Tiểu Tình Nhân - Tương Tư Phong Tử Thái Tử Phi

Chương 31: Người tình nhỏ (2)


Chương trước Chương tiếp

Bùi Dục Uyên vội bước đến ôm cô thật chặt.

Cô gái nhỏ đưa tay quấn quanh eo anh.

Hai người ôm nhau một lúc lâu, không thấy Lý Tinh La nói gì, anh cho rằng cô sợ hãi nên nhẹ nhàng trấn an: "A La ngoan, không phải sợ, kể anh nghe rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì, hửm?"

Tuy ngoài miệng nói như vậy, nhưng anh biết, kì thực bản thân mình mới là người sợ hãi nhất.

Lý Tinh La nghe xong thì chôn đầu vào áo anh.

Bùi Dục Uyên đứng ở mép giường, vuốt ve tóc cô, "Bé cưng đừng sợ, cho dù em có ra sao, anh sẽ luôn ở bên em. Bé ngoan, nói cho anh biết đi." Bề ngoài, anh bình tĩnh dỗ dành cô từng chút, nhưng thật ra trong lòng lại cực kỳ sốt ruột, chỉ muốn ngay lập tức đi gặp bác sĩ để hỏi rõ ràng mọi thứ.

"Em không phải bé cưng nữa..." Âm thanh mơ hồ phát ra từ lồng ngực.

"Sao lại không phải bé cưng," Bùi Dục Uyên dùng cằm cọ cọ đỉnh đầu cô, còn chưa nói xong, cô gái nhỏ đã ngẩng lên, gương mặt ửng hồng, đôi mắt tròn xoe rơm rớm nước, giọng điệu nhõng nhẽo: "Bây giờ em làm mẹ của cục cưng rồi, không phải là bé cưng nữa đâu..."

Người đàn ông vừa vuốt đầu cô vừa nói: "Em chính là bảo bối cả đời của anh..." Đang nói giữa chừng thì bỗng dừng lại như bị điểm huy*t, anh hỏi với vẻ ngây dại và hoài nghi: "Cục... cưng, mẹ?"

Lý Tinh La dịu dàng nhìn anh, cô nắm lấy bàn tay to lớn cứng đờ, đặt lên bụng nhỏ mềm mại của mình, tràn ngập ý cười, "Em có cục cưng rồi, anh lên chức bố rồi đó, Dục Uyên..."

Có thể thấy rằng, vui buồn đời người sẽ ập đến bất cứ lúc nào, như những cơn lốc xoáy không hề báo trước.

Khoảnh khắc vừa rồi còn lo lắng sợ hãi, thì hiện tại lại choáng váng trước niềm vui bất ngờ.

Bùi Dục Uyên nhìn bàn tay mình đang phủ lên chiếc bụng nhỏ, không dám cử động dù chỉ một chút.

Ngẩn ngơ đứng như tượng suốt năm phút.

Lý Tinh La cũng không mở miệng, chỉ mỉm cười nhìn anh.

Cho đến khi không thể tiếp tục duy trì tư thế này nữa, cô mới kéo ông bố ngốc nghếch ngồi xuống, "Anh không mệt à? Em mỏi lắm!" Nói xong liền xoa xoa eo mình.

Nghe thấy lời này, Bùi Dục Uyên mới tỉnh táo lại, động tác điều chỉnh gối vừa cứng ngắc vừa cẩn thận, nhẹ nhàng để cô dựa vào đó.

Người đàn ông ngồi ở mép giường nhìn cô gái nhỏ hơn nửa ngày, sau đó không kiềm chế được liền tiến lại gần, tuy có hơi kích động và háo hức, anh vẫn hết sức dịu dàng ôm cô vào lòng.

Lý Tinh La cũng ôm lấy anh.

"Em làm anh sợ muốn chết." Giọng anh trầm khàn, "Mẹ vừa khóc vừa nói em ở bệnh viện, anh tưởng..."

Bàn tay mềm mại nhỏ nhắn vỗ về tấm lưng vững chắc, cô nghiêm túc nói: "Anh đừng trách mẹ, tại bà ấy vui quá thôi~ mẹ đã khóc rất lâu, trước khi anh tới, bà luôn cảm tạ tổ tiên họ Bùi..."

"Ừm, anh không giận mẹ đâu." Bùi Dục Uyên siết chặt vòng tay và vùi đầu vào cổ cô.

"Có cục cưng rồi, anh vui không?"

"..." Người đàn ông im lặng.

"Không vui sao?" Cô rầu rĩ.

