Cô há miệng, vừa muốn thốt ra chữ “Không”, hắn lại thừa cơ làm càn, đầu lưỡi linh hoạt luồn vào, chợt nhanh chợt chậm mà hấp dẫn cô cùng hắn dây dưa . . . . Ngay sau đó, cô nhận ra mình đã trần trụi . . .
Ngay sau đó là cảm giác dây dưa nóng rực, va chạm hung ác, đem cô vắt thành một vũng nước, giống như trước đây, không quan tâm cô muốn gì.
Năm đó khi Diệp Anh Chương lợi dụng cô, ít nhần còn biết điều, cũng không có chạm vào cô. Mà hắn đâu, mỗi lần đều tựa như hổ lang sói đói, phải xẻ cô ra làm mấy mảnh mới bằng lòng tha cho.
Hồi lâu sau. Hứa Liên Trăn ở trong chăn cuộn lên thân hình vô lực, cả người ướt át bủn rủn lại có tia thỏa mãn dị thường, tựa như không phải chính mình.
Lệ, từng giọt thật lớn từ khóe mắt chảy xuống, giống như phát ra một tiếng vang nhỏ “tách”, ngã nhào xuống nệm giường mềm mại. . .
Rốt cuộc những ngày như thế này còn kéo dài đến lúc nào? Cô sợ hãi run lên.
—–
Ngày hôm sau, khi Hứa Liên Trăn tỉnh lại đã là giữa trưa . Hứa Liên Trăn kéo rèm cửa ra, ánh mặt trời dần dần chiếu vào. Ngày mùa hè ánh mặt trời chói lóa nóng lực, nhưng cô lại cảm thấy toàn thân rét lạnh.
Những ngày như thế này, rốt cuộc đến khi nào sẽ chấm dứt?
Cũng may là Chủ Nhật, cô không phải đi học. Ăn cơm trưa xong, Hứa Liên Trăn ở ban công đọc sách, những khái niệm nguyên lý thiết kế vừa khó hiểu lại vừa buồn tẻ, lòng cô vốn đã không tĩnh lặng giờ lại rối hơn. Xa xa nghe tiếng xe dừng, cô ngẩng đầu, từ ban công nhỏ phòng cô thấy được xe hắn đã vào cửa lớn.
Cô không muốn chạm mặt với Tưởng Chính Nam, bởi vậy dứt khoát sẽ không đi ra. Nghĩ thầm, người bận bịu như hắn vậy, chốc lát sau sẽ đi ra ngoài thôi.
Chính là đợi tới tận bữa tối mới biết được hắn không có đi ra ngoài.
Đầu bếp nấu đồ ăn thường nhạt, có lẽ là cô mới bệnh xong, cho nên nhiều ngày nay đều cảm thấy nhạt miệng, ăn vào miệng lại càng cảm thấy nhạt nhẽo vô vị. Chưa ăn bao nhiêu, đã thấy phía đối diện hắn buông đũa xuống, phân phó nói: “Đi làm hai món nữa đi, gia vị cho đặm một chút.”
Quản gia lại nghĩ đồ ăn không hợp khẩu vị của hắn, vội không ngừng dạ vâng, xoay người đi ra ngoài sắp xếp.
Chỉ một lát sau, đồ ăn nóng hôi hổi đã bưng lên. Hắn cũng không có nói gì, tầm mắt dừng ở trên cái bát cơ hồ chưa động chút đồ ăn nào của cô.
Hứa Liên Trăn nhìn món rau xanh gia vị đã đặm hơn, còn có một đĩa tôm chiên nóng hổi tản ra mùi vị mê người. Cô nhìn liền cảm thấy muốn ăn luôn. Ngày xưa, cô vốn không thích ăn tôm, cảm thấy bóc vỏ thực phiền phức, giờ phút này cũng không cố kỵ gì đó, liền ăn tôm kèm hết một chén cơm. Thế nhưng khẩu vị hắn lại không tồi, ăn một chén sau lại thêm một chén nữa.
