Tôi Không Sắm Vai Nữ Phụ Ác Độc Này Nữa

Chương 17


Chương trước Chương tiếp

Cho cho dù cô bị ảnh hưởng bởi cốt truyện, “Yêu” anh yêu đến điên cuồng, nhưng trái tim cô không nên trầm luân.

 

Anh có biểu hiện khác thường thì thế nào? Anh có dịu dàng với cô thì sao?

 

Trước đây Bùi Tư Viễn không yêu cô, kiếp trước không yêu cô, kiếp này cũng không thể yêu cô, cho dù cô có cố gắng hết sức, anh cũng không thể lay động được. Đây không phải là đạo lý cô đã hiểu từ rất lâu rồi sao?

 

Cô không nên như vậy.

 

Buổi sáng khi ở cùng Bùi Tư Viễn một chỗ, trong lòng cô giống như bị người ta thả một con thỏ nhỏ, đủ loại hành động khiến người ta hiểu lầm của anh đều làm cho nó hưng phấn không thôi, nó nhảy tới nhảy lui ở trên trái tim cô, gãi vào ngứa ngáy trong lòng cô, nhưng hiện tại, con thỏ nhỏ kia dường như đã bị tóm lấy cổ họng một cách vô hình, nằm ở trên trái tim của cô hấp hối, rốt cuộc không còn nhúc nhích.

 

Cô thậm chí cảm giác bản thân lạnh đến mức cả người đều phát run, ý chí và thân thể của cô giống như bị người ta hung hăng xé rách, cô giống như trở lại kiếp trước khi cô và Bùi Tư Viễn đăng ký kết hôn, khi đó anh nói anh thật lòng muốn ở cùng một chỗ với cô, dỗ dành cô quên hết tất cả quá khứ, cô thật sự cho rằng mình đã có được hạnh phúc, đối mặt với sự dịu dàng của anh, cô vui sướng đến mức hận không thể đem cả người lẫn tâm của mình dâng hiến cho anh.

Bây giờ nhớ lại, đó chính là thời khắc ôn nhu nhất khi cô và Bùi Tư Viễn ở bên nhau.

 

Nhưng thời khắc dịu dàng kia cũng chỉ kéo dài không quá nửa ngày, buổi chiều, cô thấy được tin tức anh trai gặp chuyện không may ở trên ti vi, một chiếc xe tải hạng nặng không biết tại sao đột nhiên mất khống chế, đâm thẳng vào ô tô của anh trai cô, dẫn đến xảy ra tai nạn xe cộ nghiêm trọng, đợi đến khi cô chạy tới bệnh viện, nhận được tin dữ anh bị thương quá nặng, phải cắt bỏ chân tay.

 

Mà vị tài xế gây tai nạn kia, đã bỏ mạng về chầu trời.

 

“Kỳ quái, chiếc kia xe tải vẫn lái ổn định, kết quả kiểm tra đo lường cũng biểu hiện tài xế kia không uống rượu, sao tự nhiên lại đụng vào người khác vậy trời?”

 

“Đúng vậy, thật sự là quá kỳ quái, căn bản không giống như là ngoài ý muốn, nhìn vào camera giám sát, có vẻ như chiếc xe tải đang hướng về phía nạn nhân, thấy giống như cố ý hơn... Đáng tiếc hiện tại chết không đối chứng.”

 

“Anh nói người bị hại kia là bị người ta trả thù? Suỵt, loại lời này cũng không thể nói lung tung...”

Nghe được các y tá trên hành lang xì xào bàn tán, lòng cô phảng phất như rơi vào hàn băng địa ngục.

 

Anh trai cô luôn luôn dịu dàng và lễ phép với người khác, với cả anh chỉ là một giáo viên bình thường thôi, làm sao có thể gây thù với ai?

 

Nếu như nhất định phải nói có một người như vậy, người kia chỉ có thể là…

 

Bùi Tư Viễn.

 

Người vừa mới đăng ký kết hôn với cô vào buổi sáng, chồng hiện tại của cô.

 

Có phải anh không? Sẽ là anh sao? Nhưng buổi sáng anh nói lời thề son sắt như vậy, ánh mắt dịu dàng chân thành tha thiết nhìn cô dường như không phải là lời nói dối, chẳng lẽ đều là diễn sao?

