Tình Triền Khốc Mỹ Mi

Chương 3


Chương trước Chương tiếp

Cô không hiểu nổi vì cái gì cô nhất định mặc bộ lễ phục buồn cười theo ý cha mẹ cô căn bản không biết tiệc sinh nhật nhân vật là ai?

Nghê Dạ Hi vừa xuống xe liền cúi đầu đi theo phía sau cha mẹ đi vào hội trường yến hội; trên đường cha mẹ lần lượt thấy người quen liền dừng lại lập tức bắt chuyện ,luôn luôn giới thiệu người khác con gái kiêu hãnh của bọn họ; mà ở đây đồng thời cô vẫn phải phối hợp nâng lên mặt lộ ra nụ cười thích đối đáp.

Mệt mỏi quá thật sự mệt mỏi quá. Nếu không phải trong nội tâm cô vẫn còn tồn hiếu thuận đối với cha mẹ cô là chết cũng không muốn bước chân vào xã hội này,nhìn thấy những điều này giống như đội mặt nạ gương mặt giả dối cô cảm thấy được ghê tởm cực kỳ.

Sau khi cùng vài vị người quen hàn huyên Nghê Dạ Hi nhịn không được thâm hít một hơi thật sâu, tiếp tục chậm rãi phun ra để biểu đạt cảm xúc buộc chặt trong lòng

Cô lặng yên giương mắt nhìn khắp bốn phía ——

Nơi này long trọng phô trương xem ra tiệc sinh nhật nhân vật nói vậy hẳn là lai lịch không nhỏ; do chỗ ngồi này chiếm diện tích khá lớn dinh thự tráng lệ mức độ cùng tham dự hội nghị nhân sĩ đều là tiếng tăm lừng lẫy đại nhân vật liền nhìn hạn hẹp

Cô quan sát tầm mắt cuối cùng dừng ở dinh thự chỗ mặt nước bên cạnh

bể bơi

Trên mặt ao rắc đầy các loại hóa năm màu hỗn loạn rất chói mắt ,đóa hoa mềm mại theo sóng nước lân lân dao động mệ hoạc mắt của cô

Đang lúc cô như đi vào cõi thần tiên Thái Hư Cao Uyển Tú đột nhiên lôi kéo tay cô bước nhanh đi hướng nơi nào đó

Mẹ Dạ Hi dẫn cô đến làm quen với Đoàn gia phu nhân.

Nghê Dạ Hi khó nén vẻ mặt, mờ mịt mãi đến khi mẹ dừng lại bước chân. Theo bản năng cô thoáng nghiêng người đem mình giấu ở phía sau mẹ

Cao Uyển Tú ý cười đầy mặt nhẹ nhàng; ngay cả giọng nói cũng có vẻ vui mừng thoải mái. “Đoàn phu nhân xin chào đã lâu không gặp sinh nhật vui vẻ.”

Ai da! Nghê phu nhân cám ơn bà đến đây tham gia party sinh nhật của tôi thật khiến cho người ta vui vẻ ai”_ Đoàn phu nhân cũng là vẻ mặt tươi cười. Hôm nay là sinh nhật bốn mươi tuổi của bà,bà chăm sóc vô cùng tốt hoàn toàn nhìn không giống là phụ nữ bốn mươi tuổi đã kết hôn

“Chúng tôi mới phải cám ơn lời mời của bà đấy!”_ Cao Uyển Tú ha ha cười nói.

“Sao lại nói như vậy”. Đoàn phu nhân thấy Nghê Dạ Hi núp ở phía sau Cao Uyển Tú kinh ngạc hỏi: “vị tiểu thư xinh đẹp này là?”

“Đây là con gái tôi tên là Dạ Hi hiện đang học’học viện Thánh tâm. Vừa nãy tôi mới nghe ta tiên sinh nhắc tới hóa ra lệnh công tử cũng là học sinh ‘Thánh tâm’

Lúc này có người đi qua bên cạnh bọn họ nhìn thấy Cao Uyển Tú kinh hỉ kêu lên:”Bà chủ Nghê! Như thế nào? Bà cũng tới chỗ này?”

“Đoàn phu nhân thật ngại tôi phải xin lỗi không tiếp chuyện được”. Cao Uyển Tú trên mặt thật có lỗi nói

“Đừng để ý tôi”_. Đoàn phu nhân nhẹ nhàng lắc đầu cười nhìn Nghê Dạ Hi liếc mắt một cái nói : “Nghê phu con gái của bà có thể cho tôi mượn một chút hay không?”

