Trác Nhất Phi vừa rời khỏi phòng bệnh, mẹ Đồng liền vươn tay cầm lấy tay Vũ Vi, vẻ mặt áy náy nhìn Vũ Vi, nức nở nói, "Vũ Vi, thành thật xin lỗi, mẹ không nên mang con đến Sở gia, không nên cho con nhìn thấy Lục Hàng. . . Không nên làm cho con thương tâm." Nhớ tới những lời Sở Xa nói với bà, trong lòng Đồng Kỳ nổi lên một trận khó chịu, tâm,và kết thúc của sự thương yêu.
Nhìn thấy sắc mặt mẹ trở nên khó coi, Vũ Vi cầm tay mẹ, "Mẹ,con không sao, con đã không còn thích Lục Hàng, thật sự.Nhìn thấy Lục Hàng ở Sở gia con chỉ là kinh ngạc mà thôi, một chút thương tâm cũng không có."Vẻ mặt Đồng Kỳ không tin nhìn Vũ Vi, "Làm sao có thể? Con yêu nó bốn năm, làm sao có thể nói không thích liền không thích?"Vũ Vi ngồi thẳng người hai tròng mắt nhìn chằm chằm mẹ, hướng tới mẹ giảng thích chuyện cô và Lục Hàng chia tay, "Mẹ. . . ." Nói xong, cô cười với mẹ, "Thật chất bên trong Lục hàng là một tên tiểu nhân đê tiện,con đã không thể yêu hắn nữa rồi."Mẹ Đồng nghe Vũ Vi nói xong, sắc mặt trở nên có chút khó coi, trong lòng bà thở dài một hơi, nâng một bàn tay lên vuốt đầu Vũ Vi, đau lòng nhìn Vũ Vi, "Không thể tưởng được con mắt của chúng ta nhìn đàn ông đều kém như vậy, đều bị bề ngoài giản dị của Lục Hàng lừa gạt, cũng bị Sở phu nhân lừa gạt rồi."(Kyo: mình sẽ đổi mẹ Sở= Sở phu nhân nha. Mình sẽ đổi mấy chương trước lại luôn.)"Con mắt chúng ta không phải là nhìn kém, mà là quá lương thiện rồi." Vũ Vi hướng tới mẹ cười, dừng một chút, cô lại hỏi điều mình thắc mắc, "Mẹ, người vẫn còn yêu Sở Quốc Vĩ sao?"Đồng Kỳ không khỏi cười chua sót, "Kỳ thật, không nên dùng chữ yêu, phải nói, mẹ đối với Sở Quốc Vĩ là nh ớ. Về sau mẹ mang thai con, mẹ không biết, mặc dù ông ta từ bỏ chúng ta, nhưng mẹ vẫn cho rằng ông ta đối với mẹ còn có tình yêu . Dựa vào ý nghĩ này, mẹ mới có thể kiên cường nuôi con lớn lên. Nhưng khi ông ta nói chúng ta không phải là người quan trọng,mẹ đã không còn nhớ đến ông ta, bởi vì mẹ biết trong lòng ông ta chúng ta không là gì cả. Bởi vì ông ta không đáng để mẹ yêu, cũng không xứng."Nghe được mẹ không còn yêu Sở quốc vĩ, trong lòng Vũ Vi cực kỳ vui vẻ, cô có rất nhiều lời muốn nói với mẹ, nhưng là mẹ vừa mới tỉnh lại, không thể quá mệt nhọc , cô đỡ mẹ nằm lại giường bệnh."Mẹ, mẹ muốn ăn gì không? Con làm cho." Vũ Vi một bên thay mẹ Đồng đắp chăn một bên hỏi. Mẹ Đồng thoáng nghĩ một chút, "Mẹ muốn ăn cháo." Nói xong, bà nhắm hai mắt lại, bắt đầu ngủ.Cô nán lại đến khi mẹ đã ngủ, mới rời khỏi phòng bệnh, về nhà hầm cháo ẹ.Vừa ra khỏi cửa bệnh viện, di động của cô liền báo hiệu có tin nhắn, xuất phát từ tò mò, cô mở tin nhắn ra xem, chỉ là liếc mắt một cái cô đã bị nội dung tin nhắn hấp dẫn rồi.Đây là quảng cáo giải trí có tính buôn bán cùng thông báo tuyển dụng nội dung như sau:Bạn vì người trong nhà bức hôn mà phiền não sao?Bạn bị phụ nữ quấn lấy cả ngày mà phiền não sao?Bạn muốn bỏ những người phụ nữ quấn lấy làm phiền não sao?Hãy đến với Callme!Mục đích của chúng tôi là có tiền, giúp bạn ngăn chặn!Chỉ có người không thể tưởng được ,chứ không có người không làm được !Xin liên hệ chúng tôi số điện thoại là 152. . . . Chúng tôi rất vui khi bạn tham gia callme, thông báo callme tuyển dụng công tác nữ, tướng mạo đoan chính, tính cách cởi mở. Tiền lương, lương tạm trích phần trăm.Nhìn đến tin nhắn này,Vũ Vi nhịn không được cười lên một tiếng, hiện tại khoa học kỹ thuật thật sự phát triển, chỉ cần nhắn tin là có thể làm cho cả N thành phố biết đến công ty callme thành lập, còn có quảng cáo thông báo tuyển dụng. Trong lòng cô không khỏi bội phục quản lý callme , có thể nghĩ ra cách vừa tiết kiệm tiền lại nhanh và tự quảng cáo cho công ty mình.Dẹp điện thoại vào, cô liền đi ra cửa bệnh viện, vừa mới đi xuống bậc thang vài bước, một bóng người rất quen thuộc xuất hiện trong tầm mắt của cô.