Tranh Bá Thiên Hạ
Chương 507: Phù sinh nhược mộng
Lúc đi tới gần, Phương Giải cẩn thận quan sát lão già đang ngồi câu cá dưới giếng kia. Người này nhìn không rõ tuổi cụ thể, tóc và râu không có một sợi bạc nào, nhưng râu đã dài tới ngực. Nhìn khuôn mặt thì chừng năm mươi tuổi, nhưng Phương Giải lại cảm thấy, người này hẳn là rất già rồi.
Lão già này mặc một bộ áo vải thô rất đơn giản, không thêu thùa gì, quần áo đã bạc màu, nhưng khá sạch sẽ. Ông ta cầm cần câu ngồi ở chỗ đó, dường như đang ngủ. Miệng giếng không lớn nhưng cần câu nâng rất cao. Cái cần câu này như được gắn vào trong bức tượng, không hề nhúc nhích.
Phương Giải nhìn thoáng qua cần câu, ánh mắt càng thêm kinh dị.
Cho dù dây câu treo mồi câu, nhưng nếu gió thổi qua vẫn sẽ lay động. Tuy nhiên cán câu của lão già này không nhúc nhích chút nào, mà ngay cả dây câu nhẹ tênh cũng không nhúc nhích.
Phương Giải không tới gần lão già, mà cách chừng ba mét thì tìm một chỗ ngồi xuống. Hắn cũng không nói chuyện, chỉ lẳng lặng nhìn lão già ngủ.
Cứ ngồi như vậy chừng nửa canh giờ, lão già chậm rãi mở mắt ra, nhìn thoáng qua đáy giếng, thở dài một tiếng:
- Xem ra hôm nay không thu hoạch được gì rồi…
Lúc ông ta mở mắt, dường như mới phát hiện Phương Giải ngồi cách đó không xa:
- À, cũng không phải là không thu hoạch được gì. Cần câu không câu được gì đó, nhưng lại câu được một thiếu niên tuấn tú.
Lúc này Phương Giải mới đứng dậy, đi tới khom người thi lễ:
- Bái kiến tiền bối.
Lão già quay đầu nhìn hắn:
- Ngươi đang làm gì vậy?
Phương Giải trả lời:
- Tò mò.
- Tò mò cái gì?
Phương Giải đáp:
- Vãn bối tò mò là tiền bối đang câu cái gì, vì không dám quấy rầy sự thanh tịnh của tiền bối, nên mới ngồi ở một bên nhìn.
Lão già hỏi:
- Nếu ta không nói chuyện với ngươi, ngươi cũng không nói chuyện với ta?
Phương Giải gật đầu:
- Vãn bối chỉ muốn nhìn xem cuối cùng tiền bối sẽ câu được cái gì, cho nên có nói hay không không quan trọng. Lúc lúc vãn bối nhất định phải rời đi mà vẫn không thấy được tiền bối câu được cái gì…
- Thì ngươi sẽ tiếp tục lưu lại xem?
Lão già ngắt lời của hắn, hỏi.
Phương Giải lắc đầu:
- Chỉ là nhất thời hiếu kỳ mà thôi. Cho dù không đợi được tới lúc đó, thì vãn bối vẫn phải rời đi. Vãn bối thấy nơi này có cảnh đẹp lưu luyến mà nghỉ chân, nhưng sẽ không ở lỳ nơi này không chịu đi. Cách đây ba dặm là đại doanh, tiền bối lại ngồi ở chỗ này câu cá dưới cái giếng cạn, vãn bối không cảm thấy hứng thú mới là lạ.
- Làm sao ngươi biết đây là cái giếng cạn?
Lão già hỏi.
Phương Giải mỉm cười trả lời:
- Binh lính trong doanh không có ai tới nơi này lấy nước, mà phải chạy xa hơn để lấy. Nếu không phải là binh lính sợ quấy rầy ngài, thì chỉ có thể là giếng này đã cạn rồi. Hai ngày trước lúc vãn bối tới đại doanh không thấy ngài ở đây, cũng không thấy binh lính tới đây lấy nước. Mà sở dĩ hôm nay tiền bối xuất hiện ở chỗ này, có khả năng là câu vãn bối…Nếu đã thả câu, cho dù vãn bối biết rằng có khả năng bị câu rách miệng, nhưng vẫn muốn tới xem.
- Ha ha.
