Tổng Giám Đốc Tôi Không Bán

Chương 17: Không thể nhận tiền của cậu


Chương trước Chương tiếp

Vũ Vi hướng tới Trác Nhất Phi cười,"Cám ơn cậu đã đến thăm mẹ mình."

Trác Nhất Phi chỉ là nhàn nhạt nhìn Vũ Vi một cái, sau đó chậm rãi đi xuống bậc thang.

Vũ Vi đi theo phía sau hắn, xuống bậc thang, Trác Nhất Phi cố ý thả chậm bước đi, Vũ Vi bước vài bước đuổi theo Trác Nhất Phi, hai người song song đi về phía trước.

"Vũ Vi, cậu hơi quá đáng. Xảy ra chuyện như vậy, cậu lại không gọi điện thoại ình, nếu mình không tới bệnh viện có việc, cũng không biết bác gái nằm viện." Trác Nhất Phi có chút hờn giận nhìn Vũ Vi, chỉ trích nói, "Xem ra cho tới bây giờ cậu vẫn không coi mình là bạn."

Vũ Vi mấp máy miệng, mặc dù Trác Nhất Phi nói như vậy, nhưng cô cực kỳ khẳng định, Lạc Ngưng Nhi gọi điện thoại cho Trác Nhất Phi rồi. Bước chân đi về phía trước thoáng dừng một chút, sau đó hơi áy náy nhìn Trác Nhất Phi, "Thành thực xin lỗi, chuyện xảy ra bất ngờ , mình rất hỗn loạn, không nghĩ ra gọi điện thoại cho ai cả." Trác Nhất Phi theo đuổi cô bốn năm, mặc dù cô vẫn cự tuyệt hắn, nhưng Trác Nhất Phi vẫn đối với cô rất tốt, ở trong lòng cô đã đem Trác Nhất Phi trở thành bạn.

Trác Nhất Phi không khỏi cười, quay đầu nhìn Vũ Vi, "Dù gì chuyện cũng đã xảy ra,nhưng nếu có lần sau, nhất định phải nói ình biết,bằng không mình sẽ coi như cậu không xem mình là bạn!"

"Được." Vũ Vi mỉm cười.

"Về nhà?"

"Uhm."

"Mình đưa cậu." Trác Nhất Phi đi đến xe mình. Đi đến xe, hắn cực kỳ thân sĩ đem cửa xe tay lái phụ mở ra, sau đó mỉm cười nhìn Vũ Vi.

Vũ Vi vốn muốn cự tuyệt Trác Nhất Phi ,nhưng nhìn thấy Trác Nhất Phi đã mở cửa xe, lại mỉm cười nhìn cô, không đành lòng cự tuyệt Trác Nhất Phi.

Lên xe, Trác Nhất Phi nhẹ nhàng đóng cửa xe, sau đó qua ngồi xuống vị trí lái.

Hắn nhìn Vũ Vi một cái, sau đó nghiêng người qua Vũ Vi.

Vũ Vi chỉ cảm thấy một mùi nước hoa rất dễ chịu pha lẫn mùi đàn ông độc đáo, tiến vào trong mũi cô, sau đó thoáng qua trước mặt, khuôn mặt tuấn tú của Trác Nhất Phi hiện ra, khoảng cách gần, hơi thở hơi nóng của Trác Nhất Phi lao thẳng tới gương mặt cô. Vũ Vi nhất thời hoảng sợ, thân thể nhất thời cứng lại, vẻ mặt khẩn trương cảnh giác nhìn Trác Nhất Phi.

Trác Nhất Phi nhìn thấy dáng vẻ khẩn trương cùng ánh mắt cảnh giác của Vũ Vi nhịn không được cười lên một tiếng, vươn một bàn tay ra lấy dây an toàn từ chỗ ngồi Vũ Vi, thay Vũ Vi cài dây, sau đó ngồi trở lại vị trí chính mình."Cậu mệt mỏi thì nghỉ ngơi một chút đi." Nói xong, hắn hạ ghế ngồi Vũ Vi xuống một chút, để cho Vũ Vi thoải mái nằm ở trên chỗ ngồi nghỉ ngơi.

Hai mắt Vũ Vi chớp chớp, nuốt nước bọt, sau đó nhắm lại hai mắt nghỉ ngơi.

"Vũ Vi, đến chỗ." Trác Nhất Phi nhẹ giọng kêu Vũ Vi đang ngủ say.

Thoáng chốc Vũ Vi mở hai mắt, khi đó trời đã tối, cô biết được mình ngủ đã lâu.

Cô tháo dây an toàn ra,lúc cô mở cửa xe, lại bị Trác Nhất Phi nắm chặt cánh tay của cô lại, "Chờ một chút."

Vũ Vi quay đầu lại có chút nghi hoặc nhìn Trác Nhất Phi, "Có việc?"

Trác Nhất Phi từ trong túi lấy ra một tấm chi phiếu đưa cho Vũ Vi, " Đây là 20 vạn, cậu giử lấy lo cho bác gái phẫu thuật đi."

Vũ Vi hơi sững sờ, không nghĩ tới Trác Nhất Phi sẽ đưa tiền cho cô, cô cực kỳ cần tiền, nhưng cô lại cự tuyệt Trác Nhất Phi, "Không được, mình không thể nhận tiền của cậu."

Trác Nhất Phi không khỏi có chút tức giận nhìn Vũ Vi, "Tại sao? Tiền của mình là cho cậu mượn, không phải là vô ích đưa cho cậu, với lại mình cho cậu mượn tiền bạc, và chuyện muốn làm bạn trai của cậu là hai chuyện khác nhau."

"Ý tốt của cậu mình biết nhưng mình không thể nhận được." Vũ Vi chậm rãi mở miệng nói, Trác Nhất Phi theo đuổi cô lâu như vậy, cô vẫn cự tuyệt hắn, nhưng Trác Nhất Phi lại trước sau như một đối tốt với cô. Cô đã nợ Trác Nhất Phi quá nhiều rồi, nên cô không thể nhận tiền của Trác Nhất Phi, không muốn nợ hắn thêm nữa , cô sợ mình sẽ không thể trả lại.




Bình luận
Sắp xếp
    Loading...