“Đương nhiên có thể. Vậy tôi đi trước xin lỗi không chuyện được”. Cao Uyển Tú nhìn thấy người quen cùng Đoàn phu nhân chào hỏi liền cùng người nọ đi hướng bên kia vui vẻ nói chuyện với nhau.

Sau khi Cao Uyển Tú rời đi Đoàn phu nhân cầm tay nhỏ bé Nghê Dạ Hi thoáng lạnh như băng thấp giọng hỏi: “Dạ Hi cháu cũng học’Thánh tâm’ ?” .

Nghê Dạ Hi lẳng lặng quan sát Đoàn phu nhân một lúc lâu phát hiện bà bề ngoài tuy rằng cao nhã quý khí nhưng trong đôi mắt lại tản mát ra một cỗ chân thành không có bất kỳ một tia con buôn cũng không giả dối điều này làm cho cô ngoài ý muốn cảm thấy thực tự do một loại tự do cực nhỏ chưa từng có

“Dạ con hiện đang học cao trung bộ năm nhất”. Cô hiền thục trả lời.

“Ồ? Lớp mười nha! Con cô học cấp ba không biết các con có biết nhau hay không? Cô sai người đi mời nó lại đây mà không biết đã gặp mặt liền nhận ra không”_. Đoàn phu nhân cực kỳ hứng thú muốn người đi gọi con trai lại đây. Đang trong quá trình chờ đợi bà từ đầu đến cuối nắm tay Nghê Dạ Hi giống như muốn truyền nhiệt độ cơ thể của mình cho cô.

Nghê Dạ Hi hoang mang nhìn Đoàn phu nhân tao nhã khía cạnh đối với cô thật là tốt cảm giác tăng gấp bội. Vì cái gì mẹ của cô không thể giống Đoàn phu nhân đây? Ôn nhu hiền lành không cần hùng hổ doạ người như vậy nếu như là như vậy cô nhất định sẽ không giống như bây giờ đè nén bản thân kia trong lòng mình

“Mẹ tìm con?”

Sau lưng bọn họ truyền đến thanh âm quen thuộc quen thuộc đến mức làm Nghê Dạ Hi trợn lớn mắt đẹp cơ hồ là hắn, mở miệng đồng thời nhanh chóng quay đầu nhìn phía chỗ phát ra thanh âm

Lại là Đoạn Uyên Kỳ _ Nghê Dạ Hi hé ra mặt cười hơi chút bóp méo như thế nào cũng không có lường trước được con trai trong miệng Đoàn phu nhân lại có thể chính là Đoạn Uyên Kỳ?”

Đoạn Uyên Kỳ nhìn thấy Nghê Dạ Hi cũng khó dấu kinh ngạc.” Là cô!”

“A—— các con quen nhau?_ Đoàn phu nhân cả kinh kêu lên. Bà đôi mắt hưng phấn tới tới lui lui nhìn con trai cùng Nghê Dạ Hi tựa hồ muốn thăm hỏi cái gì lại không muốn người khác biết tin tức.

“Mẹ cô ấy là đàn em bậc tiểu học của con mấy ngày hôm trước mới quen”_. Kinh ngạc đi qua Đoạn Uyên Kỳ lộ ra trêu chọc mỉm cười một đôi cơ trí con ngươi đen cũng mang theo ý cười nhìn chằm chằm cô. Sự kiện trèo tường trốn học đi qua mấy ngày nay hắn thường chạy tới bên cạnh tường che cố gắng muốn tiếp tục gặp được cô trốn học; không có bất kỳ lý do hắn chính là muốn gặp lại cô. Bất đắc dĩ cô lại không có xuất hiện.

Hắn hiểu được mình ở trong sân trường nổi tiếng cũng không thể tự mình lên lớp cô tìm cô sợ gây cho cô quấy nhiễu. Há lại đoán được lần thứ hai gặp lại cô chính là ở trên yến hội sinh nhật mẹ!

“Hóa ra là như vậy!”_ Đoàn phu nhân lúc này mới chợt hiểu ra.Bà vỗ vỗ tay nhỏ bé của Nghê Dạ Hi lạnh như băng ôn nhu cười nói: “Vậy ta không quấy rầy các con, các con tâm sự vui vẻ!”

Nói xong Đoàn phu nhân rất nhanh tránh ra để không gian cho người trẻ tuổi nói chuyện

Nghê Dạ Hi mắt thấy Đoàn phu nhân rời khỏi nhất thời cả người cứng ngắc. Cô quay mắt về phía hướng Đoàn phu nhân rời khỏi chính là không chịu đối mặt đoạn uyên kỳ.

