Trọn Đời Không Buông Tay

Chương 24


Chương trước Chương tiếp

Kết quả của việc mặc lễ phục ôm đầu gối ngồi dưới rèm cửa một buổi tối chính là bị cảm, cả người mệt mỏi, ý thức mơ hồ. Đêm ngày hè, oi bức vô cùng.”

Hứa Liên Trăn cuộn mình trong chăn, chỉ cảm thấy bản thân như một con thú bị bỏ rơi, vô cùng lạc lõng. Toàn thân chợt nóng chợt lạnh, không nói đến rời giường, ngay cả khí lực để nâng cổ tay cũng không có. Hứa Liên Trăn hỗn loạn nghĩ, tối hôm qua rõ ràng cô không thấy lạnh mà, sao lại có thể bị cảm mà phát sốt chứ?

Sau lại trong mơ màng nghe thấy có tiếng người, sau đó có người bón thuốc cho cô, nước ấm ấm lạnh lạnh, cô giống như chú nai khát cháy, dựa vào bản năng dần dần uống hết sạch. Mí mắt như nặng ngàn cân, cô giãy dụa muốn mở ra, nhưng chỉ vô lực.

Trên trán có thứ gì đó lành lạnh đặt lên, cô thoải mái đến mức muốn thở dài. Nhưng người dần dần lại nóng lên lại rơi vào một cơn sóng mơ hồ.

Tưởng Chính Nam ngồi ở mép giường nhìn Hứa Liên Trăn, có lẽ là nằm mơ, hai cánh mày thanh tú khóa chặt lại. Không thể tưởng được, Diệp Anh Chương mới cùng Tuyền Tuyền đính hôn, cô đã sinh bệnh. Chẳng lẽ vì Diệp Anh Chương mà cô phải ngồi chồm hổm trong tù, cho đến bây giờ đối với Diệp Anh Chương cô vẫn tình nồng ý thắm sao?

Người Hứa Liên Trăn không ngừng run rẩy, mày càng nhíu chặt, đại khái là vì bệnh, rất khó chịu. Đáy lòng Tưởng Chính Nam dâng lên cảm giác khó tả, loáng thoáng giống như thương tiếc hoặc là không nỡ, hoặc là cũng có cả hai. Vươn tay, ngón trỏ thon dài chậm rãi vuốt ve mi tâm của cô, một chút lại một chút vuốt ve, giống như cứ như vậy là có thể đem tất cả phiền nhiễu của cô đánh tan. . .

Vuốt ve mềm mại chăm chú như vậy, cũng không biết qua bao lâu, chỉ thấy cánh môi cô loáng thoáng mấp máy. . . . .

Hắn cúi thấp đầu, tiến đến gần miệng của cô liền nghe được “Anh Chương, xin anh . . . .” Tư thế của Tưởng Chính Nam liền cứng ngắc lại, sau một lúc lâu mới ngẩng đầu, ánh mắt nhìn Hứa Liên Trăn dần dần thấu lạnh . . . .

Tưởng Chính Nam xoay người bước đi, tất nhiên cũng sẽ không nghe thấy ở trong ác mộng Hứa Liên Trăn không ngừng mà cầu xin Diệp Anh Chương: “Anh Chương, van cầu anh, van cầu anh. . . . . . Van cầu anh buông tha cho ba em. . . . . . Van cầu anh. . . . . .”

Tưởng Chính Nam ở thư phòng đợi trong chốc lát, hết ngồi xuống lại đứng lên, có làm thế nào cũng không thể kiềm chế được cỗ lo lắng khó chịu trong lòng. Đẩy cửa bước đi rất nhanh, chuẩn bị muốn đi ra ngoài, nhưng vừa bước ra đến cầu thang, bước chân không hiểu vì sao liền dừng lại, lòng giống như bị bàn tay vô hình nhéo chặt, đau đớn . . .

Chung quy là hắn lo lắng, vẫn là quay về phòng. Mặt cô vì sốt cao mà ửng hồng, chau mày. Tưởng Chính Nam khó nhịn mà thở dài, lấy ra miếng đá dùng khăn mặt phủ quanh, sau đó đặt lên trán của cô . . . .

Khi Hứa Liên Trăn tỉnh lại, đã là sáng sớm ngày hôm sau, ánh nắng vàng tươi qua rèm cửa vẫn còn chói mắt thản nhiên chiếu vào phòng. Cô phát hiện ra trên trán mình có cái khăn mặt, quay đầu, đập vào mắt chính là ly nước cùng thuốc ở trên tủ đầu giường.