Lão già cười ha hả:
- Hậu sinh ngươi thật là tự tin…Ngươi nghĩ rằng ta đang câu ngươi?
Phương Giải lắc đầu:
- Không xác định, cho nên mới tới xem. Nếu tới lúc vãn bối phải đi mà tiền bối vẫn chưa mở miệng, chứng tỏ rằng tiền bối không phải là câu vãn bối.
- Nghe có vẻ có lý.
Lão già liếc nhìn Phương Giải một cái:
- Ngày nào ta cũng tới nơi này thả câu, ngươi không nhìn thấy ta không phải vì ta không ở đây, mà là vì ngươi không nhìn đến. Hoặc có lẽ ngươi nhìn đến, nhưng ngươi nhìn không tới.
Đây là một câu vô nghĩa, nhưng Phương Giải cảm thấy có thâm ý gì đó.
- Về phần có phải ta câu ngươi hay không, nó không quan trọng, bởi vì ngươi đã tới chỗ này.
Lúc lão già nói chuyện, tay vẫn cầm cần câu, vẫn vững chắc như đá tảng, sợi dây câu vẫn kéo căng.
- Xem ra tiền bối câu không phải là vãn bối, vãn bối chỉ là khách qua đường mà thôi.
Phương Giải lắc đầu:
- Vãn bối cáo từ.
Lão già nói:
- Có người từng nói với ta rằng ngươi là ngoại tộc, tâm tình quá thành thục không giống như năm tháng lắng đọng. Người trẻ tuổi càng thông minh thì tính cách sẽ càng khó mà trầm ổn được, sự sắc bén sẽ lộ ra ngoài chứ không ẩn giấu được. Nhưng người thì khác, lúc cần lộ thì lộ, lúc cần giấu thì giấu, giống như là một yêu nghiệt đã đắc đạo tu hành.
Phương Giải giật mình, sau đó chắp tay:
- Tiền bối có thể chỉ điểm cho vãn bối được không?
Lão già trầm mặc một lúc rồi nói:
- Ta vừa nói, mấy ngày này ngươi không nhìn thấy ta, là vì ngươi không nhìn về hướng ta, ngươi có hiểu lời này không?
…
…
Lão già chỉ tảng đá đối diện:
- Nếu không vội thì ngồi xuống trò chuyện với ta một lúc. Ta đã ở chỗ này câu bảy ngày rồi, vẫn không câu được gì. Ngày nào cũng ngồi không, có chút nhàm chàn, lúc tỉnh lúc ngủ, thật vất vả mới gặp được một người trẻ tuổi thú vị, không thể để chạy đi dễ dàng như vậy.
Phương Giải cười cười, ngồi xuống đối diện:
- Mời tiền bối dạy bảo.
Lão già nhìn hắn một cái, chỉ mấy hòn đá vỡ dưới mất đất, hỏi Phương Giải:
- Trước tiên có thể làm giúp ta một việc hay không?
- Việc gì?
- Đá vụn này rất lộn xộn, ta đã nhịn hồi lâu, nhưng lại không thể động đậy được nên chỉ có thể nhìn. Càng nhìn càng khó chịu, đành phải bắt buộc mình không nhìn nó. Nhưng càng không nhìn nó, trong lòng càng thêm khó chịu. Ngươi tùy tiện xếp đống đá vụn đó thành hình gì cũng được, miễn là đừng lộn xộn như vậy.
Trong lòng Phương Giải tự nhủ, vì sao lão già này không thể động đậy được.
Dù yêu cầu này của lão già khá kỳ quái, nhưng Phương Giải vẫn cúi người nhặt đá vụn lên. Hắn trầm mặc một lúc, sau đó sắp xếp đá vụn thành một hình vuông, rất ngay ngắn, rất đều nhau. Sau khi bày xong, hắn hỏi:
- Hiện tại thế nào?
Lão già có chút ảo não nói:
- Sao ngươi phải sắp xếp chỉnh tề như vậy? Ta nhìn còn khó chịu hơn.
Phương Giải hơi kinh ngạc, sau đó gật đầu, xếp lại đống đá vụn thành chữ Phương, họ của hắn.
Lão già dường như có chút khó hiểu:
- Sao ngươi chỉ xếp có một chữ?