“Không nghĩ tới cô sẽ đến.”_ Hắn theo trải qua bồi bàn trong khay tay lấy ra một ly nước trái cây đi lên trước vài bước đưa cho cô.

Nàng vốn bướng bỉnh không chịu nhận nhưng hắn nắm ly tay khăng khăng chờ đợi cô bất đắc dĩ tiếp nhận ly nước trái cây kia. Miệng mút nhẹ cô thản nhiên nói: “Nếu biết đến đây gặp anh đánh chết tôi cũng không đến”

“Như vậy không muốn gặp lại tôi? Tôi tại sao không biết mình khi nào khiến người chán ghét như vậy chứ?”_ Cho dù cô lạnh nói mà chống đỡ Đoạn Uyên Kỳ vẫn là duy trì tươi cười.

“Thực vinh quang và may mắn là tôi cho ngươi lĩnh ngộ sự thật.”_ Miệng của cô tăng thêm giọng mỉa mai.

Đoạn Uyên Kỳ phát ra tiếng cười nhẹ tuần suất trầm thấp kia không hiểu trêu trọc lên cô từ trước đến nay bình tĩnh vô ba tâm hồ tạo thành lần lượt lốc xoáy

Không hiểu sao Nghê Dạ Hi cảm thấy một cổ bất an cùng buồn bực. “Nếu không có việc gì tôi muốn một mình đi xung quanh”. Cô đem cái ly trống không thả lại khay trong tay bồi bàn xoay người muốn đi.

Đoạn Uyên Kỳ đối với bóng lưng của cô hỏi: “cần tôi đi cùng cô không?”

“Không cần”_. Cô khẽ đơn giản từ chối sau đó rất nhanh biến mất trong đám người.

Thật sự là cô gái bướng bỉnh. Hắn mím môi chẳng biết tại sao nở nụ cười.

Bọn họ đều không có phát hiện khi bọn họ vừa mới bắt đầu nói chuyện liền có một đôi mắt ghen tị chặt chẽ khóa tại bọn họ. Cặp mắt kia thấy Nghê Dạ Hi một mình rời đi khi cũng đi theo nhanh chóng biến mất trong đầu đám người

Nghê Dạ Hi mới vừa đi tới sân sau phòng yên tĩnh không người liền cảm giác có người hướng sau lưng mình tới gần cô vốn tưởng rằng là Đoạn Uyên Kỳ không thức thời theo kịp đang muốn mặt lạnh đối mặt hắn khi quay đầu lại mới phát hiện người đi theo mình không phải Đoạn Uyên Kỳ —— mà là cô gái tuổi xấp xỉ cùng mình

Thấy người thiếu nữ kia lấy ánh mắt không thân thiện nhìn mình Nghê Dạ Hi thoáng nhíu mi nhưng vẫn hữu lễ hỏi: “Xin hỏi có chuyện gì sao?”

Cô gái lôi kéo của làn váy lễ phục nhỏ của mình vẻ mặt ngạo mạn hướng cô đi tới cuối cùng ngạo nghễ đứng ở trước mặt cô ngưỡng cao thấp ba chất vấn nói : “Cô là ai?”

Nghê Dạ Hi bình thản trả lời:”Nghê Dạ Hi”.

“Cô và anh Uyên Kỳ là quan hệ như thế nào?”_ Cho dù cô gái cố gắng giả bộ hung ác cao ngạo lại vẫn không thể che hết bộ dạng âu lo,hồi hộp trong mắt cô.

Là sao? Người ái mộ hắn tìm tới cô thị uy khoe khoang sao?

Chẳng biết tại sao Nghê Dạ Hi trong lòng cảm thấy không lắm thoải mái liền lãnh mạc đáp: “Tôi và anh ta không quen chính là học trưởng cùng quan hệ đàn em mà thôi.”

“Nhưng mà tôi vừa mới thấy các người nói chuyện bộ dạng không giống không quen! Anh Uyên kỳ ca còn đối với cô cười đấy! “Cô gái tức giận thấp gào lên

“Anh ta đối với ai đều không cười?Tên du côn kia”. Nghê Dạ Hi đùa cợt nói.

“Đối với cô thì không giống! Căn bản không giống!” Cũng không nói làm sao không giống cô gái lại đột nhiên nảy sinh ác độc tiếp cận cô uy hiếp nói : “Cô tốt nhất cách anh Uyên Kỳ xa một chút biết không?”