Ước chừng từ ngày ấy bắt đầu, tại phòng bếp bắt đầu có những món ăn được nêm gia vị đặm hơn. Mà hắn tựa hồ lại trở lại những ngày bận bịu như bình thường.
Điều khiến cho cô cảm thấy không thoải mái chính là, dường như Tưởng Chính Nam đối với cô càng ngày càng nhiệt tình. Trước đây số lần không nhiều lắm, cô còn có thể chịu được, chính là hiện tại. . . . . . Rõ ràng là ban ngày, Hứa Liên Trăn chỉ cảm thấy mặt nóng bừng, cô đã sắp chịu không nổi nữa . Chẳng lẽ hắn không có người đàn bà nào khác sao?
Cô thật sự rất muốn hỏi hắn, nhưng loại vấn đề này cho dù có thế nào cô cũng không thể nói ra miệng được. Có khi bi ai cô nghĩ đến, rốt cuộc vai diễn của chính mình là cái gì, tình phụ? Bạn giường?
Vấn đề chính là người như Tưởng Chính Nam, luận bề ngoài luận gia thế đều không thiếu đàn bà a. Ngay cái cô Thư tiểu thư mà cô mới gặp kia, xinh đẹp đến mức cô có chạy dài mấy con phố cũng không theo kịp, huống chi thế giới này thứ không thiếu chính là mỹ nữ. Phụ nữ hiện tại, chỉ cần động chút dao kéo, hơn nữa còn có kỹ thuật trang điểm cao siêu, cơ hồ sẽ không có người không xinh đẹp.
Sáng sớm hôm nay tỉnh dậy, Hứa Liên Trăn quấn chăn miễn cưỡng ngồi dậy, tầm mắt đột nhiên dừng ở chiếc di động mới tinh trên đầu giường . . . . Còn có cả thẻ tài khoản . . .
Cô im lặng cười khổ, là bởi vì Diệp Anh Chương cùng Tưởng Chính Tuyền sắp kết hôn nên gần đây cơ hồ toàn chuyện tốt đi. Hiện tại cư nhiên hắn lại cho phép cô liên hệ với bên ngoài.
Cô ngơ ngác mà nhìn nửa ngày, cũng không muốn đụng vào. Cô còn có ai để có thể liên hệ đâu? Bạn học? Trước kia có một hai người tương đối thân, chính là sớm đã mất đi liên lạc. Đồng nghiệp? Khi còn ở khách sạn, bởi vì chính cô lúc đó tự khép kín chính mình cho nên không có giao tiếp với ai khác có thể coi là bạn tốt. Ở cửa hàng quần áo, tổ trưởng Mạnh Tĩnh, Yến Nhiên hẳn là có thể xem như bạn bè đi, chính là cô vô duyên vô cớ mất tích, hiện giờ lại liên hệ bọn họ, giải thích đều là cả vấn đề.
Khi cô còn đang miên man suy nghĩ, tiếng chuông di động đã mãnh liệt vang lên, cô ngẩn ra một lúc lâu, rốt cục thì cũng cầm lên nghe. Đương nhiên là Tưởng Chính Nam, lần đầu tiên cách điện thoại nghe được thanh âm trầm thấp của hắn, nhưng lại cảm thấy vô cùng xa lạ: “Tuyền Tuyền nói muốn hẹn em đi dạo phố, tôi đã đem số của em cho con bé, con bé sẽ liên hệ với em.”
Hứa Liên Trăn khẽ “vâng” một tiếng. Giọng Tưởng Chính Nam bỗng cao lên: “Em cúp trước đi.”
Cúp máy xong, Hứa Liên Trăn đứng dậy rửa mặt chải đầu. Cô cũng không thèm liếc mắt nhìn cái thẻ kia một cái, mãi sau mới biết được đó là thẻ phụ của hắn.
Mới vừa rửa mặt chải đầu xong, ngay cả quần áo cũng còn chưa kịp thay, Tưởng Chính Tuyền đã gọi điện thoại lại đây: “Liên Trăn, tôi là Tuyền Tuyền. Có rảnh không? Cùng tôi đi dạo phố đi, tôi đang ở trên đường tới đón cô .”
