Tô Nhiễm Nhiễm Truy Phu Ký

Chương 30: Giải thích chính là che dấu


Chương trước Chương tiếp

"Ta nói sao ngươi còn không đi!" Ta lại đuổi người lần nữa.

Lâu Huyên nói: "Vừa truyền chân khí cho nàng, ta mệt chết, đi không nổi, hay nàng dìu ta đi?"

Ta nói: "Mơ hão!"

Lâu Huyên nói: "Ta đây nên nghỉ ngơi trước."

"..."

Ước chừng qua một nén nhang, ta nói: "Ngươi đi đi!"

Lâu Huyên nói: "Ta thật khát, uống chén nước trước đã."

Được rồi, ta đầu hàng.

Ta nói: "Uống đi, uống đi, ta tặng hết ấm chén cho ngươi, ngươi mang theo chúng nó bỏ trốn đi, không tiễn."

Lâu Huyên nói: "Ấm chén không phải của ngươi, của khách sạn."

"..."

Lại ước chừng qua một nén nhang, ta khóc không ra nước mắt, cơ hồ dùng ngữ khí cầu xin nói với hắn: "Ngươi đi đi, cầu ngươi! Nếu bị sư tỷ ta thấy, ta sẽ giải thích không được, ta nhảy xuống Hoàng Hà cũng rửa không sạch."

Lâu Huyên cười tủm tỉm: "Giải thích chính là che dấu, không cần giải thích, thanh giả tự thanh."

Ta không nói gì, nhìn trời. Sao ta lại trêu chọc một người như vậy!Bọn Tô Nam, Tô Duyên đều nói Lương Gia mặt dày, đó là vì bọn họ chưa gặp Lâu Huyên. So với Lâu Huyên, đạo hạnh Lương Gia kém xa vạn dặm. Vị đại gia này dám ở lì phòng ta không chịu đi, ta đánh không lại hắn, cũng mắng không được hắn, chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn "tác oai tác quái".

"Uống xong rồi." Lâu Huyên lắc lắc ấm trà, nói với ta.

Ta mừng rỡ, cười gian hề hề: "Ai nha, thật đáng tiếc, sao không còn trà nữa, ta còn muốn mời ngươi uống Phổ Nhị thượng đẳng. Lâu công tử, không tiễn!"

Phía sau vang lên tiếng đập cửa, thần kinh ta dựng đứng. Lâu Huyên dùng ánh mắt bí hiểm giống sư phụ lúc giảng đạo lý với ta nhìn ta, đứng lên đi ra cửa.

"Không được mở cửa!" Ta sợ hãi kêu.

Đáng tiếc quá chậm, nói còn chưa dứt, tiếng mở cửa vang lên. Tiểu nhị bưng cái khay, khuôn mặt tươi cười nghênh đón: "Cô nương, ta mang trà tới cho ngươi."

Lâu Huyên không chỉ cười to. Ta vừa phẫn nộ vừa bất đắc dĩ, đành phải buông màn phát tiết, toàn thân run run. Tiểu nhị nhìn Lâu Huyên rồi lại nhìn nhìn ta, không rõ đây là tình huống gì.

"Hình như... Tiểu nhân đi nhầm phòng." Tiểu nhị xoay người bước đi.

Lâu Huyên kêu hắn lại: "Không cần, nếu đã đưa đến thì để xuống đi."

Tiểu nhị bị ánh mắt ta bắn thủng thân hình, căng thẳng châm nước nóng vào ấm trà, trước khi ra cửa lặng lẽ lau trán, xem ra đã sớm mồ hôi lạnh đầy mình.

"Thế nào Bạch cô nương, Phổ Nhị thượng đẳng đâu, hiện tại có thể mời tại hạ uống một chén đi."

Ta đã không còn sức đấu với hắn. Sự thật chứng minh, Lâu Huyên và ta bát tự tương khắc, ta nhất định bị hắn nắm trong tay. Nói không chừng Lương Gia bị hắn từ hôn vẫn là nhờ họa được phúc, theo kinh nghiệm của ta, Lương Gia cũng không phải đối thủ của hắn.

"Cho ngươi, muốn uống gì tự tìm!" Ta quăng một bao cho hắn.

Lâu Huyên thật kinh ngạc: "Ngươi thật mang theo trà này khi xuất môn ra ngoài?"

Ta khinh thường, không để ý tới hắn. Hắn quả thật lấy Phổ Nhị "thượng đẳng" ra châm uống. Mắt ta càng nhìn càng lớn, miệng càng há càng to, trời a, hắn uống thật.

Bên trong đúng là trà, đúng là Phổ Nhị nhưng ta không nói cho hắn biết đó là Phổ Nhị "thượng đẳng" trân quý không còn sản xuất nữa của Lương Gia. Về phần trân quý ở điểm nào, ta không được biết. Theo lời Tô Nam là ở tủ quần áo; theo lời Tô Duyên là ở dưới gối; theo lời Tô Kiên là ở dưới giường...