Phương Giải trả lời:
- Vừa rồi xếp thành hình vuông (tứ phương), tiền bối nói là quá quy củ, cho nên vãn bối liền xếp thành chữ phương, nhìn không ra quy củ, nhưng vẫn là chữ phương.
Lão già không nhịn được trừng mắt nhìn hắn:
- Ngươi cố ý phải không?
- Vâng.
Phương Giải gật đầu.
Lão già trầm mặc một lúc rồi nói:
- Tùy ngươi, xếp hình gì cũng được, còn hơn để nó lộn xộn. Ngươi nhìn chữ Phương này, có cảm giác gì?
Phương Giải cúi đầu nhìn thoáng qua, vừa định lắc đầu, chợt phát hiện đống đá vụn xếp thành hình chữ Phương đột nhiên chuyển động, thật giống như là có sinh mạng. Phương Giải thậm chí ảo giác trên những viên đá nhỏ này xuất hiện ngũ quan đang cười ngây ngô với hắn. Dù hắn biết đây chỉ là ảo giác, nhưng lại không thể di chuyển được tầm mắt. Dần dần, hắn thấy những hòn đá di chuyển càng ngày càng nhanh, nhưng có cảm giác vẫn là chữ Phương kia.
Cảnh tượng trước mặt hắn dần dần thay đổi, từng hình ảnh không ngừng thay đổi ở trước mặt hắn.
Một đứa nhỏ đang nằm trong tã lót, đôi mắt đen láy mở to, sợ hãi nhìn bầu trời. Ánh mắt của nó rất sáng, cho nên có thể thấy rõ được sự hãi trong mắt của nó. Phía xa xa dường như có tiếng sói hú vang lên, còn có tiếng kêu giết. Nó không biết nói, cũng không dám phát ra tiếng động. Nhưng nó chỉ nhìn được bầu trời, không nhìn thấy được phạm vi xung quanh.
Một bàn tay to lớn thô ráp chợt xuất hiện, nhấc cái nôi chứa đứa bé lên. Đứa bé bị mang đi về phía trước. Lúc đi người này đong đưa cánh tay, đứa trẻ cũng lay động theo. Tuy cái nôi này không thoải mái cho lắm, nhưng đứa bé vẫn dần dần rơi vào giấc ngủ.
Đúng lúc này, hình ảnh thay đổi.
Một đứa bé trai ngồi trên đầu tường ở một cái sân hoang vắng, hai chân đung đưa, ngẩng đầu nhìn bầu trời. Cũng không biết nó đang suy nghĩ cái gì, trong đôi mắt trong trẻo kia đầy sự nghi hoặc. Dưới đầu tường có mấy người đang gọi nó cái gì đó. Không nhìn rõ khuôn mặt của bọn họ, cũng không phân biệt được nam hay nữ, bọn họ giơ tay đứng ở phía dưới, dường như sợ đứa bé bị ngã xuống.
Sau đó bàn tay khổng lồ kia lại xuất hiện, cầm vạt áo của chú bé nhấc lên đi về phía trước. Lần này chú bé đã không còn e ngại, cựa quậy để muốn trông thấy khuôn mặt của chủ nhân cánh tay kia. Nhưng nó thất vọng rồi, người kia rất cao lớn, khuôn mặt như được phủ một đám mây, không thể nhìn thấy rõ.
Hình ảnh thứ ba, chú bé thoạt nhìn đã mười mấy tuổi, được người xách theo chạy vội. Gió thổi qua tai làm rát buốt màng nhĩ. Dường như nó phản cảm khi bị mang đi như vậy, thỉnh thoảng giãy dụa nhưng không giãy ra được. Nó không chỉ một lần quay đầu nhìn xem là cái gì đang đuổi theo mình, vẻ mặt đầy nghi hoặc. Lúc thì nhìn về phía sau, lúc thì nhìn bầu trời.
Hình ảnh thứ tư, đứa trẻ thoạt nhìn đã thành thục, mặc võ phục đi lại trên mặt tuyết, thỉnh thoảng ngồi xổm xuống tìm kiếm thứ gì đó. Qua thật lâu hắn rốt cuộc phát hiện ra một số tung tích, khuôn mặt lộ ra vẻ vui mừng. Hắn cởi cây cung từ sau lưng xuống, cẩn thận nhắm vào một con thỏ hoang to mọng đang nấp sau đống cỏ khô. Mũi tên bắn ra khá lệch, khiến con thỏ kinh hãi mà liều mạng chạy trốn. Thiếu niên đứng nơi đó kinh ngạc nhìn, sau đó lẩm bẩm nói, thôi, coi như là cùng cái số. Một con sói hoang xuất hiện ở phía sau thiếu niên, lộ ra hàm răng sắc bén. Thiếu niên quay đầu lại, bắn một mũi tên vào giữa hốc mắt của con sói hoang.
