Tình Muộn
Chương 85
Chu Trường An đứng trước cửa phòng khách sạn, dở khóc dở cười.
Hắn tưởng hắn đã quen với thói ngang ngược và ngu ngốc của cô ta, nhưng gần đây hắn càng ngày càng phát hiện, mỗi lần hắn nói chuyện với Cố Lâm Lâm, cô ta đều có bản lĩnh khiến hắn thay đổi nhận thức về cô ta.
Chẳng lẽ cô ta thật sự cho rằng đây là cuộc chiến giành đồ chơi của những đứa con nít sao? Cướp được rồi, chơi chán thì có thể đổi cho người khác?
"Em không cần anh nữa, em chỉ muốn ba em, anh đi tìm Tùng San đi.” Cố Lâm Lâm lại lặp lại một lần nữa.
Chu Trường An không nói gì, đi đến bên cạnh Cố Lâm Lâm, đột nhiên vung tay lên, "Bốp!" tát vào mặt cô ta.
"Anh!" Cố Lâm Lâm kinh hãi, ngón trỏ run rẩy chỉ vào mũi Chu Trường An, "Chu Trường An, anh dám đánh tôi!"
Chu Trường An lạnh lùng nói: "Sao tôi lại không dám đánh cô? Cô coi tôi là cái gì?"
Toàn thân Cố Lâm Lâm run rẩy, nhưng vẫn vươn tay đánh về phía Chu Trường An, Chu Trường An sao có thể dễ dàng để cô ta đánh trúng, hắn cầm lấy cổ tay của cô ta, đẩy cả người cô ta lên giường.
"Cố Lâm Lâm, cô có chừng mực một chút cho tôi!" Lần đầu tiên trong đôi mắt Chu Trường An hằn lên lửa giận.
Đó là ánh mắt chất chứa lửa giận đã lâu không được phát tán, rất nhiều nỗi buồn bực ủy khuất không thể giải tỏa chất chồng cùng một lúc, sớm đã kết thành nỗi hận khắc cốt ghi tâm.
"Có phải cô cho rằng tôi sẽ không bao giờ nổi giận hay không? Cô cho rằng tôi là một con chó, thích thì gọi đến tức giận thì đuổi đi có phải không? Bị đánh không đánh trả, bị mắng không mắng lại, cô thật sự cho rằng Chu Trường An tôi sợ cô sao?" Chu Trường An nắm lấy tóc Cố Lâm Lâm, nắm đầu cô ta đập vào đầu giường.
"A!" Cố Lâm Lâm hét thảm một tiếng, "Anh dám đối xử với tôi như vậy, mẹ tôi sẽ không tha cho anh! Ba tôi, ba tôi cũng sẽ không bỏ qua cho anh!"
"Hừ!" Chu Trường An cười khẩy, tràn đầy trào phúng nhìn Cố Lâm Lâm, "Mẹ cô đang vội vã đi đón tình nhân của bà ta ra tù, đâu còn thời gian mà lo lắng cho cô? Ba cô ? Hừ, ba nào ch? Cố Trì Tây? Hay là cái tên tội phạm đang bị cải tạo?"
Cố Lâm Lâm nghe thấy câu cuối cùng bỗng nhiên đánh mạnh về phía Chu Trường An giống như một con chó điên, bóp chặt lấy cổ Chu Trường An, "Ông ta không phải ba tôi! Ba tôi chỉ có một! Cố Trì Tây mới là ba tôi!"
Chu Trường An nắm lấy tay cô ta, vung ra, đẩy cô ta ngã sấp xuống giường, "Ba cô? Cố Trì Tây đã bao nhiêu lần nói với cô ông ta không phải ba cô, cô không biết xấu hổ thì cũng phải có mức độ thôi chứ? Muốn tôi quay lại tìm Tùng San? Trả Cố Trì Tây cho cô? Sau đó thì sao? Cô tưởng cô có thể sống cùng ba cô đến răng long đầu bạc à?"
