Đinh Việt nhìn tình huống trước mắt, cho dù vừa mới tỉnh dậy không biết lúc trước đã xảy ra chuyện gì nhưng cũng đoán đại khái được một chút. Hắn chớp mắt, kéo kéo Lâm Sinh đang đứng đờ đẫn sang một bên, kéo hắn về phía sau mình, rồi mới nhỏ giọng nói: “Vị này thực sự tìm Nhâm đại hiệp? Nhưng mà Nhâm đại hiệp không phải đã…”
“Nhậm Lăng nhất định còn sống!” Nam nhân kia lớn tiếng nói, giọng nói vô cùng khàn, nhưng lại ẩn chứa sự sắc bén.
Giống như giọng nói the thé thống khổ của nữ nhân.
Mọi người ngẩn ra, chỉ nghe thấy Phương Tiểu An thở dài một tiếng, còn có tiếng khóc nức nở của nam nhân kia.
Sau một lúc im lặng, Lâm Sinh mở miệng nói: “Nếu nhìn thấy người mà ngươi muốn tìm thì ngươi sẽ nói gì với hắn?”
Lâm Sinh vừa mới mở miệng, tầm mắt mọi người đã tập trung trên người hắn. Lúc này hắn đang lẳng lặng đứng sau Đinh Việt, đôi mắt hắn vừa trống rỗng lại vừa tràn ngập chờ mong, dừng ánh mắt trên người nam nhân đang nằm rạp trước mắt.
Nam nhân ngước mắt lên đối diện với Lâm Sinh, trong thoáng chốc dường như tất cả mọi người đều không tồn tại, trong mắt hắn chỉ là hình ảnh hai trong mắt đen.
Mọi người không mở miệng thật lâu, Lâm Sinh lại lặp lại: “Nếu người đó thật sự không chết, ngươi muốn nói với hắn cái gì?”
“…Ta sẽ nói cho hắn, cuộc đời này ta chỉ vì một người mà mặc hỉ phục, chỉ vì môt người đạp khắp Thiên Sơn.” Gi ọng nói trầm thấp, nam nhân nói ra một câu. Mà lúc hắn nói ra câu này, hai tròng mắt vẫn không rời khỏi Lâm Sinh.
Lãnh Cầm bất giác nắm chặt tay Phương Tiểu An, nhìn biểu tình của nam nhân, cũng nhìn sang Lâm Sinh. Không biết có phải cảm giác sai hay không, nàm cảm thấy khi nam nhân kia nói ra những lời nói đó, biểu tình của Lâm Sinh có chút biến hóa, nhưng việc biến hóa không lớn, trong đôi mắt ôn hòa ngày thường có chút nhu hòa.
Lúc đó Lãnh Cầm đột nhiên hiểu rõ điều gì đó, nhìn Lâm Sinh, ánh mắt này cực kỳ giống với Nhân, đột nhiên phát hiện ra mình đã sơ xuất rất nhiều.
Lâm Sinh, Nhậm Lăng, thay đổi hình dạng, có nhiều chỗ thay đổi nhưng cải trang không thành.
Lãnh Cầm hiểu rõ, làm thế nào Phương Tiểu An lại không hiểu rõ? Người duy nhất ở đây không hiểu rõ, cũng chỉ có Đinh Việt. Hắn ngơ ngẩn nhìn Lâm Sinh, không rõ người thường ngày luôn giúp đỡ hắn sao có thể đột nhiên hỏi một vấn đề kỳ quái như vậy.
Nhưng Lâm Sinh lại không để ý tới nghi ngờ của Đinh Việt, đột nhiên tiến lên một bước, đi ra khỏi phía sau Đinh Việt, hắn cúi mắt xuống nói: “Người kia là ai?”
“Là huynh, Nhậm Lăng.” Nam nhân nói rõ ràng từng chữ từng chữ một.
Có lẽ vừa rồi nam nhân này vẫn chưa xác định Lâm Sinh rốt cuộc là ai, nhưng khi Lâm Sinh hỏi vấn đề này ra, hắn đã hoàn toàn chắc chắn - - ngoại trừ người kia, không có người nào biết những lời hắn nói nghĩa là gì.
Những lời này của nam nhân khiến người vẫn chưa hiểu rõ là Đinh Việt đột nhiên lùi lại mấy bước, suýt nữa giẫm lên chân Nhậm Lăng cách đó không xa.