Hình ảnh thứ năm, thiếu niên cưỡi chiến mã đi trên quan đạo, thỉnh thoảng nói đùa với người bên cạnh. Bọn họ đang đi, bỗng nhiên có một cái bóng thật lớn bao phủ bọn họ. Thiếu niên ngẩng đầu nhìn, một tòa thành trì lớn xuất hiện ở trước mặt hắn. Thiếu niên rất hưng phấn cũng như rất khẩn trương, nhìn tòa thành cao vút tới tận mây này, trong mắt đầy sự phức tạp. Thiếu niên vừa vào thành không bao lâu thì đi ra, lúc đi ra đã thay một bộ áo gấm mới tinh, thoạt nhìn rất tuấn tú. Lúc hắn mới vào thành chỉ là một con ưng non khó khăn bay lượn trên không trung. Nhưng lúc ra khỏi thành, hắn đã trưởng thành thành hùng ưng vỗ cánh bay lên tới tận tầng mây.
Hình ảnh thứ sáu, thiếu niên anh khí bừng bừng dẫn theo một đội kỵ binh rong ruổi trên vùng quê, thỏ hoang trong bụi cỏ phải hoảng sợ chạy đi, chim chóc kinh hãi phải bay đi. Hắn ghìm chặt chiến mã lại, thấy được dãy núi liên miên bất tận. Dãy núi lớn này có một thung lũng, trong thung lũng có rất nhiều người đang vung vẩy lá cờ màu đỏ, dường như đang hoan nghênh hay chúc mừng hắn gì đó.
Hình ảnh thứ sáu, đại quân mặc giáp đen dài liên miên bất tận hành quân chậm rãi trên quan đạo, chiến kỳ bay phấp phới trong gió. Binh mã nhiều lắm, nhìn không tới điểm cuối. Ở một bên quan đạo, trên một cái đài thật lớn, một Đại tướng quân mặc áo giáp vàng đứng trên đài, nhìn đội ngũ của mình. Hắn đi xuống đài, nhảy lên một cái chiến xa thật lớn, áo giáp màu vàng tỏa sáng dưới ánh mắt trời chói chang.
- A!
Phương Giải phun ra một bãi nước bọt lẫn máu, giơ tay lau vết máu ở khóe miệng.
Hắn đã tự cắn đầu lưỡi, mới có thể thoát khỏi sự sợ hãi từ trong huyễn cảnh kia.
Lúc hắn mở mắt ra, bốn phía không có bất kỳ thay đổi nào. Trời vẫn trong xanh, hộ vệ của hắn vẫn đứng ở đằng xa, lão già thả câu vẫn khoanh chân ngồi ở bên cạnh cái giếng, cần câu vẫn giơ cao như cũ, dây câu vẫn thẳng tắp.
- Ủa?
Lão già dường như rất kinh ngạc, nhìn hắn như nhìn thấy một con quái vật.
- Đúng là kỳ quái…
Lão già không nhịn được cảm khái:
- Lại có người có thể thoát được mộng cảnh của chính mình. Nhiều năm như vậy chưa thấy ai có thể ngăn cản được sự hấp dẫn của mộng cảnh này. Ai cũng muốn biết tương lai của mình ra sao, mà càng xem càng dấn sâu vào trong đó. Chẳng lẽ ngươi không muốn xem? Chẳng lẽ ngươi không không dám xem? Chẳng lẽ ngươi không thể xem?
Ông ta hỏi liên tiếp ba câu, cũng không đợi Phương Giải trả lời, lẩm bẩm nói:
- Đáng tiếc…là ta không thấy gì.
Ông ta ngẩng đầu nhìn bầu trời, ánh mắt đầy nghi hoặc. Thật giống như là lúc đứa trẻ ngẩng đầu nhìn bầu trời, không biết nó đang nghi hoặc cái gì, hoặc là đang mong đợi cái gì.
Truyện hot hiện nay
Bình luận
Sắp xếp