Nói liên hồi, cũng không cho cô nói không.
Sau đó cô đã bị Tưởng Chính Tuyền kéo đi hết cửa hàng này đến cửa hàng khác trên phố. Tưởng Chính Tuyền tuổi trẻ, dung mạo dáng người đều đẹp, kiểu dáng quần áo nào mặc trên người cũng vô cùng xinh đẹp. Rất nhanh, trong tay đã bao nhỏ bao lớn đầy ngập.
Tưởng Chính Tuyền vui vẻ phấn chấn phát biểu ngôn luận: “Con gái mà, cho dù lúc nào cũng phải đối xử tốt với chính mình. Cho nên bất kể là vui hay không vui đều nhất định phải đi dạo phố. Vui vẻ thì mua quần áo chúc mừng, không vui phải mua quần áo để giải sầu a.”
Cô thấy Hứa Liên Trăn đi dạo hồi lâu cũng không thu hoạch được gì, liền cười hì hì nói: “Cô a, cũng không biết tiêu giúp anh tôi ít tiền sao? Anh ấy hả, cái gì cũng ít, chỉ có mỗi tiền là nhiều thôi . . .”
Thanh âm yêu kiều của Tưởng Chính Tuyền ngừng lại, tầm mắt dừng ở phía sau Hứa Liên Trăn, Hứa Liên Trăn quay đầu, thấy một người đàn ông quần áo nho nhã cùng vài người đứng ở cách đó không xa. Người kia cũng đang nhìn bọn họ, đúng là một trong những người bạn tốt của Tưởng Chính Nam, người ngày đó nửa đêm cũng nhảy vào phòng của cô, hiện giờ đứng dưới ánh mặt trời có vẻ khí phách hơn người.
Người nọ chậm rãi đi tới. Giơ tay nhấc chân đều tản ra khí phách: “Tuyền Tuyền.” Tưởng Chính Tuyền ngọt ngào cười: “Niếp đại ca, đã lâu không gặp a.”
Niếp Trọng Chi thản nhiên nói: “Đi dạo phố sao? Đã mua xong chưa? Anh đưa hai người về.”
Tưởng Chính Tuyền bĩu môi nói: “Còn không có, bọn em còn muốn tiếp tục nữa nha.” Khóe miệng Niếp Trọng Chi hơi cong lên: “Vậy được rồi, hai người cứ từ từ đi dạo đi.” Quay đầu hướng Hứa Liên Trăn khách khí vuốt cằm: “Hẹn gặp lại.” Dứt lời, lên xe của chính mình rời đi.
Tưởng Chính Tuyền kéo tay Hứa Liên Trăn: “Chúng ta đi thôi, đi chỗ đó đi.”
Đi đi lại lại, cuối cùng liền đi tới cửa hàng quần áo trước kia Liên Trăn làm nhân viên. Hứa Liên Trăn đứng bên kia đường cái, từ xa nhìn, mơ hồ có thể nhìn thấy thân ảnh tổ trưởng Mạnh và Yến Nhiên.
Tưởng Chính Tuyền nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Hứa Liên Trăn, nói: “Liên Trăn, cô thích cửa hàng kia sao? Chúng ta đi nhìn một cái.” Hứa Liên Trăn cười yếu ớt lắc đầu: “Vẫn là quên đi, không đi.” Cô thật sự không biết nên giải thích với chị Mạnh và Yến Nhiên như thế nào cho sự bất ngờ này.
Tưởng Chính Tuyền kéo tay cô, ý cười động lòng người: “Đến a, đi thôi.” Hứa Liên Trăn thấy cô ấy nhiệt tình, thật sự cũng không đến mức không biết xấu hổ mà cự tuyệt. Trừ bỏ không biết giải thích gì, cô thật sự rất muốn gặp chị Mạnh và Yến Nhiên, cho dù là Lí Lệ, trong khoảng thời gian này cô cũng sẽ thường xuyên nhớ tới.