“Nhậm Lăng…Nhậm đại hiệp.” Đinh Việt không thể tin nổi nhìn Lâm Sinh, lại muốn tìm ra đáp án nên hướng mắt nhìn Lãnh Cầm và Phương Tiểu An, nhìn thấy vẻ mặt thật sự của hai người, lúc này hắn mới tin những lời này là thật. Hóa ra Lâm Sinh là Nhậm Lăng, nhưng không biết vì sao Nhậm Lăng không chết, mà hắn làm cách nào biến thành bộ dáng hiện tại như vậy.
Nhậm Lăng cũng không muốn giấu diếm thân phận của mình, lúc này bị nam nhân kia vạch trần cũng không chút kinh hoảng, lại tiếp tục nói: “Th ế còn Đoàn Nghiêu Thanh?”
“Đoàn Nghiêu Thanh?” Nam nhân sửng sốt một chút, như thể không ngờ lúc này Nhậm Lăng lại nói tới cái tên đó, hắn nghĩ nghĩ một lúc mới mỉm cười nói: “Chẳng lẽ từ trước tới nay huynh đều tưởng rằng người ta yêu là Đoàn Nghiêu Thanh, cho nên mới đào hôn?”
Hai chữ đào hôn đặc biệt chói tai, đám người Lãnh Cầm không lên tiếng lắng nghe, trong đầu suy nghĩ nam nhân này rốt cuộc có thân phận thế nào, tại sao lại nhắc tới đào hôn…
“Người trước mắt là một nữ tử.” Lãnh Cầm đột nhiên cảm giác bên tai có người nhỏ giọng nói. Nàng đột nhiên cả kinh, giơ tay xoa nhẹ lỗ tay, dường như có thể cảm nhận được hơi thở của Phương Tiểu An phả vào tai cảm giác tê dại, mà khi nàng ý thức được Phương Tiểu An nói gì, không khỏi mở to hai mắt.
Người nam nhân này, thật sự là nữ giả nam trang?
Qủa nhiên, sau phút chốc, Nhậm Lăng lại nói tiếp: “Ta biết nàng không muốn cùng ta ở cùng một chỗ, cho nên để tránh cho nàng chán ghét vứt bỏ, không bằng tự ra rời đi.”
“Chán ghét mà vứt bỏ?” Nữ tử giả trang kia tức giận tái mặt mấp máy môi, đột nhiên đứng lên, không để ý ánh mắt có vẻ xa cách của Nhậm Lăng, chỉ bước nhanh tới trước mặt hắn, mở miệng nói: “Nhậm Lăng ngươi có thể ngu xuẩn hơn nữa không hả, lại nói ta chán ghét mà vứt bỏ ngươi!” Nói xong một câu này, nàng đột nhiên kiễng chân, đôi môi in lên môi mỏng của Nhậm Lăng.
Lãnh Cầm nháy mắt cảm thấy mình quả thật kém hơn so với nữ nhân này rất nhiều - - nàng sẽ không có dũng khí hôn Du Tú. Chuyện trước mắt xảy ra quá đột ngột, vậy nên khiến Lãnh Cầm không kịp suy nghĩ, chỉ cảm thán một câu như vậy.
Thu lại tầm mắt, Lãnh Cầm hơi không tự nhiên thối lui, bên cạnh truyền tới một tiếng ho khẽ, Lãnh Cầm phát hiện ra là Phương Tiểu An.
Cảm nhận được Lãnh Cầm nhìn mình, Phương Tiểu An hơi gật đầu, ánh mắt giao nhau có một chút hiểu rõ.
“Đinh Việt, Tiểu An, chúng ta đi xuống.” Lãnh Cầm nhỏ giọng mở miệng, nhưng cho dù thế vẫn khiến hai người Nhậm Lăng nghe thấy. Nụ hôn kích động của hai người cứng ngắc, lập tức nữ nhân kia càng ôm chặt lấy Nhậm Lăng, hoàn toàn không để ý tới hành động của mấy người Lãnh Cầm.
Còn Phương Tiểu An đã nắm tay Lãnh Cầm thật chặt - - vì hắn nghe thấy xưng hô của Lãnh Cầm đã thay đổi.
Từ đầu tới cuối Đinh Việt vẫn giữ nguyên biểu tình cứng ngắc đờ đẫn, bộ dáng không hiểu rõ tình hình, hắn nghe thấy Lãnh Cầm gọi mới phản ứng lại, theo hai người Lãnh Cầm đi xuống lầu, để trọn tầng lầu cho hai người này vừa sinh ly tử biệt.
