mai, cực kỳ nhạt, nếu không nhìn kỹ sẽ không nhìn thấy.

Người này là đang hoài nghi cô, nhưng mà vô dụng, trừ phi Lý Viện chính miệng nói ra, nếu không cô chết cũng không thừa nhận.

"Nhìn xem tôi đem về cái gì cho em.”

Thiệu Tử Vũ cười xong đem một vật để lên bàn.

"Con trai."

Lam Kỳ nhìn thấy trên bàn là một con trai thật lớn, anh lặn xuống biển một chuyến lại đem về một con trai lớn, rất khó coi, không có chút đẹp mắt.

"Nghe nói con trai chỗ này nếu có vận may sẽ có ngọc trai, có muốn thử xem một chút hay không?” Thiệu Tử Vũ khẽ cười, vẻ mặt thả dây câu cá. (Thả dây câu chị Lam í mà, kiểu này mắc câu là cái chắc, he he he....cười gian-ing)

Ánh mắt Lam Kỳ vụt sáng, cô rất thích sưu tầm bảo vật, không phải thích kho báu, chỉ là đơn giản lúc tìm được bảo vật rất vui vẻ.

"Có dao găm không?" Khuôn mặt cô hưng phấn.

"Khương Hạo đi lấy dao tới."

Khương Hạo vỗ vỗ nước trên đầu, đứng dậy....lắc đầu, chị dâu ngây thơ ơi....con trai ngoài biển làm sao có thể có ngọc trai.

Rất nhanh Khương Hạo lấy một cây dao nhỏ tới, Lam Kỳ muốn nhận lấy lại bị Thiệu Tử Vũ giành trước.

"Tôi muốn."

Thiệu Tử Vũ dịu dàng nhìn cô.

"Sợ em cắt trúng tay, tôi đem nó mở ra lại cho em nhìn."

"Ừ"

Động tác của Thiệu Tử Vũ lưu loát đem con trai cạy mở ra, lúc bắt đầu mở con trai là lúc cần nhiều sức nhất, mở ra một nửa về sau liền không cần dùng nhiều lực.

Lam Kỳ nhận lấy dùng sức, con trai mở ra, nhìn bên trong thịt mềm tươi mới, cô mở to hai mắt nhìn xem.

"Không có."

Trên mặt cô hơi thất vọng, loại ngọc trai tự nhiên này làm gì dễ dàng có được như vậy.

"Nhìn kỹ một chút."

"Ha ha”

Khương Hạo cười.

Lam Kỳ trừng mắt liếc anh ta một cái, lấy dao chọc vào thịt con trai, đột nhiên mũi dao giống như là đụng trúng cái gì đó.

Nàng vội vã theo hướng kia cẩn thận cắt thịt con trai ra.

"A"

Chỉ thấy hào quan chói mắt mằu phấn hồng xuất hiện, theo thịt con trai cắt ra, một viên ngọc trai màu hồng xuất hiện trước mặt, lớn chừng một ngón tay cái.

Lần này đến lượt Khương Hạo trố mắt nhìn, không có khả năng.

Lam Kỳ cẩn thận đem ngọc trai lấy ra, dùng ngón tay cào cào, cực kỳ mượt mà, dưới ánh mặt trời mang theo bóng dáng đẹp mông lung, ở trong lòng bàn tray trắng nõn của cô lại cực kỳ chói mắt.

Thật xinh đẹp, cô hả hê quơ quơ ở trước mặt Khương Hạo, cho anh vừa rồi cười ngạo tôi.

"Vận may của bé con không tệ.” Thiệu Tử Vũ mở miệng.

"Tất nhiên."

Lam Kỳ thật vui vẻ.

"Bé con, viên ngọc trai này rất dễ nhìn phải không, tôi giúp em làm thành một sợ dây chuyền thế nào?"

"Được."

Lam Kỳ gật đầu, cô không thích đeo trang sức, nhưng mà ngọc trai này là cô phát hiện được trong con trai thì lại khác, đây là ngọc trai may mắn của cô.

"Tôi đem nó rửa sạch sẽ."

Lam Kỳ hết sức phấn khởi chạy tới bờ biển.

Chờ cô đi xa, Khương Hạo nhìn Thiệu Tử Vũ.

"Để vào lúc nào?” Khó trách anh lại muốn đi lặn.

"Một tiếng trước."

"Cậu không sợ chị dâu nhìn ra được?” Đây là không hợp lý, dùng đại não nghĩ lại cũng không có khả năng, làm sao có thể làm cho người khác tin tưởng.

"Không sợ."

"Tại sao?" Kinh nghiệm này cậu phải học.

"Tự mình đoán."

". . ."

Thiệu Tử Vũ nhìn bóng dáng ngồi chồm hổm bên bờ biển, trong mắt chứa đựng cưng chiều, từ nhỏ đến lớn, trước mặt cô anh đều cực kỳ thành thật, chưa bao giờ nói láo, loại tin nhiệm này đúng là chống lại khảo nghiệm, bé con làm sao có thể nghi ngờ anh gạt cô.
...



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...