Cố Lâm Lâm gào khóc, cơ thể co lại, bàn tay bấu lấy ga giường, dốc sức xé mạnh, "Tôi muốn ba tôi, Chu Trường An, anh là tên lừa đảo! Tôi hận anh! Những gì anh làm cho tôi đều là giả, là giả! Thật ra anh chỉ chăm chăm vào tiền của mẹ tôi! Anh là đồ lừa đảo!"
Khi Chu Trường An nghe được chữ tiền này, lửa giận lại bốc lên ngùn ngụt, gần như mất đi lý trí, hắn khom người tới chỗ cô ta, hai tay siết lấy cổ cô ta, "Đúng, tôi chính là vì tiền của mẹ cô! Nếu không cô nghĩ tôi dựa vào cái gì mà không chọn Tùng San lại đi chọn cô? Cô có chỗ nào sánh được với San San chứ? Nếu không phải do cô chủ động dụ dỗ tôi, hấp dẫn tôi, thì người đàn ông hiện tại nên kết hôn với San San là tôi! Là tôi! Tôi chính là kẻ yêu tiền, thì sao nào! Bây giờ tôi sẽ giết cô, sau đó nói với mẹ cô là cô tự sát, để xem bà ta có để ý tới cái chết của cô không!"
Giọng nói của Cố Lâm Lâm càng lúc càng yếu, "Chu... Trường... An... Tôi... Hận... Anh...” Đôi tay đang nắm lấy tay Chu Trường An cũng dần mất đi khí lực, nhưng miệng vẫn cố gắng lời cầu cứu: "Ba... Ba...”
Vết thương trên trán do vừa mới bị đập vào đầu giường ứa máu, ngón tay Chu Trường An cảm thấy dinh dính, nóng nóng, mùi máu xộc vào mũi.
Trong nháy mắt đó, Chu Trường An thất thần, khi ý thức tỉnh táo lại hắn mới giật mình, vội vàng buông tay ra, không kiểm soát được sự hoảng hốt, ngón tay phất phất qua lại trước mắt Cố Lâm Lâm, "Lâm Lâm, Lâm Lâm? Em không sao chứ? Thực xin lỗi, vừa rồi anh...”
Cố Lâm Lâm không phản ứng, gương mặt trắng bệch xanh xao, môi tím rịm, hàng lông mày gắt gao nhíu lại, hai mắt cũng khép chặt, rõ ràng yên tĩnh nhưng phảng phất giống như đang thống khổ cầu cứu.
Chu Trường An hít một hơi khí lạnh, hai tay liên tục vả vào mặt cô ta, "Lâm Lâm, Lâm Lâm, em tỉnh lại đi! Tỉnh tỉnh!"
Lúc tình thế cấp bách, hắn chợt nhớ rất lâu trước đây Tùng San cùng hắn ngồi ở ghế đá trong vườn trường đại học A, cô cười hì hì nói, "Sau này nếu anh chết chìm, không cần lo lắng, em sẽ giúp anh hô hấp nhân tạo! Mẹ em là y tá, bà dạy em kỹ thuật rất tốt.”
Chu Trường An cười vui vẻ, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của Tùng San lên nói "Không phải chỉ là hô hấp nhân tạo thôi sao, anh cũng làm được!"
Nói xong, hắn liền hôn lên đôi môi hồng nhuận đó, mềm mại khó tả mang theo dòng điện lan dọc toàn thân.
Hô hấp nhân tạo.
Chu Trường An dùng hai tai đặt lên má Cố Lâm Lâm, tách miệng cô ta ra, sau đó ấn miệng mình xuống, thổi cho cô ta một hơi. Đôi môi lạnh lẽo dán vào môi hắn, mang theo ý lạnh thấu xương, hắn không dám buông tay, hết lần này tới lần khác giúp cô ta hô hấp như một người máy.
Cuối cùng khuôn mặt xám trắng cũng dần có chút máu, một dòng khí yếu ớt từ mũi Cố Lâm Lâm thở ra.