.
.
Vào phòng bếp, đóng cửa lại, Lãnh Cầm mới mở miệng: “Lâm Sinh chính là Nhậm Lăng?” Tuy vừa rồi đã sớm biết, nhưng Lãnh Cầm vẫn nhịn không được hỏi ra miệng, không phải không thể xác nhận, nhưng sự việc này quá mức tưởng tượng. Rõ ràng đã chắc chắn không cứu được Nhậm Lăng, bọn họ đều cho rằng Nhậm Lăng đã chết, không ngờ Nhậm Lăng lại sống lại, hơn nữa lại thay đổi thân phận ở lại trong khách điếm Lâm Nhân.
Để khiến Lãnh Cầm an tâm, Phương Tiểu An nhanh chóng gật đầu nói: “Đúng, Lâm Sinh chính là Nhậm Lăng.”
“Hai người có thể nói sự thật không? Không phải Nhậm đại hiệp đã sớm…Làm sao có thể sống lại?” Đinh Việt không hiểu nổi, mê mang chuyển dời tầm mắt, một lúc nhìn Phương Tiểu An, một lúc lại nhìn Lãnh Cầm tìm kiếm đáp án.
Ai cũng chú ý tới, ánh mắt của Phương Tiểu An có hơi thay đổi, nhưng ngay lập tức hắn đã từ từ lắc đầu, tỏ vẻ mình cũng không biết vì cái gì, vì sao người đã chết lại sống lại, trở thành Lâm Sinh hiện tại.
Dù trong lòng còn nhiều điều chưa rõ, nhưng Lãnh Cầm cũng biết lúc này hỏi cũng không được gì, chỉ có thể đợi tự Nhậm Lăng nói ra. Tuy nhiên trong lòng nàng cũng có chút tức giận bị Nhậm Lăng lừa gạt, nhưng cũng rất vui mừng, mặc kệ là tức giận vì bị lừa gạt nhưng người sống mới đáng cao hứng.
Mà Nhậm Lăng và nữ nhân kia phát triển tình cảm thế nào, Lãnh Cầm cảm thấy mình cũng không cần lo lắng. Dựa theo cuộc đối thoại của hai người có vẻ như tất cả mọi người đã hiểu nhầm nàng ấy.
Ba người cứ suy đoán như vậy, ở trong phòng bếp cả một đêm. Tới khi Lãnh Cầm mệt rã rời, Đinh Việt muốn Lãnh Cầm lên lầu ngủ, nhưng Lãnh Cầm lại sống chết không muốn lên, nói đúng hơn là không muốn đi lên lầu nghe tiếng của hai người kia.
Kỳ thật Đinh Việt và Phương Tiểu An đều hiểu rõ, Lãnh Cầm chỉ là không muốn quầy rấy tới hai người rất không dễ dàng mới gặp được nhau.
Cho nên cần nghĩ ra biện pháp, Đinh Việt lấy ra áo khoác vải bông để ở dưới lầu, đưa cho Lãnh Cầm để nàng đắp tạm, nhưng Phương Tiểu An lại chuẩn bị cái khác, dọn cho Lãnh Cầm một chỗ ngủ. Ba người cứ như vậy ngủ dưới lầu một đêm.
Mãi cho đến sáng ngày hôm sau, Lãnh Cầm ngáp ngủ tỉnh dậy.
Phòng bếp thật sự không phải nơi thích hợp để ngủ. Lãnh Cầm nghĩ tới tối hôm qua muốn đi ngủ, nhưng nàng vẫn không lên lầu, thậm chỉ còn kéo Phương Tiểu An và Đinh Việt ở dưới lầu ngủ một đêm. Lãnh Cầm ngủ một mình trong phòng bếp, còn Đinh Việt và Phương Tiểu An ngủ bên ngoài đại đường. Lãnh Cầm khoác áo ngoài mà Đinh Việt tìm cho nàng, cũng không chải đầu đi ra ngoài phòng bếp.
Bên trong đại sảnh, Phương Tiểu An có vẻ đã thức dậy từ lâu, đang ngồi một mình cạnh cửa sổ ngơ ngẩn không biết suy nghĩ cái gì. Lúc này là sáng tinh mơ, cửa sổ của khách điếm vẫn chưa mở ra, Phương Tiểu An đối diện với cửa sổ, thứ nhìn thấy được cũng chỉ là một tầng sươn mù mỏng che cánh cửa.