Còn chuyện tại sao gói trà đó đến tay ta, chỉ do ngoài ý muốn. Trước khi đào hôn, ta muốn đến phòng Lương Gia "mượn" ít bạc, không ngờ sau đó “mượn” cả gói trà cùng mười mấy lượng bạc luôn.

Lâu Huyên không chỉ mặt dày, còn đặc biệt dũng cảm. Hắn bình thản uống trà dưới cái nhìn chăm chú bất thường của ta, uống một ngụm, lại uống một ngụm, lại uống một ngụm...

Ta lau mồ hôi hỏi hắn: "Uống ngon không?"

"Được, quả nhiên là trà ngon."

"Đúng vậy, trà ngon, trà ngon, ha ha."

"Nàng muốn uống chung hay không?"

"Không cần, ngươi uống đi. Nếu ngươi đã khỏe, không cần cảm tạ ta." Lại lau mồ hôi lần nữa.

Sau đó hai người chúng ta một uống trà, một hóa đá. Không biết qua bao lâu, tiếng đập cửa lại vang.

Lâu Huyên thực vui vẻ: "Có thể tiểu nhị lại đưa nước đến."

Hắn mở rất tốc độ, ta còn không kịp ngăn cản thì cửa đã mở.

"Sao là như vậy, sao là như vậy..." Dao Băng sư tỷ ồn ào xuất hiện ở cửa phòng, thấy người trước mắt là Lâu Huyên, choáng váng, "Các ngươi... Các ngươi... Ha ha... Các ngươi sao cũng như vậy... Ta không quấy rầy các ngươi."

Ta tiến lên: "Không phải như thế, không phải như thế, sự thật cũng không phải vậy... Ngươi đừng đi, chớ đi, nghe ta giải thích... Thật sự không phải như thế."

Dao Băng sư tỷ giống như cơn gió, vừa rồi còn lo lắng, mới nói đi đã bay xa. Ta đuổi theo nàng, vội vã giải thích.

"Cầu ngươi, nghe ta giải thích, sự thật không phải như thế..." Ta sắp khóc đến nơi.

Không hổ là tỷ muội tốt sống chung nhiều năm, rốt cục Dao Băng sư tỷ dừng lại, nàng tỏ ra thật thương tâm, vỗ vỗ vai ta: "Ai! Nhiễm Nhiễm, chúng ta đã sống chung rất nhiều năm, đúng không?"

"Đúng." Ta gật đầu.

"Chúng ta là tỷ muội tốt, đúng không?"

"Đúng." Ta gật đầu.

"Nếu ngươi thành thân, ta thật luyến tiếc ngươi, đúng không?"

"Đúng." Ta gật đầu.

"Hai ngươi muốn thành thân, Du Long Công Tử cũng không tệ lắm, rất xứng với ngươi, đúng không?"

"Đúng." Ta gật đầu.

"Cái gì? Không đúng, không đúng, không phải như thế." Ta lập tức ý thức được mình bị nàng dẫn vào mê lộ, "Sư tỷ, nghe ta giải thích."

"Giải thích cái gì, ta đã thấy. Ta còn vui mừng chạy tới định báo kết quả luận võ của Tần Lãng với thất ca ngươi, ai ngờ các ngươi..."

"Luận võ đã xong? Thế nào, Tô Nam thắng?" Nhắc tới luận võ, chuyện Lâu Huyên sớm bị ta quăng lên chín tầng mây.

Dao Băng sư tỷ thở dài: "Ai, sao lại là như vậy!"

"Như thế nào?"

"Bọn họ ngang ngửa, đáng thương cho mười lượng bạc của ta, bạc của ta!" Dao Băng sư tỷ vô cùng đau đớn, cầm lấy tay ta lay lay, giống như tay ta là mười lượng bạc của nàng vậy.

Sao lại ngang ngửa? Sớm biết vậy đã xúi Tô Duyên đánh với Tần Lãng, Tô Nam bất phân thắng bại nhưng Tô Duyên xuất mã sẽ thắng chắc. Dao Băng sư tỷ vô cùng đau đớn, ta cũng vô cùng đau đớn, ta cũng mất một lượng bạc! Tô Nam này nhất định để ta chịu thiệt thòi.

Dao Băng sư tỷ yên lặng tránh ra. Ta hỏi nàng đi đâu, nàng vẫn thở dài một hơi: "Bạc mất, ta thương tâm, đi ngủ."

Ta cũng mất, ta cũng thương tâm, ta cũng đi ngủ.

Ở trên đường gặp Tô Nam và Tô Duyên, hai huynh đệ vừa cười vừa nói, nào là luận võ bất phân thắng bại không sao cả, buôn bán lời nhiều như vậy, coi như đã có thu hoạch. Ta nhịn không được tiến lên nghe lỏm thêm vài câu mới biết Tô Duyên là chủ cá cược, tiền cược của chúng ta toàn rơi vào túi hắn.

Nghe xong có thể biết ta tức giận cỡ nào, nếu không vì sợ bại lộ thân phận, ta đã sớm mài ma đao soàn soạt lên chém hắn rồi. Chuyện này cũng chưa đủ kích thích. Đên lúc ta trở lại phòng, Lâu Huyên vẫn chưa đi, ngồi yên ở đó như núi. Ta thật sự muốn khóc, sao ta toàn gặp phải chuyện không hay ho.