“Cô nên tôi bảo anh ta cách tôi xa một chút mới đúng”_. Nghê Dạ Hi mang theo giễu cợt phản bác.

“Nghe kỹ tôi kêu là Thẩm Linh Dao tôi quen biết anh Uyên Kỳ, bắt đầu từ ngày đó tôi dã thích anh ấy cô tốt nhất đừng đến theo tôi cướp đoạt nếu không…” Thẩm Linh Dao mặt lộ vẻ dữ tợn mang theo bảo lưu.

Loại uy hiếp này cô thật có hứng thú Nghê Dạ Hi hai tay vòng ngực khóe miệng chứa đựng một chút độ ấm không thấu đáo cười khiêu khích hỏi: “Nếu không cô sẽ như thế nào?”

Thẩm Linh Dao đột nhiên tới gần mãnh liệt nói: “Nếu không tôi sẽ thưởng cô mấy cái tát đánh hoa mặt của cô xem cô lấy cái gì nói anh Uyên Kỳ “_vừa mới nói xong cô một tay cao cao giơ lên nháy mắt lanh lảnh vang dội một chưởng liền dừng ở trên gương mặt trắng noãn.

Của Nghê Dạ Hi

Nghê Dạ Hi không dự đoán được cô gái nhìn chiều chuộng thế nhưng sẽ động thủ trong khoảng thời gian ngắn cũng choáng váng.Cô cảm thấy trên gương mặt nóng bỏng đau đớn lập tức truyền tới

Nghê Dạ Hi hai con ngươi đen buồn bả xuất phát từ bản năng tự vệ cô ra tay đem Thẩm Linh Dao lấy ném qua vai quật ngã xuống đất một giây sau liền nghe Thẩm Linh Dao thảm thiết kêu ra tiếng. Ai cạch — thình lình xảy ra tiếng kêu thảm thiết đi qua ,Căn bản khí thế hung hăng Thẩm Linh Dao giờ phút này cả người chật vật ngửa té trên mặt đất trên người bộ lễ phục nhỏ sang quý biến thành một mảnh dơ bẩn

Nghê Dạ Hi nhìn Thẩm Linh Dao lạnh lùng phóng nói. “Cô tốt nhất quản tốt người yêu của mình bảo hắn đừng đến quấy tôi nữa”. Sau khi nói xong Nghê Dạ Hi cũng không quay đầu lại rời đi phòng sân sau trở lại sân trước giữa nơi náo nhiệt tính toán xuyên qua đám người rời đi Đoàn gia.

Khi sắp đến cửa mẹ Dạ Hi đuổi theo thấy Dạ Hi mặt lạnh liền giữ chặt cô truy hỏi: “Dạ Hi đã xảy ra chuyện gì?”

“Không có việc gì. Con không thoải mái con muốn về nhà trước.” Nghê Dạ Hi tránh ra tay của mẹ ,tự mình ngồi trên xe rất nhanh rời xa đoạn trạch.

Ngồi trên xe Nghê Dạ Hi vẻ mặt lạnh lùng.

Đêm nay hỏng hết! Cô tại sao lại phải loại vô lý này, sự kiện kẻ địch trả thù? Học có một chút công phu quyền cước chính mình tự nhiên còn khinh thường làm cho đối phương quăng một bạt tai? Đây thật sự là sỉ nhục lớn. Tất cả chuyện này tất cả đều là cái tên Đoạn Uyên Kỳ kia làm hại.

Làm cái gì? Hắn sẽ không quản tốt người mến mộ mình chứ? Còn mặc cho cô ta chung quanh giương oai đánh người? Quả thực không hiểu ra sao cả tới cực điểm!

Vừa nghĩ tới hắn cô liền mình đầy lửa

Cô không hiểu trong thân thể cái nắm lửa kia không biết là bởi vì bị tát bạt tai dấy lên phẫn nộ chi hỏa hay là bởi vì một phen tên là ngọn lửa ghen tị đây?

Nghê Dạ Hi trợn lớn hai mắt không dám tin.

Ghen tị? Ông trời! Cô đang ghen tị?Sao có thể?

Cách ngày trong học viện thánh tâm sau thời gian đến trường liền bắt đầu đi học hết thảy đều như thường ngày.

Mà không bình thường đại khái chính là Đoạn Uyên Kỳ mới đến.

