Trên con đường rộng lớn tấp nập người qua lại, một cô gái vận một chiếc váy xánh nhạt, tóc dài thắt bím để một bên, đôi mắt trong veo mê hoặc nhìn về một hướng, dáng người quyến rũ hấp dẫn biết bao ánh mắt say mê.
Một cô gái khác vận bộ váy hồng nhạt, tay đang đẩy một chiếc xe nhỏ, bên trong là một bé trai khuôn mặt khôi ngô tuấn tú, nhìn rất đáng yêu đi tới.
“ Cậu định cắm rễ ở đây luôn sao ? hai mắt sắp rớt luôn rồi kìa.” – Cô gái áo hồng nhăn mày nói.
Cô gái áo xanh xoay người đi tới trước mặt cô gái áo hồng, cười tươi như đóa hoa mới nở rộ, nhìn đứa trẻ trong xe đẩy, cô cúi người nhéo nhéo mặt bé trai.
“ Tiểu Nghi dễ thương nhất, không như mẹ của cháu, thật hung dữ nha, giống cọp cái xổng chuồng chạy đi cắn người lắm đó.”
Áo hồng đen mặt, cắn răng nói. – “ Cậu nói ai cọp cái ? muốn chết phải không ?”
“ Đã là mẹ của hai con rồi mà còn hung dữ như thế ? … dịu dàng một chút đi, Dương Nghị mà thấy cậu như vậy … chậc, chậc … anh ấy thế nào cũng gác tay lên trán suy nghĩ vì sao mình lại cưới nhằm sư tử vậy trời ?”
“ Lăng Tịnh Hy, dạo gần đây cậu rất rảnh phải không ?”
Gia Tiểu Mẫn nghiến răng nghiến lợi nói, mắt cũng nổi lửa như muốn thiêu đốt Lăng Tịnh Hy.
Lăng Tịnh Hy nghe xong, cười còn sáng hơn mặt trời mới mọc, giọng cũng châm chọc không tỏ ra sợ hãi trước tiếng gầm của sư tử cái.
“ Nếu không rảnh thì đã không có thời gian dạo phố với cậu rồi … Tiểu Mẫn A ~”
Chữ cuối cùng còn kêu rất dài, rất ớn da gà, Gia Tiểu Mẫn cảm thấy không ổn, cô lui lại vài bước nghi hoặc nhìn Lăng Tịnh Hy.
“ Cậu … không phải muốn cắn người đó chứ ?”
Lăng Tịnh Hy đen mặt, liếc xéo cô nàng một cái. – “ Nếu muốn cắn người cũng không đến lượt của cậu.”
“ Phải nha, mình nhớ có người nào đó rất muốn cậu cắn đó, nếu tâm trạng không tốt thì kiếm người ta cắn đi.”
“ Đừng nhắc tên biến thái đó trước mặt mình.” – Cô tức giận nói, hừ mũi một cái xoay người đi về phía trước.
Một năm, cô đã gọi cái tên đó là biến thái hết một năm trời, từ cái ngày bị hắn cướp hôn trước mặt mọi người thì cô quyết định chỉnh hắn cho chết luôn.
Là vị hôn phu thì sao ? cô cóc cần, hắn lúc nào cũng như hổ rình mồi, cô làm bất cứ điều gì cũng bị hắn quấy nhiễu, ngay cả việc cô đến công ty nào làm cũng bị hắn phá hỏng.
Nói là phá hỏng nhưng thật chất toàn cho cô một cục diện ngọt ngào, cô đi làm ở chỗ nào thì hắn trãi vàng trên thảm cho cô đi, mọi người trong công ty xem cô như nữ hoàng, không ai dám sai cô làm việc, mà công việc cô làm đều bị giành làm hết, cô không biết mình đi làm hay là đi làm bình hoa di động nữa đây ?