Chu Trường An vui mừng, "Lâm Lâm, Lâm Lâm, em tỉnh rồi sao? Thật tốt quá, cuối cùng em cũng tỉnh rồi!"
Cố Lâm Lâm chậm rãi mở to mắt, sâu trong đôi mắt mờ mịt là sự tuyệt vọng.
Chu Trường An quỳ trên giường, dùng một tay ôm lấy cô ta, tay còn lại vuốt vuốt trước ngực cô ta, giúp cô ta thuận khí, "Thật tốt quá, cuối cùng em cũng tỉnh rồi, thật tốt quá, em tỉnh rồi...”
Thực ra không thể dùng lời nói để hình dung vừa rồi Chu Trường An có bao nhiêu kinh hoảng. Thậm chí hắn đã nghĩ, nếu Cố Lâm Lâm chết, có phải hắn cũng nên tự sát theo luôn hay không.
Trong lòng mỗi người đều có một con quỷ.
"Lâm Lâm, thực sự xin lỗi, vừa rồi anh đã mất đi lý trí. Anh xin thề với em, từ giờ về sau anh sẽ không bao giờ sử dụng bạo lực nữa, xin em hãy tha thứ cho anh! Ngày mai anh sẽ đưa em về thành phố A, chúng ta sẽ sống thật tốt, cả đời này anh sẽ đối xử tốt với em!"
Cố Lâm Lâm không nói lời nào, chỉ nằm đó giống như một con rối gỗ đứt dây trong ngực Chu Trường An, yên lặng từ từ nhắm hai mắt lại, hô hấp yếu ớt.
Không biết qua bao lâu, Chu Trường An mới đặt Cố Lâm Lâm nằm trên giường, đắp chăn cho cô ta, dịu dàng nói: "Anh đi mua cho em chút thức ăn, em muốn ăn gì?"
Cố Lâm Lâm mở mắt ra, đôi mắt như giếng cạn không một gợn sóng.
"Chu Trường An, anh có biết vì sao lúc trước tôi cướp anh từ tay Tùng San không?" Cô ta hỏi.
Chu Trường An dừng một lát, "Vì sao?"
Khóe miệng Cố Lâm Lâm hơi cong lên, "Bởi vì có một lần tôi đứng ở cửa ký túc xá nhìn thấy anh ở dưới tầng ôm Tùng San, không phải kiểu ôm ngang như ôm công chúa, cũng không phải kiểu ôm mà hai người bình thường ôm nhau, mà là, anh ôm bổng cô ấy lên không trung, giống như ôm một đứa trẻ vậy.”
Chu Trường An suy nghĩ, quả thật trước kia hắn rất thích ôm Tùng San như vậy, bởi vì Tùng San gầy ốm nho nhỏ, ôm không mệt chút nào. Mỗi lần họ đùa nghịch thỏa thích, cuối cùng đều là hắn ôm bổng cô ấy lên khỏi mặt đất, ôm trong không trung, có đôi khi còn xoay quanh.
Khi đó họ đều cười vui vẻ đến vậy.
"Khi đó tôi rất muốn, rất muốn được anh ôm như vậy, rất rất muốn, chỉ một lần cũng được. Nhưng anh lại dễ dàng phản bội Tùng San để làm bạn trai tôi.” Cố Lâm Lâm bật cười, "Có điều, chúng ta ở bên nhau lâu như vậy, anh lại chưa một lần ôm tôi như thế... Có thể vì tôi cao hơn Tùng San, không thể ôm như vậy được...”
Chu Trường An im lặng không nói. Quả thật hắn chưa một lần ôm Cố Lâm Lâm như vậy. Cũng không phải bởi vì cô ta cao hơn Tùng San, mà là, hắn không hề có suy nghĩ đó.
Hắn chưa từng có suy nghĩ sẽ ôm một người nào khác như thế mà người đó không phải là Tùng San.