Sau khi rời giường, hướng dì giúp việc vẫn luôn chăm sóc cô cúi đầu cảm ơn. Nhưng dì giúp việc kia vẻ mặt lại mờ mịt bộ dáng không biết làm thế nào cho phải: “Hứa tiểu thư, cô nghĩ sai rồi, không phải tôi. Hôm qua quản gia tiên sinh không có phân phó tôi, cho nên tối qua tôi rất sớm đã đi ngủ.”

Hứa Liên Trăn lẳng lặng mà đứng ở trong phòng, tầm mắt dừng ở mấy cuốn tạp chí thương nhân trên bàn, bất tri bất giác, cứ thế vài giây.

Dì Lan quản gia ở biệt thự Tưởng gia vừa thấy Tưởng Chính Nam trở về, liền cười dài nghênh đón, nói: “Thiếu gia, phu nhân ở nhà kính trồng hoa sau vườn.”

Tưởng Chính Nam gật gật đầu. Xuyên qua hành lang, quả nhiên thấy mẹ mình đang tỉa cắt hoa. Lục Ca Khanh từ xa xa nhìn thấy hắn lại đây, liền buông kéo xuống , gỡ bao tay ra đi trở lại.

Tưởng Chính Nam cúi đầu khẽ hôn một cái ở trên mặt mẫu thân đại nhân: “Mẹ, mẹ tìm con.” Lục Ca Khanh ngồi xuống chiếc ghế nhỏ ở trong vườn trồng hoa, rót một ly trà cho hắn, thản nhiên nói: “Gần đây bề bộn nhiều việc sao?”

Tưởng Chính Nam ngồi xuống, nghe vậy, chợt thấy buồn cười, hai tay nhàn nhã khoanh ở trước ngực: “Mẹ, mẹ muốn nói cái gì?” Mẫu thân đại nhân tuyệt đối sẽ không bởi vì hắn công tác bận bịu mà gọi hắn đến an ủi thăm hỏi.

Lục Ca Khanh ung dung cười: “Mẹ nghĩ con biết nguyên nhân hôm nay mẹ tìm con là vì chuyện gì. Con cũng đừng trách mẹ nhiều chuyện, chẳng qua yến hội quan trọng như vậy, lần đầu tiên con mang bạn gái đến dự, khó tránh khỏi chuyện có vài vị trưởng bối hỏi đến.”

Tưởng Chính Nam giật mình, hiện lên khuôn mặt vĩnh viễn không biết sợ hãi, không chút gợn sóng của Hứa Liên Trăn cùng với bộ dáng đêm đó cúi đầu gọi Diệp Anh Chương, không biết vì sao, chỉ cảm thấy một cỗ buồn bực mơ hồ dũng mãnh dâng lên.

Ngẩng đầu, liền nhìn thấy ánh mắt dò xét của Lục Ca Khanh, Tưởng Chính Nam thản nhiên nói: “Mẹ, chẳng qua là một cuộc tụ hội mà thôi.”

Lục Ca Khanh nghe vậy, tự nhiên đã hiểu ý, bưng lên chén trà tinh xảo, khẽ nhấp một ngụm, sau lại cười nói: “Đối với con mẹ vẫn rất yên tâm.”

Lục Ca Khanh chậm rãi buông chén xuống: “Tối có buổi dạ tiệc làm từ thiện tiệc, mẹ muốn con cùng tham gia với mẹ . . . . .”

Phút chốc đó Tưởng Chính Nam hình như có chút sợ sệt, cuối cùng nở một nụ cười, vô cùng đơn giản mà đáp: “Vâng!”

Lục Ca Khanh đem đề tài chuyển hướng về phía Diệp gia: “Bệnh của dì Diệp. . . . . . Không biết cụ thể tình hình thế nào .”

Tưởng Chính Nam trầm ngâm một chút, nói: “Có cần để bác trai đưa dì ấy ra nước ngoài trị liệu không?”

Lục Ca Khanh thở dài: “Mẹ e rằng dì ấy không muốn trị liệu . . . . .” Lại nói, “Mấy ngày trước đây dì ấy còn cùng mẹ trò chuyện, nói tâm nguyện duy nhất đó là muốn nhìn đến Tuyền Tuyền cùng Anh Chương sớm một chút kết hôn. Con biết đấy, những người cỡ tuổi ba mẹ đây, người nào mà không muốn cháu nội đến phát điên rồi. Dì ấy hiện giờ có bệnh, lại ngày tư đêm nghĩ. Mẹ nói với bác Diệp rồi, chỉ cần Anh Chương cùng Tuyền Tuyền đồng ý là được, chúng ta là vui vẻ vun vào.”

Tưởng Chính Nam hiểu được ý trong lời nói của mẹ, trầm mặc không lên tiếng chỉ cầm lấy chén trà, khẽ nhấp vài ngụm.