Về tiền bạc, cô không quan tâm trong thẻ có bao nhiêu tiền, cứ ra sức mua sắm, ăn uống thoải mái, đến khi tra tài khoản mới biết là thẻ đen, dù rút ra mua một căn biệt thự cũng không mất bao nhiêu tiền.
Về phương diện tình cảm thì khỏi phải nói, cô cũng không có tình cảm với tên đàn ông nào hết, toàn bộ là tự bọn họ tìm đến đấy thôi … vậy mà hắn lại ngang ngược, hễ thấy cô nói chuyện hay thân mật một chút với tên đàn ông nào là tên đó ngày mai sẽ không xuất hiện trước mặt cô nữa, mà dù có xuất hiện cũng chỉ là cái mặt sưng vù như cái đầu heo.
Cha mẹ cô thì hối cưới, bạn bè cũng hối cưới, làm như bọn họ sợ cô ế chồng không ai lấy không bằng … nhưng nói thật, theo cái đà này thì ngoài hắn ra cô chắc sẽ không lấy được ai.
Lấy hắn ư ? … không dễ thế đâu, cô còn yêu đời, còn yêu tự do, còn muốn làm rất nhiều chuyện nha, cô không muốn đeo gong vào cổ sớm thế đâu.
Gia Tiểu Mẫn thấy Lăng Tịnh hy cứ đi về phía trước không thèm để ý đến hai mẹ con cô nên nhanh chân đẩy Tiểu Nghi xe đi theo.
Cô sinh được hai đứa con, một bé trai tên Dương Nghi, một bé gái tên Dương Miên hiện đang ở cùng Dương Nghị, từ ngày Tiểu Miên ra đời thì Dương Nghị xem con gái như bảo bối, còn Dương Nghi thì đẩy sang cho Gia Tiểu Mẫn.
Lúc đó cô chỉ bất đắc dĩ lắc đầu, cô biết lúc nhỏ hắn có một em gái mới một tuổi nhưng không may bị bệnh qua đời, giờ thấy có đứa con gái xinh xắn dĩ nhiên tình thương em gái cùng con gái trỗi dậy, Tiểu Miên được cưng chìu hơn cả trứng ngỗng, nagy cả Tiểu Nghi cũng bị dẹp sang một bên.
Lại nhìn Lăng Tịnh Hy đi kế bên, một năm không tính là dài nhưng mọi người đều sống trong lo sợ, sợ rằng Lăng Tịnh Hy chưa kịp yêu Vương Vũ Hàn thì đã nhớ lại chuyện xưa như thế tình thế sẽ rất khắc nghiệt nha.
Bọn họ từ trong ra ngoài, từ bề trên đến xuống thấp nhất đã hảo hảo khen Vương Vũ Hàn tốt này tốt nọ, chỉ sợ là chưa đem hắn đưa lên chín tầng mây mà thôi nhưng Lăng Tịnh Hy thấy hắn như có thù từ kiếp trước, mảy may xem hắn như không khí.
Thật ra như vậy không đáng sợ, đáng sợ ở chỗ khi Lăng Tịnh Hy lâu lâu chợt nhớ cái gì đó khiến bọn họ chết ngất mấy lần, cô nàng cứ như vậy không biết bọn họ phải thay bao nhiêu tim mới đủ nữa đây ?
_________________________
Quán Cafe TEAM.
Hai cô gái cùng ngồi ở chỗ gần cửa sổ, Tiểu Nghi rất ngoan, cứ ôm bình sữa uống ngon lành, lâu lâu còn chớp mắt mấy cái với bọn họ, đôi mắt trong trẻo lấp lánh khiến người ta nhìn vào liền bị hớp hồn ngay.
“ Mình thấy Vũ Hàn rất yêu cậu, còn nguyện chờ đợi cậu hết một năm trời vậy mà cậu cứ xem anh ta như vi khuẩn, không đánh cũng mắng, không mắng thì tránh, cậu định chơi trò này đến bao giờ đây ?”
Gia Tiểu Mẫn rầu rỉ cầm tách trà sữa lên uống một ngụm, cô rất muốn thoát khỏi trò chơi của hai người.