Còn Đinh Việt ngủ ở trên quầy, lúc này vẫn chưa tỉnh lại.
Trong lòng xao động, Lãnh Cầm đi tới bên cửa sổ, ngồi đối diện với Phương Tiểu An, khẽ nói: “Thật xin lỗi, ta nên gọi bọn họ xuống lầu mới phải.”
“Ta vốn tưởng rằng cô là người không hiểu phong tình.” Phương Tiểu An nghe thấy Lãnh Cầm nói câu xin lỗi, nhịn không được nói.
Ngày thường Phương Tiểu An đều tỏ ra nghiêm nghị, cho dù nói dối cũng tỏ vẻ tự nhiên, lúc này hắn nói những lời này khóe môi lại hơi nhếch lên, có chút ý tứ vui đùa, khiến cho Lãnh Cầm kinh ngạc trong lòng.
Cọc gỗ Phương Tiểu An này, đột nhiện có một cảm giác thông suốt.
Có chút bất mãn ho khẽ một tiếng, Lãnh Cầm nói: “Cho dù ta không hiểu phong tình, cũng biết được chuyện yêu đương, sắc đẹp trước mặt, tất cả mọi người đều vướng víu? Sao ta lại không thức thời như vậy?”
Phương Tiểu An nghe Lãnh Cầm nói, đôi môi xao động nụ cười.
Lãnh Cầm nhìn Phương Tiểu An tươi cười, bất giác thở dài một hơi: “Ta đúng là chưa từng nhận ra huynh cũng có lúm đồng tiền.”
Nụ cười của Phương Tiểu An tắt lịm, hắn đứng lên nói: “Là sao.” Những lời này của hắn không phải câu hỏi, mà hắn cũng không có vẻ muốn nghe Lãnh Cầm trả lời.
Lãnh Cầm nhớ lại trên mặt Phương Tiểu An quá nhiều thịt nên mình mới chưa từng nhận ra hắn có lúm đồng tiền, có điều suy nghĩ lại thì cảm thấy không thích hợp, hóa ra từ trước giờ Phương Tiểu An chưa từng cười như vậy, cho nên mình mới không nhận ra khi hắn cười sẽ thế nào.
Nghĩ như vậy, Lãnh Cầm phát hiện ra mình lại nghĩ mấy thứ nhàm chán, không khỏi lắc đầu nói: “Đinh Việt.”
Tiếng nói của Lãnh Cầm không nhỏ, nhưng Đinh Việt nằm ngủ ở quầy không có chút động tĩnh nào.
Lãnh Cầm hơi nhíu mày, quay đầu lại nhìn Đinh Việt. Lúc này Đinh Việt đang nằm úp sấp trên quầy, ngủ say sưa.
“Đinh Việt.” Giọng của Lãnh Cầm lớn hơn một chút.
Đinh Việt rốt cuộc cũng có phản ứng, mở mắt ngẩng đầu mơ màng nhìn Lãnh Cầm. Lãnh Cầm nhìn bộ dạng của Đinh Việt cảm thấy buồn cười, nhưng kìm nén không cười ra tiếng, chỉ nói: “Đinh Việt, ngươi đi lên lầu xem hai người Nhậm Lăng đã dậy chưa?” Tuy nói như vậy nhưng Lãnh Cầm tin rằng hai bọn họ cả đêm không ngủ.
Đinh Việt vừa mới tỉnh, đầu óc có chút mơ hồ, cũng không để ý Lãnh Cầm nói cái gì, không suy nghĩ đi lên lầu. Có điều sau một lát đã nghe thấy tiếng Đinh Việt kinh hô trên lầu. Lãnh Cầm và Phương Tiểu An kinh ngạc, hai người ngẩng đầu nhìn lên, đã thấy Đinh Việt dựa vào lan can trên lầu hai sợ hãi kêu, chỉ vào nơi nào đó trên lầu.
Mà ở bên kia, một nữ nhân đang khoác áo ngoài của Nhậm Lăng, mắt hẹp dài hơi híp lại, lười biếng đứng trước mặt Đinh Việt, tóc dài rối tung làm nổi bật khuôn mặt thanh tú của nàng.
Nữ nhân này rõ ràng là người tối qua ầm ĩ muốn gặp Nhậm Lăng. Phương Tiểu An và Lãnh Cầm nói nàng là nữ giả nam trang, Lãnh Cầm tuy là tin nhưng không ngờ nàng mặc nam trang và nữ trang lại khác nhiều như vậy.