Học viên Thánh tâm các cũng biết trường học bốn vị nhân vật quan trọng —— Đoạn Uyên Kỳ, Lôi Dập, Hạ Tường Dã, Trác Duệ bốn người dòng họ ba đời kết giaombọn hắn bốn người là từ nhỏ cùng nhau lớn lên bạn bè có thể nói là như hình với bóng, tiêu mạnh không rời nhưng mà bởi vì Lôi Dập theo ông nội đến vùng nam bộ phụng dưỡng người già cho nên tạm thời rời khỏi nhóm bốn người này.

Bình thường mấy người kia chưa tới giữa trưa chắc là sẽ không tới trường học đi học; bình thường muốn trốn học liền trốn học căn bản mặc kệ trường học kỷ luật hung hăng càn quấy thật sự đáng giận. Nhưng mà bởi vì tứ đại gia tộc này hàng năm quyên khoản tiền làm như tài chính trường học các thầy cô đối với hành vi của bọn họ cũng chỉ là mở một con mắt, nhắm một con mắt.

Dù thế nào đi nữa hắn nhóm cho dù không đến trường học đi học bài học vẫn là không chịu thua người ta cũng theo bọn họ đã đi.

Ngày hôm nay Đoạn Uyên Kỳ một mình sáng sớm đến trường sau đó ngay cả lớp củ mình cũng còn chưa tiến vào liền tới đến khu phòng học năm nhất

Hắn đứng ở cửa phòng học năm nhất ban A cao lớn nhã nhặn hắn đứng ở đó rất nhanh liền khiến cho một trận gió xoáy tất cả mọi người mặt lộ vẻ hưng phấn mà suy đoán người này ở trong trường chỉ có thể từ xa nhìn không thể khinh suất nhân vật quan trọng đến phòng học năm nhất làm cái gì?

Đoạn Uyên Kỳ tập trung một gã em trai năm nhất bậc tiểu học hắn đi qua một tay khoát lên trên vai em trai tiểu học thân mật cười nói:”nhóc có thể thu xếp giúp anh được không?”

Bị hắn giống anh em dường như thông đồng lên vai em trai bậc tiểu học được sủng ái mà lo sợ liên tục gật đầu. “Được”.

“Nhóc quen Nghê Dạ Hi chứ? Anh muốn tìm cô ấy”.

Xung quanh quan sát nhìn nghe trộm nhóm đàn em vừa nghe thấy hắn muốn tìm Nghê Dạ Hi tất cả đều thật rút ngụm khí lạnh không thể tưởng được bọn hắn lại có thể trực tiếp biết được chuyện xấu của Đoạn Uyên Kỳ và Nghê Dạ Hi?

“Ách được tôi, tôi đi kêu cô ấy.”_ Em traitiểu học sửng sốt đi vào phòng học trong lòng bắt đầu khóc. Không thể nào? Giấc mộng của hắn Nghê Dạ Hi lại có thể đã cùng Đoạn Uyên Kỳ ở cùng một chỗ? Ô ô ô ô ô ô tại sao có thể như vậy?

Chỉ chốc lát sau Nghê Dạ Hi mang theo vẻ mặt trong sạch đi tới vừa thấy là hắn hơn nữa quanh mình mọi người tò mò ánh mắt khác thường ,sắc mặt cô càng chìm ngay cả cùng hắn lời nói nói cũng không chịu thẳng quay đầu tránh ra.

Đoạn Uyên Kỳ lơ đểnh cười cười bước mở chân dài cùng ở sau lưng cô

Nàng không mở miệng hắn cũng không nói chuyện kiên nhẫn cùng ở sau lưng cô đi đến bọn hắn vừa đến bên cạnh tường che kia cô mới dừng bước lại.

Nghê Dạ Hi chưa có quay đầu lại cô quay mắt về phía tường che đạm hỏi: “Tìm tôi có việc?”_ Vừa nhìn thấy hắn liền nhớ lại tối hôm qua Thẩm Linh Dao theo như lời nói một trận khó chịu ở cô,ngực gắt gao dây dưa lên khiến cô thực không thoải mái cho nên cũng vô pháp cho hắn nhìn sắc mặt tốt

Ngày hôm qua một cái tát của Thẩm Linh Dao kia làm hại mặt cô má sưng, phiếm hồng cô về nhà sau đó lấy băng gối đắp cả đêm lúc này mới sút giảm rất nhiều; may mắn Thẩm Linh Dao lực tay không lớn nếu không cô hôm nay đừng hòng đi học.

Tất cả chuyện này tất cả đều là hắn làm hại.