“ Tiểu Mẫn, cậu bị hắn ta bỏ bùa rồi phải không ? vì sao cứ muốn mình gả cho hắn ? … mình không thích.”
Lăng Tịnh Hy bị áp lực tinh thần rất nặng, cô chỉ muốn chơi lâu một chút, nếu lấy chồng rồi thì sẽ bị quản thúc, tuy không có cha mẹ chồng nhưng tên kia chưa lấy cô đã quản cô gần chết, nếu lấy hắn rồi chắc sẽ như chim nhốt vào lòng mất thôi.
“ Tuổi cậu cũng không còn nhỏ, cậu nhìn mình xem, cùng bằng tuổi nhau mà mình đã có hai con rồi đó thôi.”
“ Mình không tham như cậu, mình còn yêu tự do, yêu hòa bình của cuộc sống, hơn nữa mình còn chơi chưa có đủ nha.”
Gia Tiểu Mẫn thật sự bó tay rồi, chợt nhớ cái gì đó, cô vội lên tiếng.
“ Nha … cậu khi nào mới chịu đi làm đây ? bộ muốn thành con heo lười tối ngày chỉ biết ăn với ngủ hay sao ? … tiền nhà trọ cậu còn chưa có đóng nữa đấy.”
Nói xong, cảm thấy thật sư thừa, nhà trọ đó toàn bộ điều bị Vương Vũ Hàn mua hết, cả khu nhà trọ giờ chỉ còn mình Lăng Tịnh Hy ở … Hazi, có phúc mà không biết hưởng.
Lăng Tịnh Hy liếc xéo Gia Tiểu Mẫn, thấy cô nàng không nói nữa biết đã suy nghĩ ra cái gì rồi, cô hừ lạnh.
“ Tên biến thái kia không phải rất nhiều tiền sao ? hắn thích chi tiền như vậy thì mình cũng không ngại … đợi đến khi nào hắn tán gia bại sản thì mình sẽ đi làm.”
Nói là nói như vậy, chứ cô có khi nào đụng đến tiền của Vương Vũ Hàn đâu ? cô đã bí mật làm một cái thẻ khá, lấy tên của mẹ cô để làm thẻ vì thế tiêu tiền cũng vui vẻ hơn nhiều.
Gia Tiểu Mẫn thở dài trong vô vọng, có thể Vương Vũ Hàn ít làm chuyện ác quá nên bây giờ ông trời mới tạo ra một yêu nghiệt là Lăng Tịnh Hy, muốn cô nàng đến bên cạnh hắn trừng phạt hắn đây mà.
Thấy Gia Tiểu Mẫn không nói gì mà vẻ mặt lại không vui, cô cũng không hơi đâu nói chuyện trên trời làm gì ?
“ Được rồi, ngày mai mình sẽ đi xin việc làm … vừa lòng cậu chưa ?”
Gia Tiểu Mẫn thở dài. – “ Nói thật, dù cậu muốn lấy hay không thì Vũ Hàn cũng sẽ đợi cậu, bất quá khi hai người chống gậy đi vào lễ đường, mình cũng sẽ cố gắng chống gậy theo sau làm phù dâu.”
“ Ngày đó sẽ không xảy ra đâu.” – Lăng Tịnh Hy bình thản trả lời.
Hai cô gái bắt đầu nói chuyện phiếm, khoảng đến trưa thì chuẩn bị về nhà.
“ Để mình tính tiền cho.”
Lăng Tịnh Hy tranh trả tiền, cũng gọi phục vụ đến, cô đưa tấm thẻ cho nhân viên thanh toán sau đó tiếp tục chơi đùa với Tiểu Nghi.
Một lát sau, phục vụ đi ra trả thẻ cho cô, nụ cười tươi rối chuyên nghiệp trên môi cô phục vụ nhưng giọng có chút chua chát.
