Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ: Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con
Chương 704
H? Dĩ Kiệt khẽ giật m?nh, chợt đ?y mắt lại d?ng l?n sắc xu?n, anh d?n s?t v?o b?n taii c? th? thầm một c?u: "Muốn anh cũng l?m như em vừa rồi hay sao?"
Gương mặt của Tương Tư vọt đỏ bừng, vỗ vỗ mấy c?i nặng nề v?o trước ngực anh, lườm anh một c?i: "Anh đừng c? vội đắc ?, em đ?y kh?ng cần..."
H? Dĩ Kiệt gh? s?t v?o c?, h?n l?n v?nh tai trắng như ngọc của c?, giọng n?i như lửa đốt tr?u chọc c?: "Thật sự kh?ng cần chứ?"
Tương Tư đột nhi?n trở m?nh một c?i, thiếu ch?t nữa th? đụng v?o mặt của anh, anh l?i người lại ph?a sau, vừa ?m lấy c?, vừa quở tr?ch đầy y?u thương: "Từ từ một ch?t, bộ dạng l?c n?o cũng như một c? b? con vậy."
Tương Tư nh?n lại ?nh mắt của anh, bĩu m?i một c?i liền mở miệng n?i: "Đ? bao giờ anh từng l?m như thế với... c?c c? g?i kh?c chưa?"
Trong l?ng anh c? ? muốn tr?u chọc c?, hỏi lại: "L?m thế n?o?"
Tương Tư tức giận hung hăng chọc anh một c?i, "Anh c? n?i hay kh?ng, hả!"
H? Dĩ Kiệt thu lại vẻ tr?u chọc, anh v?ng tay siết chặt eo của c?: "Tư Tư, chỉ c? em th?i, từ nay về sau chỉ c? một m?nh em, kh?ng c? bất cứ một ai kh?c nữa."
T?m t?nh của c? chợt tho?ng suy sụp, tr?ng mắt hơi nổi l?n sắc đỏ. Nếu như quả thật qu? khứ c? thể cắt được, để những chuyện kia giống như chưa từng bao giờ xảy ra th? tốt biết bao. Nếu như giữa bọn họ kh?ng c? nhiều sự kiện cắt ngang như thế th? c? phải tốt biết bao nhi?u kh?ng! Nếu như đ?y kh?ng phải l? chấm dứt, m? l? bắt đầu, th? sẽ tốt đẹp bao nhi?u...
C? ra sức lắc lắc đầu, muốn gạt bỏ hết tất cả những cảm x?c kh?ng n?n c? vừa rồi của m?nh ra khỏi đầu. C? biết bản th?n m?nh cũng c? ch?t tư t?m, c? muốn anh phải nhớ kỹ c?, cả đời kh?ng thể qu?n được c?, c? muốn cả đời anh d? kh?ng được nh?n thấy c?, nhưng cả đời anh phải nhớ đến c? m?i m?i.
C? kh?ng biết rằng đ? ch?nh l? l?ng tham của bản th?n.
C? đ? phải chịu nhận qu? nhiều như vậy rồi, những điều m? c? muốn cũng chỉ c? một ch?t x?u như vậy th?i! C? kh?ng c?n l? một c? g?i ngốc nghếch đơn thuần như ng?y xưa nữa, m? cho rằng tr?n đời n?y vẫn c? thể những lời n?i c?ng bằng, cho rằng sẽ vẫn c? người n?o đ? cho c? lẽ phải.
"H? Dĩ Kiệt, đời n?y anh chỉ c? thể được y?u một m?nh em th?i." C? gh? lại s?t hơn trong ngực của anh, h?n l?n tr?n m?i của anh, cắn m?i dưới của anh, nhẹ nh?ng nỉ non. Anh chỉ cảm thấy c? một d?ng điện kh?ng thể nh?n được đ? chạy thẳng l?n đại n?o của m?nh. C?nh tay anh đ? nắm chặt tay c?, đ?p lại nụ h?n của c?, trong l?c quấn qu?t đ?, anh bu?ng lời đ?p ứng, giọng của anh nghe vừa s?u lắng lại vừa tha thiết: "Đ?ng thế, cả đời n?y, H? Dĩ Kiệt chỉ y?u Văn Tương Tư, chỉ y?u một m?nh c? ấy m? th?i..."