Cố Lâm Lâm nhìn Chung Trường An, "Sau này tôi vẫn nghĩ, tại sao tôi lại muốn anh ôm tôi như vậy? Tại sao vậy chứ?" Cô ta cố gắng nói thành lời, nước mắt lại rơi xuống, "Kết quả hai ngày nay cuối cùng tôi cũng nghĩ ra, bởi vì khi còn nhỏ, ba tôi từng có một lần ôm tôi như vậy. Chỉ một lần, khi đó tôi mới lên tiểu học, tôi rất nhỏ bé, ba tôi ôm tôi dậy, vươn cao hơn cả đỉnh đầu, khi đó tôi rất vui vẻ, tôi cảm thấy yêu cả thế giới này.”
Chu Trường An ngạc nhiên, ánh mắt nhìn Cố Lâm Lâm mang theo sự thương xót.
"Lâm Lâm, thật ra người em yêu vẫn luôn là Cố Trì Tây, đúng không?"
Cố Lâm Lâm bật cười, "Chu Trường An, thật ra người anh yêu vẫn luôn là Tùng San, đúng không?"
Gần đây Lão Tần rất không vui, bởi vì từ lúc Cố Trì Tây biết Tùng San mang thai liền đeo cái vòng cổ mắc dây xích vào cổ nó. Vốn dĩ ở Tấn Thành Phong nơi vui chơi đã ít, bây giờ ở nhà cũng không được tự do, có để người ta sống vui vẻ hay không chứ. Trừ mỗi ngày hai lần cô giúp việc dắt nó ra ngoài đi dạo thì phần lớn thời gian phạm vi hoạt động của nó đều chỉ giới hạn ở một góc phòng khách. Lúc Tùng San về nhà, nó muốn chạy tới cọ cọ ôm ôm vài cái cũng không được, kiếp làm chó thật là khổ sở mà. Vì thế mỗi ngày nó đều buồn bã ỉu xìu, có một loại cảm xúc thê lương vì San San mang thai mà nó không được cưng chiều nữa.
Nhưng không thể trách Cố Trì Tây lòng dạ ác độc, mấy ngày nay Tùng San vì mang thai mà phản ứng trở nên càng ngày càng nghiêm trọng, chỉ cần ngửi chút mùi thức ăn là buồn nôn, ăn không ngon, buổi tối cũng ngủ không yên giấc, ban ngày còn phải lên lớp. Nếu lúc này lão Tần còn không nghe lời cứ ôm lấy San San cọ cọ, lão Tần lớn như vậy, lỡ như đụng tới bụng San San, xảy ra chuyện thì biết làm thế nào.
Hiện tại trong nhà có một cô giúp việc dọn dẹp nấu cơm, một cô giúp việc chuyên chăm sóc lão Tần, mỗi tháng đều có chuyên gia đến hướng dẫn cho Tùng San kiến thức về mang thai và sinh con, còn cả những cách thức giúp cơ thể và tinh thần Tùng San khỏe mạnh, bác sĩ gia đình hai ngày một lần sẽ đến giúp cô đo huyết áp và nhịp tim.
Rõ ràng đây là căn hộ lớn nhất Tấn Thành Phong, nhưng nhiều người đứng cũng cảm thấy chật chội. Vốn dĩ Cố Trì Tây không thích nhiều người, vì thế hắn bắt đầu suy nghĩ đến chuyện chuyển nhà, lúc trưng cầu ý kiến của Tùng San lại bị Tùng San cự tuyệt.
"Tấn Thành Phong rất tốt mà, tại sao phải đổi.” Cô vừa quen với cuộc sống ở đây thì lại định chuyển nhà, ngại cô chưa đủ mệt sao.
Cố Trì Tây nói: "Anh vẫn cảm thấy ở đây hơi nhỏ, sau này sinh con ra thì càng nhỏ.”
Tùng San bật cười, "Chúng ta chỉ ở Hồng Kông một năm, con còn 8 tháng nữa mới sinh ra, cần gì phải đổi chứ!" Cô chỉ chỉ bụng mình, "Bây giờ nó còn nhỏ, một cái bụng của em là đủ chứa rồi, còn cần nơi lớn hơn làm gì!"