“ Xin lỗi quý khách, thẻ của quý khách đã bị đóng băng, không biết quý khách còn thẻ nào khác không ? nếu không, quý khách có thể tính bằng tiền mặt.”
Giọng nói thanh thanh văng vẳng bên tai nhưng Lăng Tịnh Hy cảm thấy giống như tiếng sét đáng ngang trời, cô đờ ra tại chỗ chỉ trong một giây, ngay sau khi lấy lại bình tĩnh thì vẻ mặt như sắp có bão táp tới nhìn phục vụ.
“ Thẻ này tôi mới làm, đóng băng gì chứ ? cô đã kiểm tra kỹ chưa ? hay máy của quán cô bị hư rồi ?”
Phụ vụ vẫn giữ nụ cười trên môi nhưng rất méo mó, giọng nói không kiên nhẫn vang lên.
“ Xin lỗi quý khách, máy tính của chúng tôi là loại mới ra, tất cả mọi người đều tính tiền được, chỉ có thẻ của quý khách là không được.”
Lăng Tịnh Hy máu lên tới não muốn phản bác thì Gia Tiểu Mẫn đã đưa thẻ mình ra. – “ Hôm nay mình mời, cậu đừng nháo nữa được không ?”
Lăng Tịnh Hy nhận lại thẻ, mặt tối sầm nhưng ngay sau đó mắt lóe sáng, quanh thân tỏ ra hàn khí, môi mím chặt, tay nắm thành nắm đấm nhỏ, chợt quay qua Gia Tiểu Mẫn.
“ Mình biết vì sao rồi ? tên biến thái kia mình sẽ không tha cho hắn đâu.”
Nói xong cũng biến mất, để lại Gia Tiểu Mẫn một dáng vẻ rất khổ sở, vậy là bọn họ cần bị hành hạ dài dài rồi.
___________________________
Tập Đoàn HP.
Trong phòng hợp rộng lớn, các cổ đông ai nấy đều run rẩy, mồ hôi như nước tuôn ra ướt cả áo, mà Vương Vũ Hàn một thân Tây Âu sẫm, đôi mắt xanh lam bình tĩnh nhìn tập hồ sơ, ngón tay gõ nhịp nhàng trên bàn.
Bao lâu nay, mỗi lần hợp cổ đông là bọn họ lại luôn cầu phúc sớm, bởi toàn bộ số liệu, kế hoạch cũ và mới đều phải trình báo, tuy bọn họ làm rất tốt nhưng áp lực bên trên vẫn khiến họ nhục trí, dù tốt cách mấy nhưng ông chủ không thích thì coi như công cóc.
Đang trong lúc dầu sôi lửa bổng, cánh cửa lớn bị đá văng ra, cánh cửa này không biết đã thay bao nhiêu lần nhưng do sức mạnh bền bỉ của nó nên vẫn có thể chịu đựng được cú đá của Lăng Tịnh Hy.
Ngay sau đó giọng nói trong trẻo tức giận vang lên. – “ Vương Vũ Hàn, anh lăn ra đây cho tôi ?”
Các vị cổ đông như tìm thấy ánh mặt trời, bởi cứu tinh đã đến, nếu là một năm trước thì họ sẽ cho đó là hành động – “ Đại Nghịch Bất Đạo.” Nhưng sau một năm thì đó như tục lệ thường xuyên xảy ra.
Vương Vũ Hàn nghe tiếng con mèo nhỏ đáng yêu gọi tên mình, tâm trạng lạnh băng khi nãy biến mất, đôi mắt mang sát khí cũng tiêu tan, bên môi nở nụ cười cưng chìu nhìn người đang đi tới.
Lăng Tịnh Hy xem nơi đây như chỗ không người, nếu là một năm trước cô sẽ thấy mất mặt khi xong vào chỗ người ta đang hợp nhưng sau một năm mặt cô đã chai lì rồi, cũng do tên biến thái này gây ra nên cô cũng không để cho hắn có một chút sĩ diện nào hết.