"Vui chứ." Giọng nói nghèn nghẹn truyền đến từ sau tai.

Lý Tinh La đang định chất vấn phản ứng chẳng mấy vui vẻ của anh, đột nhiên cảm nhận được một giọt nước ấm áp ở gáy trượt xuống lưng.

...

Ờm... Được rồi, quả thật anh ấy rất vui sướng.

Chà, con yêu nhìn xem bố con hạnh phúc đến dường nào kìa. Bố thật sự rất yêu con.

"Cảm ơn em, A La."

"Ừm, không có gì."

Buổi tối, Bùi Dục Uyên ở lại bệnh viện chăm sóc Lý Tinh La.

Bác sĩ nói, do thời gian qua cô không nghỉ ngơi đầy đủ, cơ thể không được bổ sung dinh dưỡng kịp thời nên hơi suy nhược, phải nhập viện theo dõi một, hai ngày.

Hai người nằm trên giường, Bùi Dục Uyên ôm cô hỏi: "Vì sao mấy ngày nay không ăn uống ngủ nghỉ cho tốt?"

"Em vẫn rất chăm chỉ ăn cơm, nhưng mà không thấy ngon miệng~" Lý Tinh La bĩu môi.

"Nghỉ ngơi thì sao? Có phải hay thức khuya..."

Cô chợt bật "phốc" dậy làm anh sợ đến mức nhanh chóng duỗi tay bảo vệ bụng cô.

"Đâu có! Hôm nào em cũng lên giường từ sớm, chỉ tại nhớ anh quá nên không ngủ được..." Hốc mắt đỏ ửng vì uất ức, "Nghe nói hôm nay anh trở về, em đã dậy từ bốn giờ sáng để đi mua nguyên liệu tươi ngon nhất rồi đến chỗ mẹ nấu ăn... Thế mà bây giờ anh còn trách em."

Nhìn dáng vẻ tủi thân của cô gái nhỏ, Bùi Dục Uyên vô cùng đau lòng, "Anh không trách em, anh lo lắng cho em thôi..."

"Vậy anh không thể dịu dàng một chút sao!" Lý Tinh La hung dữ lên án.

Trời đất chứng giám, ngữ điệu của anh rất dịu dàng mà!

Khoai viên oan ức, khoai viên chẳng dám nói.

"Được rồi, được rồi, là anh không đúng, em đừng giận nữa nhé."

Dỗ dành hồi lâu, cuối cùng cô gái nhỏ cũng ngoan ngoãn chui vào lòng anh.

Nhưng rất nhanh sau đó, người này lại bắt đầu nghịch ngợm.

"Dục Uyên, anh nói xem, trong bụng em là con trai hay con gái?" Lý Tinh La dùng ngón tay chọc chọc ngực anh.

Anh ngẫm nghĩ, "Bé cưng muốn con trai hay con gái?" [Đạo diễn: Hóa ra khao khát sống của Bùi Tổng cũng rất mãnh liệt (Móc mũi.jpg)]

Lý Tinh La suy tư, "Ừm, con gái đi, mọi người thường nói con gái nhỏ tri kỷ của ba mẹ mà!"

"Vậy thì là con gái."

"Ừm... đúng." Lý Tinh La gật đầu đồng tình.

Chưa đầy một phút sau, Bùi Dục Uyên chợt thấy ẩm ướt ở phần cổ áo.

Trong lòng "lộp bộp" một tiếng.

"Sao thế? Sao tự dưng em lại khóc?" Anh sốt ruột muốn hai người tách ra để nhìn xem, nhưng cô cứ ôm chặt chẳng chịu buông, anh lại không dám dùng sức.

Lý Tinh La chôn mặt vào ngực anh, khụt khịt nói: "Không muốn là con gái!"

???

Sau đó, anh nhanh chóng nhận ra cô vẫn đang tiếp tục chủ đề kia.

"Không phải bé cưng vừa nói muốn con gái sao? Có chuyện gì vậy?"

Cô gái nhỏ không nói lời nào mà chỉ khóc nức nở, Bùi Dục Uyên lo đến mức toát mồ hôi, "Ngoan, đừng khóc, em không muốn con gái thì chúng ta sinh con trai nha, sinh con trai!"

"Nhưng mà trai hay gái cũng không phải do anh nói là được..."

Bùi Dục Uyên tiếp tục dỗ: "Vậy em nói cho anh biết, vì sao không muốn con gái, hửm?"

Người con gái khựng lại rồi hờn dỗi nói: "Con gái là người tình kiếp trước của cha..."