 

Sau khi ký giấy đồng ý phẫu thuật, cô thất hồn lạc phách rời khỏi bệnh viện, cô cũng không biết mình làm sao đến được công ty của Bùi Tư Viễn, sau đó xông vào văn phòng của anh như thế nào, khi nhìn thấy người đàn ông kia, trong lòng cô còn ôm một phần chờ đợi, chờ đợi chỉ là cô suy nghĩ nhiều, chờ mong tất cả chỉ là ngoài ý muốn.

 

“Anh trai đã xảy ra chuyện... Anh biết không?”

 

Cô gắt gao nhìn chằm chằm Bùi Tư Viễn, không muốn bỏ qua bất kỳ biểu tình nào trên gương mặt anh, nhưng anh chỉ bình tĩnh ngẩng đầu, trả lời cô bằng giọng không chút dao động: “Biết.”

 

“Tài xế gây tai nạn kia đã chết... Vừa rồi em đến cục cảnh sát xem video camera giám sát đoạn đường kia, chiếc xe kia đang chạy rất ổn định, sao đột nhiên lại đụng phải anh trai?” Đối mặt với sự im lặng không nói của Bùi Tư Viễn, trái tim cô dường như bị một bàn tay lớn bóp chặt, đau đến mức gần như không thở nổi: “Có phải có người cố ý nhằm vào anh trai không?”

 

Bùi Tư Viễn chỉ hỏi ngược lại cô: “Em cảm thấy người kia sẽ là ai?”

 

“Em không biết...” Cô lắc đầu, không có thời gian để bận tâm đến nước mắt tràn mi, hỏi anh từng chữ một cách vô cùng khó khăn: “Tóm lại, người kia không phải là anh... Đúng không?”

 

Giải thích đi, làm ơn…

 

Chỉ cần anh phủ nhận…

 

Bùi Tư Viễn nhắm mắt quay mặt đi, như thể anh không muốn nhìn thấy cô nữa: “Là anh.”

 

Giọng nói của một người lại có thể lạnh lùng đến mức này.

 

Buổi sáng anh còn dịu dàng nói chuyện với cô, dùng ánh mắt tràn ngập tình yêu nhìn cô, vậy mà chỉ qua mấy tiếng, anh lại biến thành bộ dạng lạnh lùng vô nhân tính như trước kia, rõ ràng đây mới là Bùi Tư Viễn mà cô quen thuộc, nhưng vào lúc này, cô cảm giác như mình chưa từng quen biết anh.

 

Thì ra, tất cả sự dịu dàng, tất cả tình yêu mà cô nghĩ, đều chỉ là thủ đoạn anh dùng để lừa gạt trả thù cô, anh biết thứ cô muốn nhất chính là tình yêu của anh, cho nên mới dùng phương thức như vậy, kéo cô từ trên mây xuống, khiến cô ngã xuống vực sâu vạn trượng, ngã đến tan xương nát thịt.

 

“Tại sao?” Cô cảm giác máu toàn thân mình trong nháy mắt đều bị người ta rút cạn: “Thì ra anh luôn gạt em, hóa ra anh vẫn hận em như vậy... Bùi Tư Viễn, anh hận em, vì sao không thể nhằm vào em? Anh trai anh ấy vô tội! Anh ấy từng là bạn của anh, anh ấy chưa từng làm bất cứ chuyện gì có lỗi với anh... Sao anh có thể máu lạnh vô tình đến mức làm ra chuyện này? Nếu không anh cứ trực tiếp giết em đi, nếu giết em rồi, liệu tất cả chuyện này có thể kết thúc hay không?”

 

Không biết là lời nào của cô đã chạm đến vảy ngược của anh, anh bỗng nhiên dùng sức ném mạnh bút trong tay vào tường, đẩy ghế ra sải bước đi về phía cô, cô bị anh ép lui về phía sau liên tục, cuối cùng ngã ngồi dưới đất.

 

“Không có vì sao. Chỉ là muốn làm thì làm.” Anh quá cao, cô liều mạng ngẩng đầu, cũng chỉ có thể nhìn thấy cằm anh, nhìn thấy anh dùng ánh mắt giống như lưỡi dao nhìn xuống cô từ trên cao: “Cố Ninh Du, cô sẽ không cho rằng tôi thật sự yêu cô chứ?”