Thấy nàng dị thường lãnh mạc Đoạn Uyên Kỳ hai tròng mắt hơi ảm hắn nhẹ nhàng chậm chạp tới gần thấp hỏi: “Tối hôm qua cô vì cái gì vội vàng rời đi?”

“Tôi không thích nơi đông người”_. Nghê Dạ Hi tấm tựa tường che ngồi xuống một tay bắt đầu nhổ cỏ trên mặt đất không biết đang tháo gỡ lên cảm xúc gì.

Là thế này phải không? Nếu cô nói như vậy hắn cũng không tiếp tục truy hỏi,theo cô tới gần ngồi ở trên cỏ

Bọn họ nhìn phương xa trên sân thể dục những học sinh chạy băng băng vui đùa ầm ĩ hai người rất có ăn ý đều không có mở miệng.

Qua hồi lâu Đoạn Uyên Kỳ đột nhiên đứng dậy Nghê Dạ Hi cho là hắn muốn đi trong lòng thế nhưng cảm thấy một tia mất mát; ai ngờ hắn đều không phải là đi chính là lui lại cách chỗ xa chỗ cô vài bước lấy ra một điếu thuốc lấy hộp quẹt châm thẳng hút thuốc.

Nhìn thân hình hắn rắn chắc cao to Nghê Dạ Hi đột nhiên ra vào một câu. “Có thể cho tôi một ngụm được không”

Đoạn Uyên Kỳ nhíu mày không có kinh ngạc lâu lắm hắn như không có việc gì nói :” không nghĩ tới cô lại hút thuốc.”

Cô căn bản sẽ không hút thuốc chỉ là người có chút buồn rầu ,khi rút lên một điếu thuốc làm cô tò mò hút thuốc có thể thật có thể tháo gỡ phiền não trong lòng hay không? Nghê Dạ Hi mím môi không trả lời

“Nhưng mà chỉ còn lại có điếu thuốc trong tay tôi gốc nếu không để ý cô cầm đi”. Đoạn Uyên Kỳ đem nửa điếu thuốc còn lại một đưa cho cô

Nghê Dạ Hi chần chờ cô hồi tưởng bắt chước động tác hắn vừa mới bắt đầu hút thuốc động tác cô ngậm điếu thuốc ở bên môi hút một hơi ——

Phốc —— khụ khụ khụ! Khụ khụ! Khụ khụ khụ khụ —— chỉ thấy Nghê Dạ Hi đột nhiên ném điếu thuốc kia,hai tay đè nặng ngực bắt đầu mãnh liệt ho khan khụ đến nước mắt đều rơi ra rồi còn lại khụ.

Đoạn Uyên Kỳ thấy cô chống đỡ như vậy cũng minh bạch vài phần rồi. Hắn dương cao môi mang cười mắt nói : Cô thật sự bướng bỉnh cô biết không? Đã không hút thuốc còn muốn học người khác hút thuốc thật sự là đáng yêu.”

Nghê Dạ Hi đỏ mặt cô ẩn nhẫn lên ngực mơ hồ là không thích cậy mạnh nói: “Ai nói tôi không có hút thuốc?”_ Nói dối làm cô hé ra mặt càng thêm hồng thấu!

Đoạn uyên kỳ thấy thế nhịn không được cười khẽ một tiếng. Hắn nâng tay nhẹ nhàng đụng vào hai má rất nóng thấp giọng nói nhỏ: “Đừng che dấu nữa,cũng đừng tiếp tục kềm nén,con người thật của cô kỳ thật khá đáng yêu. Tôi không biết cô là vì cái gì mà võ trang chính mình giống con nhím nhưng kỳ thật lại không phải …. Giống như vậy biết cười,lại mặt đỏ, sẽ không khống chế được,cô mới là chính cô”. Như là bị ai giẫm lên một chút chỗ đau dường như Nghê Dạ Hi rung động đến không thể trả lời.

Cô trừng lớn mắt trong mắt loáng thoáng hiện lên nước mắt trong suốt. Không muốn bị hắn nhìn thấu vì thế cô nhanh chóng cúi đầu mím môi ra vẻ kiên cường hừ nói: “Anh lại biết tôi thực sự là cái dạng gì sao? Thật sự tôi còn là giả dối tôi chỉ có chính mình rõ ràng”.

Đoạn Uyên Kỳ từ trước đến nay mang nụ cười khuôn mặt tuấn tú giờ phút này chụp lên vẻ lo lắng. Hắn thấp giọng chậm nói : “Biết không? Cô bướng bỉnh sẽ chỉ làm người khác càng muốn cần chinh phục”

Nghê Dạ Hi sửng sốt không hiểu ý tứ trong lời hắn nói.