Bước nhanh tới chỗ Vương Vũ Hàn, Lăng Tịnh Hy không kiêng nể, tay chỉ thẳng vào mặt hắn, hét lớn.
“ Đồ biến thái, ai cho phép anh đóng băng tài khoản của tôi ?”
Chỉ có tên dở hơi này mới đi làm chuyện dư thừa như vậy, một năm rồi, cô bị hắn quấy nhiễu cuộc sống hết một năm rồi.
Vương Vũ Hàn vẫn nhã nhăn, tay kéo tay cô thật mạnh khiến cả người cô ngã nhào vào hắn, tay còn lại ôm chặt eo cô, để cô thuận lợi ngồi trên đùi của hắn.
Lăng Tịnh hy đỏ mặt, trước mặt bao nhiêu người mà hắn không biết vô sỉ là gì ? cư nhiên lại làm thế với cô … tức chết đi được, cố gắng giãy ra nhưng không được vì thế dùng miệng phát huy năng lực mắng người.
“ Tên biến thái này bỏ ra … não anh có vẫn đề phải không ? hay tai anh bị thối nên không nghe tôi nói hả ? … buông ra ngay ….”
“ Vợ yêu, não anh rất tốt, tai anh cũng không bị thối nên nghe rất rõ em nói tài khoản em đã bị đóng băng thì phải ?” – Hắn ra vẻ mặt vô tội.
“ Nhưng có liên quan gì tới anh ? nếu là liên quan đến đất đai, chắc anh sẽ nhận tội ngay nhưng thẻ đóng băng thì em phải hỏi Vỹ mới đúng, cậu ta chuyên về trộm cắp tài khoản của người khác, cậu ta hiểu rõ hơn anh nhiều.”
Những cổ đông đang ngồi cúi mặt, một ôm chặt ngực, sợ tim rớt ra ngoài.
Lăng Tịnh Hy nhìn hắn với ánh mắt hung dữ cũng không để tâm hắn gọi mình là vợ yêu, giọng lạnh tanh.
“ Anh còn dám chối, ngoài kẻ biến thái như anh thì không ai rảnh rỗi đi làm những chuyện vô bổ như thế hết … không nói hiều nữa, trả tiền lại cho tôi.”
“ Được.” – Vương Vũ Hàn ngoan ngoãn vâng lời, còn gật đầu một cái, chỉ thiếu một cái khoanh tay là đủ bộ.
Hắn lấy trong áo ra một cái thẻ đen đưa trước mặt cô. – “ Của em.”
Mặt cô lập tức nóng lên, không phải vì ngượng mà vì tức, tức đến học máu, đây không phải cái thẻ cô đã chọi vào mặt hắn sao ? … tức, tức, tức quá đi.
“ Đây không phải tiền của tôi.” – Cô gắt giọng.
“ Của chồng công vợ, em chưa nghe câu này sao ?” – Hắn bình thản nói.
“ Ai vợ anh ? có điên mới làm vợ anh.” – Cô phản bác.
“ Vậy anh cũng điên giống em thì em sẽ gả cho anh ?” – Hắn lại hỏi.
“ Ya … anh rốt cuộc có trả không thì bảo ?” – Cô mất kiên nhẫn hét.
“ Làm vợ anh thì anh sẽ trả em.” – Hắn mặt dày lên tiếng.
Phải nói nếu là một năm trước thì đã bị mấy câu nói của cô làm cho tức giận nhưng bị Mạch Quân Vỹ chỉ cho bí quyết. “ Muốn có vợ … phải mặt dày.”
Thế là một năm qua, mỗi lần đối mặt với Diệp Thiên Ngân, mặt hắn đã dày lên rất nhiều, ngay cả đạn bắn cũng không thủng huống chi là mấy câu nói của cô.
“ Tốt, rất tốt … anh không trả, vậy tôi sẽ cắn anh.”
Nói xong, ngay lập tức nắm lấy cánh tay hắn, nhắm thật chuẩn xác tấn công nhanh như chớp, cắn một phát thật mạnh.