Lục Ca Khanh liếc mắt nhìn hắn một cái, sâu xa nói: “Con người a, tất cả đều có số phận an bài. Con xem đó, dì Diệp mới trước đó còn khỏe mạnh, hiện giờ lại. . . . Ai, so với dì ấy, mẹ còn lớn hơn hai tuổi đó.”

Tất nhiên Lục Ca Khanh phải nói đến nơi mới thôi. Lời này vừa nói ra khỏi miệng, gặp con trai Tưởng Chính Nam của mình trầm mặc không nói, liền cũng không nói thêm nữa, chỉ cười cười: “Hôm nay ở nhà ăn cơm đi, để mẹ bảo dì Lan làm mấy món cá mà con thích ăn.”

Tưởng Chính Nam hứa sẽ tham dự với mẹ, tất nhiên cũng biết chuyện gì sẽ xảy ra. Quả nhiên, khi tới hội trường, liền có không ít các vị phu nhân dắt các mỹ nữ đi cùng.

Hắn đứng ở bên cạnh mẹ, khóe miệng ý cười hờ hững vây quanh, tao nhã không ngừng vuốt cằm thăm hỏi.

“Chính Nam, đây là cháu họ của bác Cố, mới du học về, năm trước còn tham gia vũ hội quốc tế đó . . .”

“Chính Nam, đây là con gái út của giáo sư lý, đang làm việc ở ngân hàng . . .”

Từng bước từng bước, đều là những khuôn mặt trang điểm hoàn hảo, gia thế bối cảnh cùng tướng mạo đều đáng kiêu ngạo mười phần. Bình thường mang nhiệm vụ này hắn cũng diễn rất tròn vai, nhưng hôm nay không biết vì cái gì, Tưởng Chính Nam chỉ thấy nhàm chán buồn bực. Trên thực tế chuyện như thế này cũng gặp không ít, đã sớm luyện được dáng vẻ thong dong tự tại, mỉm cười thế nào cho khéo, dùng lời nói thế nào cho xứng, hắn như cưỡi xe đi đường quen. Nhưng hôm nay không hiểu sao lại thấy phiền lòng, chỉ muốn về nhà.

Đúng là không ai hiểu con bằng mẹ, Lục Ca Khanh đương nhiên cũng cảm giác được sự nôn nóng dưới vẻ ngoài hoàn hỏa của Tưởng Chính Nam. Bà cũng không muốn bức con chặt quá, những người cần gặp qua đều đã qua, về sau thế nào để sau này nói, liền lại cười nói: “Con có việc cứ đi về trước đi, để gọi lái xe đến đón mẹ.”

Tưởng Chính Nam tất nhiên là cầu còn không được, từ hội trường đi ra, liền đến bãi đỗ xe lấy xe chuẩn bị về nhà. Nhưng xe mới khởi động, trong đầu liền hiện lên hình ảnh cô từ từ nhắm hai mắt, nhíu chặt mi, thì thào mà gọi tên Diệp Anh Chương.

Lòng hắn dâng lên cỗ sốt ruột không thể khống chế được, tâm phiền ý loạn giơ tay nới rộng cà- vạt, do chưa hết giận, tay phải đem cà – vạt tháo ra, một phen ném sang ghế phụ, rồi “két” một tiếng dừng xe ngay ở ven đường.

Tưởng Chính Nam vẫn không nhúc nhích mà nhìn khuôn mặt có chút xa lạ của chính mình trong gương, rồi sau đó tầm mắt lại dừng ở chiếc cà – vạt hỗn độn ngang dọc.

Ngay sau đó, hắn đã lắc mạnh đầu, hướng hội sở của Niếp Trọng Chi lao thẳng đến.

Niếp Trọng Chi thấy hắn, quả là có chút kinh ngạc: “Thế nào hiện tại lại rảnh mà tới đây nha?”

Hội sở nguyên bản có một lầu là các phòng cao cấp, là thiết kế riêng cho nhóm người bọn hắn.

Tưởng Chính Nam vào ghế lô, thoải mái tựa như nhà của chính mình, lập tức từ quầy bar lấy ra một chai rượu, rót đầy một ly, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.

Niếp Trọng Chi thấy thế cũng không nói gì, nhàn nhã nhấp một ngụm, mới nói: “Mình đi gọi điện thoại cho bọn Sở Tùy Phong tới.” Tưởng Chính Nam lại rót một ly, không kiên nhẫn nói: “Không cần, mình uống chút rượu rồi đi luôn.”

Niếp Trọng Chi thảnh thơi cười: “Thật sự không cần mình sắp xếp tiết mục cho cậu sao?” Tưởng Chính Nam mặt không chút thay đổi tà tà nhìn hắn liếc mắt một cái, thẫn thờ lãnh đạm mà cự tuyệt đề nghị của hắn.