 

“Cho nên tất cả những ngày gần đây, đều chỉ là anh đang diễn trò, cho dù chỉ là một chút chân tình... Anh cũng chưa từng có?”

 

Khóe miệng Bùi Tư Viễn cong lên, lạnh như băng làm cho người ta sợ hãi, cuối cùng biểu đạt sự trào phúng của anh đối với cô: “Không sai, cho dù là một giây, cũng chưa bao giờ có.”

 

“Nhận được đáp án cô muốn, hài lòng chưa? Hài lòng thì đi ra ngoài, đừng ở chỗ này cản trở công việc của tôi.”

 

Trong khoảng thời gian kế tiếp, công ty của ba cô đã bị anh công kích chèn ép toàn diện, cô và anh chỉ làm vợ chồng hữu danh vô thực chưa đầy một tháng, đã bị anh ép chủ động đưa đơn ly hôn, tất cả tài sản đều thuộc về anh.

 

Cuộc hôn nhân mà cô cho là dựa trên tình yêu này, cuối cùng lại rơi vào một kết cục thảm bại như vậy.

 

Bùi Tư Viễn không yêu cô, tình cảm anh dành cho cô chính là căm hận và phiền chán, tất cả những gì anh làm với cô đều là để trả thù, đạo lý này, rốt cuộc cô phải trải qua bao nhiêu lần mới có thể khắc ghi trong lòng?

 

Làm sao cô có thể bởi vì kiếp này anh lộ ra một chút dịu dàng đối với cô, thì đã không có cốt khí gì mà rung động?

 

Loại chuyện thiêu thân lao đầu vào lửa này, từng xảy ra một lần, thế là đủ rồi…

 

Bàn tay lạnh giá đột nhiên được bao phủ bởi hơi ấm, giống như là tia nắng ấm áp đầu tiên sau khi tuyết lớn qua đi, xua tan tất cả cái lạnh trên thế gian này: “Tiểu Du, sao tay em lại lạnh vậy?”

 

Cố Ninh Du phục hồi tinh thần lại, chỉ thấy ánh mắt Cố Ninh Thừa lo lắng nhìn cô, tay cô được bàn tay to ấm áp rộng rãi của anh bao bọc, sự ấm áp kia lan tràn từ lòng bàn tay ra khắp toàn thân, ngay cả trái tim cũng giống như có dòng nước ấm xẹt qua.

 

“Chỉ biết chưng diện, mặc ít như vậy, đợi đến khi cảm lạnh sinh bệnh mới biết khó chịu.”

 

“Đây là cách ăn mặc thịnh hành nhất bây giờ có biết không? Em không muốn mỗi ngày đều ăn mặc quê mùa.” Ngoài miệng Cố Ninh Du biểu đạt sự bất mãn, nhưng tay lại ngoan ngoãn khoác thêm quần áo anh đưa tới: “Cả ngày lải nhải lải nhải, em sắp bị anh làm phiền muốn chết.”

 

“Anh là anh trai em, đương nhiên phải quan tâm em nhiều một chút.” Cố Ninh Thừa luôn luôn rất cưng chiều em gái mình, tính tình anh vốn rất tốt, khi đối mặt với Cố Ninh Du, giống như hoàn toàn không biết giận: “Chờ sau này em có bạn trai, sẽ không tới phiên anh trai quan tâm em nữa. Tiểu Du, gần đây chắc em không yêu đương chứ? Có chuyện nhất định phải nói với anh trai nha, anh trai phải kiểm tra thật kỹ cho em.”

 

Bạn trai à? Cô đúng là có một người, bất quá cô với anh là loại quan hệ cưỡng ép và bị cưỡng ép, mà bây giờ cô chỉ muốn mỗi người một ngả với anh, chắc không cần phải để cho anh trai biết đâu nhỉ?

 

Cố Ninh Du làm bộ suy nghĩ một chút, sau đó trả lời: “Ồ... em sao? Bây giờ em còn chưa có bạn trai, nếu có em nhất định sẽ nói với anh.”



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...