Đêm đã về khuya.
Trương Tiểu Phàm trăn trở không tài nào ngủ được, con khỉ Tiểu Hôi ở bên trợn to đôi mắt, chớp chớp nhìn hắn, về phần các sự huynh của hắn tất cả đầu đã ngáy vang, ngay cả Đại Hoàng, lúc này cũng đã nằm sấp trên mặt đất ngủ say.
Ánh trăng loang loáng như nước, rọi vào từ phía của sổ, lung linh trên mặt đất, như sương như tuyết.
Trương Tiểu Phàm khe khẽ bò dậy, Tiểu Hôi lập tức chui tọt vào trong lòng hắn, Trương Tiểu Phảm ôm lấy nó, xoa xoa đầu nó, bước ra bên ngoài.
Hành lang trống trơn, không một tiếng người.
Hắn kín đáo cười khổ, từ sau khi đến Thông Thiên Phong, hắn gần như không có một đêm nào được ngủ yên ổn, nghĩ đến ngày mai phải tỷ thí với Lục Tuyết Kì, trong lòng hắn đột nhiên thấy căng thẳng không sao diễn tả được.
Thế rồi vào lúc này, con khỉ Tiểu Hôi trong lòng hắn bỗng nhiên ngọ nguậy một cách bất an, Trương Tiểu Phàm nhìn nó, chỉ thấy dưới ánh trăng, đôi mắt lanh lợi của Tiểu Hôi đang nhìn thẳng ra khoảng tối ngay phía trước mặt.
Trong bóng tối, dường như có một bóng người lướt qua
Trương Tiểu Phàm giật mình một cái, lập tức bám theo
Bóng nguời này chạy không quá nhanh, hơn nữa vừa chạy hai vai vừa rung lên không ngừng, hình dáng giồng như là đang khóc nức nở. Trương Tiểu Phàm nhìn từ phía xa, nhận ra đó là Điền Linh Nhi, trong lòng lấy làm kỳ quái, đồng thời nhìn dáng vẻ đang nức nở của sư tỷ, trong tim lại có một thoáng buồn không tên. . truyen bac chien
Điền Linh Nhi chạy một mạch đến Vân Hải, tới khu vực lôi đài trung tâm, nhìn bốn xung quanh không một bóng người, dường như không chịu đựng được hơn nữa, ngồi bệt xuống đất oà khóc.
Trương Tiểu Phàm chưa từng nhìn thấy sư tỷ đau buồn như vậy bao giờ, trong đầu hốt hoảng, từ từ bước đến bên cạnh nàng ta, khe khẽ gọi: “Sư tỷ, tỷ …”
Điền Linh Nhi sợ hãi giật bắn cả mình, nhảy xoay mình lại, nhìn thấy đó là Trưong Tiểu Phàm liền bình tâm trở lại, tức thì trong tim lại thấy đau xót, không kìm chế được nữa lao vào trong lòng Trương Tiểu Phàm, gục mặt vào vai hắn khóc oà lên.
Trương Tiểu Phàm mình mẩy tức thì cứng đơ, toàn thân tựa như hoá đá, không thể nào cử động lại được.
Tiếng nức nở của nàng vang vang bên tai, trên vai cảm thấy hơi ấm phảng phất lan toả từ cơ thể của nàng, dường như cảnh tượng hắn thường thường nhìn thấy trong giấc mơ hôm nay đột nhiên đã trở thành sự thật. Như có một mùi hương tinh tế, phảng phất lan tới.
Trương Tiểu Phàm cứ đứng như vậy, mắt nhìn xa xa, mặc dầu trong tim hắn có vô vàn mong ước được ôm chặt lấy thiếu nữ này, nhưng cuối cùng thì hắn lại không dám.
.
Có lẽ, nếu ta ôm nàng thật, cuộc đời ta rồi đây sẽ khác đi chăng?
Lúc này Điền Linh nhi đã rời khỏi vai của hắn. Trương Tiểu Phàm tâm tư trống rỗng, trong lúc đang lơ mơ, cảm thấy bản thân đã đánh mất đi một điều gì đó.
Trên vai hắn, đã ướt đẫm nước mắt.
Điền Linh Nhi lấy tay lau lau đôi mắt đỏ hoe, nhìn thấy vai của Truơng Tiểu Phàm đã uớt đẫm nước mắt của mình, thì mặt đỏ bừng lên, nói: “Xin lỗi, Tiểu Phàm”
Trương Tiểu Phàm lắc lắc đầu đáp: “Sư tỷ, tỷ có chuyện gì vậy”
Điền Linh Nhi vừa định nói, chợt nghe dưới chân có hai tiếng kêu “chí chí”, cúi đầu nhìn xuống, thì ra là Tiểu Hôi. Nàng khẽ cúi người xuống, bế Tiểu Hôi vào lòng.
“Không có gì, Tiểu Phàm, không có gì”. Cô gái này đứng dưới ánh trăng trong đêm tối, xinh đẹp thê lương, mang đến cho Trương Tiểu Phàm một thoáng đau buồn, nói: “Cha và mẹ chưa từng bao giờ mắng ta cả”