Cảm giác rất đau nhưng Vương Vũ Hàn không tránh né, lại nhìn mấy người cổ đông, phất tay lên ý bảo bọn họ rời đi, mọi người thấy tính hiệu thì nhanh chống biến mất, bọn họ lại thoát một kiếp nạn.
Đợi mọi người đi hết, Vương Vũ Hàn nhìn người con gái đang ngồi trên đùi mình, cô bây giờ như con mèo hoang, luôn xù lông với hắn, không có một điểm thân thiện.
Nói trắng ra cũng do hắn, ngày trước khi cô tỉnh lại, do quá gấp gáp nên hôn cô, từ đó cũng mang tiếng biến thái, việc cưới cô cũng là chuyện xa vời nhưng hắn nguyện chờ đợi nên không cảm thấy khổ sở, ít ra còn được nhìn thấy cô cười.
Bàn tay to lớn còn lại vuốt nhẹ tóc cô khiến Lăng Tịnh Hy dừng lại động tác cắn, mặt sửng sờ ngước nhìn Vương Vũ Hàn, chỉ thấy đôi mắt mang vẻ cưng chìu, không có nữa điểm oán trách, lại nhìn chỗ mình đang cắn, vội nhã ra ngay.
Bên trên cánh tay in rõ dấu răng, còn có ít máu, khiến cô có chút áy náy, chỉ nghĩ cắn cho hả giận không ngờ mình ra miệng cũng mạnh thật.
“ Ngốc, đau sao không kêu lên ?” – Cô trách móc, cũng thấy nực cười với câu nói của mình.
“ Bị em cắn là điều rất vinh hạnh, nếu anh bị em cắn cả đời, anh cũng nguyện ý.”
Giọng hắn tựa như dòng nước rất ấm rót vào lòng cô, mặt chợ đỏ lên.
“ Xì … dẻo miệng.” – Cô quay đi chỗ khác để khuôn mặt đỏ ao không để hắn thấy nhưng cằm bị hắn xoay lại.
“ Con mèo hoang này, cắn người xong cũng phải có lòng một chút, xử lý vết thương giúp anh.” – Vừa nói vừa đưa cánh tay trước mặt cô.
“ Hừ, tự làm tự chịu, tôi không phải bác sĩ mà giúp anh băng bó lại đâu … còn nữa, trả tiền lại cho tôi.” – Có điên mới băng bó giúp hắn, như thế rất mất mặt.
Ai ngờ tên này không tức giận mà lại làm một hành động khiến mặt cô đỏ hơn. Vương Vũ Hàn cười cười nhìn cô, đôi môi mỏng dời xuống vết cắn liếm nhẹ vết máu y như mèo con đang liếm vết thương.
Lăng Tịnh Hy trợn mắt, phán một câu. – “ Thật bẩn.”
Hắn dừng động tác, ngước nhìn cô. – “ Nước bọt của em anh cũng nếm qua, cái này thì có nhằm nhò gì chứ ?”
“ Anh … anh … anh … anh biến thái, tôi và anh … như vậy hồi nào ?”
Cô lắp bắp nói, mặt ngượng chín đỏ trong rất đáng yêu nha.
“ Trước khi mất trí nhớ, không những nước bọt của em, mà trên người em, nơi nào cũng cũng nếm qua hết rồi.”
Hắn vừa nói vừa nhìn cô từ trên xuống, khiến Lăng Tịnh Hy nổi máu xung thiên, cô quát lạnh.
“ Vương Vũ Hàn, anh đừng có vô sỉ như thế được không ? tôi không muốn nhớ chuyện trước kia gì hết, vì thế đừng nhắc nữa, anh là vị hôn thu của tôi thì sao ? bây giờ tôi tuyên bố chúng ta hủy hôn, từ nay đường ai nấy đi … Bye Bye.”