Tưởng Chính Tuyền kích động mà lôi kéo tay cô, cũng không chú ý tới chiếc xe từ bên trái đang lao tới. Trong nháy mắt Hứa Liên Trăn phát hiện ra có gì đó không ổn, phản xạ có điều kiện một tay đẩy Tưởng Chính Tuyền ra, còn bản thân thì cứ trơ mắt mà nhìn chiếc xe hướng mình lao tới.
Chỉ nghe “Két” một tiếng phanh dà, bén nhọn, có khuôn mặt kiều diễm động lòng người ló ra khỏi cửa xe, cả giận nói: “Các người muốn chết à! Không mở mắt cho to ra! Không thấy đèn đỏ sao!”
Hứa Liên Trăn lấy lại bình tĩnh, lúc này mới phát hiện thân thể của chính mình cách đầu xe chỉ có 10 phân. Lúc đó đầu óc cô trống rỗng không thấy gì cả, hiện giờ đã trấn tĩnh, liền cảm thấy chân tay bủn rủn, không thể chống đỡ chính mình. Hai chân mềm nhũn, cô ngã ngồi trên mặt đất.
Tưởng Chính Tuyền mặt trắng bệch chạy tới, nâng cô dậy, cũng kinh hoàng chưa bình tĩnh lại được: “Liên Trăn, cô không sao chứ?” Liên Trăn lắc đầu tỏ vẻ không có việc gì.
Mỹ nữ lái xe kia cũng không có xuống xe, cả vú lấp miệng em nói: “Các người còn chưa tránh ra sao! Chó khôn không cản đường!”
Tưởng Chính Tuyền chậm rãi ngẩng đầu nhìn chằm chằm cô ta: “Cô lặp lại lần nữa cho tôi!”
Mỹ nữ kia nghiêng đầu liếc cô ấy một cái: “Tôi nói tôi đang vội, còn không mau tránh ra cho tôi. Cô hung dữ cái gì, là chính các người vượt đèn đỏ còn nói.”
Đám người vây quanh bọn họ líu ríu bàn tán.
Người nói: “Mới đây nha, vừa mới là xanh mà.”
Người kia nói: “Hình như đèn đỏ chứ?”
Có người: “Cái BMW kia cũng lao nhanh quá đi . . .”
Lại có người nói: “Dù sao cũng không ai bị thương cả, quên đi, quên đi, hòa hảo phát tài.”
Cũng có người nói: “Gọi 110 đi. Loại chuyện này vẫn là để cho cảnh sát xử lý là tốt hơn,. . . . . .”
Hứa Liên Trăn cũng biết chuyện này khó mà rạch ròi, bọn họ đi là dèn xanh, chính là đi vài bước đã chuyển đèn đỏ. Bình thường mấy xe khác ở tình huống này, tất nhiên sẽ để người đi bộ qua. Nhưng vị mỹ nhân hàng hiệu này lại không xếp vào hàng ngũ đó.
Hứa Liên Trăn cũng không muốn sinh sự, nghĩ nên quên đi, lôi kéo tay Tưởng Chính Tuyền, thấp giọng nói: “Quên đi, quên đi, dù sao chúng ta cũng không sao.”
Tưởng Chính Tuyền lạnh lùng thốt: “Vị tiểu thư này, tôi thấy bộ dáng cô cũng xinh đẹp, nhưng nhân cách đúng là không được tốt lắm. Cho là có một chiếc xe đắt tiền địa vị liền cao hơn người khác sao? Có thể chúng ta địa vị khác nhau, nhưng là luật lệ giao thông cho thấy, khi xe qua ngã tư đường, nhất định phải giảm tốc độ. Nhưng mà xem tốc độ vừa rồi của cô, tuyệt đối hơn 70km, không phải sao? Thế nào, có cần chúng tôi kêu cảnh sát phân xử không?”
Hứa Liên Trăn lần đầu tiên thấy Tưởng Chính Tuyền xụ mặt như vậy, cư nhiên có vài phần giống với vẻ mặt ngàn năm không đổi của Tưởng Chính Nam. Không hổ là anh em một nhà a, nhìn đều lạnh lùng cao ngạo, thực khiến cho người ta không thể coi khinh.