Câu nói này khiến Cố Trì Tây buồn cười, ôm bụng cô hôn hôn, "Chuyển tới nơi lớn một chút, sau này con cái lớn lên, chúng ta có thể cùng tới Hồng Kông ở.”
Tùng San có chút khó xử, "Nhưng em muốn quay lại thành phố A, ba mẹ em ở nhà nhất định sẽ rất nhớ em.”
Cố Trì Tây không nói gì, chỉ ừ một tiếng. Gần đây hắn lén Tùng San đọc một quyển sách, nó nói những việc người chồng nên và không nên làm lúc vợ đang mang thai. Trong đó, chuyện nhất định phải làm là quan tâm đến cảm xúc của phụ nữ có thai, làm việc gì cũng phải dùng tình yêu ấm áp bao bọc vợ. Mà chuyện nhất quyết không được phép làm là tranh luận với vợ, bởi vì phụ nữ có thai rất dễ bị kích thích.
Mỗi buổi sáng trước khi rời giường, việc đầu tiên hắn phải làm là hôn Tùng San một cái, nói một câu "San San, hôm nay em thật xinh đẹp.” Bởi vì trong sách có nói, khen phụ nữ có thai có thể trấn an cảm xúc của họ.
Hắn chuyển tất cả công việc về nhà, gần như không hề ra khỏi cửa, mỗi ngày chuyện quan trọng nhất hắn phải làm là đưa đón Tùng San đến trường học. Kết quả hắn bị lão Sở cười nhạo nói đây là bài học đầu tiên chuẩn bị cho việc đưa đón con sau này. Cố Trì Tây lại không để bụng nói lại một câu, "Ông có bản lĩnh thì cũng làm cho tôi xem đi.” Lão Sở thấy vậy không nói thêm gì nữa.
Thật ra Cố Trì Tây cũng rất muốn cho Tùng San tạm nghỉ học, ngày nào hắn cũng phải lo lắng, quả thực không thể yên tâm. Dù hắn đã sắp xếp một trăm vệ sĩ chuẩn bị gần đó sẵn sàng đợi lệnh, nhưng hắn vẫn không yên lòng.
Lão Tần vừa mới tản bộ trở về, vừa vào cửa nó liền chạy tới sô pha, cô giúp việc kinh hãi cuống quít nắm lấy xích, vừa vội vã kéo lão Tần thoát cương về, vừa cố gắng giải thích, "Thực sự xin lỗi, thực sự xin lỗi.”
Tùng San nhìn đôi mắt nhỏ tỏ ra đáng thương của lão Tần, cười nói: "Không sao cả, cho lão Tần lại đây đi.”
Cô giúp việc nhìn Cố Trì Tây, Cố Trì Tây liền nhẹ nhàng gật đầu. Lão Tần cuối cùng cũng có thể sung sướng chạy về phía San San, tuy nó vẫn bị Cố Trì Tây mạnh mẽ ôm vào trong lòng, nhưng có thể liếm liếm bàn tay nhỏ của San San nó đã rất vui vẻ, đôi mắt to tròn tràn đầy niềm vui.
Tùng San xoa đầu lão Tần, "Lão Tần, gần đây khiến cưng oan ức rồi phải không, không chịu nổi rồi chứ gì?"
Lão Tần hân hoan sủa “gâu gâu”.
Cố Trì Tây bật cười, gãi lông trên lưng lão Tần, "Gần đây không biết học ai, càng ngày càng biết làm nũng.”
Tùng San nhìn hắn, bĩu bĩu môi, "Lão Tần, chờ em bé sinh ra, cưng có muốn làm anh trai của em bé hay không?"
Lão Tần vui thích gật đầu tỏ vẻ đồng ý, "Gâu gâu!"
Cố Trì Tây nhướn mày, "Nó là em trai lão Tần, em còn để nó làm anh trai bảo bối? Vậy lão Tần không phải trở thành người đồng lứa với con của chúng ta sao?"
Tùng San cười xấu xa, "Cứ quyết định như vậy đi!"