Kh?e m?i Tương Tư cong l?n, c? nhắm mắt lại, h? mở h?m răng, mặc cho c?i lưỡi của anh tiến nhanh v?o trong khoang miệng, d?y dưa c?ng một chỗ với c?. Anh m?t lấy đầu lưỡi của c?, như muốn nuốt cả người c? trong bụng vậy. Lưỡi của c? cũng bắt đầu run l?n, b?n tay của anh đặt ở ph?a sau đầu của c?, khiến c? c?ng th?m d?n chặt v?o anh hơn nữa. Kh?t vọng của anh đối với Tương Tư đ? sớm d?ng tr?o đến cao độ, khiến anh kh?ng thể nhẫn nhịn được nữa, đến thời khắc n?y n? giống như một cơn hồng thủy ph? tung cửa khẩu, ?o ạt ập đến, kh?ng thể n?o quay đầu lại được nữa...
M?i cho đến khi hai g? m? của c? đỏ rực l?n, thần sắc nơi đ?y mắt c? cũng bắt đầu trở n?n mơ m?ng, thần tr? bị nụ h?n của anh l?m cho kh?ng ph?n định r? Đ?ng Nam T?y Bắc nữa, l?c n?y anh mới chịu bu?ng c? ra. Hai l?n m?i như c?nh hoa đ?o của c? sau nụ h?n của anh trở n?n hơi sưng v? lo?ng nước, khiến anh kh?ng nhịn được lại c?i đầu nhấm nh?p. Hơi thở của c? trở n?n rối loạn, nhịp đập tr?i tim của anh cũng trở n?n rối loạn, sớm đ? kh?ng c?n tiết tấu nữa, tựa như một bản diễn tấu của một người kh?ng c?n thần tr?, gẩy tr?n d?y d?n c?i được c?i kh?ng, giống như một cơn cuồng phong đang quay cuồng trước khi cơn mưa ập tới, tu?n rơi nhẹ nh?ng...
Tương Tư từ từ nhắm hai mắt lại, hơi thở c?ng ng?y c?ng dồn dập, m?i của anh d?n v?o tr?n cổ của c?, đầu lưỡi tr?u chọc c?, khiến c? c? cảm gi?c tất cả c?c mạch m?u của m?nh nảy l?n kịch liệt. Hai tay c? kho?t l?n tr?n vai anh, rất nhanh kh?ng k?m được nữa, mười đ?u ng?n tay của c? bấm s?u v?o cơ thể vững ch?i của anh...
Khi c? động t?nh, lớp da thịt tuyết trắng tr?n cơ thể đều ?nh l?n sắc hồng nhạt, b?ng lo?ng. Tr?n cần cổ mảnh khảnh rải đầy dấu h?n m?u hồng nhạt, khiến ngọn lửa t?nh trong anh c?ng ng?y c?ng bốc cao. Đ?i m?i của anh nhẹ lướt qua nơi h?m nhỏ như đầm nước nhỏ nơi xương quai xanh của c?, cuối c?ng dừng lại tại nơi đỉnh n?i, dịu d?ng ngậm lấy hạt ngọc nhỏ ?nh m?u san h? thẳng đứng tr?n nơi đẫy đ? tuyết trắng. Tương Tư chỉ cảm thấy to?n bộ con người của m?nh dường như đ? mất hết năng lực suy nghĩ, c? nằm y?n kh?ng thể động đậy nổi, nhưng lại kh?ng sao khống chế nổi bản th?n, ưỡn ngực l?n, muốn c? được anh nhiều hơn nữa...