Bùi Dục Uyên: "???" [Đạo diễn: Người da đen mặt đầy chấm hỏi.jpg]

(Chắc là cái meme nổi tiếng này =)))

Cô tiếp tục khóc, "Em mới là người tình nhỏ của anh, em không muốn có thêm tình địch đâu!!!" Nghe được lời nũng nịu này, Bùi Dục Uyên ôm chặt cô và cất tiếng cười trầm thấp.

Ghen tuông ghê thật đấy, lượng giấm chua sắp trải dài Bắc Băng Dương đến nơi rồi.

Lý Tinh La: "??? Anh còn cười? Anh thích có tình nhân mới đúng không? Đúng không?!"

Chân tay loạn xạ, vừa đấm vừa đá, hai mắt đẫm lệ.

Sợ cô tự làm đau mình nên anh ôm chặt cứng, "Hung dữ vậy sao?"

"Em dữ lắm đấy!" Nước mắt rưng rưng, tức muốn hộc máu.

"Được được, em rất hung dữ, anh sai rồi," Người đàn ông chỉ dám cười thầm, "Bé cưng đừng giận nữa, sẽ ảnh hưởng sức khỏe."

"..." Lý Tinh La mím môi, "Em không dữ!!!"

Bùi Dục Uyên hơi đau đầu, "Ừ, bé cưng của anh hiền lành và đáng yêu nhất, không hung dữ chút nào."

Lý Tinh La không đáp lại, đôi mắt ướt dầm dề chỉ buồn bực nhìn anh, Bùi Dục Uyên đành cúi đầu thơm lên mắt cô, dịu dàng lau những giọt nước quanh khóe mi, rồi hôn nhẹ một cái.

"Bé ngoan đừng tức giận..." Anh ôm cô nằm xuống, đề phòng người nào đó tiếp tục làm loạn, anh còn kẹp lại đôi chân lộn xộn của cô, "Con trai là con trai, con gái là con gái, sao có thể biến thành người tình nhỏ được?"

Cô gái nằm trong lòng anh lén lau nước mắt.

Bùi Dục Uyên hơi nghẹn, không ngừng cố gắng.

"Anh có mình em là đủ rồi, còn cần tình nhân khác làm gì, em chính là người tình nhỏ của anh, phải không? Hửm?" Người đàn ông quơ quơ đầu, suy tính mọi cách để làm cô vui vẻ.

"Vâng!" Rốt cuộc cũng nghe được lời vừa lòng. Lý Tinh La lau khô mắt rồi khịt mũi, "Đúng vậy! Anh cũng là người tình nhỏ của em, còn chỗ này," Cô chỉ bụng mình, "Mới hình thành phôi thai thôi, vẫn mềm lắm!" Em không sợ!

Nói xong, cô rúc vào ngực anh như tuyên bố chủ quyền, thở phì phì thì thầm điều gì đó.

Bùi Dục Uyên siết vòng tay, khóe miệng khó giấu nụ cười, anh hắng giọng, ghé sát bên tai Lý Tinh La, "Không giận nữa nha bé cưng, anh yêu em nhất."

"Ừm, em cũng yêu anh nhất."

Phôi thai nhỏ nghe thấy chưa, bố con nói yêu! mẹ! nhất!

Náo loạn nửa ngày, cuối cùng Lý Tinh La cũng ngủ thiếp đi.

Bùi Dục Uyên nghĩ đến lời nhắc nhở trước đó của bác sĩ, phụ nữ mang thai sẽ trở nên yếu đuối và nhạy cảm hơn, thậm chí có lúc tính tình còn thay đổi rất nhiều, nhớ lại chuyện vừa rồi, anh bất đắc dĩ bật cười.

"Ăn giấm chua" của đứa bé sớm quá rồi, ôi, còn tận bảy, tám tháng nữa cơ mà, thật là...

Quả là một loại gánh nặng nặng ngọt ngào...

Anh xoa xoa má cô, thầm nói trong lòng: "Bé cưng, em không cần phải lo lắng hay tức giận gì cả, em mãi mãi là người con gái anh yêu nhất, là người tình nhỏ duy nhất của anh."

~~

Đạo diễn: Phụ nữ mang thai đều đáng sợ như vậy à?! [Xin lỗi đã làm phiền.jpg]

Bùi Dục Uyên: Ông làm sao mà hiểu được loại vui thú này. [Im lặng mỉm cười.jpg]

Phôi thai nhỏ: Tất cả đều là người xấu. [Tôi bị ma quỷ bắt rồi.jpg]

HOÀN CHÍNH VĂN.



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...