Mà hắn cũng không có để cho cô thời gian tại đây trong khoảnh khắc sắc cây tường vi môi mỏng liền bao trùm ở cô, bởi vì kinh ngạc ngu ngơ mà hé mở cánh môi. Ấm áp chống lại lạnh như băng đã hình thành không thể tưởng tượng nổi điên cuồng lốc xoáy đưa hai người bọn họ gắt gao hấp thụ

Nghê Dạ Hi cảm giác được hắn ấm áp cánh môi mềm nhẹ thong thả mút lấy của mình tựa như một cổ nhiệt khẽ chà qua lạnh như băng thân thể của mình thông thường kỳ dị ấm áp lòng của cô

Không! Đây là không đúng ! Hắn sao có thể đối xử với cô như thế?

Nghê Dạ Hi đột nhiên trừng lớn mắt hai tay để ở trước đồi ngực hắn đem hết khí lực dùng sức đẩy hắn ra.

Có lẽ là Đoạn Uyên Kỳ còn đắm chìm tại nụ hôn ngọt ngào này cho nên hắn không chút nào phòng bị liền bị cô đẩy ra.

Khi hắn chưa kịp phản ứng thì nghe thấy bàn tay nóng bỏng tát một tiếng liền cảm giác được một cỗ theo gương mặt của hắn tản ra

Đoạn Uyên Kỳ giật mình đi qua chỉ thấy cô nổi giận đùng đùng bóng lưng rời đi.

Hắn nhẹ vỗ về hai má sưng của mình cũng không hiểu mình là làm sao vậy? Như thế nào lại đường đột như vậy? Đường đột đến mức hôn môi một người mới quen không lâu thậm chí không phải quan hệ bạn gái chả trách cô lại ra tay đánh người.

Hắn bĩu bĩu môi lại kéo theo trên má dấu ấn hắn kêu lên một tiếng đau đớn cười khổ nghĩ:Cô thật đúng là không lưu tình một chút nào!

Sau đó hắn cũng không biết đây như thế nào hắn một lần cuối cùng nhìn thấy Nghê Dạ Hi; nụ hôn này cũng thành kỷ niệm cuối cùng

Nghê Dạ Hi đỏ mặt nổi giận đùng đùng rời khỏi trường học, sau đó cô cũng không có trực tiếp về nhà ngược lại đi đến trước nhà Vũ,cùng cháu trai vú là Trần Công luyện JuDo trong chốc lát để biểu đạt nội tâm cảm xúc kích động.Mãi đến khi tới giờ tan học cô mới từ nhà Trần Tuyết trở về nhà mình.

Sau khi về đến nhà Nghê Dạ Hi vừa mới vào cửa nhà liền phát hiện hôm nay,giữa nhà náo nhiệt dị thường ,trong phòng khách ngồi mấy người lạ; ngay cả bình thường bận rộn Nghê Bang An cũng bất ngờ có ở đây,tình huống thực không bất thường

Nhìn tình huống bên trong Nghê Dạ Hi do dự là nên vào cửa, hay là nên lui ra khỏi nhà ngay tại lúc cô tiến thoái lưỡng nan Nghê Bang An đầu tiên đã phát hiện cô

Nghê Bang An sắc mặt trầm xuống. “Dạ Hi lại đây.”

Nghê Dạ Hi nhăn lại cẩn thận ấn đường mi nghe lời đi vào phòng khách. Còn chưa có ngồi xuống cô liền thấy hé ra khuôn mặt quen thuộc nhất thời sững sờ

Khuôn mặt lỗ này tuy rằng lộ vẻ một ít vết thương nhưng cô tuyệt sẽ không nhận sai là Thẩm Linh Dao tối hôm qua ở trên yến hội tự xưng là cô gái ái mộ Đoạn Uyên Kỳ kia

Thẩm Linh Dao lấy một loại ánh mắt thắng lợi liếc Nghê Dạ Hi,ánh mắt kia giống như viết: Cô nhất định phải chết.

Trong lòng nổi lên một cỗ dự cảm bất tường khiến cho Nghê Dạ Hi vốn mặt không chút thay đổi khuôn mặt càng thêm lãnh khốc. Cô bình yên tự nhiên ngồi đối diện Thẩm Linh Dao yên lặng đợi cha mẹ phát biểu.

“Dạ Hi con tối hôm qua ở bữa tiệc sinh nhật Đoàn phu nhân đối với Thẩm tiểu thư động thủ phải không?”_ Nghê Bang An nghiêm khắc chất hỏi con gái.