H? Dĩ Kiệt kh?ng c?ch n?o khống chế nổi ch?nh m?nh, anh h?n một đường xuống ph?a dưới, thẳng đến phần bụng bằng phẳng của c?. Mặc d? c? đ? sinh con nhưng bởi v? v?c người c? sinh ra đ? nhỏ b? v? yếu ớt, sau khi sinh Nhất Nặc xong lại vẫn phải lu?n vất vả v? cuộc sống, n?n th?n thể vẫn nguy?n như trước, cũng kh?ng c? thay đổi g?. C? kh?ng b?o l?n, thậm ch? c?n gầy hơn một ch?t so với hồi c?n ở b?n cạnh anh, v?ng eo trước sau như một, mảnh mai đến mức tưởng như gi? thổi qua sẽ gẫy l?m đ?i. H? Dĩ Kiệt cảm thấy nếu hai tay m?nh ?m lấy v?ng eo của c? gần như c? thể kh?p k?n ho?n to?n eo c? được...
Anh h?n l?n th?n thể trắng như tuyết của c?, suốt một đường từ ngực đến bụng, hai b?n h?ng đều rải đầy những c?nh hoa m?u hồng nhạt, ch?nh l? dấu vết của những chiếc h?n. Tr?n phần thịt mềm b?n h?ng của c? anh cắn một c?i kh?ng nhẹ kh?ng nặng, đầu gối đẩy hai ch?n c? ra...
Tương Tư khẽ k?u l?n một tiếng "?i", e lệ mở r?m mắt ra, lại nh?n thấy ?nh mắt của anh đang nh?n chằm chằm như d?nh chặt lấy phần bụng của c?, mặt c? c?ng th?m đỏ rực đến lợi hại, ?m lấy c?nh tay của anh kh?ng nhịn được liền bấm một c?i v?o ph?a sau lưng của anh, giọng n?i mềm nhũn: "H? Dĩ Kiệt..."
Mi t?m của H? Dĩ Kiệt nảy l?n một c?i, nhưng đầu ng?n tay anh vẫn sờ sờ l?n vết sẹo tr?n bụng c?. Chỗ đ? c? một dấu vết d?i gần như đ? biến th?nh m?u hồng nhạt, đầu ng?n tay của anh lướt nhẹ qua chỗ đ?, mang đến cảm x?c kh?c thường. Tương Tư kh?ng khỏi kinh h?i, tr?i tim đập loạn nhịp! C? đ? qu?n, c? sinh Nhất Nặc theo phương thức mổ đẻ, do đ? tr?n người c? vẫn c?n c? vết sẹo!
"Tư Tư...V? sao tr?n người em lại c? vết sẹo thế n?y? Em ng? bệnh n?n phải phẫu thuật ??" Từ trước đến giờ H? Dĩ Kiệt chưa từng bao giờ nghĩ rằng c? đ? sinh con, anh vuốt ve vết sẹo của c?, đau l?ng hỏi lại, l?m cho Tương Tư lập tức trở n?n b?nh tĩnh lại, vội v?ng lựa theo lời của anh n?i lấp đi: "Kh?ng sao đ?u, đ? l? qu? khứ l?u lắm rồi, em bị vi?m ruột thừa cấp t?nh cho n?n phải giải phẫu cắt bỏ, n?n lưu lại...?
C? c?n nhớ r? ng?y trước khi c?n đi học c? c? bạn học c?ng ph?ng nửa đ?m bị đột ph?t vi?m ruột thừa cấp t?nh phải đưa đi bệnh viện giải phẫu cắt bỏ, sau đ? tr?n bụng đ? lưu lại một vết sẹo.
L?c n?y H? Dĩ Kiệt mới nhẹ nh?ng thở ph?o nhẹ nh?m, anh c?i đầu h?n vết sạo đ? kh?ng r? rệt kia nữa, "C?n bị đau nữa hay kh?ng Tư Tư?"
Ng?n tay của c? l?a v?o trong m?i t?c của anh, nhẹ nh?ng ?m s?t lấy anh: "Đ? hết đau từ l?u lắm rồi, khi giải phẫu cũng c? thuốc m? cho n?n kh?ng đau..."