Cô không muốn nói nhiều với tên này, càng nói chỉ càng làm mình mất mặt mà thôi, vì thế quyết định rời đi nhưng vừa đứng lên thì cả người bị kéo lại, xoay một vòng thì cả người đã nằm trên bàn lớn, mà Vương Vũ Hàn cũng nằm lên thân cô.
“ Anh … tên hỗn đãng này, biến thái vừa phải thôi, tôi … ưm …”
Mắng chưa hả giận, môi đã bị phong ấn, hắn tiến quân thần tốc đi vào trong khoan miệng cô, bắt đầu là cuồng dã mút lấy môi cô, quấn lấy cái lưỡi thơm tho của cô nhưng sau đó lại là dịu dàng ôn nhu gây chết người.
Lăng Tịnh Hy trợn mắt nhìn hắn, muốn giãy nhưng có làm được gì đâu, mà như thế mới chết chứ, cô bị nụ hôn của hắn làm cho say rồi nhưng khi cô bắt đầu say thì hắn lại buông môi cô ra làm cô mất hứng.
Vương Vũ Hàn nhìn Lăng Tịnh Hy, đôi mắt như say như dại nhìn cô, khi nãy vì mất khống chế mới hôn cô nhưng cũng hãy hiểu cho hắn, một năm cấm dục, hàng ngày nhìn người con gái mình yêu thương lại không chạm vào được, nỗi khổ này còn khó chịu hơn là bị ngũ mã phanh thay nhiều.
Lấy lại bình tĩnh kéo cô ngồi dậy nhưng vẫn là tư thế cô ngồi trên đùi hắn, giọng có chút khàn khàn, lời nói chân thành nhưng mị hoặc.
“ Tịnh Hy, anh biết chuyện quá khứ em không muốn nhắc đến nên anh sẽ không ép em nhưng anh thật yêu em, anh có thể đợi, chỉ mong em đừng bài xích anh, ở bên cạnh anh thôi cũng được, có được không ?”
Lăng Tịnh Hy rơi vào trầm tư, lời hắn nói chỉ là dư thừa bởi không mình hắn mà ngay cả gia đình hay bạn bè đều nói tình yêu của Vương Vũ Hàn đã cắm rễ ở người cô rồi.
Cho dù cô có mắng, có đánh, có tránh cũng vô dụng, trừ khi cô chết nhưng như thế hắn cũng sẽ chết theo cô để được chôn cùng cô, để được yêu thương cô.
“ Tôi cần thời gian, tôi chưa muốn bị trói buột.” – Cô thẳng thắn nói.
“ Anh sẽ không trói buột em, nếu em chịu gả cho anh, em muốn như thế nào anh sẽ làm theo ý em hết nhưng chỉ có một chuyện là không được.”
“ Chuyện gì ?” – Cô tò mò hỏi.
“ Ngoài anh ra, không được phép nhìn bất cứ người đàn ông nào, ngay cả thân mật quá cũng không được.” – Hắn bá đạo nói.
Mặt cô đen xì, tay nắm chặt đấm vào ngực hắn. – “ Anh đi chết đi.”
Cô nhảy khỏi người hắn, đứng dậy nhìn hắn, giọng nói chút khinh thường.
“ Anh nghĩ trên đời này chỉ có mình là đàn ông chắc, còn thiếu gì mấy tên đàn ông khác tốt hơn anh nhiều, có khi thế lực còn mạnh hơn anh, tôi sẽ đi tìm một tên đàn ông nào đó hơn anh, anh hãy chờ xem.”
Nói xong cô chạy thẳng ra cửa biến mất mà quên đi nhiệm vụ cần làm khi đến đây … cô chưa đòi được tiền nha.
Vương Vũ hàn nghe thế không tức giận, cô muốn tìm đàn ông tốt ? chỉ sợ không ai có gan động đến cô, trừ khi tên đó có chín cái mạng nhưng dù thế hắn cũng sẽ chôn sống tên đó.
“ Thiên Ngân, xin lỗi em, anh không đợi được nữa rồi.”