“Phải” Nghê Dạ Hi hờ hững trả lời.

Một bên Cao Uyển Tú nghe xong hết sức kích động kêu lên: “Làm sao con có thể tùy tiện đánh người chứ?Con không biết như vậy sẽ hình thành tội thương tổn sao?”_ Bà cầm lấy trên mặt bàn để một trang giấy ở trước mặt Nghê Dạ Hi vung vung rồi nói tiếp:”Hiện tại người ta mang theo bác sĩ, luật sư cùng giấy xét nghiệm tổn thương tới cửa đến tìm con,con muốn sao bây giờ “_Nếu có thể dùng tiền giải quyết kia chuyện kia hoàn hảo ,nhưng mà Thẩm gia ở thương giới cũng coi như rất có danh vọng làm sao để ý vấn đề tiền bồi thường?

Cùng đến đây với Thẩm Linh Dao nam sĩ là luật sư của cô mà một bên cô gái còn là bạc sĩ Thẩm gia gia đình

Nghê Dạ Hi nghe xong vẫn là như vậy vân đạm phong khinh. Cô đối diện lên Thẩm Linh Dao mắt hơi giễu cợt nói: “Nên làm cái gì bây giờ không phải hỏi tôi mới đúng.Thẩm tiểu thư cô muốn tôi làm sao bây giờ?”

Thẩm Linh Dao tính toán

Tối hôm qua bị Nghê Dạ Hi động thủ như vậy cô trước tiên trở về đến nhà liên lạc bác sĩ gia đình đến khám bệnh cho cô, cuối cùng khám nghiệm ra tổn thương.Ngày hôm nay cô liền cầm khám nghiệm tổn thương cùng luật sư và bác sĩ cùng đi đến Nghê gia phao tin, không thể giải hòa muốn tố cáo Nghê Dạ Hi thương tổn làm Nghê gia cha mẹ khẩn trương vô cùng.

Hừ! Cô thật muốn nhìn Nghê Dạ Hi đuối lý muốn cùng cô đấu như thế nào

“Điều kiện của tôi rất đơn giản Nghê tiểu thư nhất định có thể làm được”. Thẩm Linh Dao định liệu trước cười nói: “Tôi hi vọng Nghê tiểu thư có thể rời khỏi Đài Loan chuyện này tôi sẽ xem như chưa từng phát sinh”

“Rời khỏi Đài Loan?”_ Có ý tứ gì? Nghê Dạ Hi đóng băng suy nghĩ.

“Mặc kệ cô muốn đi quốc gia nào chính là không được tiếp tục ở Đài Loan”. _Chỉ cần Nghê Dạ Hi không lại hiện ra trước mặt anh Uyên Kỳ cứ như vậy anh Uyên Kỳ là của cô ha ha ——

Nghê Bang An đầu tiên phản đối hắn lắc đầu nói: “không được. Công ty tương lai vẫn là do Dạ Hi tiếp nhận nó không trở lại như vậy sao được?”_ Tuy rằng hắn và phu nhân sớm liền định đem Dạ Hi đưa đến Vancouver đi học nhưng muốn Dạ Hi vĩnh viễn không trở về Đài Loan thì không được. Thẩm Linh Dao cùng luật sư liếc mắt một cái nhún vai nói: “điểm ấy tôi thỏa hiệp. Thời gian năm năm là được rồi chỉ cần cô hiện tại cách, mở, thai, vịnh.”_Cô từng chữ từng chữ tăng thêm cường điệu.

Nghê Dạ Hi trầm mặc một lát thấp giọng mở miệng.”được tôi đáp ứng cô”

Như vậy cũng tốt rời đi Đài Loan cha mẹ không ở bên cạnh cô,cũng không cần lại tiếp tục làm con rối mặc cho cha mẹ an bài. Vậy cũng là một chuyện tốt!

“Cám ơn phối hợp của cô. Hi vọng cô càng nhanh rời đi càng tốt đừng quên ước định của chúng ta nội năm năm cô đều không được trở lại Đài Loan”. Thẩm Linh Dao ngạo mạn cười cùng đi theo luật sư và bác sĩ cùng nơi đứng dậy rời khỏi Nghê gia.

Này ngày một tuần sau Nghê Dạ Hi như mong muốn của Thẩm linh rời khỏi Đài Loan đến nhà dì ở Vancouver một lần nữa bắt đầu cuộc sống của cô


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...