Cô gái xinh đẹp kia bỗng nhiên cười khẩy một cái, đẩy cửa xe ra, xuống xe: “Nói như vậy, là lỗi của tôi phải không? Nơi này có nhiều người có thể chứng minh các người vượt đèn đỏ. Hơn nữa là tôi lái xe tốt, vì vậy mới không đụng vào các cô đó nha.”
Hứa Liên Trăn giờ phút này đã hồi tỉnh khỏi mơ hồ, khuyên Tưởng Chính Tuyền: “Quên đi, hơn một chuyện không bằng ít một chuyện. Khó có thể đem nhiều bằng chứng ra thuyết phục cảnh sát đi? Huống chi chúng ta cũng không bị thương gì, cho dù đi, nhiều người cũng khuyên chúng ta hòa giải thôi. Quên đi, chúng ta không thèm chấp nhặt với cô ta.”
Tưởng Chính Tuyền vốn cũng không phải là người thích so đo. Vừa định đồng ý, đã thấy cô gái kia vênh mặt, hướng mình cười khẩy như muốn thách thức: “Rốt cục có muốn báo cảnh sát hay không?” Tưởng Chính Tuyền giận tím mặt, nghiến răng nói: “Báo cảnh sát.” Dứt lời, lấy ra điện thoại, chuẩn bị gọi 110.
Người chung quanh cũng ồn ào: “Báo cảnh sát đi, báo đi . . . .”
“Cái cô lái BMW này cũng quá kiêu ngạo đi. . .”
“Xem ra phân nửa là con nhà cán bộ . . .”
“Tôi thấy không giống, bộ dáng xinh đẹp như vậy, thật giống với tiểu tam nha . . .”
Cô gái xinh đẹp kia thấy hơn nửa quần chúng phẫn nộ, nhìn điện thoại cao cấp cùng với quần áo hàng hiệu Tưởng Chính Tuyền làm rơi xung quanh, đều là logo không bình thường, khẩu khí liền mềm mỏng xuống: “Thôi được rồi, tôi đang vội, lần này cho qua đi. Như cô nói đấy, ai cũng sai, được chưa?”
Nháo một trận như vậy, tâm tình mua sắm của Tưởng Chính Tuyền cũng không còn hứng khởi nữa, liền gọi điện thoại cho lái xe tới đón.
Cũng may hai người ngoài bị hù dọa, cũng không có bị thương gì.
Tưởng Chính Tuyền ngồi lên xe xong, hồi tưởng lại tất cả vừa mới xảy ra. Nếu không có Liên Trăn lúc quan trọng đẩy cô ra, cô hẳn đã phải nằm viện rồi. Cảm thấy vô cùng cảm kích, kéo tay Liên Trăn, vạn phần chân thành nói: “Liên Trăn, vừa rồi thật sự cám ơn cô, cô chính là ân nhân cứu mạng của tôi nha, về sau có cơ hội tôi sẽ đền ơn báo đáp.”
Hứa Liên Trăn không khỏi nhịn cười, vén tióc ra sau mang tai: “Nào có nghiêm trọng như cô nói chứ, không sao là tốt rồi.” Lúc đó cô đẩy cô ấy ra cũng thuộc loại phản xạ có điều kiện mà thôi, khi đó căn bản không có ngờ tới gì cả.
Tưởng Chính Tuyền hiểu biết nhìn cô cười ngọt ngào, dùng sức nắm chặt tay cô: “Liên Trăn, cô thích anh của tôi sao? Tôi sẽ giúp cô.”
Hứa Liên Trăn không hiểu tự dưng sao cô ta có thể nhớ tới Tưởng Chính Nam, đành phải cúi đầu không nói. Tưởng Chính Tuyền xem ở trong mắt, thật giống như là xấu hổ.