Cuối cùng, ta quả thật xuất kiếm đặt trên cổ Lâu Huyên, hắn mới bằng lòng đi, trước khi ra cửa còn không quên nói với ta: "Phòng ta ngay cạnh phòng nàng, qua lại rất tiện."

"Cút!" Ta bạo phát, hung hăng đóng cửa.

Bệnh cũ tái phát, hơn nữa lại bị kích thích lớn như vậy, ta quả thật cần nghỉ ngơi thật tốt, bồi dưỡng tinh lực. Lâu Huyên mặt dày nhưng người cũng chưa hỏng, khi ta đuổi theo Dao Băng sư tỷ hắn còn biết giúp ta dọn dẹp gối chăn gọn gàng. Tim ta cuối cùng cũng được an ủi chút đỉnh, ta ngã lên giường ôm gối ngủ.

Sau đó U Chỉ và Dao Băng sư tỷ cùng đến gọi ta xuống lầu ăn cơm, ta nằm ráng trên giường không đi bèn bị các nàng lôi đi. Dao Băng sư tỷ còn không quên nhiều chuyện với U Chỉ về việc của ta và Lâu Huyên, nào là cô nam quả nữ chung đụng một phòng, nào là Nhiễm Nhiễm đào hôn là chính xác, Du Long Công Tử bền chắc hơn Tần Lãng... Ta mệt mỏi cả về thể xác lẫn tinh thần, căn bản không còn tâm tình sửa lại lời nàng. Lâu Huyên nói đúng, giải thích chính là che dấu, thanh giả tự thanh. Lại nhìn dáng vẻ U Chỉ hoàn toàn tin tưởng nàng. Người có đầu óc mới không tin nàng.

Dưới lầu vẫn náo nhiệt trước sau như một. Tô Duyên, Tô Nam hốt bạc đang rượu thịt ê hề. Núi băng Tần Lãng đang nghiêm mặt uống rượu bên cạnh huynh muội Sở gia. Lâu Huyên uống trà, Lâu Ý Ý ăn cơm, ngồi cạnh Lâu Huyên là bình hoa kiên trì Diệp Khuynh Thiên.

Chúng ta tìm một bàn lớn, vốn ta tính xa xỉ một phen, bảo tiểu nhị làm vài món bổ bổ lấy lại sức lực. Dao Băng sư tỷ chết cũng không chịu, nói chúng ta đều thua, phải tỉnh táo. U Chỉ không ý kiến. Vì thế ta chỉ có thể kêu một dĩa đậu và củ lạc cùng mấy cái bánh bao. Hôm nay xem như ta đã hoàn toàn lĩnh hội được cái gọi là vô cùng thê thảm.

"Diệp Khuynh Thiên, Diệp Khuynh Thiên..." Tứ sư huynh chưa thấy hình đã thấy tiếng.

Ta ngẩng đầu, chỉ thấy tứ sư huynh hai mắt tỏa sáng nhìn chằm chằm Diệp Khuynh Thiên, cho đến khi xuống dưới, tiếng cầu thang gỗ bị hắn nện vang ‘thùng thùng’. Sau hắn là nhị sư huynh cùng tam sư huynh. Diệp Khuynh Thiên ngoảnh mặt làm ngơ với tiếng gào thét của tứ sư huynh còn Dao Băng sư tỷ ngẩng đầu nhẹ nhàng quét mắt bọn họ một cái.

Bị nữ thần "càn quét", tứ sư huynh đang mạnh chân bỗng dừng bước, lắp ba lắp bắp: "Dao Dao Dao... Dao Băng sư muội... Ta về phòng trước, các ngươi từ từ ăn."

"Sư đệ không phải nói đói bụng sao?" Tam sư huynh giữ chặt hắn.

Tứ sư huynh bỏ tay hắn ra: "Hiện tại không đói, không đói, ha ha, các ngươi ăn đi."

Ta thấy bộ dáng bỏ chạy hoảng hốt của tứ sư huynh rồi nhìn nhìn dáng vẻ ăn bánh bao bình thản chịu đựng gian khổ của Dao Băng sư tỷ bèn cảm khái nữ thần không hổ là nữ thần. Tứ sư huynh chắc chắn bị di chứng bởi một quyền kia của nàng, về sau sợ là tứ sư huynh không dám xuất hiện chỗ nữ thần có mặt.

"Nhìn ta làm gì, ăn đi." Dao Băng sư tỷ trừng ta một cái, ta ngoan ngoãn cúi đầu, cắn bánh bao.

Lâu Huyên luôn dõi theo kịch vui. Thiên hạ đệ nhất mỹ nữ ở bên hắn, hắn còn không thỏa mãn, cố tình quay đầu chê cười ta. Ta làm bộ không thấy, quay sang chỗ khác bèn ngạc nhiên vì phát hiện Tần Lãng đang nhìn ta chằm chằm, ánh mắt thật phức tạp.

Tim mạnh mẽ run lên, chẳng lẽ... Chẳng lẽ hắn nhận ra ta sao?


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...