Sớm vài năm, ham mới mẻ cùng kích thích, hắn cũng thích chơi. Hiện giờ cũng không biết là do chơi chán hay là do tuổi cũng không còn nhỏ mà đối với bầy oanh oanh yến yến này đã không còn hứng thú như trước nữa.

Chẳng lẽ hắn thật sự đã muốn hồi tâm, nghĩ muốn xác định gì đó? Đã tính đến hồi tâm, vậy cũng phải có một người đi.

Không hiểu sao trong đầu hắn lại hiện lên khuôn mặt của Hứa Liên Trăn.

Tưởng Chính Nam lắc mạnh đầu, xem ra hắn thật sự điên rồi. Hắn muốn loại đàn bà như thế nào mà không có, sao lại lưu luyến đối với loại người từ khuôn mặt đến dáng người đều thường thường, tính tình lại ngoan cố muốn chết chứ?

Hắn đem rượu trong ly uống một hơi cạn sạch, dứt khoát đứng dậy nói: “Mình đi đây.” Dứt lời, cũng không chờ Niếp Trọng Chi lên tiếng, tự đẩy cửa mà đi.

Bởi vì uống rượu nên gọi điện cho Hạ Quân bảo anh ta tới đón.

Hạ Quân ở bên cạnh Tưởng Chính Nam cũng đã lâu, tất nhiên cũng cảm thấy mấy ngày nay Tưởng Chính Nam có chút khác thường, tính tình âm u bất định không nói, ngay cả hành vi cử chỉ cũng có chút quái lại. Đương nhiên, chuyện lạ nhất vẫn là vị Hứa tiểu thư kia đã ở biệt thự của Tưởng tiên sinh mấy tháng nay.

Tưởng Chính Nam có nhiều biệt thự, nhưng là trước mắt hắn chỉ ở có căn đó, trước đây chưa từng mang đàn bà về đó. Ngay cả Tưởng Chính Nam cũng từng nói qua với anh, ‘người ta luôn cần có một nơi để bản thân có thể hoàn toàn thả lỏng.’ Đối với Tưởng Chính Nam mà nói, đó là cấm địa chuyên chính của hắn.

Cho nên, lần trước Hứa tiểu thư có thể ở biệt thự một đêm, anh đã cảm thấy rất kinh ngạc. Nhưng lần này thời gian lại lâu như vậy, Hạ Quân thực sự đã sớm nhìn ra sự khác lạ. Lần trước khi Tưởng tiên sinh đi công tác, Hứa tiểu thư gọi cho anh nói muốn về bờ biển. Tự nhiên anh sẽ gọi điện thoại xin ý kiến của Tưởng tiên sinh, nhưng Tưởng tiên sinh chỉ nói đã biết, trầm mặc nửa ngày, lại sai anh mang con chó nhỏ cho Hứa tiểu thư. Lúc đó anh quả là kinh ngạc vạn phần. Hiện tại thời gian lâu như vậy . . . .

Thậm chí Hạ Quân còn mơ hồ cảm giác được, ông chủ của chính mình khác lạ là có liên quan với vị Hứa tiểu thư kia.

Không chỉ Hạ Quân cùng với nhũng nhân viên khác, ngay cả Tưởng Chính Nam cũng thấy tinh thần của mình không ổn định. Tỷ như giờ phút này, hắn mang theo cảm giác chuếnh choáng say cởi cúc áo sơ mi. Chính hắn cũng không biết vì cái gì, cô gái tên Hứa Liên Trăn kia lại có lực ảnh hưởng mạnh mẽ đến hắn như vậy đâu? Thật sự là kì quái, chính mình cũng không phải chưa từng chạm vào cô ta, hơn nữa cô gái này vụng về không có chút kỹ xảo, thật sự không nghĩ ra có cái gì có thể làm cho hắn lưu luyến, thậm chí làm cho hắn không khống chế được bản thân.

Chẳng lẽ là bởi vì cô ta thích người khác, bởi vì cô ta không như những người đàn bà khác chỉ quấn quít lấy hắn, chính là bởi vì cô lạnh lùng thản nhiên, không tơ tưởng gì nên khiến hắn nghĩ muốn. Nếu là có thể, cô chỉ ước sao có thể cách hắn ngàn dặm ngàn dặm xa, cho nên hắn ngược lại cảm thấy có hương vị sao?

Tưởng Chính Nam trăm tư không giải được mối sầu này. Chính là càng nghĩ càng bực bội không chịu nổi, chỉ hận không thể bóp chết cô. Nhưng ý niệm vừa mới xuất hiện trong đầu, lại khó hiểu cảm thấy không nỡ.

Hắn thật là điên rồi! Không còn chút tự trọng nào hay sao?
...



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...