Con ngươi Tưởng Chính Tuyền sáng bừng lên, nghĩ là mình đã đoán đúng rồi. Cô ta phi thường chủ động nói rất nhiều chuyện về Tưởng Chính Nam với Hứa Liên Trăn: “Anh tôi a, cô đừng nhìn thấy anh ấy lạnh lùng, không thích nói chuyện, kỳ thật ạ, đối với người khác tốt lắm . . . . Khi anh tôi còn nhỏ vì cả nhà chỉ có một mình anh ấy cho nên tất nhiên sẽ thành bảo bối của cả nhà, cho nên khi mẹ tôi sinh tôi, anh tôi chính là người không vui nhất trong nhà. Nhưng mà khi tôi sinh ra, mẹ tôi nói, anh ấy lại trở thành người yêu thương tôi hơn tất cả . . .”
“Trước đây cho dù là ở nhà trẻ hay là trường học, mọi người nhìn thấy tôi đều vòng đi, bởi vì bọn họ đều sợ anh của tôi, lúc đó tôi rất hay khóc nhè . . . có đôi khi chơi trò chơi bị thua cũng khóc lớn, anh tôi mặc kệ tất cả, dù sao ai chọc tôi khóc thì sẽ bị tìm tính sổ . . . kết quả làm hại tôi từ nhỏ đến lớn đều không có người bạn nào . . . . Bởi vì ai cũng không dám chơi với tôi . . .”
Hứa Liên Trăn lại bi ai mà nghĩ: “Đúng là do anh cô quá coi cô là bảo bối, cho nên mới tạo thành cục diện hiện tại của tôi.” Chính là đối mặt với kẻ đầu sỏ đáng yêu này, khuôn mặt tươi cười động lòng người như thế, Hứa Liên Trăn có thế nào cũng không thể oán hận lên được.
Có nhiều khi, bạn không thể không thừa nhận, có những người từ lúc sinh ra đã được ông trời ưu ái, mà Tưởng Chính Tuyền chính là người như vậy.
Không dài không ngắn xe dừng lại đúng lúc Tưởng Chính Tuyền vừa nói xong mọi chuyện. Khi Hứa Liên Trăn xuống xe, Tưởng Chính Tuyền còn lôi kéo tay cô không chịu thả ra: “Liên Trăn, hai ngày nữa chúng ta lại đi cửa hàng kia nha.”
Hứa Liên Trăn gật gật đầu, mở miệng nói: “Cô có còn nhớ trước đây cô bảo trông tôi rất quen hay không?” Tưởng Chính Tuyền gật gật đầu. Hứa Liên Trăn nói: “Kỳ thật trước kia tôi từng làm ở cửa hàng bán quần áo đó, cũng từng gặp qua cô. . . . . .”
Ánh mắt Tưởng Chính Tuyền sáng bừng lên, bừng tỉnh đại ngộ: “Trách không được, tôi vẫn nghĩ mãi là đã gặp cô ở đâu. Nhưng mà. . . . . . Rõ ràng khi đó cô hình như không biết anh của tôi nha. . . . . .”
Tưởng Chính Tuyền dừng một chút, nghiêng đầu nhìn Hứa Liên Trăn nghịch ngợm mỉm cười: “Tôi sẽ không phải là bà mối của hai người chứ?” Hứa Liên Trăn mỉm cười.
Tưởng Chính Tuyền lay lay cánh tay Hứa Liên Trăn: “Nói mau, nói mau a!”
Hứa Liên Trăn cười mỉm, cúi đầu: “Cũng không có gì để nói cả. . .” Cố ý dời vấn đề: “À đúng rồi, tôi vẫn muốn nói đồng hồ này của cô đẹp quá. Hoa văn thực đẹp . . .”
Tưởng Chính Tuyền nâng cổ tay lên, cười ha ha nói: “Đẹp đúng không? Tôi cũng thấy không tồi. Nhãn hiệu này thiết kế cũng khá lắm . . . tôi lên mạng tìm mẫu cho cô xem nha . . . .”
Sau một hồi lục lọi, cao hứng phấn chấn giơ di động cho cô: “Cô xem, cái này cũng được nha.”
Sau đó Hứa Liên Trăn phát hiện Tưởng Chính Tuyền vẫn không ngừng chủ động liên lạc với cô, hẹn cô đi ăn cơm, đi dạo phối, vui vẻ trò chuyện với cô, nguyên nhân hơn phân nửa là vì sự kiện “đèn đỏ” lần đó đi.