Cố Trì Tây cười bất đắc dĩ, xoa đầu lão Tần, "Em giảm đi vai vế của người ta còn khoái trá như vậy nữa.”
Tùng San nghĩ nghĩ đột nhiên hỏi: "Cứ gọi hai lão Tần như vậy thật là loạn, tên thật của lão Tần là gì?"
Cố Trì Tây cười cười, "Tần Mục Sơn.”
Tùng San nói: "Rất êm tai, sao không gọi, cứ nhất định phải gọi lão Tần?"
Cố Trì Tây nói: "Chính ông ấy không thích, nói tên đó là điềm xấu, gọi lão Tần chính là điềm lành.”
Tùng San làm vẻ mặt quái dị, "Rốt cuộc Lão Tần làm nghề gì? Lúc nào em cũng thấy ông ấy thần bí lẩm nhẩm, không cần đi làm sao?"
Cố Trì Tây nở nụ cười, "Chuyện ông ấy cần làm là lẩm nhẩm, bởi vì ông ấy là người chuyên môn đi giúp người ta chọn lựa đất xây mộ, đoán phong thủy.”
Tùng San kinh ngạc, "Đất xây mộ?"
Cố Trì Tây gật đầu, "Ừ, không nên xem thường đất xây mộ, có nhiều người mua đất xây mộ còn cao hơn mua một căn nhà ở Hồng Kông.”
Tùng San nở nụ cười, "Thế giới của kẻ có tiền em thật sự không hiểu nổi.”
Cố Trì Tây nói: "Lão Tần có một người anh trai, làm kinh doanh đất đai ở thành phố A, nhưng anh em bất hòa, lúc ba họ chết, người anh trai đó chiếm hết hơn phân nửa gia sản. Nhưng bản thân lão Tần cũng không có ý định thừa kế, bây giờ anh trai ông ấy bán đất cho người sống ở, còn ông ấy thì tìm đất cho người chết, không ai liến quan đến ai.”
Chú chó lão Tần đang vùi trong lòng Cố Trì Tây, bỗng nhiên sủa gâu gâu.
Tùng San cười sờ sờ đầu lão Tần, "Ừ, xem ra Tần Mục Sơn thân thiết với đứa em này hơn.”
Chuông cửa bỗng nhiên vang lên, cô giúp việc đi mở cửa liền thấy Chu Trường An vẻ mặt lo lắng đi đến, phía sau còn có mấy vệ sĩ áo đen.
"Cố tổng, Lâm Lâm lại mất tích!" Chu Trường An vì nôn nóng mà đôi mắt như có lửa.
Cố Trì Tây lạnh lùng nhìn về phía sau Chu Trường An, "Có chuyện gì không thể nói qua điện thoại hay sao, sao lại đưa người tới đây?"
Vệ sĩ giải thích, "Thực sự xin lỗi Cố tổng, chúng tôi kiểm tra thiết bị định vị gắn trên người Cố Lâm Lâm thì biết được vị trí hiện tại của cô ta là ở Tấn Thành Phong.”
Tùng San kéo tay áo Cố Trì Tây, "Để họ đi tìm đi, đừng làm lớn chuyện.”
Cố Trì Tây khoát tay chặn lại, "Đi đi, có chuyện gì thì trở về báo cáo.”
Trước khi đi, Chu Trường An nhìn thoáng qua Tùng San, Tùng San lại dời tầm mắt, chăm chú nhìn lão Tần.
Bỗng nhiên lại có 2 vệ sĩ đi tới, "Cố tổng, đã tìm ra Cố Lâm Lâm, cô ta đang ở trên sân thượng.”
Trong thoáng chốc, Tùng San liếc nhìn qua cửa sổ sát đất thì thấy một bóng dáng màu đen đang bước ra khỏi lan can. Cô hốt hoảng thốt lên tiếng kêu sợ hãi, ngón tay chỉ ra ngoài cửa sổ, "Cô ấy, cô ấy không phải đang định nhảy lầu chứ?"
truyen hot hiện nay
Bình luận
Sắp xếp